Khả năng phối hợp của Triệu Hoa, Lý Cầm cùng Trương Tiến trong nháy mắt liền khiến những tổ đội khác cũng phải líu lưỡi không thôi.
Bất quá tổ hợp ba người này lại có một lỗ hổng phi thường lớn, đó là Trương Tiến.
Triệu Hoa cùng Lý Cầm vì ở gần nhau nên hai người họ có thể hỗ trợ qua lại, nếu bị đánh lén thì Trương Tiến sẽ lo liệu.
Vậy nên có yêu thú đánh lén Trương Tiến thì thế nào?
Trong đầu mọi người vừa thắc mắc câu hỏi này xong, thượng thiên liền cho bọn hắn một câu trả lời.
Một liền hú dài vang lên, tóc gáy Trương Tiến liền dựng đứng mà vội vàng quay lại, một con Lang Yêu không biết từ đâu đã nhảy bổ lên há cái miệng đầy răng nanh kia.
Sắc mặt Trương Tiến liền tái lại, cung còn chưa kịp giương lên.
Ngay lúc này, một màn chắn đột nhiên xuất hiện mà bao bọc lấy hắn, lồng ngực hắn liền sáng lên quang mang đại thịnh.
Hàm răng của Lang Yêu cắn vào lớp màn chắn liên kìa khẽ rung động một cái.
Trương Tiến không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhờ lớp màn chắn này, thời gian của hắn liền đủ. Tay kéo căng cung, một mũi tiễn liền bắn ra mà xuyên thủng tim Lang Yêu.
Trương Tiến vội vàng đưa tay lên tim mình mà vỗ nhẹ vài cái, hai bên thái dương không biết đã đổ mồ hôi từ bao giờ.
Lớp màn chắn kia biến mất, hắn liền đưa tay vào ngực áo mà móc ra một tấm phù lục, hắn không rõ tấm phù này ở đâu ra nữa mà quan trọng hơn là từ bao giờ tấm phù này lại được đặt trong người hắn.
“Trương đạo hữu, cẩn thận một chút”.
Một giọng nói vang lên trong đầu hắn, Trương Tiến giật mình mà nhìn về nơi biển lửa kia. Ở khu vực trung tâm là một thanh niên nhân thân mang hắc bào đang đứng nhìn mỉm cười với hắn.
Trương Tiến liền biết trương phù lục này ở đâu ra rồi, hắn liền mở miệng nói ra:
“Đa tạ Vô Nhai đạo hữu”.
Sau đó, hắn liền tản linh thức ra xung quanh, một tay nắm chặt lấy trường cung mà chờ đợi thời cơ bắn tiễn tiếp theo.
Trải qua sự kiện vừa rồi, hắn đương nhiên sẽ không quên gia tăng thêm một tầng cảnh giới xung quanh, linh thức bây giờ hắn cũng không dám giữ lại nữa rồi.
...
Tổ hợp ba tu sĩ Luyện Khí cảnh đương nhiên diệt được rất nhiều yêu thú nhưng ngược lại, linh lực cùng pháp lực của bọn hắn cũng dần dần bị bào mòn.
Tu vi của Triệu Hoa cao nhất trong số ba người họ, thể nội đã chứa đầy đủ ba ngàn chu thiên linh lực rồi, chờ đợi một thời gian nữa là có thể đột phá Trúc Cơ cảnh.
Bình thường nàng đương nhiên không để số đê giai cùng trung giai yêu thú này vào mắt nhưng bây giờ số lượng của bọn chúng quá nhiều.
Đánh thì nàng vẫn còn sức nhưng đánh thêm vài phút nữa có khi nàng cũng không chịu nổi. Nàng liền thở hồng hộc ra một hơi, cánh tay cầm kim chân có vẻ hơi buông lỏng.
Nhân lúc này, một con Báo Yêu chớp thời cơ mà lao đến, móng vuốt của nó chĩa ra ra xẹt ngang bả vai nàng.
Triệu Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, kim châm liền hóa thành ánh quang mà xuyên thủng con Báo Yêu kia.
Nàng liền buông lỏng một phía khác, sơ hở lại hiện, đám yêu thú liền đồng loạt xông lên.
