Trong khi hai người kia quyết đấu thì Long Chúc đem Long Ngạo đi chữa thương, Tiếu Thiên Chân, Chử Kiến Văn, Yết Tử tiến đến gần để quan sát, còn Hà Tuyết Nguyệt nói có một thứ cho Dương Thiên cũng quay người rời đi.
Dương Thiên ngẫm nghĩ một lúc liền đi theo Hà Tuyết Nguyệt, chiến đấu của hai người kia hẳn sẽ rất đặc sắc, nhưng không có nhiều giá trị lắm. Hai người này chưa chắc đã tung hết sức, mà có tung hết sức thì sau khi ra khỏi bí cảnh cũng chẳng nhớ gì, nên không có giá trị về sau.
Nhiều lắm là khi tranh đoạt truyền thừa có thêm hiểu biết một chút thôi. Nhưng cũng chả để làm gì, nếu như điều kiện không phù hợp thì có tính toán người khác cũng vô dụng.
Trái lại Dương Thiên khá hứng thú với đồ vật mà Hà Tuyết Nguyệt muốn đưa cho hắn. Những thứ nàng đưa không có một thứ nào là tầm thường cả, đều có giá trị với việc tăng lên thực lực. Hơn nữa, đồ vật không phải là cho không, ít nhất phải liên quan đến chuyện gì đó.
Mà ở trong mê cung này thì cơ duyên đi đầy đất, Dương Thiên rất sẵn lòng kiếm chác một chút đồ vật, nhất là đồ vật trợ giúp lĩnh ngộ chân ý.
Đương nhiên, còn có một vị không nguyện ý cho hai người ở riêng. Hà Dạ Huyền cứ theo sau, muốn ngăn chặn lại Hà Tuyết Nguyệt. Mặc dù nàng ấn tượng với Dương Thiên không tệ lắm, nhưng Hà Dạ Huyền vẫn cho rằng Dương Thiên không đáng để Hà Tuyết Nguyệt quan tâm đến.
Hà Tuyết Nguyệt trở về nơi mà trưởng làng sắp xếp cho nàng, một ngồi nhà cây ba tầng nằm gần phía trung tâm của làng. Ngôi nhà này không lớn nhưng để ở một người thì đã dư giả rồi.
Hà Dạ Huyền cố chấp đi theo, nàng nói muốn ở ngôi nhà này cùng Hà Tuyết Nguyệt, Hà Tuyết Nguyệt cũng không phản ứng gì, đi lên đến tầng ba rồi đóng luôn lại cửa tầng, không cho Hà Dạ Huyền đi lên nữa.
Trong cả một tầng lớn này chỉ còn mỗi Dương Thiên với Hà Tuyết Nguyệt..cùng với Hà Dạ Huyền ở bên ngoài đập cửa.
Hà Tuyết Nguyệt nhíu mày một cái rồi đem hết cả mặt tường đóng băng lại, cách âm một cách triệt để luôn.
“Tiểu nhân loại, lâu rồi không gặp.”
Hà Dạ Huyền vẫn không nhìn Dương Thiên mà tiến về ghế ngồi, trong khi đó một tiếng nói lại vang lên trong gian phòng, âm thanh cao lãnh già nua khiến cho Dương Thiên không tự chủ rơi vào tưởng tượng, thấy mình nhỏ bé đứng trước sóng thần cuồn cuộn.
Giọng nói này hết sức quen thuộc, Dương Thiên lập tức nhớ lại đến ký ức hôm đó. Mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng Dương Thiên vẫn nhớ như in. Không biết là do hoàn cảnh đổi khác hay do nàng không “nó” không cố ý nhắm đến Dương Thiên mà áp lực đã không lớn như ngày đấy nữa.
Dương Thiên chắp tay hướng Hà Tuyết Nguyệt nói.
“Dương Thiên thỉnh an tiền bối.”
Hà Tuyết Nguyệt không biểu thị gì cả, yên lặng ngồi đó. Từ trên người nàng toát lên một cỗ khí tức khác lạ, một luồng huyền khí bắn ra xung quanh, giống như đem gian phòng này chia cắt khỏi thế giới.
