Trên tay của Dương Thiên không ngừng có huyền khí trộn lẫn tinh thần hồn lực hình thành huyền văn, cách mỗi một cái huyền văn của bia đá sẽ xen lẫn một vài huyền văn của Dương Thiên tạo thành.
Đây là bia đá có thể gánh chịu huyền văn, nhưng kiểu vẽ thế này thì huyền văn cũng không thể duy trì lâu được, cho nên tốc độ vẽ huyền văn của Dương Thiên rất nhanh, trong vòng một phút đã vẽ được mấy trăm huyền văn rồi.
Đột nhiên, bia đá rạn ra vết vết nứt, tiếng răng rắc vang lên cứng ngắc, một cỗ lực lượng nổ bung ra bốn phía, cả Tiên Long Sơn cũng theo đó mà chấn động lên.
Lạc Thiên Hinh mở to hai mắt tiến lại gần Dương Thiên, Dương Thiên bị chấn động lùi lại sau hai bước, đúng lúc Lạc Thiên Hinh bước tới khẽ huých vai hắn một cái khen ngợi.
“Ngươi cũng giỏi thật đấy, cái này cũng có thể phá giải được.”
Dương Thiên lông mày nhíu chặt bia đá, lắc đầu nói.
“Không phải, vẫn còn chưa giải được đâu.”
Xong ngẫm nghĩ một hồi Dương Thiên lại trùng vai xuống nói.
“Không giải nữa, đi thôi.”
Nói rồi cũng mặc kệ Lạc Thiên Hinh có nghe hắn hay không, thân hình vượt qua bia đá chạy về phía trước, chẳng mấy chốc mà biến mất trong làn sương mù che đậy tầm mắt.
Từ khi bước vào bí cảnh, Dương Thiên có lẽ là người tiếp xúc với những vật truyền thừa nhiều nhất, hơn nữa hắn phá giải bia đá cũng bằng cách phá giải huyền văn chứ không phải dùng bạo lực, cho nên có thể nói Dương Thiên là người tiếp cận bản chất của bí cảnh nhất.
Nhất là lần vừa rồi, hắn đã phải sử dụng thêm cả khoa đẩu văn mới có thể tác động đến huyền văn trên bia đá được, nhưng cũng chỉ tác động thôi, Dương Thiên muốn phá giải ít nhất cũng phải tốn ba bốn ngày.
Tổng hợp tất cả những huyền văn mà Dương Thiên đã phá giải, hắn có cảm giác như mình đang không ngừng phá nát bí cảnh này ra vậy, giống như một ngời đang không ngừng phá tan các mạch máu của bí cảnh, làm cho bí cảnh đi đến bờ vực sụp đổ.
Lại theo lời nói của Long Chúc mà Dương Thiên biết được, thời gian mà bí cảnh mở ra cũng không phải luôn luôn là sáu năm, việc này mới bắt đầu từ khoảng một trăm năm trước thôi. Còn trước đó thời gian dài hơn, thậm chí có khi mấy trăm năm cũng chẳng có người ngoài tiến đến.
Lần này bia đá đột nhiên tự bị thương tổn, lại thêm bí cảnh rung động kịch liệt, Dương Thiên càng khẳng định suy đoán của mình. Bây giờ hắn đang tiến lên tìm kiếm đỉnh núi, dò xét một chút nguyên nhân của sự chấn động kia. Nhân lúc hỗn loạn, biết đâu hắn có thể lấy được truyền thừa cấp thần thoại.
Công pháp cùng bảo vật ở trong bí cảnh nhiều như thế, thiết nghĩ khả năng tồn tại truyền thừa cấp thần thoại cũng không phải là nhỏ, cầu phú quý trong nguy hiểm mà thôi, Dương Thiên không ngán.
Tốc độ di chuyển của Dương Thiên rất nhanh, nửa giờ sau Dương Thiên đã vượt qua bia đá số ba mươi mốt, áp lực ở đây đã đến tình trạng khủng bố, nếu xét trên tổng thể thì Dương Thiên dùng hết bảy phần mười sức lực đi gánh chịu áp lực rồi.
Tốn hao hơn một giờ đồng hồ, Dương Thiên đi đến bia đá số ba mươi hai. Lại tốn thêm hai giờ đồng hồ, Dương Thiên đi đến bia đá số ba mươi ba. Thực lực của Dương Thiên hiện tại bị áp chế đến đỉnh điểm, chẳng khác nào một người bình thường cả, mười phần thực lực toàn bộ để chống đỡ áp lực dồn xuống cơ thể.
