Huyền Linh Ký

Chương 166: Chương 166: Trung cấp ban




Bọn hắn tân tân khổ khổ, ngay bước vào cũng không đủ tư cách, bước vào rồi đánh mấy cửa ải đầu tiên đánh cũng không qua, người ta chỉ dùng có một trăm ba mươi tám giây.

Người so với người càng là tuyệt vọng.

Nhìn Hà Tuyết Nguyệt ba cái chữ lớn, thành tích treo cao trước cửa bí cảnh, đám người tiếng kêu than đầy đất.

Mấy phút sau, Dương Thiên dùng thời gian sáu phút thông quan, cũng gây nên một đợt sóng trào, sóng sau đè sóng trước, liên miên mà đả kích đám học viên sơ cấp ban.

Có điều Dương Thiên cũng mới thông qua ải thứ mười lăm mà thôi, tương đương với đánh thông độ khó A, so với Hà Tuyết Nguyệt trực tiếp phá đảo, độ đả kích giảm nhiều lắm.

Lại qua thêm mười lăm phút Lâm Thương thông quan, nhưng chỉ là đánh thắng tầng thứ một, tương đương với vừa vào nhập vi cảnh giới, trung quy trung củ không có gì nổi bật, nên không ai thèm để ý đến hắn.

Quách Kỳ tên hơi chút chói lọi, là cái thứ tư thông quan, đánh thắng tầng thứ mười sáu, thời gian bốn mươi phút. Đám người liền nghĩ nàng so với Dương Thiên còn mạnh hơn nhiều, nghĩ đến tuổi tác, lại nghĩ đến thanh danh, đám tân sinh hơi thở phào một chút.

Rất sợ bị nàng đánh chết như tên xui xẻo nào đấy.

Hoàng Đạo bị loại ở tầng số tám, không khỏi để rất nhiều người thở ra một hơi.

Vui vẻ.

Mình không leo cao được lại chuyển qua thích nhìn người leo cao bị đổ ngã, trong lòng có một cỗ cảm giác không thua kém dần dược kéo lên.

Triệu Giang cùng Triệu Khánh Linh bị loại, Lý Đông lại rất vừa vặn xông qua tầng mười một, thăng ban, đúng là may mắn hết sức.

Ninh Văn cùng lão ca thợ rèn cũng thông qua, chỉ còn lại Đỗ Quyết chậm chạp chưa đưa ra thành tích.

Thời gian qua gần hai tiếng rưỡi, Đỗ Quyết thí luyện mới hoàn thành, quả nhiên là một cái gia hỏa cuồng chiến đấu, đánh với mô phỏng ở tần mười sáu gần hai tiếng mới thua, bất cẩn trong một cái tích tắc.

...

Thiên Nam học viện, trung cấp ban.

Nơi này chính là ngũ đại công hội sân nhà, là chính thành sức mạnh tập trung ở đây, cho nên ở của vào đội ngũ đón tiếp cũng phân ra làm năm phần.

Thần bí khó lường Mật Viện lúc này cũng hiện thân, thân phận cũng không cần thiết che che giấu giấu nữa. Gót chân cũng đứng vững, đường đường ngũ đại công hội, còn sợ gì mà phải lén lút.

Trung cấp ban cũng không phải mặc thống nhất đồng phục nữa, nhưng trang phục vẫn phải vẽ lên ký hiệu của trường học ở trên ngực trái, một cành phi điệp lan trắng muốt.

Vân Lan Vương Triều quốc hoa, Phi Điệp Lan

Kiểu cách cũng hơi khác, là học viện chuyên dùng đối ngoại bày ra thân phận, kẻ nào mà dùng giả mạo thì đúng là muốn chết, quốc pháp nghiêm trị.

Ngũ đại công hội thì có đồng phục riêng, chỉ ngoài chi tiết cành phi điệp lan trắng muốt ra thì hầu như không có cái gì liên quan đến nhau.

Thái Tử Minh tím sắc cao quý, Văn Nhân Đường trắng xanh nhạt nho nhã lễ độ, Anh Hùng Môn nâu vàng phóng khoáng, Việt Nữ Các giao lĩnh lam sắc hiền thục đoan trang, Mật Viện trường bào đen trắng lạnh nhạt.

