Huyền Linh Ký

Chương 245: Chương 245: Thiết Nha




Cả hai không ai, Tống Thế Kiệt còn vừa đánh vừa mở miệng châm chọc, sử dụng tâm lý chiến, muốn làm cho Lý Chính Quân kích động dẫn đến sơ hở.

Lý Chính Quân cũng một bộ dáng nộ khí ngập trời, ra đòn lăng liệt đem cảnh vật đánh tan tành, mặt đất phá ra mất chục cái hố lớn. Nhưng hắn ra đòn ngoài việc nhanh mạnh, khí thế lớn ra thì...cực ít sơ hở.

Dù sao cũng là thiên tài đỉnh tiêm của Lý gia, làm sao đến mức giận mất khôn được, hắn càng giận giữ thì càng tỉnh táo, ra đòn càng đáng sợ. Đánh đến Tống Thế Kiệt cũng có chút chật vật.

Cả hai đều là thất biến kỳ đỉnh phong, nhưng Lý Chính Quân rõ ràng mạnh hơn Tống Thế Kiệt một mảng, chẳng qua Tống Thế Kiệt tính dẻo khá tốt, mới cầm cự đến lúc này, nhưng bại cục đã định, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Đột nhiên Tống Thế Kiệt cũng không né không tránh, chính diện tiếp lấy một quyền của Lý Chính Quân, cả người liền bị đánh lui lại hơn mười mét, hơn nữa sau một quyền còn bị Lý Chính Quân bồi thêm một chưởng.

Tống Thế Kiệt hô lớn.

“Hà cô nương, chờ ta.”

Nói rồi thân hình xoay một cái, đón lấy một quyền của Lý Chính Quân, thân thể thuận thế nhảy đi, đuổi theo Hà Tuyết Nguyệt.

Bọn họ giao thủ mới khoảng một phút đồng hồ thôi, nhưng Hà Tuyết Nguyệt đã đi ra gần ba nghìn mét rồi, mặc kệ hai người tranh đấu cũng không quan tâm chút nào.

Lý Chính Quân đương nhiên không muốn buông tha dễ dàng như thế, nhưng vừa rồi Tống Thế Kiệt chịu ba đòn của hắn, Lý Chính Quân lại không tìm thấy lý do đánh người.

Trông thấy Tống Thế Kiệt đi xa, sắc mặt của Lý Chính Quân dần chuyển thành lạnh lùng. Một thời gian ngắn sau, xác định phương hướng. Lý Chính Quân tiến lên phía Tây Bắc.

Mục tiêu hai bên đã khác nhau rồi, không cần thăm dò nữa. Đối với Lý Chính Quân thì đạt được mục đích mới là trên hết, Tống Thế Kiệt chỉ là một con kiến qua đường mà thôi.

...

Khu vực tây nam, từng dãy núi đá trơ trọi chạy dài, loại thổ nhưỡng ở đây khiến cho vùng núi này toàn hai màu vàng và đỏ, trông hơi khuyết thiếu sự sống. Trông có một chút nóng nực theo kiểu bán hoang mạc, nhưng thực tế khí hậu ở đây khá ôn hòa, lượng mưa hơi ít mà thôi.

Trong một con đường nhỏ nằm giữa hai vách đá dựng đứng, che khuất đi anh mặt trời. Đứng ở dưới con đường nhìn lên bầu trời trong xanh chỉ có thể thấy đươc một cái khe hẹp, kéo dài đến hết tầm mắt.

Dưới những ánh sáng le lói đó, một bóng người ẩn hiện sau một bên vách đá. Thân mặc một bộ áo choàng đỏ thẫm, che kín toàn thân, không nhìn ra được nam hay nữ.

Người này lẳng lặng đứng đó, giống như một con rắn tiềm ẩn, chờ đợi con chuột chui vào trong miệng của mình.

Ù ù ù ù!!!

Tiếng gió rít gào, từng lớp bụi đất bị thổi tung lên, mù mịt trải dài toàn bộ khe nứt. Từ trên trời cao bỗng nhiên rợp xuống một khoảng đen, giống như cả bầu trời đang sụp xuống dưới.

Một con chim lớn.

Nó muốn hạ cánh xuống con đường dưới chân vách đá này, nhưng thân hình của nó quá lớn, không thể nào lách vào cái khe hẹp này được. Nó tức giận rít lên một tiếng, móng vuốt sắc bén đập xuống, lập tức có một mỏm đá lớn bị nó đạp nát, từng khối mảnh vụn lớn bằng cái giường rơi thẳng xuống dưới.

Có vẻ như quái điểu này muốn san bằng cả hai vách đá để xuống đường con đường kia. Bản năng của nó nói cho nó biết đang có một thứ hấp dẫn nó.

Người thần bí mặc kệ đất đá không ngừng rơi xuống, không ngừng vùi lấp cảnh vật, hắn vẫn đứng im bất động, giống như mọi chuyện không liên quan gì đến hắn vậy. Nói cũng kỳ lạ, những khối đất đã rơi xuống ngày một nhiều hơn, nhưng chỗ mà người thần bí đứng lại không hề có môt viên nào rơi xuống.