“Ngươi đã tới.”
Một người ăn mặc phong lãng, bên hông dắt theo hồ hô rượu chậm rãi quan sát Dương Thiên rồi lên tiếng. Dương Thiên nhận ra được thân phận của người này, đó là Phong Vân Bảng thứ chín, Tửu Quỷ Hồng Nguyệt Lân.
Bên cạnh cùa Hồng Nguyệt Lân có không ít người, đang nhắm mắt xếp bằng, mặt hướng về đỉnh núi, cũng không biết là tu luyện hay suy tưởng cái gì.
Dương Thiên chắp tay một cái nói.
“Ngươi đang chờ ta sao?”
Tửu Quỷ hớp một hớp rượu, ực một tiếng sảng khoái nói.
“Trước đây còn chưa thấy ngươi có thực lực như thế nào, hiện tại thì cũng đáng ta công nhận đôi chút.”
Nói xong Tửu Quỷ lấy từ trong ngực ra một khối lưu hình thạch ném cho Dương Thiên rồi nói.
“Dao tỷ chuyển lời cho ngươi, có rảnh tới thăm nàng một chút.”
Nói rồi uống tiếp một hớp rượu, sau đó quay xuống ngồi xếp bằng. Dương Thiên tiếp nhận lưu hình thạch, thu hồi vào trong nhẫn chứa vật, ánh mắt nhìn về phía trước.
Đàng sau bia đá thứ ba mươi ba là một bức tường nửa trong suốt ánh lên ánh vàng lấp lóe, từ đây không thể nhìn đến cảnh tượng phía bên kia ra sao. Nhưng vách tường đang không ngừng truyền ra những rung động, giống như hòn đá ném vào mặt nước, lăn tăn gợn sóng.
Số người ngồi ở đây cũng không nhiều, hơn nữa bia đá cũng chỉ có một cái, nên chắc hẳn đây là những người cuối còn xót lại rồi. Bia đá cao ba mét ba mươi ba phân, rộng chín mươi chín phân, bên trong huyền văn chìm nổi, đan xen phức tạp, mỗi một mạch huyền văn lại mang theo một khí tức khủng bố mênh mông như đại dương vô tận.
Dương Thiên đang muốn tiến lên hỏi chuyện để biết rõ tình hình thì Bất Diệt Chi Tâm ở trong linh hải đột nhiên lên tiếng.
“Thì ra mục tiêu của nàng chính là thứ này.”
Thật hiếm khi Bất Diệt Chi Tâm mới chủ động nói chuyện, Dương Thiên lại nhanh ý bắt được nội dung thông tin ở trong đó. Để Bất Diệt Chi Tâm nói đến “nàng” thì Dương Thiên nghĩ ngay đến Lam Loan, cả hai đều là nhân vật đại khủng bố, sống không biết bao nhiêu năm, có lẽ có hiểu biết gì về bí cảnh này chăng.
Nghe giống như Lam Loan muốn lấy thứ gì đó trong bí cảnh này nữa, không lẽ cái truyền thừa thần thoại kia cũng rất quan trọng đối với cấp bậc cường giả đó. Nghĩ thế, Dương Thiên liền thăm dò.
“Ngươi biết cái màn chắn này là cái gì sao?”
Bất Diệt Chi Tâm trầm ngâm rất lâu, sau đó đột nhiên hỏi ra một câu khá lạ lùng.
“Tiểu tử, ngươi có muốn đồ thần không?”
Dương Thiên:???
Lão già này lại nổi hứng cái gì nữa không biết, trước kia thì dụ dỗ hắn tu luyện mấy loại ma pháp, tung hoành vô địch, phi thăng tiên giới. Sau khi lắc lư dụ dỗ không được thì im lặng, hiện tại thì hỏi có muốn đồ thần không?
Chẳng lẽ chỗ này nối thẳng tiên giới, lão bảo mang ta lên tiên giới rồi đi đồ thần? Hay là chỗ này có một vị thần tiên ẩn cứ, hiện tại dụ ta vào đi chém hắn. Không biết có chém được hay không chứ Dương Thiên cảm thấy ngũ biến kỳ như mình rất yếu, không có khả năng giết được thần.
Bất Diệt Chi Tâm cũng hơi kỳ quái, sau đó cả hai trầm mặc, ánh mắt nhìn nhau khác lạ, cuối cùng Bất Diệt Chi Tâm lại thở dài nói.
