Mộc Thanh Uyên sắc mặt hốt hoảng, nàng không nghĩ đến Bồi Cốt Hổ “tiến: Dương Thiên đi một đoạn đường, lúc này lại chuyển mục tiêu sang nàng. Nàng vốn là người qua đường, tiện thể đứng xem thôi mà, sao lúc này lại bị nó tấn công,
Cũng may, nàng đã lưu lại một tay, âm thầm bẻ nát cấm chế của Dương Thiên. Trước đó, nàng còn muốn ngồi xem trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, nào ngờ Dương Thiên cùng Bồi Cốt Hổ đều lời hại đến thế, vượt xa tầm kiểm soát của nàng.
Lúc này nàng chỉ có thể chật vật chạy trốn mà thôi.
Đột nhiên một bóng người lao đến, vọt qua Mộc Thanh Ưyên, ngược hướng mà đi, lao thẳng tới Bồi Cốt Hổ. Mộc Thanh Uyên con ngươi hoi cơ lại, ánh mắt khó tin nhìn người đã chặn đứng Bồi Cốt Hổ, khóe miệng lẩm bẩm.
“Triệu Không Lưu.”
Mộc Thanh Uyên thiên phú không tồi, chưa đầy hai mươi tuổi đã tu luyện đến thất biến kỳ, chiến lực cũng rất mạnh, nhưng ở Đường Đô Vương Triều, nàng chỉ xếp thứ mười tám của thế hệ này mà thôi.
Còn thanh niên trước mặt nàng đây, chính là huyền thoại sống của quốc gia. Hắn như một tòa núi lớn, trấn áp toàn bộ thế hệ này, toàn bộ thiên kiêu ở trước mặt hắn đều không dám nhìn thẳng.
Triệu Không Lưu.
Đường Đô đệ nhất thiên tài.
Nếu như bảng xếp hạng thiên tài của Vân Lan chia làm bốn cấp bậc, thì ở Đường Đô chỉ có hai cấp bậc mà thôi.
Triệu Không Lưu và phần còn lại.
Nói như vậy cũng đủ thấy sự chênh lệch giữa hai bên rồi. Triệu Không Lưu sống một đời truyền kỳ, danh tiếng của hắn không nhỏ, thậm chí hai nước bên cạnh cũng đều nghe thấy phong thanh.
Mười ba tuổi Khai Linh, mười bốn tuổi tu luyện đến Luyện Linh Kỳ đỉnh cao, vượt cấp chiến thắng Nhị Biến Kỳ cường giả. Mười lăm tuổi đột phá thành Huyền Biến Cảnh, lập tức đánh bại Tam Biến Kỳ đỉnh phong.
Mười tám tuổi, tu luyện đến thất biến kỳ đỉnh phong, lĩnh ngộ ra chân ý, sáng tạo ra Hư Chân Pháp, có thể để huyền khí bạo tăng ngang ngửa với chân khí của Huyền Chân Cảnh, huyền linh cũng nửa hư nửa thật.
Mười chín tuổi có thể đánh giết cấp năm yêu thú, hai mươi tuổi có thể cùng yêu thú cấp năm vương giả đánh nhau một ngày một đêm, mặc dù miễn cưỡng thủ hòa, nhưng cũng làm người khác rung động không thôi.
Hiện tại hắn đã hai mươi mốt tuổi, ba năm tu vi không hề tăng trưởng nhưng chiến lực để cho không kẻ nào dám khinh thường. Không ai biết Triệu Không Lưu mạnh đến mức nào, tại huyền biến cảnh hắn đã sớm vô địch rồi.
Yêu thú cấp năm vương giả, đã động đến chữ “Vương” thì không có kẻ nào dễ chơi cả. Dương Thiên gặp Độc Nhãn Lôi Hầu cũng chỉ bị vờn không có sức phản kháng, dùng một đống huyền trận đánh vào điểm yếu của nó mới miễn cưỡng vây khốn một thời gian mà thôi.
Nhưng Triệu Không Lưu chỉ bằng vào tự thân có thể cùng cấp năm vương giả chính diện chém giết, đủ thấy người này kinh khủng đến mức nào.
...
Ngay lúc Mộc Thanh Uyên đang ngẩn người, Triệu Không Lưu đã cùng với Bồi Cốt Hổ va chạm, cả hai đồng thười rút lui về phía sau. Bồi Cốt Hổ rút lui hai bước, đem đại địa dẫm ra từng cái hố to lớn.
Triệu Không Lưu vẫn yếu hơn một chút, cả người bay rất nhanh về sau, rút lui ít nhất bảy tám bước. Nhưng hắn nửa đường cũng không mạnh mẽ dừng lại, mà mượn cỗ phản lực này rút lui.
Thân hình của Triệu Không Lưu uyển chuyển như nhạn, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Mộc Thanh Uyên, một tay nắm eo nàng, sau đó cấp tốc bắn người đi, cả hai lao vút trên không trung xa ba mươi mét. Tiếp đất, sau đó lại tiếp tục phi thân mà đi.
Chỉ chớp mắt mấy cái liền biến mất trong rừng rậm.
...
“Không sao chứ?”
Triệu Không Lưu đem Mộc Thanh Uyên thả xuống, ân cần hỏi thăm, giọng điệu nhẹ nhàng chân thành, ôn nhu đằm thắm.
Mộc Thanh Uyên gật đầu một cái, nàng có chút không được bình tĩnh, nhưng sau khi hít thở mấy cái liền hồi phục được trạng thái bình thường. Dù sao cũng là một đỉnh cấp thiên tài, tâm tính rất vững chãi.
