Nội tâm của Lan Ngọc Hân bây giờ rối như tơ vò, nàng có cảm giác có gì đó không đúng ở đây, giống như là mình đang bị Dương Thiên bán cho vị nữ hoàng này vậy.
Nàng siết chặt Tản Vân Đao, lui lại phía sau một bước rất nhỏ thủ hộ lấy đồng tộc của mình, dè chừng nhìn về phía hai người. Ngay khi câu nói của Dương Thiên phát ra, nàng cảm thấy có gì đó rất không đúng.
Mặc dù không nhận ra được cảnh giới của Trầm Mộng Thư nhưng nàng biết người này rất mạnh, mạnh đến ngạt thở, so với trưởng làng còn mạnh hơn nhiều. Đây là cảm giác từ sâu trong linh hồn truyền đến, giống như một sự thật hiển nhiên vừa nhìn là biết chứ không phải mất công tìm hiểu gì cả.
Một cường giả như thế mà Dương Thiên lại hỏi ra một câu khiến người ta “không thoải mái”, đây không phải tự tìm đường chết thì là gì.
Để Lan Ngọc Hân kinh ngạc hơn là Trầm Mộng Thư im lặng mấy giây rồi đột nhiên bật cười nói.
“Mấy người mà ngươi dẫn theo sẽ không phải là hậu nhân của “lão” chứ?”
Dương Thiên nhún vai, hắn đoán đã đoán được thân phận của Trầm Mộng Thư từ lần tế bái trước rồi nên mới xử sự như thế, nếu không hắn cũng chẳng dám chọc giận vị nữ hoàng này đâu. Hắn từ tốn nói.
“Không phải trực hệ, nhưng là huyết mạch cuối cùng của Thư gia.”
Trầm Mộng Thư suy ngẫm một chút, ngón tay ngoắc một cái, từ lòng đất chui ra một nhánh dây leo đeo Lan Ngọc Hân nắm lại, sau đó chậm rãi tước lấy Tản Vân Đao. Sự việc diễn ra hết sức chóng vánh mà không ai kịp phản ứng cả.
Tản Vân Đao về trên tay của Trầm Mộng Thư khẽ rung lên một cái, sau đó ngoan ngoãn nằm yên không còn phản kháng nữa. Nàng đứng dậy, nắm chặt Tản Vân Đao, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu vật này, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Dương Thiên.
Khung cảnh chợt đổi, Dương Thiên cùng Lan Ngọc Hân lại bị kéo đến “thác mây” lần trước, đương nhiên Lan Ngọc Hân thì vẫn bị trói chặt ú ớ không thể phát ra tiếng nào.
Lại vượt qua một đoạn đường, Trầm Mộng Thư đi đến trước mặt cô quan tài trước kia, toàn bộ quá trình đều không nói thêm lời nào, không khí yên lặng lại mang theo một cỗ buồn lòng man mác khó mà giải thích.
Đến trước “quan tài” kia, Trầm Mộng Thư giơ Tản Vân Đao ra, một cỗ ánh sáng kỳ lạ bao bọc lấy thanh kiếm đem nó treo lở lửng giữa không trung một cách quái dị.
Ánh lửa từ các đám mây màu đỏ bốc lên, giống như một bó đuốc bừng sáng rồi dần dần hiện ra chân dung một bóng người.
Đúng là bộ dáng của Thư Sách lúc còn trẻ.
Lan Ngọc Hân há to miệng, không tiếp tục dãy dụa nữa, ánh mắt trừng lớn nhìn về bóng lưng trước mặt mình. Trong lòng ấp úng chữ “lão tổ...” mà không nói nên lời.
Thời gian giống như bị đóng băng, cũng không biết qua bao lâu, bóng hình của Thư Sách chậm rãi chuyển động, ánh mắt mang theo một tia nhu hòa nhìn về phía Trầm Mộng Thư nói.
“Tiêu Nhi...đã lớn vậy rồi.”
Trầm Mộng Thư im lặng, khuôn mặt không có chút thay đổi nào đối diện Thư Sách, bốn mắt nhìn nhau. Rất lâu sau, Thư Sách thở dài một tiếng quay sang Dương Thiên nói.