Lý Cầm thấy vậy liền quát lên một tiếng mà xuất trường tiên ra hỗ trợ, bất quá cũng chỉ có thể ngăn chặn vài con mà thôi.
Kim châm chưa quay trở lại, Triệu Hoa liền tức giận mà xuất ra hai chưởng, phân liệt đánh văng hai con đê giai yêu thú nhưng vẫn còn những con khác tiếp tục lao vào.
Tiễn pháp của Trương Tiến cũng lao đến mà hỗ trợ giết vài con nhưng động dạng cũng không hóa giải được nguy cơ cấp bách.
Nàng liền run người mà hét lên một tiếng:
“Lão...”
Chưa nói hết lời, một tiếng vút cắt ngang qua, hàng chục đạo thủy lao như xé không khí mà phóng về phía đám yêu thú kia.
Từng tiếng gào rú đau đớn của yêu thú liền kêu lên mà giãy dụa dưới đất.
Kim châm về tay, Triệu Hoa hừ lạnh mà phóng ánh kim về phía bọn chúng, thanh âm liền im bặt đi.
Sau đó chiến trường liền tạm thời trống lại, nàng cùng Lý Cầm liền tranh thủ mà thở dốc một chút.
Ngay lúc này, một luồng sáng đột nhiên phát ra, hai người các nàng liền giật mình mà thủ thế nhưng phát hiện ra thứ đang phát sáng kia là một trương phù.
Theo luồng sáng kia là một dòng khí nhu hòa ấm áp màu xanh ngọc tỏa ra mà hỗ trợ bọn họ điều trị thương thế. Sắc mặt Triệu Hoa liền hồng hào lại, nàng có chút nghi hoặc mà nói ra:
“Hồi Mệnh Phù?”.
Kế đó, nàng bất giác mà nhìn về Khương Hy ở nơi xa, ánh mắt mang vẻ cảm kích mà nói ra:
“Đa tạ Vô Nhai đạo hữu đã ra tay tương trợ”.
Đáp trả lại nàng là một giọng nói vang lên trong đầu:
“Triệu đạo hữu, đừng rời xa Lý đạo hữu quá, cẩn thận một chút”.
Nghe vậy, Triệu Hoa gật nhẹ đầu rồi ra hiệu cho Lý Cầm lại gần mà hưởng khí tức sinh mệnh của Hồi Mệnh Phù.
Hai người liền áp lưng vào nhau, phân biệt đối phó yêu thú ở hai hướng đối lập.
...
Ở bên chiến trường của Trúc Cơ cảnh
Kiếm quang qua đi, thủ cấp của một con Yêu Hầu liền lăn lóc dưới đất, Văn Nhân liền ôm quyền hướng Khương Hy mà nói ra:
“Đa tạ Vô Nhai đạo hữu đã ra tay tương trợ phu nhân của tại hạ”.
Khương Hy phất tay, một tấm phù bay ra mà hóa thành một khối băng cầu đập chết một con yêu thú phụ cận rồi mỉm cười nói lại:
“Đều là đồng sự cả, Văn đạo hữu khách khí rồi”.
Văn Nhân gật đầu mỉm cười, thái độ tựa hồ thân cận hơn rất nhiều.
Chiến trường của Trúc Cơ cảnh bọn hắn có thể nói là phi thường nhàn rỗi, dù sao cũng là tu vi nghiền ép hết thảy.
Trúc Cơ cảnh khác với Luyện Khí cảnh rất nhiều, linh lực cùng pháp lực trong cơ thể đã không bị giới hạn lại ở con số ba ngàn chu thiên nữa.
Trúc Cơ cảnh đã dựng nên Linh Kiều, có Linh Kiều ở đó, chỉ cần cơ thể có thể chịu đựng được thì thiên địa linh khí sẽ liên tục nhập thể mà chuyển hóa thành linh lực.
Văn Nhân là một tên kiếm tu nhưng dưới mắt của Khương Hy lại không phải thuần kiếm tu lắm. Mặc dù tu vi đã tu luyện đến được Trúc Cơ cảnh nhưng vẫn chưa thể luyện ra được kiếm khí nên hiệu suất tấn công lại có chút hơi yếu.
Bất quá hắn tùy tiện vung ra một kiếm chiêu cũng có thể đoạt mạng cao giai yêu thú rồi.
