Huyền Lục

Chương 387: Chương 387: Bạch Dương chiến




Khương Hy rời đi sớm cũng không phải là quyết định bất chợt, chuyện này hắn đã dự kiến từ sớm nên đã giao nhiệm vụ cho Lưu Tam chủ trương rồi.

Lưu Tam hiện tại vẫn chưa biết thủ đoạn kia của hắn nhưng chỉ cần đến giờ, Lưu Tam xuất hiện là sẽ hiểu dụng ý của hắn.

Phù trận của hắn lưu lại trong phòng tắm ở trạch viện cũng không phải tồn tại vĩnh cửu, khoảng tầm nửa canh giờ nữa là nó sẽ mất hiệu lực, đến lúc đó, Lưu Tam xuất hiện làm giả hiện trường là xong.

Hành động này của Khương Hy là được dự tính trước nhưng bản thân hắn có lẽ cũng không ngờ rằng, hành động này cũng vô tình chơi Minh Mạc một vố cực kỳ to.

Mặt khác, qua một lần gặp này cũng làm Khương Hy thu về một thông tin tương đối đáng giá, đó chính là Bạch Dạ Ma Tôn.

Hắn không biết vị lão tổ Nguyên Anh cảnh ngày đó là ai, dù sao thông tin của hắn về Cực Tây vẫn rất mờ mịt, đợi lúc vào được hạch tâm có lẽ hắn sẽ được giải khai đầy đủ hơn.

Bất quá cái tên Bạch Dạ Ma Tôn này nghe rất kêu, chí ít nó cũng phản ánh được địa vị của người đó.

Bạch Dạ hẳn là tên, hoặc là đạo danh nhưng Ma Tôn chắc chắn là chức vị. Tôn giả không phải muốn phong là phong, Quỷ Mâu trưởng lão đã gọi vị lão tổ đó là Bạch Dạ Ma Tôn thì phong hào Tôn giả tự nhiên là thật.

Tại Huyền Đô Đại Lục, Tôn giả phải nắm giữ tu vi từ Quy Nguyên cảnh trở lên như Linh Hư hiền nhân, hơn nữa danh vọng phải đủ cao, được nhiều người công nhận.

Vế sau Khương Hy không bàn đến vì hắn không biết Bạch Dạ Ma Tôn có tiếng như thế nào nhưng vế trước lại có chút hơi đáng sợ.

Quy Nguyên cảnh....

Đại Ma Thiên Cung quả nhiên cưng chiều Quỳ Liên, đến một lão tổ cấp bậc như vậy cũng điều động đi bảo vệ nàng.

Có cấp bậc cường giả như thế này bảo hộ thì trừ phi Đại Địa chân nhân hay Thương Nguyên chân nhân xuất thủ, còn không thì Quỳ Liên vẫn sẽ an toàn rời đi Bắc Nguyên.

Đương nhiên, Khương Hy biết thì biết chứ cũng chẳng thể làm gì, dù gì Quỷ Mâu trưởng lão cũng đã xác nhận lão sẽ nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ Ma Tôn giúp hắn rồi.

Hắn tin những lời này, Dạ Ma chắc chắn sẽ không để hắn treo sớm đâu nên Quỷ Mâu trưởng lão sẽ để mắt đến vị kia giúp hắn.

Quỷ Mâu trưởng lão là cường giả cho hắn cảm giác ngang ngửa với Vệ Khắc Nguyên, vậy thì thực lực của lão cũng đủ để đánh một trận với Bạch Dạ Ma Tôn rồi.

...

Thân ảnh của Khương Hy như quỷ mị tiêu thất giữa dòng người này rồi lại hiện ra ở trong một dòng người khác.

Sự tồn tại của hắn rõ ràng là hữu hình nhưng trong mắt người khác lại hóa hư vô, người đời gọi hắn là ma hồn cũng không sai.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh đến mức không thể nào tin tưởng nổi, tu vi của hắn bây giờ là bí ẩn không mấy người biết đến, đến Minh Mạc là Kim Đan cảnh trung kỳ nhưng cũng chỉ suy đoán một, hai mà thôi.

Thần thông Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ của Khương Hy được tu luyện rất tốt, bốn năm này đã được đánh sâu đến một cấp độ khó tin được.

