Bản thân Khương Hy cũng không nghĩ một chuyến này hắn lại thu về được đồ đệ, mặc dù hiện tại chỉ là đệ tử ký danh thôi nhưng hắn biết, đây chắc chắn là đại đệ tử của hắn rồi.
Khương Hy không rõ tại sao Trầm Luân lại nhanh đổi tính đến thế, có lẽ là vì bản chất của hắn vốn đã vậy, nay gặp phải trấn áp nên mới bị cưỡng chế quay về nết cũ.
Đôi mắt trong veo cùng dáng vẻ thành thật kia không đánh lừa người được.
Trầm Luân có thể là một đứa thành thật hiếm hoi ở tu chân giới này.
Về phần tại sao Khương Hy lại chắc chắn đây là đại đệ tử của mình thì không có gì khó cả, bởi Trầm Luân đã bước vào sơ cảm.
Tu sĩ muốn nhập môn Phù đạo thì điều kiện tiên quyết là phải cảm ngộ được dòng chảy của thiên địa linh khí rồi dẫn dắt chúng vào trong từng nét bút.
Giai đoạn cảm ngộ này được gọi là sơ cảm.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ phải viết một chữ ít nhất là một ngàn lần thì mới đạt được sơ cảm.
Gọi là ít nhất nhưng thực tế đây là chỉ những người có duyên với Phù đạo, còn đã vô duyên thì viết cả vạn, cả triệu lần cũng vô dụng thôi.
Trầm Luân viết một chữ ‘nhẫn’ được một ngàn một trăm hai mươi hai lần, sơ cảm được hai trăm mười tám lần.
Du di đi một chút thì Trầm Luân có hai thành nắm chắc sẽ đạt được sơ cảm khi viết chữ, đây chính là biểu hiện của yêu nghiệt Phù đạo.
Khương Hy sống hai đời còn chưa gặp phải trường hợp nào đặc dị như Trầm Luân đâu, cho nên hắn mới kích động mà vô thức thả ra khí tràng của bản thân.
Hắn không biết năm xưa Phu Tử cùng Nhậm Trác Nhiên phải viết bao nhiêu lần mới sơ cảm được nhưng có lẽ cũng không nhanh được như Trầm Luân.
Bởi Trầm Luân rất thành thật, coi như ngày trước hắn bại hoại thì nội tâm vẫn không phải là người có tâm cơ nên xác suất hắn sơ cảm nhanh hơn sẽ cao hơn.
Nhậm Trác Nhiên trông cũng có chút ngờ nghệch, ngây ngô nhưng Khương Hy biết đây là do công pháp tạo thành, chứ không phải do bản tính đã thế.
Vì vậy, sâu bên trong nội tâm mình, Khương Hy đánh giá thiên phú Phù đạo của Trầm Luân tốt hơn hai vị đại lão kia của Thư Viện.
Bất quá dù có mến tài thì Khương Hy vẫn phải từ từ, vội vã thu Trầm Luân làm đại đệ tử xác thực khó để rèn luyện bản thân hắn.
Cho nên bước đầu tiên vẫn nên bắt đầu từ đệ tử ký danh.
...
Khương Hy chờ đợi những trưởng lão kia chúc mừng Trầm Luân cùng hắn xong liền âm thầm kéo ba thế hệ Trầm gia ra một chỗ riêng tư để nói chuyện.
Ba thế hệ ở đây đương nhiên là Trầm gia lão tổ, Trầm Thiên cùng Trầm Luân.
Sự việc hắn nói tiếp theo đây tương đối quan trọng nên không thể nào để cho người khác biết được.
Trầm gia lão tổ cũng cảm thấy được tính quan trọng nên lão liền tạo ra một màn chắn cách âm. Khương Hy thấy vậy liền mỉm cười tạ ơn.
Sau đó, hắn hướng Trầm Luân nói ra:
“Tiểu Luân, ngươi biết bao nhiêu về Trúc Cơ?”.
Trầm Luân suy nghĩ một chút rồi đáp ra:
“Bẩm tiên sinh, đệ tử biết Phàm Mạch cùng Tam Đại Mạch”.
Khương Hy gật đầu nói tiếp:
“Vậy ngươi đã dự tính đi mạch nào chưa?”.
