Phủ thành chủ.
Không có như vậy uy nghiêm bá khí, cũng không có cái gì thiết phủ đệ. Chính là bình phàm một cái phủ nhỏ, trong sân có hồ nước, bên hồ một gốc đào lớn lá đang rụng dần.
Nam tử thân mặc áo giáp nhắm mắt ngồi tại gốc đào, bên cạnh cắm lấy một cây trường thương. Khuôn mặt kiên nghị, lưng hùm vai gấu, càng giống một vị tướng quân đã tá giáp quy điền.
Hoàng Khắc.
Nam An thành thành chủ, cũng là Nam An người mạnh nhất.
Lúc này Hoàng Khắc mở mắt, thở dài một hơi thu công đứng dậy, ánh mắt ẩn chứa cố sự người xưa.
Hắn làm thành chủ cũng đã năm mươi năm lâu, cũng tại cái này mảnh đất im lặng năm mươi năm, hùng tâm tráng chí đã là nhạt đi rất nhiều. Mỗi năm lộ diện một chút cũng không tại ai lưu quá nhiều ấn tượng nam nhân. Thế nhưng uy nghiêm là còn đó, Nam An thành cũng chưa bao giờ loạn qua.
Vậy mà hôm nay hắn ra tay, một cái tay che đậy bầu trời, không mang theo cái gì hừng hực uy áp chính là tùy ý một chút liền đem hai vị huyền chân cảnh ấn vào trong đất hôn mê.
Không có mặt mũi để bàn, Nam An thành nội, ai cũng không được phép loạn.
...
“Thu hội phó.”
Mọi người bị binh lính giải tán về sau, luyện dược sư hiệp hội tức nổ mắt dọn dẹp. Lúc này Thu Cương còn đang mạnh mẽ duy trì thế cục, vì hắn biết chỉ có hiện tại mới có thể quết dọn hiệp hội đã lâu nâm mốc. Một cái thanh âm truyền vào Thu Cương trong tai.
Trở lại phòng của mình, Thu cương mở cửa, tiếp đón khách nhân. Người tới cũng không phải ai xa lạ, chính là mới rồi cho hắn đề thư.
Lý Công Hoa.
Phía sau còn theo hai cái thiếu niên, Thu Cương có thể nhận ra một trong hai người đó là Lê Tĩnh.
“Lý gia chủ, mời ngồi.”
Dù là Lý Công Hoa tu vi cao hơn nhưng cả hai cũng chỉ ngang hàng luận giao. Có thể lục phẩm luyện dược sư thân phận không được nhưng người ta là phó hội trưởng nha.
Lý Công Hoa cũng không có trước ngồi, mà là đối với bên cạnh lạnh nhạt tự nhiên thiếu niên nói cùng ngồi. Hành động này đúng làm Thu Cương mí mắt hơi nhảy một chút, cái này thiếu niên không đơn giản.
“Lê chất tử cũng ngồi đi.”
Thu Cương rót tới bốn chén trà liền gọi Lê Tĩnh cùng ngồi. Lê Tĩnh thấy Dương Thiên gật đầu cũng ngồi cùng xuống.
“Lý gia chủ, chuyện hôm nay không biết ngươi có cái gì ý định đâu.”
Thu Cương cũng không có quanh co, chính là trực tiếp nói vấn đề. Hắn bị coi là cái đầu sắt cũng không có sai, nên rất mất lòng mọi người.
Lý Công Hoa chỉ là lắc đầu nói.
“Thu hội phó, ta chỉ là bảo vệ Lê Tĩnh an toàn mà thôi, chuyện không do ta làm chủ.”
Thu Cương nghe vật cũng là giật mình, từ lúc ba người vào cửa dã luôn cảm giác không thích hợp lắm. Ánh mắt đánh giá Dương Thiên một chút, rốt cuộc là thiếu niên này thân phận gì có thể ở tại đây làm chủ đạo.
Không đợi Thu Cương lên tiếng, là Dương Thiên trước mở lời.
“Tiểu tử Dương Thiên gặp qua Thu hội phó. Sự việc có chút đột nhiên, vẫn mong Thu hội phó thứ lỗi cho.”