Đương nhiên, vẫn chưa thể bước vào đại thành chi cảnh nhưng chỉ cần hắn cách xa Thần Cơ lão nhân hai trăm dặm thì lão không đời nào phát hiện ra nổi hắn.

Bốn năm yên tĩnh, Khương Hy đã lĩnh ngộ tĩnh chi ý cảnh đến một cấp độ cực kỳ cao thâm, Thiên Địa Vô Thanh cũng đã thành công bước qua một cửa ải đại thành.

Lấy cấp độ này, có lẽ hắn cũng đủ sức để tránh được thần thông hắc khí kia của Quỳ Liên.

Khương Hy ngại đấu với nàng phần nhiều cũng là vì môn thần thông kia, nó quá quỷ dị, hơn nữa còn hạn chế hành động của hắn quá nhiều.

Thiên Địa Vô Thanh đã bước vào đại thành chi cảnh, hắn tự nhiên sẽ dùng để trốn vào hư không, xem như nàng muốn chơi hắc khí xâm thực hắn thì hắn cũng dám tiếp.

...

Hoàng Thành Đại Tinh tương đối rộng, phân đà Dạ Ma tại nơi này còn ẩn cực kỳ sâu vào bên trong cho nên hắn phải tốn đến gần một một tiếng đồng hồ mới có thể ra khỏi Hoàng Thành được.

Theo tình báo của Quỷ Mâu trưởng lão, Quỳ Liên hiện nay đang ở phụ cận Bạch Dương sơn mạch.

Nói thẳng ra, hiện tại nàng đang ở trong địa bàn của Cửu Tiêu Tông, tiện đường ở đây nàng cũng giết không ít đệ tử nội môn của Cửu Tiêu Tông.

Đương nhiên, tương tự như Thiên Nhai sơn mạch, lần này nàng cũng chỉ ở khu vực rất ngoài rìa của Bạch Dương sơn mạch thôi.

Thần Điện không sở hữu được Thiên Nhai sơn mạch nhưng Cửu Tiêu Tông hoàn toàn ngự trị được Bạch Dương sơn mạch. Bên trong sơn mạch được bố trí rất nhiều đạo pháp phòng ngự, coi như lão tổ Nguyên Anh cảnh bước vào đó thì cũng chưa chắc đã toàn thân lui ra.

Khương Hy cảm thấy nàng điên thật rồi.

Trong bao nhiêu nơi đột nhiên khi không lại nhảy vào đầm rồng hang hổ.

Đến Khương Hy còn ngại tiến nhập vào nơi đây mà nàng đã dám chạy đến. Bất quá nếu suy nghĩ kỹ càng thì hắn lại có chút lợi thế ở Bạch Dương sơn mạch.

Bởi hắn nắm rõ được vị trí của từng cạm bẫy đạo pháp một, chỉ cần khéo léo điều chỉnh một phần nhỏ thì hắn có thể mượn một phần nhỏ lực lượng nơi đây để đánh với nàng.

Coi như nàng bộc phát chiến lực toàn diện cùng lá bài tẩy của Nguyên Anh cảnh thì đạo pháp của Bạch Dương sơn mạch sẽ chặn đứng hết.

Đương nhiên, vấn đề trọng yếu nhất chính là không được để cao tầng Cửu Tiêu Tông biết, nếu không đợi Thương Nguyên hay Vệ Khắc Nguyên giáng lâm đến thì hắn chắc chắn sẽ bị ném vào Giới Ngục Sơn.

Đến lúc đó Quỷ Mâu trưởng lão có cứu nổi hắn không thì hắn không dám chắc đâu.

Thôi thì để tránh viễn cảnh xấu nhất đó, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

Từ Hoàng Thành đi Bạch Dương sơn mạch tự nhiên xa cực kỳ, lấy tốc độ của Khương Hy cũng phải mất gần hai tuần dùng Nhân Gian Hành Tẩu.

Đây là Khương Hy chứ nếu để người khác nhận nhiệm vụ, có khi phi hành hết cả tháng trời cũng chưa đến nơi được.

...

...

Hai tuần sau.

Khương Hy đến Bạch Dương sơn mạch, hắn ngẩng đầu nhìn dãy sơn mạch này một hồi rồi cảm khái, đây là nơi đã từng gắn bó với hắn tận một ngàn năm.

Mặc dù nơi này chỉ là khu vực ngoại vi nhưng năm xưa khi còn là đệ tử ngoại môn, hắn cũng hay thường đến nơi đây để làm nhiệm vụ.

