Kiều Sở Sở thân làm người đứng đầu Hương Vân Đường, võ công của nàng đương nhiên trác tuyệt, luận về lượng thì nội lực của nàng nhiều ngang ngửa linh lực của tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng sáu.
Chưa kể cái nàng tu luyện lại là mị công, ấy vậy mà khi đối diện với Khương Hy, nàng lại không có được chút sức chống đỡ nào.
Không nói tu chân giới, chỉ thuần trong giới võ lâm, mị công đã thuộc về hàng thưởng đẳng rồi bởi nó nhắm trực chỉ vào linh hồn của đối phương.
Nhưng từ khi xuất hiện đến giờ, có thời điểm nào nàng không vận dụng mị công đâu, thế mà vẫn phải gục ngã trước Khương Hy.
...
Sắc mặt nàng qua một giây lại ửng thêm một tầng, nhìn qua tựa như say rượu vậy, phối hợp thêm bộ dáng kiều mị kia nữa thì bản thân nàng bây giờ không khác gì vưu vật thế gian cả.
Bờ vai nàng khẽ run nhẹ lên, toàn thân thể trong một khoảnh khắc cứ như có kiến bò khắp vậy, vừa ngứa ngáy, vừa khó chịu... nhưng cũng rất kích thích.
Nàng gắng gượng đối với Khương Hy mà vũ mị nói ra:
“Không biết... công tử làm sao biết được thiếp thân?”.
Khương Hy mỉm cười dụ hoặc, hắn nhún nhẹ vai rồi đáp:
“Nghe qua nhiều người nói”.
Kiều Sở Sở hơi híp mắt lại nhưng không truy cứu thêm làm gì, đối phương rõ ràng đã không muốn trả lời rồi. Cơ thể nàng đột nhiên khẽ run lên, nàng nhỏ giọng mà rên một tiếng, sắc mặt đỏ ửng kia hướng Khương Hy nói ra:
“Vậy công tử... có thể cho thiếp thân biết danh tính được chứ?”
Khương Hy nhẹ gật đầu, hắn rót cho nàng một chén rượu rồi nói ra:
“Ta họ Khương”.
Kiều Sở Sở gật đầu mỉm cười đáp lại:
“Ra là Khương công tử, thiếp thân hữu lễ”
Tiếp theo, Khương Hy không nói gì thêm nữa, Sắc Dục Thiên mỗi một lúc lại càng tăng thêm. Kiều Sở Sở gần như đã vận toàn bộ nội công của mình lên để chống đỡ nhưng vô dụng, càng vận mị công, nội công của nàng cứ như bị ép chảy ngược lại mà thụ thương.
Khí chất, ánh mắt của hắn giờ đây đối với Kiều Sở Sở không khác gì một loại thuốc độc chết người nhưng cũng rất mê người.
Hai người bọn hắn không nói mấy câu, chỉ đơn thuần chào hỏi qua lại thôi mà Kiều Sở Sở đã không chịu nổi rồi. Bây giờ nàng không biết Khương Hy đáng sợ cỡ nào thì nên chết đi là vừa, bất quá đối với đối thủ vô lực như thế này, nàng cũng không phải không có cách.
Nàng thẳng người nói ra:
“Thiếp thân tự nhận bản thân không phải đối thủ của công tử nhưng Hương Vân Đường đã từng làm chuyện gì đắc tội với công tử chăng?”
Nghiêm túc rồi sao?
Khương Hy mỉm cười, một thân dụ hoặc Sắc Dục Thiên liền thu liễm hết vào người, hắn từ tốn nói ra:
“Không cần lo lắng, các ngươi chưa từng đắc tội với ta”.
Thân thể bỗng dưng nhẹ nhàng đi, nội lực cũng tuần hành trở lại bình thường. Sắc mặt của Kiều Sở Sở trong giây lát không còn đỏ ửng nữa, nàng thở dài ra một hơi mà đáp lại:
“Đa ta công tử đã nhẹ tay”.
Khương Hy phủi tay rồi nói:
“Ta có một cọc làm ăn, ngươi có hứng thú không?”.
Kiều Sở Sở nghe vậy liền trầm mặc một đoạn thời gian rồi ra:
“Ở đây không tiện, mời công tử đến thượng tầng lầu, ở đó chúng ta sẽ dễ dàng bàn bạc hơn”.