Luận về vũ lực, Khương Hy đánh giá Lý Trường Không cao hơn.
Mỗi một đao của Lý Trường Không chém ra, không khí như muốn bị nứt vỡ mà rung động. Đến một con Yêu Hầu cao lớn mà cũng bị một đao của hắn chém thành hai nửa.
Trong chớp mắt, bọn hắn đã diệt được rất nhiều cao giai yêu thú, thi thoảng còn cố tình để dư chiêu lan đến chiến trường bên kia, làm giảm bớt một chút áp lực cho tổ hợp Luyện Khí cảnh.
Đánh được một hồi, Khương Hy nhìn quanh biển lửa một chút rồi nhẹ gật đầu mà truyền âm cho đồng loạt những người còn lại:
“Thời điểm đến rồi, hành động thôi”.
Vừa dứt lời, Khương Hy liền dùng Nhân Gian Hành Tẩu mà lướt nhanh về phía sau, sau đó tay nắm lại thành quyền mà đánh ra Lưu Thủy Quyền Pháp.
Trúc Cơ cảnh đánh quyền khác rất nhiều so với Luyện Khí cảnh đánh quyền.
Mỗi một quyền hắn đánh ra liền cộng minh mới Thủy linh khí trong không khí mà hóa thành từng đoàn hải triều mà ép đám yêu thú lui về phía trung tâm biển lửa.
Những con nào thuận theo một quyền này Khương Hy sẽ tạm để sống, còn những con cố gắng chống đỡ lại thì hắn trực tiếp xuất Tam Thủy Quy Nhất ra mà sinh sinh đánh chết tại chỗ.
Đồng dạng với hắn, Lý Trường Không cùng Văn Nhân cũng ngự khí vòng ra bên ngoài rồi đè đánh đám yêu thú về phía biển lửa.
Lý Cầm và Triệu Hoa thì không sở hữu được thực lực cường đại như ba người Khương Hy nhưng các nàng cũng có cách của mình.
Từ nãy đến giờ, số lượng đê giai cùng trung giai yêu thú chết trong tay các nàng phi thường nhiều nên đám yêu thú kia đã bắt đầu sinh sợ rồi.
Vậy nên các nàng chỉ việc vòng ra sau rồi chặn đường lui của bọn chúng lại mà đánh. Đám yêu thú này liền sợ mà chạy ngược trở về phía biển lửa.
Đối với bọn chúng, biển lửa tuy đáng sợ nhưng nhất thời vẫn có thể chống chịu được, còn đối đầu với hai nữ nhân kia thể nào cũng sẽ bị chém giết.
Đương nhiên sẽ có những con trốn thoát khỏi hai nàng nhưng lúc đó liền là công việc của Trương Tiến.
Từng đạo mũi tên xé không mà phóng tới, phân liệt mà nhắm vào đầu của từng con yêu thú mà găm lên.
Khi phần lớn đám yêu thú bị dồn hết vào biển lửa rồi, Khương Hy liền thu quyền lại, Hắc Trúc Bút xuất hiện trên tay.
Hắn liền họa một đạo phù trên không trung, dưới sự hỗ trợ của thủy chi ý cảnh cùng hấp lực của Thực Dục Thiên, đạo phù kia liền nhanh chóng họa thành.
“Thủy Nguyên Phù”.
Theo một đạo phù này được họa xong, một đạo thác nước khổng lồ trong hư không liền đổ xuống biển lửa.
Lý Trường Không cùng Văn Nhân nhìn thấy cảnh này mà chấn kinh, hai người bọn hắn nhìn nhau mà thốt lên:
“Là hư không họa phù”.
Thủy hỏa bất dung, gặp nhau liền hóa thành một đạo khói trắng mịt mù mà tản ra xung quanh.
Khương Hy lại biến chiêu, Thủy Nguyên Phù liền biến thành Băng Hóa Phù.
Nhiệt độ của đám khói liền giảm xuống, từng đoàn khí lạnh liền phát lên. Trên người đám yêu thú trong chốc lát mà phủ lên một tầng băng, bọn chúng liền tức giận mà gầm lên một tiếng rồi lao ra bên ngoài.
Bất quá, Khương Hy nhanh hơn một bước, Băng Hóa Phù đã sớm chuyển thành Băng Bạo Phù.
