Vạn Kiếm Quy Nhất, tổng hợp vạn loại kiếm ý, bù đắp tổng kết lại với nhau cuối cùng bắt lấy một tia Kiếm Chân Ý chân chính, hội tụ toàn bộ sức mạnh của bản thân, lấy Chân Ý làm cầu nối, quy tụ lại hình thành một kích duy nhất.
Người tu luyện Vạn Tuế Kiếm Kinh bắt buộc phải chém một kiếm này, hơn nữa một kiếm này phải xuất ra một cách trọn vẹn, từ xuất kiếm cho đến khi kiếm chiêu tiêu tán, toàn bộ Kiếm Chân Ý phải hội tụ đầy đủ, kéo dài không dứt, không tán loạn hay xung đột.
Một chiêu cấm thuật này cũng là cách kiểm tra xem Kiếm Chân Ý đã thật sự thành hình hay chưa, nếu không thể duy trì để thi triển trọn vẹn cấm thuật thì không thể đột phá huyền chân cảnh được, tỉ lệ thất bại sẽ lên đến một trăm phần trăm.
Trầm Chấn Y đã đến trước mặt của Hùng Lâm Bá Vương, toàn bộ sức mạnh của bản thân hội tụ vào trên thanh kiếm thô ráp trên tay, thanh kiếm phát ra quang huy chói lọi. Quá trình súc thế này diễn ra chẳng qua chỉ trong cái chớp mắt mà thôi, còn chưa tới một phần mười giây.
Trầm Chấn Y nắm kiếm, bản thân hắn đã cùng kiếm hòa thành một thể, từ tinh khí thần đều không hề phân biệt vơi nhau, hoàn toàn đã đạt được nhân kiếm hợp nhất. Ý nghĩa của Trầm Chấn Y vừa động thanh kiếm liền chém ra, một kiếm nặng nề như muốn kéo sập không gian.
Từ phía xa nhìn lại chỉ thấy một kiếm này hết sức chậm chạp, mãi cũng không thể tiến thêm được một chút nào. Nhưng đối diện với nó thì mới có thể cảm nhận được một kiếm này nhanh đến khó có thể tưởng tượng được, hoàn toàn không thể né tránh, bởi vì một kiếm này đã hòa nhập cùng không gian, khóa chặt Hùng Lâm Bá Vương.
Hùng Lâm Bá Vương chứng kiến Vạn Kiếm Quy Nhất có thể dễ dàng phá hủy Lục Quang Thuẫn thì cũng hơi bất ngờ, vì Huyền Quang Thuẫn là một sản phẩm lâm thời được sinh ra khi “làm nhái” Lục Nhãn Dực Lang Thú, ít nhất có thể hấp thu được sức mạnh của huyền chân cảnh nhất trọng cơ. Trầm Chấn Y có thể phá hủy nó thì sức bộc phát ra cũng vượt qua huyền chân cảnh rồi.
Đồng thời một kiếm kia quá mức lóa mắt, một cỗ sức mạnh khổng lồ khiến cho Hùng Lâm Bá Vương không khỏi sinh ra một cỗ e ngại, một cỗ báo động rung lên trong lòng. Điều này khiến hắn không dám lơ là nữa, tay trái nâng lên, một cỗ lực lượng huyền diệu lan tỏa khắp cánh tay. Cánh tay to lớn đột nhiên trở nên xạm lại, hóa thành một màu đen xám, tóp teo chỉ còn có da bọc xương.
Hùng Lâm Bá Vương sử dụng cánh tay tóp teo đó hướng Trầm Chấn Y đánh xuống, một quyền này cũng bạo phát ra toàn bộ sức mạnh của mình, hai mươi triệu cân lực lượng đè ép xuống, tương đương với lực lượng của một con yêu thú cấp sáu trung kỳ.
Oanh!!!
Hai người va chạm vào nhau, quang huy chói lọi đến cực điểm, quan hủy nổ bắn ra bốn phía đem cảnh vật đều bao trùm vào trong đó, toàn bộ thế giới lâm vào tĩnh mịch, không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận được gì.
