Hộp gỗ rộng nửa mét, dài một mét, bên trên hoa văn trạm trổ tinh xảo giống như một khối liền mạch. Đặc biệt ở vị trí trung tâm có một hình tượng mặt trời mười tám nan, phát ra một loại khí tức đặc thù, ấm áp một cách khó tả.
Bên phải minh khắc Thần Long, một thân long uy bễ nghễ thiên hạ, thần long quấn quanh mặt trời, bay người chiều kim đồng hồ. Bên trái là hình Tiên Phượng, bay thuận chiều kim đồng hồ, mặt giáp thần long, toát lên một vẻ nhu hòa, đoan trang quý phái, ẩn chứa sinh cơ bừng bừng.
Góc trái bên dưới tiên phượng lại minh khắc một con yêu thú to lớn, sừng nai, tai chó, trán lạc đà, mắt quỷ, mũi sư tử, miệng rồng, thân ngựa, chân hươu, đuôi bò...toàn bộ hội tụ lại thành Yêu Lân.
Góc phải bên dưới thần long là một con Ma Quy, bụng phải mai khum, vóc người to lớn, sừng sừng giữa biển khơi như một đại lục rêu phong, thấm đẫm tuế nguyệt, vững chãi trường tồn với thời gian.
Thần Long bá đạo quyền uy, Tiên Phượng nhu hòa quý phái, Yêu Lân cơ linh trí dị, Ma Quy hung bạo dữ tợn.
Thần – Tiên – Yêu – Ma.
Long – Phượng – Quy – Lân.
Mỗi loại một vẻ khiến Dương Thiên kinh động không thôi, hộp gỗ trên tay cũng trở nên trĩu nặng. Mặc dù đây chỉ là minh khắc ở trên hộp gỗ, không mang theo ý cảnh hay huyền khí nào, nhưng vẫn có một loại cảm giác uy thế ngập trời, ngang hàng cùng trời đất.
Kích động qua đi, Dương Thiên đem hộp gỗ đặt xuống trước mặt mình. Hộp gỗ này giống như liền thành một khối, không thấy một kẽ hở, gõ không lên tiếng, hoàn toàn không thấy được bên trong là gì.
Hoàn toàn giống như một khối gỗ bình thường, dùng mọi thủ đoạn điều tra cũng không thể cảm nhận được bên trong. Hộp gỗ cũng vô cùng kiên cố, muốn tạo nên một vết xước cũng khó khăn, chẳng biết vĩ lực bậc nào mới có thể điêu khắc ra hình thu tinh xảo trên đó.
Hộp gỗ này cũng là một loại vật liệu vô cùng kỳ lạ, Dương Thiên chưa bao giờ trông thấy trước đây. Hắn là một tên luyện khí sư, ngoài ra còn đọc hàng trăm nghìn quyển sách, kiến thức phong phú vô cùng, nhưng cũng không thể nhận ra loại vật liệu này là gì.
Chỉ bằng những thứ ấy cũng đủ thấy rằng chiếc hộp gỗ này không tầm thường chút nào, đồ vật bên trong giá trị càng không phải bàn.
Nhưng mở ra kiểu gì bây giờ?
Dương Thiên tìm tòi mọi góc cũng không thấy nơi nào có thể mở ra được, đặc biệt cũng không tồn tại “lỗ khóa” ở đâu cả. Chả lẽ hộp gỗ này là một cái truyền thừa? Thế sao còn mất công tạo ra một cái hộp làm gì.
Mà kể cũng lạ, đây là lần đầu tiên Dương Thiên trông thấy vật này, nhưng ở trong đầu liền toát lên hai chữ “hộp gỗ”, khẳng định chắc nịch không thể nào sai, giống như một sự thật hiển nhiên vậy.
“Tiểu tử, dùng hỗn độn khí.”
Đột nhiên Bất Diệt Chi Tâm lên tiếng, tên này đã bị Dương Thiên kêu gọi không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ thấy hắn đáp lại cả, cũng chả thèm quan tâm đến Dương Thiên luôn, thế mà lúc này lại lên tiếng trợ giúp.
