Khối Thẩm Kiềm Tinh Khoáng này khá lớn, cỡ gần nửa mét khối, trọng lượng rơi vào khoảng năm nghìn cân, so với sắt còn nặng hơn một chút, nhưng độ cứng thì quăng xa sắt mấy con phố.
Thẩm Kiềm Tinh Khoáng tới tay đã là một thu hoạch lớn với Dương Thiên cho nên hắn muốn tìm kiếm thêm xem có thứ gì hữu ích nữa không, đáng tiếc là hắn không may mắn đến vậy. Loanh quanh nửa ngày cuối cùng Tiểu Xuân cũng Khải Linh thành công, bước chân vào con đường tu luyện.
Dương Thiên dẫn Tiểu Xuân đến Hồn Điện, tìm kiếm một con huyền linh phù hợp. Hương Thảo Linh Thể được Thiên Mộc Chi Tinh tán thành, bản thân hài hòa với vạn loại thảo mộc cho nên huyền linh thích hợp nhất đối với nàng là huyền linh hệ mộc rồi.
Tiêu tốn hai vạn đồng vàng, Dương Thiên cũng chọn được một con huyền linh thích hợp, qua mấy ngày sẽ giúp Tiểu Xuân dung linh. Sau khi chọn xong huyền linh, Dương Thiên lại bỏ ra một vạn đồng vàng nữa mua ba con Ngựa Anh Trúc để đi đường, sau đó rời khỏi thành Cẩm Ninh Thành.
Toàn bộ quá trình không hề có điều gì ngoài ý muốn cả, cũng có một chút thế lực quan sát ba người bọn họ, nhất là Dương Thiên tiêu phí gần sáu vạn đồng vàng khiến cho rất nhiều người hâm mộ đỏ mắt, nhưng cũng không có kẻ ngu nào nhảy ra tìm phiền phức hết. Ai cũng biết kẻ có tiền, không dễ chọc.
...
Ba người một đường hướng về phương bắc, đoạn đường này cũng khá thuận lợi, chỉ có một lần đụng độ với yêu thú, nhưng đẳng cấp không ra làm sao cả, dễ dàng bị Dương Thiên diệt sát, trở thành một nhóm lương thực dữ trữ.
Hai ngày sau, bầu không khí bắt đầu thay đổi, không khí trở nên hơi ấm một chút, trong không khí tràn ngập một mùi hương nhẹ dịu cực kỳ dễ chịu, nhưng theo khoảng cách mọi người càng tiến lên thì mùi hương càng nồng đậm, dù không gây cho người ta cảm giác khó chịu nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng mùi hương đậm đặc đến độ ngưng tụ thành khói trắng.
Hơn nữa mùi hương này có thể khiến cho người ta thư giãn, không có chút phòng bị nào cả, ở trong hoàn cảnh khói nhẹ che chắn tầm nhìn thế này thì thật sự là nguy hiểm. Không biết ở lâu trong này thì có thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không.
“Công tử, nơi này chính là lối vào Trầm Hương Cốc.”
Lão Hạ bịt kín mũi của mình bằng một tấm khăn được ngâm qua các loại thảo mộc, theo lời của lão nói thì đây là thứ bắt buộc phải chuẩn bị khi đi qua Trầm Hương Cốc.
Tiểu Xuân cũng đeo một tấm khăn do lão Hạ chuẩn bị, còn Dương Thiên thì hoàn toàn không cần, hắn là huyền giả, sức chống chịu cao hơn người bình thường rồi, với lại khi bước chân đến đây thì hắn cũng biết thứ này...hoàn toàn không có tác dụng rồi.
Lão Hạ cũng chỉ bảo thứ này dùng cho việc “đi qua” thôi chứ không phải tiến vào, với nồng độ mùi hương cao thế này thì một miếng vải này cũng không thể ngăn chặn lại được mùi hương.
Hơn nữa, Dương Thiên cảm ứng một hồi mới nhận ra là mùi hương này đã hòa quyện vào cùng huyền khí ở nơi đây, trở thành một phần huyền khí đặc biệt của Trầm Hương Cốc, nếu như huyền giả đi vào trong cốc thì không thể tránh khỏi được việc chịu ảnh hưởng của mùi hương đâu.