Thời gian không biết qua bao nhiêu lâu, có thể là trong nháy mắt, mà cũng có thể đã qua mấy chục phút đồng hồ, khung cảnh xung quanh mới dần hiện ra. Thân thể của Hồ Chính Nông rút lui mấy chục mét, cảnh tay cùng vùng ngực trái của Hùng Lâm Bá Vương đã biến mất, huyết dịch đang chậm rãi chảy xuống, nhưng huyết dịch rời khỏi cơ thể một cái liền vụn nát, tiêu tán trong không khí.
Một đòn, Hùng Lâm Bá Vương đã trọng thương, khí thế trên người cấp tốc tiêu tán.
Đám người thấy thế quá mức vui mừng, tất cả liên thủ có thể miễn cưỡng chiến đấu với Hùng Lâm Bá Vương nhưng càng kéo dài thì càng lộ ra bại cục, nhưng lúc này Hùng Lâm Bá Vương đã trọng thương rồi, mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng khác.
Chẳng qua, Hùng Lâm Bá Vương thì trọng thương, vậy còn Trầm Chấn Y đâu?
Mọi người đưa mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng ánh mắt không khỏi co rụt lại nhìn về phía không trung.
Lục Nhãn Dực Lang Thú sải cánh che rợp một vùng, cơ bắp cuồn cuộn nửa người nửa sói, tứ chi to lớn, trong đó tay phải đang nắm lấy một người toàn thân nhuốm máu, chẳng phải Trầm Chấn Y thì là ai.
Hơn nữa hình dáng của Lục Nhãn Dực Lang Thú có một chút khác biệt, cơ thể trở nên tỉ mỉ hơn nhưng cũng góc cạnh hơn rất nhiều, giống như các bộ vị trên cơ thể đã thay đổi để trở thành một cỗ máy chiến đấu, mọi nơi đều dùng để chiến đấu.
Hình thái chiến đấu Lục Nhãn Dực Lang Thú.
Thời gian chiến đấu cũng không kéo dài quá lâu nhưng cũng dưa giả để Hùng Lâm Bá Vương hoàn thiện mặt thiếu xót của mình. Mặc dù huyền linh này là đồ giả, nhưng làm nhái cũng phân chia tầng thứ cùng với chất lượng của mình.
Hùng Lâm Bá Vương dù gì cũng là đại năng Tiên Giới, quên quán không biết có phải tung của hay không nhưng làm hàng nhái thì không thể là loại tầm thường, chỉ được mã bên ngoài được. Thời gian ngắn ngủi vừa chiến đấu đồng thời hắn còn không ngừng hoàn thiện Lục Nhãn Dực Lang Thú, đưa ra hình thái thứ hai của nó, cũng chính là hình dạng chiến đấu như hiện tại.
Huyền chân cảnh sở dĩ mạnh hơn huyền biến cảnh chủ yếu là do sự chênh lệch của huyền linh. Ở huyền biến cảnh có rèn luyện thân thể đến cực hạn thì cũng không thể ngang bằng với huyền linh ở trong hình thái chiến đấu được. Dương Thiên từng tại tam biến đỉnh phong có thể đánh ngang ngửa với Dương Đường, nhưng chỉ cần đụng đến huyền linh của hắn một cái là bị nghiền ép không thương tiếc ngay.
Kể cả khi Huyền linh đứng trên bờ vực tiêu tán thì vẫn dễ dàng đánh xuyên qua thân thể của Dương Thiên là đủ hiểu sự chênh lệch ở trong này rồi. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Lục Nhãn Dực Lang Thú xuất hiện hình thái chiến đấu đương nhiên không phải chỉ để cho đẹp, nếu không Hùng Lâm Bá Vương cũng không giơ mặt ra ngoài cho cả đám hội đồng đâu.
Cơ thể Hùng Lâm Bá Vương run rẩy dữ dội, các thớ thịt như đang siết chặt vào nhau, giống như muốn vắt hết những giọt máu ra ngoài vậy. Khuôn mặt hắn dau đớn nhăn nhó, nhưng đồng thời cũng cười một cách đầy quái dị.
“Kiếm ý thật là rắc rồi...có điều, cũng nên chấm dứt thôi.”