Dương Thiên cũng không làm theo ngay lập tức, hắn hỏi.
“Ngươi biết vật này sao?”
Bất Diệt Chi Tâm hừ một cái, biết thừa ý nghĩ của Dương Thiên, lão cũng không chấp nhặt làm gì. Cẩn thận một chút mới sống lâu được, nếu như Dương Thiên quá ngu ngốc thì hắn đã chả bị nhốt ở đây. Bất Diệt Chi Tâm chậm rãi lên tiếng.
“Đây là Tứ Linh Cẩm Lai Hạp, không có gì đáng nói, nhưng đồ vật bên trong đó rất có ý tứ.”
Dương Thiên ánh mắt suy nghĩ, để Bất Diệt Chi Tâm nhận xét là có ý tứ thì cũng bất phàm đấy, ít nhất cũng giống như Đối Nghịch Thể cùng Mạn Tâm Hỏa. Nhưng Dương Thiên không đi suy đoán cái này làm gì, dù sao mở ra thì cũng biết thôi.
Hắn đang suy nghĩ là cái tên “Tứ Linh Cẩm Lai Hạp”, cái đồ vật này hắn đã từng nghe tên, nhưng lại không hoàn toàn trùng khớp. Trong điển tịch có ghi lại một chút về Yêu Thú Thời Đại, trong đó có nhắc tới một vật gọi là “Tứ Tượng Cẩm Lai Hạp”.
“Tả thanh long, hữu bạch hổ, hậu huyền vũ, tiền chu tước, tứ tượng chấn tứ phương, tứ cực vững chãi, nội giới ẩn càn khôn, tự thành một phương thiên địa.”
Đây là Dương Thiên đọc được ở trong điển tịch miêu tả về Tứ Tượng Cẩm Lai Hạp, nghe hết sức thần kỳ, đặc biệt là việc có thể thành một phương thế giới trong đó mới khiến người ta mong ước. Không lẽ tứ linh là một tên gọi khác của tứ tượng?
Nhưng Tứ Tượng Cẩm Lai Hạp cũng không cần dùng Hỗn Độn Khí để mở, thậm chí cũng chưa chắc mở được, vì trước này đều là các đời Yêu Thần chấp chưởng, nhân loại cũng không hiểu nhiều về nó.
Bất Diệt Chi Tâm lại nói không có gì đáng nói, đồ vật bên trong mới có ý tứ, thật sự làm Dương Thiên khó tin là thật. Rất có thể Bất Diệt Chi Tâm nói vậy để lừa lấy vật tốt chân chính đây mà. Nghĩ vậy, Dương Thiên liền hỏi.
“Tứ Linh Long Phượng Quy Lân sao? Cái này cùng Hỗn Độn Châu có quan hệ gì?”
Bất Diệt Chi Tâm im lặng một hồi, giống như đang cân nhắc gì đó rồi, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Lấy cảnh giới của ngươi không đủ để lý giải cái này. Hiểu đơn giản thì đây là vật của tiên giới, biểu thị cho trường tồn cùng vĩnh hằng, bất hủ bất diệt. Muốn mở ra truyền thừa hoàn chỉnh cần tụ hợp năm loại tiên khí, nhưng ngươi chỉ là một phàm nhân ở tại phàm giới, cho nên ta mới đề xuất sử dụng hỗn độn khí, cũng có tám phần khả năng mở ra truyền thừa hoàn chỉnh.”
Dương Thiên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hỏi lại.
“Ý ngươi là còn có cách mở ra không hoàn chỉnh?”
“Đương nhiên, mỗi loại chỉ có thể mở ra một phần mà thôi.”
Bất Diệt Chi Tâm nói xong liền im lặng, hắn không tiếp tục lên tiếng nữa, mặc kệ quyết định của Dương Thiên như thế nào thì hắn cũng không liên quan đến hắn, dù sao hắn cũng không được chia phần.
Dương Thiên mặc dù còn một chút nghi hoặc, nhưng sau khi suy tính kỹ càng, không cảm thấy có vấn đề nguy hiểm gì, Dương Thiên bắt đầu điều động hỗn động châu đưa ra một chút hỗn độn khí.