“Mà thôi, để ngươi nhìn thấy rồi ngươi sẽ tự rõ ràng. Đi vào trong thôi.”
Dương Thiên ánh mắt hồ nghi, nhìn Bất Diệt Chi Tâm giống như nhìn lấy một kẻ đần độn nói.
“Không vào được.”
“Ta đem ngươi vào.”
Dương Thiên lại trầm mặc, Bất Diệt Chi Tâm còn tưởng là hắn không tin mình có khả năng mang hắn vào, định mở miệng nói thì Dương Thiên lên tiếng trước.
“Tại sao ngươi nhiệt tình như vậy? Ngươi có âm mưu gì thì mà nói ra. Nếu không ta nhất quyết không đi.”
Bất Diệt Chi Tâm hừ hừ một cái nói.
“Ngươi còn không đi thì tình nhân của ngươi sẽ bị đánh chết thôi.”
Dương Thiên nhún vai, hắn biết ý nói của Bất Diệt Chi Tâm, nhưng hắn cũng không có ý định chạy vào cứu người, mà còn chưa nói đến việc có cứu được hay không nữa.
Bất Diệt Chi Tâm không thấy Dương Thiên sốt ruột thì lại tiếp tục nói, có vẻ như hắn mới là người gấp ở đây.
“Nếu như không ngăn chặn tên kia thì tất cả các ngươi cũng sẽ chết thôi, đừng có hi vọng may mắn thoát khỏi đây. Nếu như chạy vào phối hợp với Lam Loan thì cón có cơ hội sống sót.”
Dương Thiên từ đầu vẫn chăm chú lắng nghe, hắn thấy Bất Diệt Chi Tâm gấp gáp, nhưng nói đến chuyện này thì tinh thần của Dương Thiên lại nâng cao lên, suy tính một phen. Dương Thiên không muốn chết, càng không muốn vô duyên vô cớ bị giết, hắn muốn tự chủ nắm được tính mạng của mình trong lòng bàn tay.
Nhưng nghe ngữ khí thì nhân vật trong đó khá lợi hại, thâm chí có thể là thần, Dương Thiên có xông vào thì cũng là vô ích chứ làm được gì.
“Đi vào đó ta cũng đâu có đánh được ai, đàng nào mà chả chết.”
Bất Diệt Chi Tâm hừ lạnh.
“Có bản quân ở đây làm sao có thể để ngươi chết được.”
Dương Thiên nhún vai.
“Không phải ta chết thì ngươi có thể thu hoạch được tự do sao?”
“Đó là kẻ thù của ta, hắn còn lâu mới thả ta ra ngoài.”
Bất Diệt Chi Tâm thật sự không thể vòng vo mãi nữa, chiến cục bên trong có chút căng thẳng, nếu như hắn vào quá muộn mà phải đơn đả độc đấu với tên kia thì phần thắng quá nhỏ, tồn hao lại quá lớn, cho nên đành phải lộ ra cho Dương Thiên một chút thông tin.
Dương Thiên lắc đầu nói.
“Đó là kẻ thù của ngươi, cũng chẳng phải kẻ thù của ta. Còn chưa kể đến việc ta không đánh...”
Bất Diệt Chi Tâm hừ lạnh, hắn nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ý tứ của Dương Thiên, lập tức biết tại sao Dương Thiên cứ vòng vo không tiến, liền cắn răng nói.
“Một thanh Hắc Trúc, bản quân cho ngươi một thanh hắc trúc. Đổi lại ngươi phải lấy cho ta một miếng thần cốt.”
Dương Thiên biết được hắc trúc là gì, đây là Vương cấp tài liệu, trình độ vô cùng trân quý. Còn về thần cốt thì Dương Thiên không biết, có thể là xương cốt của thần chăng, xét đi xét lại thì có vẻ một thanh hắc trúc là hơi rẻ nên Dương Thiên tỏ vẻ lưỡng lự.
Bất Diệt Chi Tâm cắn răng.
“Thêm một viễn cổ huyền linh, nếu ngươi không muốn thì thôi.”
Dương Thiên híp mắt lại, không ngờ là Bất Diệt Chi Tâm lại giàu có như thế, xuất thủ chính là tinh phẩm, cái nào cái đấy đều là đồ tốt, giá trị liên thành. Nhưng nghe điệu bộ thì Bất Diệt Chi Tâm đây đã là giới hạn của hắn rồi.
Dương Thiên suy tính thật lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thành giao.
...