Thân hình của Hùng Lâm Bá Vương nhanh chóng nhỏ lại, thu trở về kích thước bình thường, lớp lông bao phủ bên ngoài cũng nhanh chóng biến mất, hóa lại về hình dáng của Hồ Chính Nông trước đây, chỉ có điều làn da hơi ngăm một chút, ngũ quan có chút sắc lạnh hơn, đồng thời cơ thể cũng vạm vỡ lên đáng kể. Nhưng vết thương thì vẫn chưa hồi phục lại, máu tươi không ngừng tiêu tán ra bên ngoài.
Huyền linh thuật: Vạn Mộc Xuân.
Lục Nhãn Dực Lang Thú nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Hùng Lâm Bá Vương, ánh mắt lóe lên quang mang màu xanh lục, bắn vào cơ thể của Hùng Lâm Bá Vương. Dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, phần cơ thể đã bị phá hủy kia đột ngột mọc bắn ra từ phía cơ thể lành lặn. Phần cơ thể mới này trắng nõn rõ ràng, phần biệt hoàn toàn với cơ thể ngăm đen, đồng thời còn vương theo một lớp dịch nhớp nháp. Có lẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể hồi phục lại như cũ.
Lục Nhãn Dực Lang Thú nắm chặt đầu của Trầm Chấn Y đưa đến trước mặt của Hùng Lâm Bá Vương, bàn tay khẽ nhúc nhích nắm lại một cái, khiến cho đầu của Trầm Chấn Y cũng hơi vặn vẹo lên, cảm giác như chỉ cần thêm một chút lực là sẽ bị bóp nổ.
“Không nghĩ tới phàm giới lại muốn ra một tên Kiếm Thần, các ngươi làm ta rất ngạc nhiên đó.”
Hùng Lâm Bá Vương khàn khàn nói, khóe miệng lộ ra một đống hàm răng sắc nhọn, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người.
Trầm Chấn Y khóe miệng tràn ra máu tươi, âm thanh nhẹ nhàng giống như không cảm thấy chút đau đớn nào, thường thường nói.
“Hôm nay ngươi không thể rời khỏi đây được đâu.”
Hùng Lâm Bá Vương nhếch miệng một cái, công kích vừa rồi đúng là nguy hiểm thật, nếu không phải thi triển ra huyền linh thuật thì bản thân đã bị chém chết luôn rồi, nhưng Trầm Chấn Y cũng trọng thương, có ai đánh ra được đòn mạnh như thế nữa à.
Mặc dù mấy đứa khác cũng mạnh đấy, nhưng Lục Nhãn Dực Lang Thú đã thành hình, có ai còn uy hiếp được hắn cơ chứ.
Hùng Lâm Bá Vương ánh mắt quắc lên một cái, Lục Nhãn Dực Lang Thú vận lực thêm mấy phần, muốn đem đầu của Trầm Chấn Y bóp nát. Nhưng năm ngón ta giống như gánh vác mấy chục ngọn núi, không thể tiến thêm một chút nào.
Một loạt các sợi tơ quấn quanh ngón tay của Lục Nhãn Dực Lang Thú, các đầu sợi tơ thì nối dài đến trên không trung, điểm cuối không biết đã ghim đi tận nơi nào, người xuất thủ không ai khác chính là Ninh Trung Kiên.
Vụt!
Bóng người lóe lên, Hồng Kinh Nghĩa tốc độ cực nhanh đã đến cạnh Trầm Chấn Y, đại kiếm nặng nề chém xuống, lôi điện lấp lóe phóng thẳng lên trời, vàng kim chói lọi, không chút huyền niệm nào đem cảnh tay của Lục Nhãn Dực Lang Thú chém sâu vào một nửa.
Lục Nhãn Dực Lang Thú gầm lên một tiếng cảnh tay còn lại lộ ra năm móng vuốt như thép trắng, vồ thẳng vào đầu Hồng Kinh Nghĩa.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba tiếng xuyên thủng vang lên, sau đó là những tiếng xì xèo cùng với khói trắng phát ra trên người của Lục Nhãn Dực Lang Thú. Quang người của Triệu Không Lưu không ngừng ngưng tụ các giọt dung nham, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra, đem Lục Nhãn Dực Lang Thú bắn thủng.
Mỗi người đều tự nhiên toát ra một cố khí thế kinh khủng vô cùng, cho người ta cảm giác đối đầu với nguy hiểm giống như quỷ dữ.
...