Mặc dù chưa thấy tác dụng phụ nào nhưng Dương Thiên có thể đoán chừng được nếu như ở trong cốc quá lâu thì khó mà li khai ra ngoài được. Quanh năm hưởng mùi thơm khiến cho cơ thể thư giãn thoải mái, đến lúc không có nữa thì hiểu nhiên sẽ rất khó chịu, khó lòng mà tiếp nhận được, dân gian thường gọi đó là “nghiện”.
“Hai người tạm nghỉ ở phía ngoài này đi. Nếu như có nguy hiểm gì thì bóp nát thứ này.”
Dương Thiên đưa đến một viên Huyền Linh Châu cho lão Hạ rồi nói. Lão Hạ gật gù, nghe nói người bình thường đi vào rồi không bao giờ quay trở lại nữa nên lão cũng không muốn tiến vào.
Tiểu Xuân thì hơi lưỡng lự một chút nói.
“Công tử, ta muốn tiến vào trong cốc. Hình như thể chất của ta rất phù hợp với nơi này.”
Dương Thiên suy tính một phen nhưng chỉ để cho Tiểu Xuân ở phía ngoài mà thôi, không cho phép nàng tiến vào trong cốc, dù sao ở trong đó có nguy hiểm gì thì Dương Thiên cũng không thể nào biết được.
Sau đó Dương Thiên bước vào trong cốc, thân hình chậm rãi biến mất khỏi làn sương trắng mờ mịt.
Dương Thiên bước đi khoảng hơn năm mươi mét, khung cảnh đột nhiên thay đổi, sương trắng cũng tan biến đi hết, lộ ra khung cảnh là một rừng cây rộng lớn, những cây trầm hương cao ngút ngàn, thân cây ba bốn người ôm mới hết. Trong không khí vẫn đậm đặc mùi hương nhẹ dịu nhưng không còn lộ ra màu sắc nữa.
Dương Thiên quay đầu nhìn về đằng sau của mình, hoàn toàn không thấy làn sương trắng nào cả, hắn đang lẳng lặng đứng giữa khu rừng mà thôi.
“Huyền trận?”
Giờ thì Dương Thiên cũng hiểu được tại sao nhiều người nói nơi này một đi không trở lại rồi. Đẳng cấp của huyền trận này cũng rất cao, có thể giấu diếm được ánh mắt của Dương Thiên thì ít nhất cũng phải là huyền trận cấp tám trở lên.
Nhưng hình như nó chỉ có tác dụng phòng thủ thôi thì phải, không thấy có đặc hiệu công kích hay gì cả. Dương Thiên chậm rãi tiến bước trong rừng trầm này, ánh mắt từ từ đánh giá khung cảnh.
Khu rừng này trài dài hết tầm mắt, tất cả đều là trầm hương, cây nhỏ nhất cũng phải ba bốm trăm năm tuổi, hình thành một rừng đại thụ to lớn vô cùng. Một chút yêu thú cấp một sinh sống ở trên cây cũng truyền cành qua lại theo bước chân của Dương Thiên, giống như đang cảnh giác kẻ ngoại lai này.
Dương Thiên cũng quan sát đến những yêu thú nhỏ này, bọn chúng giống như toàn là loàn ăn thực vật, hơn nữa chỉ toàn là yêu thú cấp một, so với hổ báo bình thường còn yếu hơn một chút, đương nhiên là không thể gây nên sự uy hiếp cho Dương Thiên rồi.
Nhưng đổi lại những con yêu thú này giống như có trí tuệ hơi cao một chút, bọn chúng chỉ dè chừng quan sát Dương Thiên thôi chứ không dám có hành động gì, khác xa với bản tính hiếu chiến của yêu thú.
Dương Thiên đang chờ đợi đám yêu thú định làm gì mình thì đám này chợt nháo nhác lên, giống như nhận lấy sợ hãi tột độ, gấp gáp lẩn trốn vào trong thân cây, thò ra chiếc đầu nhỏ quan sát xung quanh.
Cùng lúc đó, Dương Thiên ngẩng đầu lên bầu trời, trông thấy một con thằn lằn bay đang nhanh chóng tiếp cận mình. Con thằn lằn bay này trông rất oai vệ, có mấy phần đường nét tương tự như Hắc Phách Tinh Long, chẳng qua cơ thể có vảy giáp màu đỏ bao trùm, thân hình lướt nhanh qua bầu trời.