Người đẹp vì lụa, mỗi người một vẻ, nhân khí kéo lên ngút trời.

Người dẫn đội, đương nhiên không phải mấy người ở trên Phong Vân Bảng đám quái vật rồi, bọn hắn còn không có rảnh như vậy, trừ Hà Dạ Huyền cái này có đặc biệt lí do ra, thì bốn đại công hội kia đều là phó dẫn đội đến thay.

Đối với sự xuất hiện của Hà Dạ Huyền đúng là để người ta giật cả mỉnh, nhưng cũng không lo lắng gì cả, trung cấp ban lại cũng không phải như sơ cấp ban nuôi thả, ở đây mới là chân chính học viện bổi dưỡng nhân tài.

Mỗi một cái học viên tiến nhập cũng đồng nghĩa với tài nguyên tiến nhập, ở trung cấp ban điểm cống hiến lô ra càng quan trọng hơn sơ cấp ban nhiều, không thể để đám người tự đến được mà phải đến đón. Tránh cho nhà kia thấy đỏ mắt mà cướp đoạt.

Làm Dương Thiên bước chân vào trong trung cấp ban, một cỗ nồng nặc thiên địa huyền khí tràn đầy lan đến, so với sơ cấp ban còn nhiều gấp đôi, mát mẻ trong lành làm người khoan khoái.

Tiếp theo là mấy nghìn cái ánh nhìn tập trung lại trên thân của hắn, cái này như có như không làm người ta một loại nhói nhói kim đâm.

Trung cấp ban so về diện tích thì lớn hơn sơ cấp ban mấy lần, thậm chí là cả chục lần. Dương Thiên đi vòng quanh sơ cấp ban một lần, cũng phát hiện được không ít huyền văn lưu chuyển, nghĩ nghĩ là ngăn cách trung cấp ban đi ra khu vực sơ cấp ban, nếu không đúng thật là rất loạn.

Trung cấp ban nhân số cũng hơn bốn nghìn học viên, so với sơ cấp ban đông đảo nhiều lắm, từng cái khí thế nội liễm nhưng huyết khí cuồn cuộn như rồng, đều là cao thủ trong cao thủ.

Ở đây tập trung thì cũng không nhiều, vào khoảng hai nghìn người mà thôi, nhưng mỗi người quăng ngươi một chút khí thế, cũng không dễ chịu được.

“Ngươi chính là Dương Thiên?”

Mấy vị lĩnh đội gần như đồng thời hỏi, khí thể cùng lúc tỏa ra bức người không thôi, Dương Thiên lúc này cũng chỉ đứng có một mình, đám người phía sau còn chưa lên đến, Hà Tuyết Nguyệt thì không phí thời gian rời đi.

Lục biến kỳ?

Dương Thiên âm thầm đánh giá một cái, nói thật thì khí thế cái món đồ này đối với Dương Thiên chính là không có gì dùng, ngoại trừ huyền phủ cảnh trở lên mấy vị kia có xu hướng hóa thành thực chất ra, còn lại đều như gió thoảng mà thôi.

Để Dương Thiên chú ý hơn là hai ngươi kia cũng không lộ ra khí thế kìa, một người trong số đó Dương Thiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm dù không phát hiện được cảnh giới, còn một vị, cũng chủ như thường mà thôi.

Lúc này đợi lâu cũng không thấy Dương Thiên phản ứng, thậm chí chỉ cho bọn hắn một cái liếc mắt, Thái Tử Minh người dẫn đội giận dữ.

“Tiểu tử, ta nói ngươi đấy, ngươi điếc hay vẫn là câm, hay là tên mình cũng không dám nhận?”

Dương Thiên nhíu mày nhìn tên lĩnh đội Thái Tử Minh này một cái, lại nhìn đứng phía sau hắn Cận Cao Hưng, khóe miệng hơi nhếch một cái nói.

“Trung cấp ban đề phòng cũng thật là tốt, ngay cửa vào buộc lấy một con chó, thấy người lạ liền sủa loạn, có điều thân làm người lạ như ta lại thấy không tốt lắm đâu.”

Hít!