Nghe vậy Trầm Luân liền ôm quyền đáp:
“Đệ tử ngu dốt tự biết thiên phú bản thân không đủ nên định chọn Phàm Mạch Trúc Cơ”.
Bốp!
Khương Hy đưa tay lên đánh một cái thật mạnh lên đầu Trầm Luân làm hắn choáng váng ngã nhào ra đất. Trầm Thiên thấy vậy liền sót con nhưng hắn cũng không thể làm được bất cứ chuyện gì cả.
Khương Hy dạy dỗ đồ đệ của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đâu đến lượt phận làm cha như Trầm Thiên can vào.
Trầm Luân đưa tay ủy khuất ôm đầu nhưng không dám nói gì, Phàm Mạch Trúc Cơ đích xác rất kém, bị đánh cũng đúng.
Khương Hy trầm giọng mắng:
“Não ngươi tiêu biến rồi? Phù đạo cần gì?”
Trầm Luân vội vội vàng vàng quỳ trên đất rồi đáp:
“Bẩm tiên sinh, cần nỗ lực cùng kiên nhẫn”.
Khương Hy gật đầu nói tiếp:
“Làm đệ tử của ta thì bắt buộc phải Tam Đại Mạch Trúc Cơ, linh căn của ngươi giống ta, cho nên đi Nhân Mạch Trúc Cơ đi”.
Trầm Luân vội vàng đáp:
“Tiên sinh, không phải Nhân Mạch Trúc Cơ kém hơn Phàm Mạch Trúc Cơ sao?”.
Bốp!
Một lần nữa, Khương Hy lại giáng tiếp một cái bạt tai vào đầu Trầm Luân, bất quá để cho cân thì lần này đánh hướng ngược lại.
Trầm Luân lại ngã lăn quay ra đất nhưng lần này có kinh nghiệm hơn nên hắn liền nhanh chóng quay lại rồi an phận quỳ nghe giáo huấn.
Khương Hy mắng tiếp:
“Nói như ngươi thì Thư Viện toàn phế vật hết rồi, Nhân Mạch làm sao lại bước vào hàng Tam Đại Mạch được”.
Nghe vậy, Trầm Luân liền dập đầu cáo lỗi rồi thành khẩn nói:
“Đệ tử ngu dốt, mong tiên sinh chỉ điểm thêm”.
Khương Hy liếc mắt nhìn sang Trầm gia lão tổ cùng Trầm Thiên đầy ngụ ý.
Thế gia lớn thế này sao lại dạy toàn tri thức sai lệch trầm trọng như thế?
Cả hai người đều hiểu ý hắn nên liền có chút đỏ mặt xấu hổ không thôi. Kỳ thực bọn hắn hiểu rất rõ Tam Đại Mạch Trúc Cơ, đáng tiếc là ngày trước Trầm Luân học hành không đàng hoàng nên không rõ được.
Nhưng nói gì thì đây cũng là do bọn hắn quản giáo không nghiêm, sau ngày hôm nay nhất định phải lôi về dạy dỗ lại đường hoàng mới được.
Sau đó, Khương Hy đưa mắt nhìn Trầm Luân, rút ra tiếp một quyển sách đưa cho hắn rồi nói tiếp:
“Nhân Mạch Trúc Cơ yêu cầu nỗ lực vượt xa người thường, muốn mạnh hơn Phàm Mạch Trúc Cơ thì ngươi phải thành tựu Mười Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ. Bất quá, yêu cầu của ta là Bốn Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, không đạt được con số nhân mạch đó thì đừng nghĩ đến chuyện Trúc Cơ”.
Trầm Luân tiếp nhận quyển sách kia nhưng hai tay lại run rẩy không ngừng.
Bốn Mươi Vạn Dân Chúng?
Không phải nhiều quá rồi chứ?
Không chỉ hắn mà Trầm gia lão tổ cùng Trầm Thiên cũng giật mình không kém. Bốn Mươi Vạn Dân Chúng tương đương với Tứ Luân của cả hai người bọn họ.
Thiên phú của bọn hắn thế nào bọn hắn biết, đều là song linh căn mà còn trầy trật mới đạt lên được đẳng cấp đó.
Trong mắt bọn hắn, yêu cầu này xác thực rất khó khăn. Trầm Luân khó có thể đạt được nhưng biết sao được, yêu cầu của lão sư là thế rồi.