Sải cánh của nó có thể lên đến bảy tám mét, chiếc đuôi cũng dài chừng hai mét, ánh mắt toát lên sự thông minh cơ trí, hơn nữa khí thế trên người cũng không che lấp, cuồn cuộn tỏa ra bốn phía, giống như uy áp của thiên địa bao trùm lên vạn vật.
Khí thế rất mạnh, Dương Thiên áng chừng rơi vào khoảng yêu thú cấp năm trung giai đến cao giai, không phải là thứ mà Dương Thiên có thể đối phó trong thời điểm hiện tại. Có điều hắn cũng không hoảng hốt, không chiến thắng được nhưng Dương Thiên tự tin là có thể chạy trốn được, hơn nữa trong tay của hắn vẫn còn vài viên Phong Thuật Châu, vẫn có cơ hội giết tên này.
“Nhân loại.”
Con thằn lằn bay đáp xuống một gốc cây, cách Dương Thiên khoảng ba mười mét rồi đột nhiên mở miệng nói chuyện làm Dương Thiên có chút bất ngờ.
Yêu thú cấp năm thông thường đã có tư duy không thua kém gì người trưởng thành rồi, nhưng muốn mở miệng nói tiếng người thì cần phải đạt đến trình độ của yêu thú cấp bảy mới được, đây là hạn chế từ tự nhiên, cũng không phải yêu thú muốn học là có thể nói được ngay.
Đương nhiên vẫn có một chút trường hợp ngoại lê, đó là huyết mạch của yêu thú cực kỳ cao quý, tình thần ý niệm cực kỳ cường đại thì cũng có thể biết nói chuyện sớm hơn yêu thú bình thường. Con thằn lằn bay này mới chỉ là yêu thú cấp năm, hơn nữa tiếng nói cực kỳ trôi chảy, chắc chắn huyết mạch phải thuộc vào loại vô cùng cao quý đây.
Nhìn chung thì nó cũng không có ác ý, khoảng cách ba mươi mét là nằm ngoài ranh giới uy hiếp của một huyền biến cảnh, nếu như ở gần hơn ba mươi mét thì đấy được coi là xâm phạm vào phạm vi cảnh giác của người ta. Lần đầu gặp mặt mà đã “hiểu lễ nghĩa” như thế khiến Dương Thiên không khỏi tò mò về con thằn lằn bay này, gật gù trả lời.
“Ngươi tìm đến ta sao?”
Con thằn lằn bay gật gù, suy nghĩ trong chốc lát nói.
“Ta chỉ đến để nhắc nhở ngươi rằng không nên phá hỏng khu rừng này. Ở phía bắc có một thành trì tập trung của nhân loại, ngươi có thể đến đó sinh sống.”
Nói rồi con thằn lằn này muốn vỗ cánh bay đi làm Dương Thiên hơi sửng bất ngờ một cái rồi nhanh chóng ngăn lại.
“Này, từ từ đã.”
Con thằn lằn bay có vẻ hơi khó chịu liếc Dương Thiên một cái, nhưng vẫn ngừng lại động tác để nghe xem Dương Thiên có chuyện gì.
“Ngươi đến đây chỉ để nói như vậy thôi sao?”
Con thằn lằn bay gật đầu, nghiêm túc nói.
“Đó là nhiệm vụ của ta.”
Dương Thiên lại hỏi.
“Vậy ngươi đã làm bao nhiêu lâu rồi.”
Con thằn lằn bay không kiên nhẫn nói.
“Có lẽ khoảng hơn hai trăm năm gì đó rồi. Nếu ngươi có việc muốn biết thì đến thành trì phía bắc tìm hiểu đi, ta còn có rất nhiều việc.”
Dương Thiên nhún vai nói.
“Ta cần đến trung tâm của nơi này.”
Con thằn lằn bay liếc nhìn Dương Thiên với một ánh mắt nguy hiểm, uy áp bùng nổ ra bốn phía, giống như một con mãnh thú bị chọc giận mà nói.
“Nếu ngươi xâm nhập lãnh thổ của người khác rồi bị giết chết thì ta cũng không phải việc của ta.”
Nói rồi con thằn lằn vô cánh bay đi mất, động tác vỗ cánh vô cùng chậm rãi nhưng tốc độ vút qua trên bầu trời thì còn nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh, lời nói truyền đến nơi thì nó đã biến thành một chấm nhỏ trên bầu trời.
...
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.