“Dương tiểu hữu, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ.”
Nói xong hình chiếu liền biến thành một luồng sáng lao thẳng vào mi tâm của Dương Thiên, biến mất không thấy gì nữa. Tản Vân Đao mất đi lực lượng, rơi thẳng xuống dưới mặt đất, dựng ở trên nền mây một vết cắm nông vừa đủ không đổ ngã.
Trầm Mộng Thư im lặng hồi lâu, cuối cùng phất tay một cái, cả ba cùng trở lại đại điện. Thời gian vừa trôi qua khoảng một giờ đồng hồ nhưng khung cảnh ở trong cũng khá náo loạn, một đám phù thủy đang thi triển phép thuật trói lại đám người Ninh Văn.
Hồng Nguyệt Dao, Lê Tĩnh cùng Quách Kỳ thì đứng ở một bên, họ tin Dương Thiên cho nên không quá lo lắng, nhất là Lê Tĩnh cùng Hồng Nguyệt Dao biết một chút nội tình rồi, không kích động như Ninh Văn được.
Trông thấy Lan Ngọc Hân trở lại và được gỡ bỏ trói buộc thì Ninh Văn mới thôi la hét om sòm, hắc lo lắng hỏi.
“Hân không sao chứ?”
Lan Ngọc Hân lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trầm Mộng Thư. Nàng không quá hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng biết nữ hoàng hẳn là không có ác ý.
Trầm Mộng Thư lúc này lên tiếng, giọng nói mang theo chút hương vị bá đạo cùng tông giọng cất cao. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Ta đồng ý tiếp nhận các ngươi đến thành trì của nhân loại, nếu không thích thì có thể rời đi.”
Nói xong liền quay người biến mất ngay tại chỗ, sau đó có mấy người hầu nữ lên thông báo cùng thu xếp tình hình. Ban đầu mấy thiếu niên của làng Mộc Miên hết sức bực mình, cũng buông lời hờn dỗi rằng không muốn ở lại nơi này, nhưng Lan Ngọc Hân “ra lệnh” rằng phải ở lại thì mọi chuyện mới êm xuôi.
Tất cả mọi người nghỉ ngơi ở lâu đài một ngày rồi đám người của Lan Ngọc Hân tách biệt, được người đưa đến thành trì của nhân loại. Cả lâu đài chỉ còn có nhóm năm người của Dương Thiên làm khách.
Dương Thiên dẫn mọi người đi thăm Tiểu Xuân, mới qua có một thời gian thôi mà đã đột phá Huyền Biến Kỳ rồi, tốc độ tu luyện đủ để người cảm thán. Đồng thời Trầm Mộng Thư cũng đặt tên chữ cho nàng là Trầm Sương Xuân, với điều này thì Dương Thiên cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì lão Hạ còn chẳng nói gì cơ mà.
Thời gian một ngày rất nhanh qua đi, đêm tối buông xuống. Hiếm lắm mới có dịp có thể buông lỏng tinh thần cho nên mọi người quyết định làm một bữa, vừa ngắm trăng vừa uống rượu cho thật vui vẻ. Khi các món đã đâu vào đấy, chuẩn bị nâng ly chúc mừng thì nữ hoàng từ đâu xuất hiện lạnh lẽo đe dọa, cuối cùng tham gia vào buổi tiệc này, không còn quá nhiều câu nệ nữa.
...
Rượu rót vài lần, thức ăn đã gắp, bầu không khí cũng tương đối vui vẻ. Bởi vì không khí của Trầm Hương Cốc cho nên tinh thần của mọi người luôn được kích thích trong trạng thái vui vẻ cho nên ai cũng trở nên cởi mở hơn một chút.
Đương nhiên cũng có những ngoại lệ, đó chính là Trầm Mộng Thư. Tâm trạng của nàng có lẽ không được tốt cho lắm, toàn bộ buổi tối đều đắm chìm trong Vãng Sinh Tửu, ngoài việc nói bâng quơ chút lời phản ứng rồi im lặng suốt thời gian sau đó.