Khương Hy thấy bộ dáng của Trầm Luân thế liền híp mắt lại nói tiếp:
“Thế nào? Không đáp ứng được?”.
Trầm Luân vội vàng gật đầu lia lịa đáp:
“Bẩm tiên sinh, đệ tử làm được, đệ tử đáp ứng người”.
Khương Hy gật đầu rồi mỉm cười nói:
“Kỳ thực ngươi không cần phải hoảng sợ đến thế, Bốn Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ không khó để đạt được, tiền đề là ngươi dám nỗ lực hết mình”.
Vừa dứt lời, Khương Hy liền ném cho hắn một cái giới chỉ. Ở bên trong đương nhiên có công pháp tu luyện cùng tài nguyên trợ lực tu hành.
Trầm Luân chỉ là đệ tử ký danh nhưng hắn lại là đồ đệ đầu tiên của Khương Hy cho nên phải trông nom một chút.
Công pháp Khương Hy đưa cho Trầm Luân tu luyện là một phần của Tam Dục - Thực Dục Thiên.
Trong hai năm ở Tinh Hư Thành, hắn cũng dành một chút thời gian để nghiên cứu tách công pháp chủ tu của hắn ra thành ba phần riêng biệt nhau, đồng thời đẳng cấp cũng không thấp.
Tất cả đều là Kim Đan công pháp cả.
Khương Hy đã quán thông nguyền chú vào trong Thực Dục Thiên nên chỉ có mỗi Trầm Luân tu luyện được môn công pháp này thôi.
Thực Dục Thiên chủ tu pháp lực nên tốc độ tiến cảnh của Trầm Luân sẽ không kém song linh căn là bao nhiêu. Phối hợp thêm sự nỗ lực cùng chuyên chú của hắn nữa thì tương lai bước vào Kim Đan cảnh đã là chuyện chắc chắn rồi.
Bất quá Khương Hy sẽ không nói chuyện này cho Trầm Luân biết, mọi sự đều cần sự cố gắng từng chút một để tiến lên. Trầm Luân biết trước thì chưa chắc đã vào được Kim Đan cảnh.
Cho nên Khương Hy chỉ lưu ý là không được ngoại truyền Thực Dục Thiên thôi.
Coi như một chút phong thanh cũng không được lộ ra bên ngoài, kể cả người đó có thân thiết với Trầm Luân bao nhiêu.
Trầm Luân nghe xong liền gật đầu đáp ứng, đương nhiên, đoạn đối thoại này chỉ diễn ra ở trong đầu bọn hắn mà thôi.
Khương Hy nói, Trầm Luân nghe rồi gật đầu.
Trầm gia lão tổ cùng Trầm Thiên không nghe được nhưng cũng đoán được là Khương Hy đang truyền âm. Cho nên bọn hắn cũng có ý quay mặt tránh đi.
Trầm Thiên truyền âm cho Trầm gia lão tổ:
“Lão tổ, người có đoán được Vô Nhai đại sư đang nhắc nhở tiểu Luân chuyện gì không?”.
Trầm Luân nhận sư, tính cách cũng thay đổi trên diện rộng nên bây giờ Trầm Thiên cũng không thể gọi bằng cái tên ‘đồ hỗn trướng’ như ngày trước được nữa, như vậy không hợp với thân phận.
Trầm gia lão tổ nghe vậy liền suy nghĩ một chút rồi truyền âm đáp:
“Đừng thắc mắc gì hết, cũng đừng hỏi, xem như chưa từng thấy cảnh này. Đồng thời về sau ngươi lệnh cho toàn bộ trưởng lão trợ giúp tiểu Luân tu hành, hắn cần cái gì thì đáp ứng cái đó”.
Nghe vậy, Trầm Thiên còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết đoán kia của lão tổ thì hắn đành phải nuốt ngược lời định nói vào trong.
Về phần Trầm gia lão tổ thì lão cảm giác chuyện Khương Hy nói có liên quan đến những thứ nằm trong cái giới chỉ kia.
Lão không chắc Khương Hy đã đưa cái gì nhưng có lẽ bên trong là tài nguyên tu luyện. Trầm gia không thiếu tài nguyên nhưng Phù đạo đại sư là người cực kỳ có tiền.
Lão biết rõ chuyện này hơn ai hết vì chính lão là người vừa mới giao dịch hơn một ngàn vạn linh thạch với Khương Hy.