Vẫn là lạnh nhạt tự nhiên mà thành khí thế, cũng không làm người chán ghét thậm chí tự bản thân sinh ra thoải mái ý vị. Dương Thiên trong mắt Thu Cương đại vị lại là cất nhắc cao lên rất nhiều.
“Dương công tử quá lời. Còn mời công tử giải hoặc.”
“Thu hội phó, đối với chuyện năm đó ngài cũng là biết đến đi.”
Dương Thiên không trả lời lại hỏi tới rất đột nhiên như vậy một câu. Không chỉ Thu Cương trầm mặc lên, mà chính là Lý Công Hoa cùng Lê Tĩnh cũng là tập trung lại. Chuyện năm đó...chính là bắt dầu.
“Biết đến.”
Thu Cương ánh mắt có chút hướng sang Lê Tĩnh, dù sao chuyện này cũng không tốt tại Lê Tĩnh trước mặt nói.
“Như vậy dễ đàm. Thật không dám giấu, chúng ta mục đích duy nhất chính là nhường Lê Tĩnh rửa sạch hắn gia đình oan khuất mà thôi. Hiện tại còn kém cuối cùng một bước, không biết Thu hội phó có mở lòng giúp đỡ.”
Dương Thiên như vậy nói chuyện đúng là làm Thu Cương có chút nuốt không trôi, nhưng cũng không phản ứng, bởi vì nội dung có phần quan trọng hơn.
Giúp Lê Tĩnh gia đình rửa sạch oan khuất, kỳ thật đối với Lê Hải thì Thu Cương cũng không quá có cái gì lớn giao tình, Lê Tĩnh oan khuất, Thu Cương chỉ là khôn đành lòng một cái thiên tài mà thôi. Dương Thiên cái này kém một bước không biết là kém cái gì, chuyện này làm Thu Cương trong lòng nhiều suy nghĩ.
Sự việc hôm nay đúng là ảnh hưởng không chút nào tốt tới Dược sư hiệp hội, hội trưởng nhiều năm ra mặt cũng lại không có cái gì uy hiếp lực, sau cùng còn bị thành chủ không do dự bắt đi. Có thể tưởng tượng Dược sư hiệp hội sau hôm nay địa vị có thể tụt không phanh.
Chưa kể tới Lê Tĩnh chuyện, Dược sư hiệp hội thanh danh có thể quét rác một nửa. Tất nhiên Thu Cương đối với lẽ phải chấp nhất hắn vẫn từ đầu lựa chọn vạch mặt Tần Báo Công, có thể sự việc không như hắn dự định.
Vốn sự việc là lỗi của Tần Báo Công, để hắn tới gánh lấy hậu quả cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng nào ngờ hiện tại hiệp hội loạn một mảnh, hội trưởng đem người mang đi hiện tại không rõ Tần Báo Công tung tích. Thật cảm giác gây chuyện bỏ chạy làm người đau gan.
“Dương công tử, chuyện Lê Tĩnh qua vừa rồi sự việc không phải là hoàn thành rồi sao.”
“Thu hội phó, chúng ta cần một cái đính chính, từ chính các ngươi đính chính mới có giá trị.”
Dương Thiên cứng rắn, người này đầu sắt hội phó xem ra cùng trong đồn thổi đầu sắt quá đà cũng là khác xa, không phải như vậy lửa nóng người.
Thu Cương mặc dù là cố gắng đàm một chút, nhưng Dương Thiên thái độ nhàn nhã kia để hắn hết sức khó chịu. Hay nói đúng hơn toàn bộ thế gia ra vẻ đạo mạo làm Thu Cương cảm thấy trong lòng khó chịu. Hiện tại thái độ Dương Thiên ngay thẳng một chút, lại làm Thu Cương trong lòng sinh ra khó chịu hơn, bởi vì quá ngạo mạn, quá làm người ta nỏi nóng.
“Dương công tử, cái này chuyện đợi chúng ta hội trưởng trở lại mới bàn đi. Dù sao chuyện lần này ảnh hưởng tới hội trưởng thân đệ tử.”