Phạm vi nửa mét xung quanh cơ thể người thần bí cứ như có một lực lượng vô hình bao trùm, toàn bộ các mảnh vỡ rơi xuống đều “tránh” khỏi chỗ này.

Nửa ngày sau, dãy núi bị san thấp một phần ba, khe nứt cũng mở rộng ra một chút. Quái điểu cũng không hề ngừng lại, vẫn nổi điên đục khoét hai bên dãy núi, nhưng tốc độ đã giảm xuống đáng kể vì thể lực đã tiêu hao không ít.

Hai bên vách đá này kiên cố dị thường, con yếu thú muốn phả hủy cũng phải bung kha khá sức ra, dù sao nó cũng chỉ là yêu thú cấp bốn, từ thể chất cho đến yêu khí đều bị áp chế một cách quá đáng. Ngoài mấy con yêu thú quá mạnh, có thể phát huy sức mạnh một cách vượt trội ra, đa phần yêu thú chỉ có thể thành thật làm một con yêu thú cấp bốn có trí tuệ.

Nhưng con quái điểu này thì khác, nó cũng không phải là loài yêu thú có trí tuệ cao, yêu khí thực chiến không tốt lắm, chủ yếu chỉ có thân thể cùng bản năng là mạnh một cách phi thường. Gọi nó là yêu thú cũng không quá thích hợp, mà nên gọi nó là man thú thì đúng hơn.

Đương nhiên giống loài yêu thú như vậy cũng không hiếm, chung quy là vẫn có trí tuệ, chỉ hơi ngu dốt một chút, bản năng nhiều hơn lý trí mà thôi.

Quái điểu tiếp tục điên cuồng tàn phá, qua một ngày mới đem hai bên vách đá phá nát gần hết, lách mình xuống khe nứt. Nhưng “con đường” đã bị đất đá vùi lấp tan hoang rồi còn đâu. Quái điểu rống lên một tiếng, yêu khí tung hoành nổ bùng ra, đem các mảnh vụn thổi đi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào một hướng.

Nơi đó có một tảng đá lớn, đường kính hơn ba mét, tròn nhẵn rõ ràng...giống như một quả trứng?

Con quái điểu nhìn quả trứng này với đôi mắt sáng rực, chiếc mỏ lớn hơi mở ra giống như có nước nhãi muốn chảy xuống. Nó vội vàng không kịp chờ đợi mà lao thẳng tới, ghé má vào cọ cọ quả trứng, thể hiện tình cảm một cách thắm thiết.

Sau đó, quái điểu nâng đầu lên cao, ánh mắt sắc bén, mỏ nhọn giống như một lưỡi rìu nhọn hoắt, tốc độ cực mạnh bổ xuống quả trứng.

Keng!!!

Tia lửa bắn ra ngoài, lớp vỏ của quả trứng xuất hiện một vết xước dài, vết xước khá nông, nhưng không thể tổn hại đến bên trong. Trong khi đó mỏ của quái điểu hơi nóng lên, nó cũng không bất ngờ về kết quả vừa rồi, cho nên không có gào thét phẫn nộ, mà tiếp tục lặp lại động tác, lần lượt từng mỏ bổ xuống, lưu lại trên vỏ trứng những đường xước dài.

Răng rắc!!!

Vỏ trứng rất kiên cố nhưng cũng không chịu nổi những đòn tấn công kinh khủng này một cách liên tục, trên lớp vỏ xuất hiện một vết khe nứt. Từ trong đó bốc ra một mùi hương ngào ngạt khiến cho ánh mắt của quái điểu càng sáng lên, càng nôn nóng mổ trứng.

Các vết nứt xuất hiện ngày càng nhiều, kéo dài chi chít, chia vỏ trứng thành các mảnh khác nhau, hương thơm nồng nàn tỏa ra bốn phía.

Răng rắc!!!

Cuối cùng không chịu nổi rồi, vỏ trứng bị mổ ra một cái lỗ lớn, theo đó cả cái đầu của quái điểu cũng xuyên thấu vỏ trứng, chìm ngập vào trong lớp dịch thơm mát, nồng nàn năng lượng ở bên trong.

Phốc!!!

Bón đen lóe lên, người thần bí không biết từ ở chỗ nào nhanh như chớp đi đến lưng của quái điển, bàn tay là một tư thế kỳ lạ, hai chân vắt sang hai bên cổ của quái điểu, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn.

Quái điểu không có chút phản ứng nào, vẫn vùi đầu ở trong vỏ trứng, tham lam nhấm nuốt lấy từng ngụm dịch thơm ngon béo ngậy, không biết là mình đã rời vào sự tính toán của người khác.

Áo choàng phất phới lộ ra vài lọn tóc, đồng thời ánh sáng hơi lấp lóe chiếu qua, lộ ra trong mũ choàng tối đen đó một điệu cười tà mị mà mê người.

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.