Dương Thiên hiểu tâm trạng cuản nàng, nhưng có vẻ như nàng không mạnh mẽ như biểu hiện thường ngày thì phải. Mà cũng có thể nàng đã cô đơn quá lâu rồi cho nên muốn tìm chút người để giải tỏa thì sao, nói chung nữ nhân luôn là một sinh vật khó hiểu mà.
Nửa đêm trời không trăng, sao sáng vừa vặn.
Rắc!
Đột nhiên một tiếng đổ vỡ vang lên trong đầu của Dương Thiên khiến khuôn mặt của hắn sửng sốt.
Chắc chắn không phải ảo giác, bởi vì Trầm Mộng Thư cũng thoáng cái thanh tỉnh lại, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bầu trời.
Phản ứng của Lâm Thương cùng Lê Tĩnh thì hơi bối rối nhìn xung quanh, chỉ có Tiểu Kỳ là có phản ứng giống với Trầm Mộng Thư, ánh mắt đều ngước lên trên bầu trời, giống như muốn xuyên phá tinh không.
Dương Thiên không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn đến thì hai người này phải biết gì đó cho nên hắn lập tức hỏi.
“Tiểu Kỳ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Kỳ nhíu chặt lông mày, một hồi lâu không trả lời, nàng giống như đang suy tính cái gì đó, ánh lửa bốc lên bảo phủ lấy toàn bộ cơ thể. Qua đến nửa giờ đồng hồ, nàng mới thu hồi lại hỏa diễm, toàn thân uể oải ngồi dựa xuống ghế dài.
“Chuyện gì vậy?”
Tiểu Kỳ thở dài, từ trong nhẫn chưa vật lấy ra mấy lá bùa đem đốt lên, tung bay ra xung quanh, bao phủ lấy cả đám người rồi mới nói.
“Thiên biến.”
Đùng đoàng!
Kinh lôi bổ ngang bầu trời, tia sét cực lớn lướt ngang qua Trầm Hương Cốc đánh vào một ngọn núi cách đó ba trăm dặm đem ngọn núi đánh tan mất một nửa.
Tiểu Kỳ phun ra một ngụm máu, mái tóc nhanh chóng hiện ra một vệt khô bạc, khiến cho nàng trông già nua đi mấy chục tuổi.
Trong lòng Tiểu Kỳ không khỏi chửi thầm một tiếng, chẳng qua là nhìn chút thiên cơ rồi tiết lộ thôi mà ra tay nặng như thế, trực tiếp ném xuống Thanh Ti Lôi Kiếp để cảnh cáo. Mà cũng trách nàng vừa mới nhiễm chút khí tức thiên cơ, dù đã xử lý rồi nhưng vẫn bị lần theo dấu vết được.
Thanh Ti Lôi Kiếp chính là Thiên Kiếp trong tai kiếp, đồng thời Thiên Kiếp cũng chính là loại kiếp đứng đài Tai Kiếp, so Huyết Sát Kiếp còn kinh khủng hơn. Cũng may Thanh Ti Kiếp chỉ là loại Yếu Nhất trong Thiên Kiếp, nếu không Tiểu Kỳ cũng không dễ đánh lừa nó như thế đâu.
“Tiểu Kỳ không sao chứ?”
Đám người lập tức đỡ lại nàng, biến chuyển này nhanh đến khiến người khó mà phòng bị được.
Tiểu Kỳ lắc đầu nói.
“Ta không sao, thiên cơ mà thôi, không phải không thể lộ.”
Lau đi máu trên khóe miệng, Tiểu Kỳ hít sâu một hơi nói.
“Cụ thể thì ta không thể nói nhiều, nhưng thiên biến cũng đồng nghĩ với đại kiếp hiện. Thế giới khó mà yên bình nữa rồi.”
Đám người nghiêm nghị nghĩ kỹ. Tiểu Kỳ nói là “thế giới” chứ không phải đại lục hay đại vực gì cả, đủ để thấy phạm vi ảnh hưởng rộng lớn đến thế nào rồi.
Trầm Mộng Thư lúc này đột nhiên lên tiếng nói.
“Ta không biết có phải loạn thế hay không, nhưng Tinh Thể Kiếp của ta vừa mới buông lỏng.”
...
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.