Thu Cương từ chối, trước đó hắn muốn định tội Tần Báo Công, tại trước mặt dân chúng vạch mặt. Như vậy hiệp hội mặt mũi vẫn là giữ lại một nửa, không tính tổn thất gì, càng là nắm Lê Tĩnh cảm tình, về cống hiến cho hiệp hội.
Nhưng hiện tại tình thế xoay chuyển, hiệp hội bị người ta bức bách tận cửa, trong loạn ngoài đồn không tốt chút nào. Nếu như thả ra tội danh của Tần Báo Công, dược sư hiệp hội triệt để hỏng rồi. Thu Cương có thể nói một lòng vì hiệp hội phấn đấu.
Dương Thiên hơi cười, giống như đã đoán được trong lòng Thu Cương ý nghĩ, bàn tay hơi đảo một cái, một khối thủy tinh rơi xuống Dương Thiên lòng bàn tay.
“Thu hội phó không cần lo lắng, Mạc hội trưởng trước đó không lâu còn cùng ta tại nói chuyện đâu, đối với chuyện này cũng đã thỏa đàm xong xuôi. Lê Tĩnh được trong sạch về sau, cũng sẽ lên tiếng ủng hộ hiệp hội, mới dược phương đều sẽ cho hiệp hội cống hiến.”
Tiếp đó từ ghi hình thủy tinh đúng là mở ra Mạc Cách cùng Dương Thiên bốn người tại Túy Tiên Lâu đàm phán.
Ghi hình thủy tinh.
Dùng để ghi lại hình ảnh âm thanh thần kỳ khoáng thạch, giá cả có chút đắt đỏ, hơn nữa là hình ảnh chỉ có thể ghi lại mà thôi, không thể chỉnh sửa gì cả, về tính chân thực không thể nghi ngờ.
Thu Cương không biết, chăm chú quan sát hình ảnh, lời nói nghe cũng rõ ràng. Có thẻ nghĩ tới tự nhiên lại cùng Bàn Tiến Khuyết động thủ lại nghĩ mãi không thông.
Ghi hình thủy tinh không thể chỉnh sửa hay làm giả. Có điều không thể chỉnh sửa, nhưng Dương Thiên lại có thể cắt đi nội dung dư thừa, chỉ chừa lại một đoạn là được. Chính là đoạn Mạc Cách nhận lấy dược phương, đồng thời tỏ ra đối với Tần Báo Công giận dữ, đảm bảo giúp Lê Tĩnh lấy lại công bằng.
Như vậy một đoạn là đủ rồi, phía sau có chút nội dung, Dương Thiên chính là xóa bỏ đi, dù sao thực tế không phải là Mạc Cách đáp ứng không như vậy. Cái kia dược phương cũng chỉ có cấp một dược dịch mà thôi.
Những điều này Thu Cương không biết, Mạc Cách tâm tư cũng không thể hiện ra, Thu Cương nếu có thể nghĩ thông mới là kỳ lạ đấy. Mà không chỉ Thu Cương, một bên Lý Công Hoa, Lê Tĩnh cũng nghĩ không thông, nhưng chuyện có lợi lại không cần đào móc.
Hồi lâu, Thu Cương hít sâu một hơi, nếu đúng Lê Tĩnh sẽ lên tiếng giúp hiệp hội vậy thì không lo lắng gì cả. Hội trưởng phối phương cũng đã cầm rồi không lo đối phương lật lọng. Còn như không làm, đối phương mang khối này hình ảnh công bố ra, vậy thì hiệp hội là triệt để lạnh. Thu Cương cũng là đồng ý rồi.
“Nếu như hội trưởng đã đồng ý thì ta cũng là thi hành theo mà thôi. Đáng tiếc họ Tần kia trốn quá nhanh.”
Sau đó cùng nói một chút chuyện, không lâu lắm Dương Thiên đám người rời đi. Thu Cương kêu gọi thủ hạ tới, viết một bảng thông cáo, đặt tại trước cửa hiệp hội.