Thật can đảm!

Rất nhiều học viên toát ra thần sắc hoảng sợ, người mới này thế mà dám trước mặt nhục mạ Giang Đông, thật sự là nghé con không sợ cọp.

Dương Thiên ngược lại không sao cả, thù oán kết cũng rất sâu, thêm một chút cũng không ngại gì.

Giang Đông tính tình cũng không phải là người hiền lành, nghe bị người khác nói thành chó, không giận sao được.

“Linh nha lị xỉ! Dám đấu một trận hay không.”

Dương Thiên ung dung.

“Không rảnh.”

Trung cấp ban cũng không như sơ cấp ban tùy ý động thủ là được, cần phải đi lôi đài mới được chiến đấu, nhìn tưởng như ràng buộc hơn, thực tế lại không phải là như vậy. Bởi vì không ứng chiến chính là tính thua cuộc, không ứng chiến ba lần mà không có lí do đặc biệt thì sẽ dính líu trực tiếp đến quyền lợi của người đó.

Nhưng một người cũng không thể khiêu chiến một người khác liên tục được, đây đều đã là quy định rõ ràng. Nhìn như cho tân sinh một con đường sống, thực tế chỉ là học viện một loại khác thúc đẩy thôi, còn cần dùng đến não để tính toán.

Giang Đông lúc này khinh khỉnh.

“Ha, tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một thằng nhát chết.”

Dương Thiên nếu như từ chối chiến đấu cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là đừng có mong ngẩng mặt đi lại ở học viện này nữa.

“Ta không rảnh chơi với ngươi, có gan liền hạ chiến thư đi.”

Dương Thiên hừ lạnh, bỏ qua không nhìn Giang Đông, ánh mắt hướng về mật viện một vị, không hiểu thấu rất khó bắt được cảm giác tồn tại.

Nếu không phải vì linh cảm tăng mạnh, Dương Thiên còn đúng là không cảm nhận được người này tồn tại, nhìn như thong dong tự nhiên lại hòa mình vào không gian, làm người quên lãng.

Giang Đông đang cười lớn khóe miệng cứng đờ, không nghĩ tới tiểu tử này lại tinh ý như thế. Khiêu chiến và hạ chiến thư là hai khái niệm cũng hoàn toàn khác nhau. Khiêu chiến thì kẻ khiêu chiến dù thua cũng chẳng mất thứ gì, ở địa vị của Giang Đông thì hơi mất thể diện một chút là được.

Nhưng nếu như người bị khiêu chiến mà bị đánh bại, như vậy vẫn tính vào thành tích, học viện tài nguyên vẫn sẽ bị phân bố lại.

Còn hạ chiến thư thì mới là công bằng quyết đấu, công băng khen thưởng cùng chịu, hơn nữa còn từ đó mà kiếm được không ít.

Đương nhiên khiêu chiến có thể từ chối, ba lần từ chối khiêu chiến sẽ tính ngang bằng với một lần từ chối chiến thư, trong này cái nào lợi cái nào hại nhìn cái là biết ngay, nhưng không phải là điều mà một tân sinh nắm rõ mới phải.

Nhưng rất nhanh Giang Đông lại nghĩ, nắm rõ thì thế nào, hắn là lục biến kỳ cao thủ, chỉ thiếu một đường có thể chân đạp thất biến kỳ, còn sợ một cái mới đột phá ngũ biến tân sinh hay sao.

Lại nói, vừa rồi tên tiểu tử này nói hắn là chó canh cổng, hiện tại đã dám ứng chiến, làm sao có thể nhẫn.

Suy đi nghĩ về, rõ ràng không có gì bất trắc. Giang Đông liền lấy ra chiến thư của mình, nhanh chóng viết lách, sau đó truyền vào chút huyền khí hướng Dương Thiên ném ra, giống như một thanh vũ khí bén nhọn.

Dương Thiên nhếch miệng, đưa hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy, đối với toái thạch đoạn ngọc lực đạo kia coi như không thấy.

Đọc cũng không lâu, thấy Giang Đông ký tên mang theo đặc thù khí tức của mình, Dương Thiên cũng không dài dòng ký tên, nhếch miệng nói.

“Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.