Nếu Khương Hy muốn dùng số linh thạch này làm tài nguyên tu luyện cho Trầm Luân thì lão hoàn toàn tán thành.
Vừa cầm được đồ vật vừa cầm về lại linh thạch thì quá lời cho Trầm gia rồi còn gì.
...
Bàn giao mọi việc xong xuôi, Khương Hy liền hướng Trầm gia lão tổ hành lễ một chút rồi rời đi khỏi Tinh Nguyên Thành.
Khi đi, Khương Hy trực tiếp mở ra Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Nhân Gian Hành Tẩu bởi thông qua linh thức, hắn đã sớm biết bên ngoài Trầm phủ có người của thế gia khác mai phục rồi.
Hầu hết đều là Trúc Cơ cảnh nên hắn cũng không có chút áp lực gì, hắn hoàn toàn dư sức ẩn vào bên trong bóng tối rồi rời đi lúc nào không hay.
Thậm chí cho đến khi Khương Hy rời khỏi Tinh Nguyên Thành được mười dặm thì đám người kia còn không hay biết một chút nào cả.
Trầm gia lão tổ rất thông minh, lão hồ ly này còn phối hợp với hắn tạo ra một bữa yến tiệc để lôi kéo ánh mắt của toàn thành về Trầm phủ.
Còn phần hắn thì cứ thoải mái đi bao xa thì đi.
Đối với chuyện này Khương Hy cũng cảm kích không ít đâu.
Hắn biết Trầm gia lão tổ đang bày tỏ thái độ của mình nhưng có mối quan hệ nào mà lại không bắt đầu từ quan hệ lợi ích chứ.
Mặt khác, Khương Hy cũng âm thầm để mắt Trầm gia lão tổ một chút, lão nhân này có thể không liên quan đến hắn nhưng lại có liên quan đến Hiên Minh.
Thẩm Hạo không phải là người của Đại Nguyệt nhưng lại chạy đến Đại Nguyệt để lập gia thất riêng chứng tỏ nội bộ gia tộc của lão ngay từ đầu đã có vấn đề.
Luận về thanh âm thì họ Trầm không phải họ lớn ở Bắc Nguyên nhưng họ Thẩm thì có.
Khương Hy từng làm con dân Đại Tinh, hơn nữa còn là cao tầng của Cửu Tiêu Tông nên hắn biết họ Thẩm này thâm sâu bao nhiêu.
Trầm gia lão tổ có lẽ cũng giống với Thẩm Hạo, đều là người chạy trốn khỏi gia tộc của chính mình nhưng đáng tiếc là lão không chạy ra khỏi Đại Tinh được.
Cho nên mới cải âm Thẩm thành Trầm để sinh sống tại Tinh Nguyên Thành, đồng thời cũng qua mắt được đại tộc kia.
Gọi là đại tộc vì Thẩm gia là thế gia Nguyên Anh cảnh, cường giả của tộc này nhiều như mây, vô luận là tài phú hay quyền lực thì đây là một trong số ít thế lực đỉnh tiêm dưới Thập Đại Chính Phái cùng Tam Đại Hoàng Triều.
Đây là gia tộc của đại quan thuộc Chánh Nhất Phẩm Đại Tinh Hoàng Triều.
Thái Sư đương triều Thẩm Thanh Phong.
Thẩm Thanh Phong cũng là người sống sót từ thế hệ hoàng kim, tu vi thâm sâu khó lường, làm người cũng thâm trầm khó đoán.
Trừ bỏ Tinh Hoàng ra thì toàn bộ Đại Tinh khó có thể đào ra được người thứ hai có thể đấu lại Thẩm Thanh Phong.
Bên cạnh đó, Thẩm gia không chỉ có mỗi Thẩm Thanh Phong là cường giả Nguyên Anh cảnh. Nội tình gia tộc này cực kỳ lớn, theo Khương Hy hiểu biết thì Thẩm gia ít nhất cũng phải có ba lão tổ Nguyên Anh cảnh tọa trấn.
Đây tuyệt đối là đội hình cực kỳ đáng sợ trong hàng ngũ thế gia rồi.
Trong tương lai, nếu Hiên Minh muốn thành tựu Nguyên Anh cảnh thì một kiếp nạn này với Thẩm gia sẽ không thể nào tránh nổi.