Khương Hy không từ chối. Sau đó hai người bọn hắn liền đứng dậy mà đi lên tầng trên, vừa đi được vài bậc, bước chân Khương Hy đột nhiên dừng lại, hắn xoay người đối với một tiểu nhị mà nói ra:
“Chăm sóc tiểu Hoàng nhà ta một chút”.
Tiểu nhị tựa hồ chưa tiếp nhận ngay mà ánh mắt khẽ liếc qua nhìn Kiều Sở Sở, xem thử ý của nàng như thế nào. Kiều Sở Sở cũng đã sớm nhận ra sự hiện diện của con mèo kia rồi, bất quá nàng có chút hơi kinh hãi là vị công tử kia lại dám để nó ăn thịt người.
Nàng hiểu trên đời này kỳ trân dị thú không thiếu, chỉ có điều quá hiếm nên chưa được tận mắt chứng kiến mà thôi. Bất quá khi thấy tiểu Hoàng, trong lòng nàng đã sớm xếp nó vào hàng ngũ dị thú kia rồi.
Thế rồi nàng hướng về tiểu nhị kia mà gật đầu, thấy vậy, tiểu nhị liền hướng Khương Hy mà cười đáp:
“Quan khách yên tâm, tiểu nhân sẽ chăm sóc nó thật tốt”.
Khương Hy gật đầu, sau đó ánh mắt di chuyển về phía tiểu Hoàng mà nhu đi một chút nói ra:
“Tiểu Hoàng... đừng ăn bọn hắn”.
Nghe vậy, tiểu Hoàng liền le lưỡi ra lườm nguýt tên tiểu nhị kia làm hắn giật mình, sau đó nó cũng meo một tiếng tựa như đáp ứng.
Khương Hy cười cười rồi không nhìn nữa, hắn quay lại nói với Kiều Sở Sở:
“Kiều Đường chủ, chúng ta đi thôi”.
Kiểu Sở Sở đưa tay lên che miệng mà cười một tiếng, nàng nói ra:
“Mèo của công tử thật có linh tính, không biết công tử từ đâu có thể kiếm được vậy?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Chợ cá”.
Kiều Sở Sở: “...”
Nàng lắc đầu nhẹ rồi đưa tay ra hiệu cho Khương Hy đi theo nàng. Hai người rảo bước đi một đoạn không được bao lâu là đã lên được thượng tầng lầu rồi.
Lúc này, trước cửa phòng đã đứng sẵn hai nữ tỳ ban nãy, hai nàng mở cửa ra rồi làm thế mời mà nói ra:
“Cung nghênh nương nương trở về”.
“Cung nghênh công tử ghé thăm”.
Kiều Sở Sở gật đầu bước vào, nàng đưa tay lên ra hiệu cho hai nữ tỳ rút lui, rồi sau đó đi thẳng vào trong. Khương Hy nhìn cảnh quan bày trí một chút rồi cũng bước chân vào theo.
Đột nhiên, một tiếng xé gió từ đâu kêu lên, một tràng ám khí trong chớp mắt liền phóng ra từ trần nhà mà xuyên qua cơ thể Khương Hy. Tiếp theo đó, một đoàn hắc y nhân thủ phá cửa cùng trần nhà xông vào mà rút đao hướng hắn mà chém.
Một tiếng va chạm kim loại thanh thúy liền vang lên.
Ánh mắt Kiều Sở Sở hơi nhảy lên một chút nhưng sau đó liền co rụt lại bởi thân ảnh Khương Hy giữa ánh đao đó đột nhiên nhòe đi rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Người đâu rồi?
“Giường của ngươi không tệ, rất thoải mái”.
Thanh âm từ tốn của Khương Hy bất giác mà vang lên từ sau lưng, toàn bộ sống lưng Kiều Sở Sở cứ như có một luồng khí lạnh chạy dọc vậy.
Nàng giật mình quay người lại thì phát hiện hắn từ lúc nào đã tháo giày mà an vị ngồi trên giường rồi.
Đám hắc y nhân kia thấy vậy liền muốn xông lên nhưng nàng lại đưa tay lên ra hiệu cho bọn chúng dừng lại rồi rút lui. Bọn chúng nhìn nhau một chút rồi hướng nàng hành lễ, sau đó vận khinh công theo đường cũ mà trở ra.
Kiều Sở Sở mang theo ánh mắt thâm trầm tiến đến trước người Khương Hy mà hành lễ nói ra:
“Công tử thứ lỗi, đám thuộc hạ của thiếp thân có chút nóng vội, mong công tử không trách”.