Mỗi lần điều động Hỗn Độn Khí tiết ra ngoài đều vô cùng khó khăn, giống như cõng mấy chục ngọn núi lên vậy, huyền mạch cũng khó mà chịu đựng được. Mà nếu như thông qua ý niệm điều động theo hồn lực thì nhẹ hơn một chút, nhưng cũng vô cùng khó khăn.
Có thể là thực lực của Dương Thiên lại tăng lên một chút, Hỗn Độn Khí lao nhanh trong huyền mạch đến bàn tay, sau đó tiến vào Tứ Linh Cẩm Lai Hạp. Tứ Linh Cẩm Lai Hạp vốn chỉ là một khúc gỗ không chút dị lạ, lúc này đột nhiên giống như một cái hố đen, điên cuồng cắn nuốt hỗn độn khí.
Đương nhiên đây không phải hoàn toàn là hỗn độn khí, Dương Thiên còn chưa làm được việc đem hỗn độn khí hoàn chỉnh trong huyền mạch, hắn “pha loãng” một sợi hỗn độn khí thành vô vàn sợi nhỏ hòa trong huyền khí của bản thân, sau đó ra ngoài mới phối trộn lại.
Một sợi hỗn độn khí uy lực thật sự rất lớn, Dương Thiên cũng hiếm khi sử dụng đến hoàn chỉnh một sợi, thông thường chỉ là các sợi nhỏ mà thôi. Đến cả việc trấn áp Bất Diệt Chi Tâm, Dương Thiên mới chỉ dùng tám phần của một sợi hỗn độn khí hoàn chỉnh mà thôi.
Nhưng Tứ Linh Cẩm Lai Hạp lần này đã để Dương Thiên mở rộng tầm mắt rồi, hắn mất trọn vẹn bốn sợi hỗn độn khí mới khiến cho cái động không đáy này ngừng cắn nuốt, đi đến cực hạn. Là bốn sợi trọn vẹn hỗn độn khí chứ không phải là cắt xén ra bốn sợi.
Đây quả thực là một trữ lượng khổng lồ, còn nhiều hơn bao nhiêu lần mà Dương Thiên đã sử dụng nữa.
Gầm!!!
Ngang!!!
Rống!!!
Hống!!!
Bốn âm thanh uy vũ nổi lên, từ xa lại gần, giống như xuyên qua thế giới, đi đến vị trí của Dương Thiên. Tứ linh trên cẩm lai hạp giống như có được sinh mệnh, quang huy bắn ra bốn phía, uy áp nổ bung. Từng cái bóng mờ đằng không mà lên, bay lượn giữa trời đất.
Một khỏa thái dương nóng rực bay lên không trung, một con thần long đạp mây đuổi theo mặt trời, không ngừng vươn cao, mở ra miệng rộng như muốn nuốt mặt trời.
Tốc độ của Thần Long rất nhanh, đột ngột, có một tia sáng bạc lóe lên, vượt qua Thần Long, tiên khí mờ mịt tỏa ra, thánh thoát mà ôn nhu, Tiên Phượng không ngừng bay quanh mặt trời, giống như muốn hạ cánh xuống mặt trời.
Lộc cộc!!!
Yêu Lân yêu khí trùng thiên, một bộ dáng không coi ai ra gù, ngạo nghễ giữa thiên hạ, duy ngã độc tôn đạp không bay lên, giữa hai bên gầm gừ với Thần Long cùng Tiên Phượng.
Rầm rầm!!!
Thiên địa băng liệt, không gian vỡ vụn, mặt đất nứt ra những khối lớn, dung nham trào lên như thủy triều, nhấm nuốt hết mọi thứ. Đột ngột, đất đá hóa lỏng, tạo thành một dung dịch đặc như đàm lầy đổ ập xuống dung nham. Nơi nó đi qua, khói nước bốc lên trắng xóa, dung nham chậm rãi nguội lạnh, phủ lên một lớp vỏ cứng chắc chắn.