Gian phòng dần dần có gió tuyết nổi lên, tuyết bao nhanh chóng bao phủ cả thế giới, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, Dương Thiên thấy mình chìm trong một thế giới trắng xóa, cơ thể lúc này mới hơi run lên, vì bắt được cái lạnh đột ngột.
Làm xong hết tất cả, giọng nói lại một lần nữa vang lên, ý vị thâm trường.
“Tiểu tử thời gian vừa qua trưởng thành không ít nhỉ.”
Dương Thiên còn chưa hiểu rõ lắm tình hình thế nào thì từ trong linh hải vang lên giọng nói của Bất Diệt Chi Tâm, rõ ràng là tinh thần truyền âm nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ.
“Phượng Tộc tàn dư?”
Giọng nói này vừa ra, thế gian băng giá lại tiếp tục lạnh lẽo gấp mười lần, một cơn cuồng phong xốc lên tuyết trắng điên đảo cả trời đất. Mặc dù lạnh giá là vậy, nhưng Dương Thiên lại bất giác chảy ra mồ hồi, đầu óc tê rần bởi một luồng sát khí kinh thiên động địa ập đến.
Sát khí hóa thành thực chất, ẩn chứa hình đáng của một loại phi cầm nào đó hết sức hung dữ ập đến trước mặt Dương Thiên gầm gừ. Dương Thiên ộc ra mấy ngụm máu, thân thể thêm ra mấy vết cắt chém sâu, băng tuyết lập tức đọng lại chứ không hề có máu chảy ra ngoài.
Cũng may người kia kịp thời bình tĩnh lại, nếu không Dương Thiên đã bị cỗ sát khí này xé nát rồi. Gió lặng tuyết ngừng, người kia hừ lạnh một tiếng nói.
“Trên người ngươi có một phần bản nguyên của Ma giới, sẽ không phải Ma giới cũng bị diệt rồi đi.”
Bất Diệt Chi Tâm hừ một cái không trả lời, yên lặng một chút liền chuyển chủ đề.
“Ngươi là Thanh Loan?” (1)
Giọng nói kìa hơi kinh ngạc một chút nói.
“Ồ ngươi lại có thể nhận được? Không sai, ta chính là Lam Loan.”
Bất Diệt Chi Tâm trong lòng thầm nói quả nhiên. Theo như hắn biết thì trong trận chiến ấy có ba người không rõ tung tích gồm Hồng Loan, Hoàng Loan cùng Lam Loan. Về sau Hoàng Loan đã xuất hiện, chỉ còn lại một trong hai là Hồng Loan và Lam Loan.
Hồng Loan tu hỏa, Lam Loan tu băng, băng tuyết dày đặc thế này không phải Lam Loan thì còn có thể là ai.
Thân hình của Lam Loan dần hiện ra, bóng người có mấy phần giống Hà Tuyết Nguyệt, nhưng càng mang theo một cỗ khí chất cao quý cùng một chút già nua. Khuôn mặt của Lam Loan bị phủ trong ánh sáng mờ nhạt không thể nhìn ra rõ ràng, nàng chậm rãi nói.
“Khí tức của ngươi hết sức lạ lẫm, có lẽ không phải là người ở thời đại của ta. Tuy nhiên lại có chút giống với..Ma Đế.”
Bất Diệt Chi Tâm trầm ngâm một hồi, cũng không giấu diếm nói.
“Ma Đế là cha ta.”
Lam Loan nghi hoặc, nàng nhớ Ma Đế có hai người con trai, con cả là Dã Đồ Ma Quân, con thứ hai là Du Tinh Ma Quân. Cả hai đều không hề có điểm nào giống Bất Diệt Chi Tâm Cả.
Bất Diệt Chi Tâm như có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, liền tiếp lời nói.
“Ta là hoàng tử thứ ba, Bất Diệt.”
Lam Loan gật đầu, bầu không khí có chút trầm lặng, thật lâu sau đó, Lam Loan đột nhiên hỏi.