Khương Hy không để ý đến đám hắc y nhân kia cho lắm, suy cho cùng thì ở vị thế của Kiều Sở Sở, nàng lý ra phải là người chủ đạo chứ không phải là hắn. Vậy nên đám hắc y nhân kia là một quân bài để nàng lấy lại thế chủ động cho mình.
Hắn đưa tay lên chỉ vào bộ y phục của mình mà lười biếng nói ra:
“Kiều Đường chủ, đao kiếm thông thường không thể nào xuyên qua được Bạch Nguyệt Huy của ta đâu”.
Nghe hắn nói thế, Kiều Sở Sở lúc này mới để ý đến phục trang của hắn, trong lòng liền thầm mắng không thôi.
Quá thất trách rồi.
Trung niên nhân râu ria kia nhận ra được Bạch Nguyệt Huy nhanh vì hắn là nam nhân. Còn nàng bỏ qua mất chi tiết này là vì dung mạo của Khương Hy quá mức chói mắt, khí tức của hắn quá mức thu hút.
Lý trí dù có muốn kiểm tra đi nữa thì hành động của nàng vẫn cứ theo bản năng mà làm a.
Vậy nên bỏ qua Bạch Nguyệt Huy cũng là chuyện dễ hiểu.
...
Khương Hy một mực ngồi trên giường không suy chuyển, Kiều Sở Sở cũng hết cách, đành phải lên giường ngồi đối diện với hắn mà nói ra:
“Nơi này đủ yên tĩnh rồi, không biết công tử muốn bàn chuyện làm ăn như thế nào?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Ta muốn Hương Vân Đường các ngươi trở thành nhãn tuyến của ta tại Sơn Hương Lâm”.
Nghe vậy, Kiều Sở Sở liền cau mày, nàng nhìn hắn nghiêm túc nói ra:
“Khương công tử, thiếp thân tuy đánh không lại nhưng không đồng nghĩa với Hương Vân Đường không thể”.
Sắc mặt Khương Hy không đổi, hắn bình tĩnh nói ra:
“Hương Vân Đường của ngươi cùng Hắc Hùng Trại của Hùng Quân, bên nào mạnh hơn?”.
Ánh mắt Kiều Sở Sở đột nhiên lướt qua dị quang, nàng trầm mặc một đoạn thời gian ngắn rồi nói ra:
“Sự kiện Hắc Hùng Trại là do công tử làm ra?”.
Khương Hy đối với nàng mỉm cười đáp lại:
“Không tồi”.
“Công tử quá khen”.
Kiều Sở Sở thấp đầu nói ra, ánh mắt trong chốc lát ngưng trọng rồi tiêu biến đi mất. Trong đầu nàng bây giờ đang loạn suy đoán xem thân thế của Khương Hy là như thế nào đây, cuối cùng nàng cũng cho ra kết quả tương tự với trung niên nhân râu ria.
Chỉ có một điều mà nàng băn khoăn mãi, nàng không hiểu thế gia công tử Nguyệt Lâm Thành tại sao lại muốn Hương Vân Đường làm nhãn tuyến.
“Chẳng lẽ Sơn Hương Lâm có bảo vật?”, nàng thầm nghĩ.
Bất quá ý nghĩ này có hơi viễn vông, Sơn Hương Lâm có bảo vật tại sao nàng lại không biết được chứ. Đồng ý rằng vị công tử trước mặt nàng đây rất quái dị nhưng luận về hiểu biết Sơn Hương Lâm, nàng chính là thổ địa.
Kiều Sở Sở nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“Thiếp thân sẽ cân nhắc bất quá Sơn Hương Lâm cũng không phải địa bàn của một mình thiếp thân. Hắc Hùng Trại không còn tuy là chuyện tốt nhưng Phong Phiên Cốc mới thực sự là mối lo”.
Nghe vậy, khoé miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn nói:
“Kiều Đường chủ muốn mượn dao giết người?”.
Kiều Sở Sở vội vàng đáp:
“Công tử hiểu lầm, thiếp thân không có ý đó”.
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Khương công tử không rõ Sơn Hương Lâm nên không biết, mặc dù bên ngoài đồn đại nơi đây do ba thế lực làm chủ nhưng thực chất chỉ có một mà thôi.
Hắc Hùng Trại quản ngoại vi, Hương Vân Đường quản nội vi, còn bản thân Phong Phiên Cốc thì toạ lạc ngay trên ngọn núi trung tâm của Sơn Hương Lâm.
