Huyền Linh Ký

Chương 434: Chương 434: Vương Giả tiến đến




Trầm Vạn Đại hứng trọn một đòn của Xích Luyện, tuy nhiên hắn cũng không dễ chết như vậy. Mặc dù bị đánh tan không còn hình dáng nhưng vực vẫn còn, làm sao có thể vô thanh vô thức tiêu tán như thế được. Nhưng tình cảnh lúc đó thì Trầm Vạn Đại cách cái chết cũng không xa, không còn cách nào khác cho nên cưỡng ép phá nát “huyền đan”, dung nhập cùng huyền linh, sau đó dùng sức mạnh cất chứa trong vực, trọng tố thân thể.

Đây vốn là con bài mà Trầm Vạn Đại chuẩn bị ở trước khi tham chiến, âm thầm cất giấu dị huyền khí ở trong vực, mới có thể đúc lại thân thể, hơn nữa còn là ở sâu dưới lòng đất tiến hành đúc lại.

Nhưng kẻ “giả chết” âm thầm chờ đợi không chỉ có Trầm Vạn Đại, còn có cả Đông Cung Ngạo. Tên này còn âm thầm dùng huyền linh thuật, câu thông với long mạch dưới lòng đất, mặc dù chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng cũng đủ để hắn tích xúc sức mạnh, đến cuối có thể bộ phát một lần để chuộc lợi.

Bởi vì câu thông với long mạch dưới lòng đất, Đông Cung Ngạo phát hiện ra Trầm Vạn Đại đang chậm rãi đúc lại thân thể, hấp thu địa dung khí để hồi phục. Đông Cung Ngạo ban đầu còn không dám động đến Trầm Vạn Đại, nhưng khí tức của tên kia càng ngày càng mạnh, cuối cùng ảnh hưởng đến việc mượn lực của hắn. Canh lúc đám người Mộc công công rời đi, Đông Cung Ngạo lập tức rat ay. Chap mới luôn có tại ~ TRU Mtгuyen.o rg ~

Nhưng có ai có thể ngờ, vừa lôi kéo Trầm Vạn Đại ra khỏi lòng đất đến chỗ hố sâu thì khí tức của tên này chợt mạnh hơn gấp mấy lần, chớp mắt cái liền hoàn thành việc đúc thân thể. Cả hai giao chiến một lượt liền đem Lâm Kiếm An dẫn đến. Trầm Vạn Đại thấy tình thế lâm nguy, chẳng còn quan tâm bảo trì lý trí nữa, trực tiếp nuốt luôn huyền linh, tiến hành dung hợp, cuối cùng sảy ra biến dị. Trầm Vạn Đại đánh bay Lâm Kiếm An, sau đó đánh chết Đông Cung Ngạo, nuốt lấy trái tim liền mạnh hơn một chút, sau đó đại chiến cùng Lâm Kiếm An, cuối cùng chiến thắng.

Chuyện sau đó vừa lúc bị Cơ Ngọc Tuyền chứng kiến, mặc dù Trầm Vạn Đại còn có một lý trí ít ỏi nhưng hiện tại đã bị bản năng chi phối, chỉ miễn cưỡng biết suy nghĩ một chút mà thôi. Cuối cùng dưới sự đấu tranh thiệt hơn, quái vật mà Trầm Vạn Đại dị biến thành liền lựa chọn Hương Thảo Linh Thể, liền lựa chọn nơi có nhiều chuẩn vương, bỏ qua Cơ Ngọc Tuyền, bước vào trong Trầm Hương Cốc.

Mà nơi Đông Cung Ngạo ngã xuống, một luồng tinh quang lấp lánh từ trong đầu hắn chồi lên, bắn thẳng lên bầu trời, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi bay về phương xa, không biết đi đến nơi nào.

...

Đường Đô, thành Bạch Nham.

Nơi đây chính là biên cảnh, lại xuôi nam bốn mươi dặm chính là sông Bạch Đằng, qua sông Bạch Đằng chính là Bắc Bình Quan, uy chấn Đường Đô.

Thành Bạch Nham lúc này có chút không giống như xưa, binh lính hội tụ ở đây đông gấp mười lần, tổng quân số lên đến bốn triệu quân. Toàn bộ thành Bạch Nham cũng không đủ sức chứa, quân lính dựng trại tại hậu phương, khói lửa nghi ngút.