Cảnh vật nơi này xác thực vẫn như năm đó, vẫn tươi tốt đến vậy.

Bạch Dương sơn mạch khác với Thiên Nhai sơn mạch.

Thiên Nhai phía bắc, Bạch Dương phía đông.

Thiên Nhai bao phủ tuyết trắng, Bạch Dương đầy rẫy cây xanh.

So với những nơi trước đó Khương Hy từng đấu với Quỳ Liên thì địa hình của Bạch Dương sơn mạch lại phù hợp với việc ẩn nấp hơn.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, sau đó hắn rút một tấm Ngân Diện ra đeo lên mặt rồi mang lên bộ hắc bào quen thuộc của mình.

Một chân hắn bước ra, thân ảnh liền tiêu thất đi mất dạng.

Tại một nơi nào đó trong Bạch Dương sơn mạch.

“Ma nữ, ngươi to gan lắm, dám tiến đến Bạch Dương sơn mạch chúng ta”.

Thanh âm của một lão giả vang lên, lão giả này thân mang đạo bào của Cửu Tiêu Tông, khí tức trên người cực kỳ mạnh mẽ, không ngờ lại là một vị tu sĩ Kết Đan cảnh.

Xung quanh lão có không ít tu sĩ Ngưng Dịch cảnh cùng Trúc Cơ cảnh, trên người mang đạo bào của đệ tử nội môn.

So ra thì đạo bào của lão giả lại tinh tế hơn vài phần, hiển nhiên cấp bậc của lão cao hơn đệ tử nội môn bình thường rồi.

Văn Đồng Quỳ Liên từ tốn ngồi trên một cành cây cao, hai chân bắt chéo để lộ ra cặp chân dài trắng noãn của mình.

Nàng ngồi ở thế rất cao nên những đệ tử Cửu Tiêu Tông phía dưới chỉ cần nhìn kỹ thôi là có thể nhìn xuyên qua được khoảng không bên dưới lớp váy kia.

Đương nhiên, nàng cố tình làm như thế, người ta thường nói đệ tử Đạo Môn cùng Phật Môn đề cao thanh tâm quả dục nên sẽ không bị ngoại vật quấy rầy nhưng nàng không tin.

Cao nhân đắc đạo thanh tâm quả dục thì nàng tin chứ bảo đám đệ tử này thì miễn.

Nàng mỉm cười khúc khích, hai chân đung đưa nhẹ nhàng rồi đáp lại:

“Ta tiến đến nhiều đại tông môn, bọn hắn cũng nói giống như ngươi, bất quá... ngươi có đoán được kết cục của bọn hắn không?”.

Nghe vậy, sắc mặt của lão nhân kia liền âm trầm lại, khí thế trên người lão mỗi lúc một bùng nổ ra, mặc dù ánh mắt vẫn nổi lên kiêng kỵ nhưng nếu để nàng ngang nhiên tiến vào Bạch Dương sơn mạch thì đó là một nỗi sĩ nhục cực kỳ lớn với lão.

Lão âm thầm truyền âm cho những người khác:

“Các ngươi nhanh chóng báo tin về cho tông môn, ta sẽ cố gắng câu giờ với ma nữ, các...”.

Đang nói giữa chừng, đột nhiên lão lại im bặt lại không nói nữa mà thay vào đó là trừng mắt nhìn đám đệ tử ở đằng sau mình.

Nguyên một đám đệ tử nội môn bây giờ đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu nhìn vào cặp chân kia của Quỳ Liên rồi ánh mắt mỗi lúc một di chuyển lên cao hơn.

Lão sao lại không biết được cái đám đệ tử này đang nghĩ gì chứ, cho nên lão liền quát lớn:

“Tập trung lại cho ta!”.

Thanh âm của lão như kinh lôi đánh thẳng bên tai của đám người, bọn hắn ngay lập tức liền giật mình rồi vội vàng nhanh chóng xuất pháp khí ra phòng thủ, sắc mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ.

Trong đám người này không chỉ có nam mà đến cả nữ cũng không thiếu nhưng người nào người nấy đều không chịu được sự cám dỗ của Quỳ Liên.

Quỳ Liên cố tình khiêu khích nên bọn hắn nhìn theo chiều hướng kia cũng là chuyện bình thường bất quá kể cả không chơi trò này thì nhóm người này cũng sẽ nhìn nàng thôi.