Hàng loạt ánh lửa liền nổi lên mà bạo tạc.
Khuôn viên mấy chục mét ở vị trí biển lửa lúc trước giờ đây đã tràn ngập trong tiếng nổ liên hoàn.
Từng tiếng gào rú đau đớn của yêu thú liền kêu lên một tiếng thê lương.
Mặt đất như chịu sự va chạm của vụ nổ mà có chút run nhẹ.
Lý Trường Không cùng bốn người còn lại liền rợn hết cả người lên, bọn hắn nhanh chóng thi triển thân pháp mà tập hợp lại một chỗ với Khương Hy.
Ở trên tường thành kia, các tổ đội khác chứng kiến được tràng cảnh này lạnh hết cả xương sống.
Loại thủ đoạn này... Không hổ danh là phù tu.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn hắn, một tay cầm bút, một tay cầm sách trúc mà liên tục ghi chép. Ánh mắt không ngừng di chuyển từ phía chiến trường mà nhìn về lại trang sách trúc.
Người này mặc dù chỉ mới là Luyện Khí cảnh nhưng những người này không ai dám lên tiếng nói gì cả.
Bởi người này chính là người sẽ ghi lại công tích của của bọn hắn khi chiến đấu với yêu thú.
Bất giác, một tên vô tình nhìn thấy được danh sách yêu thú bị tổ đội của Khương Hy đánh giết mà hoảng sợ.
Quá nhiều.
Nhiều đến mức gần đến nửa quyển sách rồi.
Sau đó, hắn quan sát xuống bên dưới mà thầm mắng một tiếng:
“Khốn kiếp, yêu thú giảm đi một phần ba rồi”.
Tiếp theo, hắn liền hướng về tổ đội của mình mà nói ra:
“Chúng ta xuất thủ thôi, đứng thêm nữa thì toàn bộ công tích sẽ về tay bọn hắn mất”.
Nói xong, một tổ đội liền rời tường thành mà tham chiến. Một bóng người khác lại xuất hiện, một tay nâng bút lên mà bắt đầu ghi chép.
Thấy thế, các tổ đội khác liền không hẹn mà đồng loạt lao xuống phía dưới mà liệp sát yêu thú. Khí thế đại thịnh, sĩ khí dâng trào.
Tổ đội của Khương Hy ở xa thấy vậy liền khinh bỉ không thôi. Lý Cầm nhịn không được mà mắng:
“Nguyên một đám không biết xấu hổ!”.
Trương Tiến cười cười đáp lại nàng:
“Nhưng bù lại chúng ta cũng sẽ đỡ tay được một chút”.
Lý Trường Không thu thập một chút rồi quan sát tình huống mà nói ra:
“Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lại tham chiến”.
Nghe vậy, Khương Hy liền lắc đầu đáp lại:
“Không cần tham chiến nữa đâu, chúng ta về thôi”.
Văn Nhân có chút không hiểu mà nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, ngươi nói thế nghĩa là sao?”.
Khương Hy nhìn Văn Nhân mỉm cười đáp lại:
“Chúng ta đã ăn được bốn thành số yêu thú công thành ở cổng bắc rồi, chừa lại sáu thành cho bọn họ có chút mặt mũi, tránh trở thành công địch trong mắt bọn họ”.
Nghe xong mọi người liền à lên một tiếng, xem như đã hiểu.
Miếng bánh lớn thế này, không nên ăn quá nhiều.
Lý Trường Không gật đầu, hướng Khương Hy nói ra:
“Sự kiện yêu thú này có lẽ không kết thúc nhanh như vậy, về sau chúng ta cùng bọn họ có lẽ vẫn sẽ cùng chiến tuyến. Nhiều thêm một người bạn còn hơn là thành địch.
Vô Nhai đạo hữu suy nghĩ chu toàn, là tại hạ không thấu đáo rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền khách khách khí khí mà đáp lại vài câu. Sau đó bọn hắn liền phân liệt ra thu thập một chút thi thể của yêu thú.
Phần nào cần lấy được thì lấy, phần nào còn nguyên vẹn thì thu thập lại để hồi đi phường thị mua bán.
Thu thập xong xuôi, sáu người liền phân liệt lại thành ba đạo quang mang mà trở lại phía trên tường thành.