Đồng thời quân doanh cũng bị chia ra làm hai phần, một phần treo quốc kỳ của Đường Đô, trong khi một phần lại treo quốc kỳ màu đỏ lạ lẫm.

Quốc kỳ Bông Hè Hoàng Triều.

Bên trong doanh trướng của tổng chỉ huy, ngồi tại chủ vị là một thanh niên có chút trẻ tuổi, thân mang hoàng giáp nhưng lại có chút không nghiêm chỉnh, lộ ra ý vị phong lưu của riêng mình. Đầu tóc của hắn chải búi gọn gàng nhưng áo giáp lại mặc sai quân chế, lộ ra vô cùng tùy ý.

Bên phải của hắn ngồi một trung niên nét mặt cương nghị, thân cũng mang kim giáp, quy chế chỉnh tề. Bên trái là một trung niên, thân mang hắc giáp, sắc mặt từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, tỏ ra mọi sự không liên quan đến mình.

Cả ba đang nghe quân sư nói về tình hình chiến sự, giảng giải sách lược. Vị quân sư cầm quạt lông gà này thao thao bất tuyệt, đã nói hơn hai giờ đồng hồ, ở trên sa bàn cắm cờ kẻ vạch chi chít đến loạn cả mắt nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đúng lúc này, một vệt ngân quang vạch không mà đến, giống như một dòng nước tràn vào đầu của trung niên mặc kim giáp, vẻ mặt nghiêm nghị của hắn đột nhiên biến đổi, nộ khí xung thiên, khí thế tỏa ra bốn phía, uy áp một phương.

“Ngạo nhi!”

Trung niên kêu thảm một tiếc, nộ khí không giảm, khí thế cuồn cuộn ép cho quân lính bên trong thành Bạch Nham không thở nổi, nhao nhao dán chặt mặt đất, khó lòng nhúc nhích. Lão lập tức đứng dậy, cũng không nói cái gì, đi thẳng ra ngoài doanh trướng, hướng thẳng về phía đông bắc, phá không bay đi, không chút kiêng nể gì cả.

Phía sau, người thanh niên quân phục không nghiêm túc kia lớn tiếng quát.

“Nam Cung Liệt, quay lại. Ngươi phát rồ cái gì.”

Nhưng Nam Cung Liệt tràn đầy thù hận ở trong mắt, cơ bản là không nghe thanh niên kia nói gì, bóng người đã biến mất từ lâu, chỉ có khí thế quanh quẩn chậm rãi tán đi.

“Khốn kiếp, hắn dám kháng lệnh! Nam Cung gia không muốn sống nữa sao?”

Vị tướng quân mặc áo giáp đen kia lúc này mới có chút lười biến dứndg dậy, đi đến phía sau thành niên nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ban nãy hắn có gọi “Ngạo nhi”, phải chẳng tiểu tử nhà hắn xảy ra chuyện rồi?”

Nghe vậy, người thanh niên giật nảy mình. Nam Cung Gia thực tế cũng chẳng có mấy người, ngoại trừ tướng quân Nam Cung Liệt vừa mới rời đi kia thì chỉ có mười mấy thê thiếp của lão, bốn người con gái, cùng hai người con trai mà thôi.

Mà một trong số đó là Nam Cung Thành, mười năm trước chinh chiến, bất hạnh bị phế tu vi, hiện tại không khác gì phế nhân. Cho nên Nam Cung gia chỉ còn có một người thừa kế, chính là Nam Cung Ngạo. Chẳng trách lão già đó tức giận như vậy, đoán chừng Nam Cung gia về sau đã tuyệt tự rồi.

Trong chớp mắt hắn đã suy nghĩ ra rất nhiều ngọn nguồn, vẻ tức giận bên ngoài của hắn cũng đã thu lại, hắn nhẹ giọng nói với tướng quân giáp đen.

“Ngươi không cản hắn sao? Không sợ tên kia tuẫn táng một chút gì đó theo con của hắn à?”

Vị tướng quân giáp đen kia thản nhiên nói.

“Điện hạ chê cười rồi, cảnh nội ra sao thì có liên quan gì đến ta đâu chứ? Vương Đô sẽ tự biết lo liệu.”

Thanh niên nghe vậy nhàm chán không muốn lên tiếng, trở về ghế của mình, thản nhiên nói.