Nội tâm nàng lúc này đang rất rối bời, không phải “thụ sủng nhược khinh” vì ở cạnh Triệu Không Lưu như những nữ nhi khác, trong lòng nàng đang băn khoăn rất nhiều.
Bồi Cốt Hổ không phải yêu thú cấp bốn?
Triệu Không Lưu...
Không để cho Mộc Thanh Uyên suy nghĩ nhiều, Triệu Không Lưu đã lên tiếng đưa ra mấy bình dược dịch chữa thương, đồng thời hỏi lên.
“Tại sao ngươi lại trêu chọc Bồi Cốt Hổ vậy? Nó không dễ chơi một chút nào!”
Mộc Thanh Uyên tiếp nhận dược dịch, ánh mắt hơi lướt qua Triệu Không Lưu. Vẻ mặt thành thật, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm, hơi thở nhịp nhàng, có một xíu co lại hai bên chân mày, vừa là hiếu kỳ vừa là lo lắng.
Nhìn thế nào cũng giống như Triệu Không Lưu đang hết mực quan tâm Mộc Thanh Uyên, nhưng mà...nàng không tin.
Triệu Không Lưu sẽ trùng hợp xuất hiện ở nơi đó sao?
Vừa vặn đi ngang qua rồi cứu nàng sao?
Mộc Thanh Uyên thà tin rằng Triệu Không Lưu đã đi theo nàng lâu rồi cũng không tin đây chỉ là trùng hợp. Trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch đế vương không cho phép nàng tin chuyện “trùng hợp” như vậy.
Suy nghĩ của nàng chỉ trong nháy mắt mà thôi, nàng tiếp nhận dược dịch chữa thương, cũng kể lại đại khái sự việc, bao gồm cả một chút việc của Dương Thiên.
Triệu Không Lưu nghe lấy chăm chú, ánh mắt chuyển động, không ngừng từ trong lời miêu tả của Mộc Thanh Uyên đánh giá Dương Thiên, đôi khi sẽ hỏi một chút vấn đề.
Khi nghe đến Mộc Thanh Uyên nói Bồi Cốt Hổ không phải là yêu thú cấp bốn mà là yêu thú cấp chín, hắn lộ ra một mặt chấn kinh, không thể tin nổi. Xác nhận lại tận ba lần thì nội tâm mới bình tĩnh được.
Cân nhắc rất kỹ, Triệu Không Lưu mới mang kế hoạch của mình bàn bạc với Mộc Thanh Uyên, cả hai khai thác từng khía cạnh một, bàn bạc kỹ lưỡng lấy từng chi tiết, không để ý đến thời gian trôi qua.
...
Thông đạo một màu đen kịt, vách đá vuông vức như có người cố ý đục đẽo, trên mỗi một vách đã lại khắc họa những bức tranh khác nhau. Những bức tranh này không phải tinh mĩ tỉ mỉ đẹp không tì vết, trái lại, từng nét vẽ đều lộ ra cứng ngắc vuông vức, giống như những nét vẽ thuở đồ đá sơ khai.
Trên mỗi bức tranh đều mang theo dày đặc khí tức thời gian, tang thương, thấm nồng mùi vị năm tháng. Cũng không biết được những bức vẽ này đã qua bao nhiêu lâu.
Dương Thiên chậm rãi bước đi trong thông đạo bằng đá này, từng bước chậm rãi, đồng thời quan sát những bức vẽ trên tường, trên tay hắn nắm một viên dạ minh châu, phát ra ánh sáng le lói chiếu rọi đường đi.
Dương Thiên không khỏi kỳ quái đánh giá những bức tranh được khắc trên tường này, nó miêu tả không quá rõ nét nhưng lại mang một loại tin tức đặc thù, được ẩn giấu ở trong đó, mỗi khi nhìn đến, đầu óc lại tự “vẽ” ra một khung cảnh trong tranh, nhưng khác biệt là khung cảnh đó lại hoàn mĩ như thật.
Dương Thiên gọi đây là “ý cảnh”.
Bức tranh đầu tiên là một con yêu thú, thân hình như rắn, mọc ra bốn chân, mỗi chân có năm móng vuốt, toàn thân uốn lượng mười hai khúc, miệng ngậm một viên ngọc. Dương Thiên đưa ý niệm vào trong khung cảnh này, lập tức một cỗ yêu khí nồng nặc ập đến, yêu khí cuồn cuộn như hải dương, muốn đem hắn nhấn chìm.
Dương Thiên cố định bản tâm, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy xa xa phía chân trời bị tách ra một khe nứt đen kịt, yêu khí ngập trời chính là từ trong khe nứt truyền ra.
Rồi đột ngột, Dương Thiên trông thấy một con con quái xà, từ trong khe nét chạy ra, toàn thân nhuộm đầy máu tươi, mồm ngậm ngọc sáng, thân hình uốn lượng mười hai khúc, không có chỗ nàng lành lặn.
Đùng!!!
Ngọc sáng vỡ nát, giống như sấm truyền toàn bộ lục địa, quái xà cũng không có sức giẫy giụa, từ trên trời cao rơi xuống, nện trên mặt đất mỗi cái hố to.
Bức tranh thứ hai chính là quái xà đáng cùng một người khổng lồ chém giết, thần thông bay múa đầy trời. Người khổng lồ này cũng đến từ vết nứt trên bầu trời, một thân giáp trụ cùng cự kiếm oai phong bá vệ, nhưng đánh nhau với quái xà cũng chỉ chia năm năm.
Hai bên lấy thương đổi thương, đánh giết nhau đỏ cả mắt, ai cũng không chịu nhường ai, máu tươi thấm đỏ cả đại địa, da thịt bị đánh tung tóe, từng mảng vẩy khắp núi rừng.