Nói cách khác, đám người Hắc Hùng Trại cùng thiếp thân chỉ là người canh cửa mà thôi”.
Khương Hy đưa tay lên chống cằm suy nghĩ, lời của Kiều Sở Sở nói cũng không hẳn là sai. Theo địa đồ của Hùng Quân đưa cho hắn thì đích thật phân bổ theo như vậy.
Chỉ có điều hắn không nắm quá nhiều thông tin về Phong Phiên Cốc cho lắm. Bản thân Hùng Quân đối với nơi đó cũng không có quá nhiều kiến giải.
Một lát sau, hắn nói ra:
“Thực lực của Phong Phiên Cốc thế nào?”
Kiều Sở Sở hiếm khi để lộ ra chút sầu khổ mà thở dài đáp lại:
“Phong Phiên Cốc không có nhiều người, chỉ có một đôi phu thê sống ẩn thế mà thôi. Lão công gọi Phong Cốc chủ, lão bà gọi Phiên Cốc chủ.
Bất quá đôi phu thê này võ công quá mức dọa người, thiếp thân một lần đối đầu với bọn họ xong liền không dám xuất hiện trước mặt họ nữa”.
Khương Hy từ tốn hỏi tiếp:
“Mạnh đến mức nào?”
Kiều Sở Sở không đắn đo mà ngưng trọng đáp lại:
“Chỉ một người bọn họ thôi cũng đủ lực áp một thế lực rồi. Mấy năm trước, Phiên Cốc chủ đã đến đấu với thiếp thân một trận, kết quả Hương Vân Đường bại trận.
Đồng dạng thời điểm đó, Hắc Hùng Trại cũng thua trong tay Phong Cốc chủ”.
Nghe vậy, Khương Hy tựa hồ có chút hứng thú với thế lực gọi Phong Phiên Cốc này. Bởi ở góc độ của hắn, đơn thuần dùng võ công mà có thể lực áp một phương thế lực thế này thì thiên hạ không có mấy ai làm được.
Hắn lại hỏi tiếp:
“Phong Phiên Cốc xuất hiện được bao lâu rồi?”.
Kiều Sở Sở đưa tay lên đếm một chút rồi thành thật đáp:
“Không sai thì năm nay vừa vặn mười năm”.
Mười năm sao?
Khương Hy trầm mặc, xác suất theo hắn tính toán được thì khả năng cao đôi phu thê kia không thể nào là phàm nhân được. Bọn họ có chín phần là tu sĩ, một phần còn lại là... Võ lâm cao nhân.
Nội tâm hắn thiên về ý nghĩ phía trước hơn, võ lâm cao nhân trong nhân gian có địa vị cũng gần ngang với tu sĩ Nguyên Anh cảnh ở tu chân giới, không phải muốn gặp là gặp được.
Hơn nữa, càng ở vị trí thượng vị, người càng có xu hướng không thích tranh đấu với thế lực yếu kém hơn mình.
Ngẫm nghĩ một đoạn thời gian xong, hắn mỉm cười với Kiều Sở Sở mà nói ra:
“Được rồi, chuyện nhãn tuyến ngươi có một ngày để suy nghĩ, còn Phong Phiên Cốc bản thân ta sẽ đến đó xem một chuyến”.
Nói xong, hắn liền xoay người mà xỏ giày vào chân, cước bộ tựa hồ như muốn rời khỏi nơi đây. Thấy vậy, Kiều Sở Sở vội vàng nói ra:
“Khương công tử, xin dừng bước một chút”.
Khương Hy di chuyển ánh mắt sang nàng mà bình tĩnh nói ra:
“Kiều Đường chủ còn có việc gì chăng?”.
Kiều Sở Sở hít vào một hơi thật sâu rồi đáp lại:
“Khương công tử, bây giờ thiếp thân có thể cho ngài câu trả lời, bất quá với một điều kiện”.
Khương Hy híp mắt lại, áp lực của Luyện Khí cảnh đỉnh phong trong chớp mắt liền ép lên trên Kiều Sở Sở. Sắc mặt nàng ngay lập tức liền biến sắc.
Nàng vội vàng dùng hai tay chống đỡ xuống giường, nội lực trong cơ thể liền điên cuồng vẫn lên nhưng vẫn như cũ vô lực.
Hắn lạnh nhạt nói ra:
“Kiều Đường chủ, biết thân biết phận đi”.