“Quân sư, ngươi tiếp tục.”

...

Trầm Hương Cốc.

Trầm Vạn Đại vừa bước vào trong cốc, đột ngột có một vệt kim quang lóe lên, giống như tia chớp ngang trời, bắn thẳng vào Trầm Vạn Đại.

Trầm Vạn Đại giơ ra móng vuốt, giống như vuốt ưng chộp lấy vệt kim quang này.

Uỳnh!!!

Cuồng phong loạn thổi, xung lực quét bay khoảng không gian sau lưng Trầm Vạn Đại.

Móng vuốt của Trầm Vạn Đại bóp chặt lấy kim quang, toàn thân rút lui hơn mười mét, đồng thời hình dáng thật sự của kim quang cũng dần dần ngưng hiện, là một thanh kim thương, tơ máu chạy dọc thân thương, hình dáng cùng hiệu ứng vô cùng yêu dị.

Xích Luyện đạp gió bay đến, toàn thân có chút chật vật, nếu như tinh mắt có thể ở dưới áo choàng toàn thân của Xích Luyện lõa lồ, chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc. Đúng là hậu quả việc đối chiến với Phong Linh.

Một bên khác, băng hỏa đan xen, lam hồng quấn quýt. Tà Hỏa Lão Nhân cùng Hà Tuyết Nguyệt đánh đến thiên hôn địa ám, băng hỏa tàn phá mấy chục dặm, sương mù lui tránh, hoàn toàn thoát khỏi sự quấy nhiễu từ đại trận.

Tà Hỏa Lão Nhân chung quy là hơi kém hơn Hà Tuyết Nguyệt một chút, cơ thể không ngừng bị chém ra từng vết băng đá kéo dài, sau đó hỏa diễm nhanh chóng hòa tan, cơ thể khổi phục. Trong khi đó Hà Tuyết Nguyệt còn chưa bị thương một vết nào, thanh y thẳng tắp, một vết bẩn cũng không có. Nàng nửa bước cũng chưa lùi, một tay nắm băng kiếm, mỗi kiếm hóa hoa tuyết đem Tà Hỏa Lão Nhân ép không ngừng bại lui.

Đúng lúc này, Trầm Mộng Thư mở bừng hai mắt, miệng quát một tiếng.

“Phá!”

Trăng khuyết treo cao giống như đồng hồ cát, chậm rãi xói mòn đến hạt cuối cùng. Cả vầng trăng hóa thành một dòng thác, đổ thẳng xuống thân của Trầm Mộng Thư. Trong cơ thể của nàng ánh lên một ánh sáng vàng nhạt, chiếu rọi bốn phía, lan tràn mười dặm quanh thân, bao trùm tất cả.

Trong tầm mắt của Trầm Mộng Thư lúc này mọi thứ rõ ràng tỉ mỉ. Trước kia nàng có linh thức cũng có thể nhìn đến xung quanh, nhưng so với thời điểm này thì lúc đó thật sự quá mờ nhạt. Bây giờ nàng có thể nhìn thấy từng lá cây ngọn cỏ, từng con kiến chậm rãi bò đi trên đất. Đương nhiên đó là lời ví von, cho thấy độ sắc nét trong cảm nhận của nàng, chứ xung quanh ngoài mây mù khói trắng ra thì chỉ có băng tuyết cùng hỏa diễm mà thôi.

Thần hồn, thành!

Thần thức hiện!

Trầm Mộng Thư bước chân vào nhị kiếp chuẩn vương. Linh hồn của nàng cũng không còn ở trong Hồn Lung nữa. Lúc này Hồn Lung mở rộng, khung lồng giam tiêu biến, toàn bộ mảnh không gian của hồn lung hòa nhập với không gian của linh hải trước đây, hóa thành một vùng hỗn độn rộng lớn, vô biên vô tận.

Thần hồn giống như một đốm lửa vàng kim chiếu rọi vạn cổ, thần thánh uy nghiêm, trấn áp toàn bộ vùng hỗn độn. Bên cạnh thần hồn là một viên cầu đông cứng, năm ánh sáng lưu chuyển toát lên từng sợi hoa văn tinh mỹ, có mấy phần khí tức của thần hồn, như lạ như quen, quấn quýt bên thần hồn.

Chính là “linh đan” uẩn dưỡng huyền linh ở bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.