Bởi nàng quá đẹp.

Cửu Tiêu Tông không thiếu người đẹp nhưng nét đẹp của những người tu hành Đạo Môn lại tạo ra một cảm giác cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết khó để chạm vào.

Còn nét đẹp của Quỳ Liên lại khiến cho nội tâm của đám đệ tử này sôi trào không thôi, trong mắt bọn hắn, nàng sở hữu một nét đẹp khó tin nhưng lại tạo ra cảm giác có thể chạm vào.

Thậm chí có người còn to gan suy nghĩ đến chuyện hoan ái nữa.

Ban đầu nhìn thấy nàng, bọn hắn sẽ còn có chút tò mò chứ một khí đã nhìn nàng quá lâu rồi thì thần trí của bọn hắn sẽ không thể nào thanh tỉnh nổi.

Nếu không phải có lão nhân này quát lên một tiếng thì có khi bọn hắn đã trầm luân trong sắc đẹp của nàng cũng nên.

Trong trường hợp tồi tệ hơn, tâm cảnh của bọn hắn có khi sẽ bị lung lay rồi sụp đổ mất.

Lão nhân nhìn thấy đám đệ tử này hoàn hồn thì mới thở hắt ra một hơi tức giận nhưng lão sẽ không bạo phát ở đây, lão trầm giọng truyền âm:

“Ma nữ rất mạnh, ta cùng một vài đệ tử Ngưng Dịch cảnh lưu lại chặn nàng, còn tu sĩ Trúc Cơ cảnh các ngươi mau mau kết trận vây nàng lại chờ đợi viện binh. Ngày hôm nay nhất định phải để nàng chôn thân tại đây”.

Đám đệ tử nghe vậy liền ngưng trọng gật đầu đáp:

“Vâng, thưa chấp sự”.

Quỳ Liên đung đưa chân một chút rồi đưa ánh mắt xinh đẹp của mình quan sát bên dưới một hồi, nàng mỉm cười nói ra:

“Bàn giao di chúc xong rồi?”.

Lão nhân cười lạnh đáp:

“Ta nghĩ ngươi nên lập di chúc cho mình thì hơn”.

Vừa dứt lời, dưới chân lão cùng một vài tu sĩ Ngưng Dịch cảnh khác xuất hiện phi kiếm rồi nhanh chóng tiến đến tấn công nàng.

Kiếm quang quét ngang trời, ngọn cây nàng đang ngồi ngay lập tức bị chém ra thành từng mảnh nhỏ.

Quỳ Liền nhẹ nhàng phóng mình lên trên không rồi khẽ xoay một vòng, một tay thuận tiện xuất ra một chưởng.

Cương phong đột nhiên nổi lên mang theo tiếng thét u hồn vang vọng khắp trời đánh về phía trước.

Lão nhân nắm chặt bội kiếm rồi chém ra một đạo kiếm quang, kiếm quang sát na với không khí tạo thành một tiếng rít gào lấn át hết tiếng thét u hồn kia.

Cương phong cũng bị kiếm quang bổ đôi rồi biến mất.

Lão nhân thay đổi kiếm chiêu, kiếm khí bùng phát ra như một cơn sóng khổng lồ rồi ập về phía trước.

Rầm!... Rầm!... Rầm!

Cơn sóng kiếm khí quét đến đâu, cây cối nơi đấy đều bị càn quét đến không còn một mảnh, mặt đất bốc lên không ít khói bụi mịt mù.

Sắc mặt Quỳ Liên vẫn rất bình tĩnh, cây trường tiên ngay lập tức xuất hiện ở trong tay nàng rồi đánh về phía trước, pháp lực màu tím kia liền hiện lên gia trì vào đó.

Trường tiên của Quỳ Liên công kích rất mạch, cơn sóng kiếm khí khổng lồ ngay lập tức bị đánh vào ngay chính giữa rồi tách ra thành đôi.

Lão nhân không loạn, một tay huy kiếm biến chiêu, số lượng kiếm khí còn lại ngay lập tức chuyển quỹ đạo thành vòng xoắn bao phủ lấy cơ thể của nàng lại, tựa như một lồng giam khổng lồ.

Khóe miệng của Quỳ Liên khẽ cong lên.

“Thần thông - Tử Ma Quán Trung”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.