“Cửu Loan có còn ai hay không?”
Bất Diệt Chi Tâm ăn ngay nói thật.
“Năm đó Cửu Loan thay nhau vẫn lạc, chỉ có ngươi, Hồng Loan cùng Hoàng Loan không rõ tung tích. Khoảng hơn ba nghìn năm trước, ta từng thấy qua Hoàng Loan...Nàng cùng Kim Loan đoàn tụ.”
Ken két!!!
Trong thiên địa đột nhiên phát ra thanh âm hết sức lạ lùng, giống như có thứ gì muốn bị nghiến nát ra, không gian cũng bắt đầu vặn vẹo. Một hồi rất lâu về sau, từ trong không trung đột nhiên rơi xuống một giọt nước, giọt nước bị đóng băng rơi vào giữa nền tuyết dày đặc.
Thế giới băng lãnh ngưng lại, tuyết như ngừng rơi, toàn bộ lâm vào bị thương khó tả. Rất lâu về sau Lam Loan thở dài một tiếng tràn đầy thê lương.
“Nói vậy Ma giới cũng đã tàn từ ba nghìn năm trước?”
Bất Diệt cười lạnh.
“Bọn ta cũng không phải đám vô dụng như các ngươi, từng người đều chiến đấu oanh liệt đến hơi thở cuối cùng, ba nghìn năm cũng gần như dồng quy vu tận.”
Lam Loan cũng cười lên một tiếng.
“Gần như mà thôi, chỉ cần hắn còn ở, các ngươi không có cơ hội.”
Bầu không khí lại trầm mặc. Bất Diệt biết Lam Loan nói không sai, đồng quy vu tận chẳng qua là ma giới chết sạch, còn bọn kia chỉ chết mấy tên lâu la thôi, thật là đáng tuyệt vọng làm sao.
Dương Thiên chậm rãi điều chỉnh hô hấp, hắn vừa nghe hai người đối thoại vừa khôi phục vết thương, nhưng nghe chẳng hiểu gì cả. Hà Tuyết Nguyệt đột nhiên xuất hiện, trong tay nắm lấy một quyển trục đưa cho Dương Thiên.
“Cho ngươi.”
Dương Thiên hơi nghi hoặc đón nhận. Nãy hắn còn tưởng là gặp Lam Loan để nghe tân bí gì cơ, nhưng xem ra không phải mà đúng là cho đồ vật thật. Dương Thiên định mở ra xem quyển trục ghi thứ gì thì Lam Loan lên tiếng nói với Dương Thiên.
“Ta thấy ngươi cũng có hứng thú với vật này, có lẽ ngươi sẽ dùng đến nó sớm thôi.”
Nói rồi thân hình nàng biến mất, thế giới băng tuyết cũng mờ dần, nhưng một lời nói khác lại chậm rãi truyền thẳng vào linh hồn của Dương Thiên.
“Ngươi cần nhanh thêm một chút, thời gian không còn nhiều nữa... Còn nữa, cẩn thận kẻ gọi là Bất Diệt này. Ta vốn có thể đem nó lấy đi giúp ngươi, nhưng Nguyệt không thể gánh vác thêm cả hắn nữa, chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi..”
Dương Thiên thấy hai mắt mình hơi mờ lại, khi xuất hiện thì đã là ở phía ngoài phòng, đứng ngay ngắn ở đầu cầu thang. Hà Dạ Huyền giật bắn cả mình, huyền khí mở ra bốn phía, huyền linh hiển hiện sẵn sàng đánh ra huyền linh thuật.
“Dương Thiên? Sao ngươi lại ở đây?”
Dương Thiên lấy lại được tầm mắt, cũng bị Hà Dạ Huyền dọa cho hơi giật mình, vết thương trên người cũng vì thế mà đau nhói.
Dương Thiên đem quyển trục cất vào nhẫn chứa vật, không trả lời Hà Dạ Huyền mà thi triển Ảnh Hóa rời khỏi, biến mất vô ảnh vô tung.