Huyền Lục

Chương 460: Chương 460: Chúng thiên kiêu tề tụ (1)




Thiên Huyền Kiếm Tông có tam mạch ứng với tam kiếm, vì vậy số lượng Kiếm Tử cùng Kiếm Nữ cũng phải là ba. Lăng Vân là một trong ba người đó, đương nhiên, hắn là người mạnh nhất.

Mộc Hoa Cương thấy Bắc Liêu Thiên Cương cùng Lăng Vân đều lên tiếng thì bản thân hắn cũng mỉm cười nhã nhặn nói:

“Hiên đạo hữu, tính ta một chân”.

Giữa lúc này, một tiếng cười hào sảng đột nhiên vang lên, toàn bộ thiên kiêu ngay lập tức đưa mắt sang nhìn một thanh niên nhân đang ngồi trên một tảng đá cao, ánh mắt như có như không một chút ghét bỏ.

Thanh niên nhân đó cực kỳ cao, thân hình cũng lớn hơn rất nhiều so với bình thường, nửa thân trên để trần ra bên ngoài, cơ bắp cuồn cuộn, khí tức bức nhân. Người đó chỉ ngồi đó thôi nhưng lại cho những kẻ khác cảm nhận được một cỗ áp bách rợn người.

Thanh niên nhân đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi tảng đá, một tiếng động nhẹ liền vang lên, mặt đất dưới chân hắn lập tức lõm xuống một đoạn, rung chấn tạo ra cũng khiến xung quanh run lên nhè nhẹ.

Hắn từ tốn di chuyển cái thân hình hộ pháp ấy đến trước mặt Hiên Minh rồi cười nói:

“Hiên đạo hữu, thêm ta nữa”.

Hiên Minh ngẩng đầu quan sát thanh niên nhân một chút rồi mỉm cười lễ độ nói:

“Vậy ra đây là luyện thể nhất đạo của Man Sơn, hạnh ngộ, hạnh ngộ”.

Thanh niên nhân đó tên là Ngưu Đại Lực, thiên kiêu đời này của một trong Thập Đại Chính Phái, đệ nhất thánh địa luyện thể - Man Sơn.

Ngưu Đại Lực cúi đầu nhìn Hiên Minh một chút rồi gật đầu tránh sang một bên. Hiên Minh thấy thế cũng chỉ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Cả hai người bọn hắn hôm nay đều là lần đầu gặp mặt nên cũng chẳng có gì để nói thêm, chi bằng âm thầm quan sát nhau một chút là được rồi.

Mặt khác, đối với chuyện các thiên kiêu này lên tiếng giúp đỡ đánh hộ thú thì Hiên Minh không cần phải mở miệng cảm tạ làm gì bởi đây là hành động có lợi cho tất cả các bên, cảm tạ cũng chẳng có ý nghĩa.

Bản thân hắn muốn biết thực lực của những thiên kiêu này để tiện đường tính toán chiến thuật một chút.

Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Theo như cổ tịch ghi chép thì hộ thú rất mạnh, thực lực không đơn giản là một Giả Đan yêu thú bình thường...”.

Hộ thú đảm nhận nhiệm vụ canh giữ Địa Đàn là một con Xà Yêu trưởng thành, Khương Hy cũng tương đối quen thuộc bởi hắn đã từng nhìn thấy một lần tại trận chiến năm đó.

Hộ thú của Địa Đàn là một con Thiết Lân Hồng Mãng.

Bí mật áp chế cảnh giới của hộ thú đến nay cũng chỉ có mỗi Khương Hy là biết chính xác, xem như Phu Tử làm giao dịch với Nguyệt Sư năm đó thì nhiều lắm cũng chỉ biết đôi chút nhưng cũng không quá rõ ràng như hắn.

Cho nên các đời hộ thú vẫn luôn luôn là cùng một con yêu thú thế này liền khiến các đại thế lực cảm thấy khó hiểu không thôi nhưng cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ cho rằng đây là một dạng ý chỉ của Thượng Dao Thiên Trì, hộ thú bắt buộc phải là chủng loại yêu thú này.

Đồng dạng, tu sĩ nhân loại cũng tích lũy được nhiều năm kinh nghiệm thâm nhập Thần Đàn nên cũng có phương pháp đối phó được với ba con hộ thú này.

...

Những thông tin cơ hồ đã được mọi người biết đến nhưng Hiên Minh vẫn cố tình nói lại một lần nữa để xem thử phản ứng của những thiên kiêu này như thế nào.

Ngưu Đại Lực đưa một tay lên gãi gãi một bên tai của mình một chút rồi tiến lại gần vỗ vai cười nói:

“Hiên đạo hữu không cần lo lắng, chúng ta đã biết nên đối phó với Thiết Lân Hồng Mãng như thế nào”.

Hiên Minh chưa từng gặp Ngưu Đại Lực nhưng hắn có thể nhìn ra ánh mắt kỳ dị của đám thiên kiêu kia lúc trước. Nguyên lai Ngưu Đại Lực cũng không quá được nhiều người ưa thích.

Thú thật thì bản thân hắn cũng cảm thấy có chút hơi phiền nên liền đưa tay lên gỡ cánh tay đang vỗ vai kia của Ngưu Đại Lực xuống.

Hành động này cực kỳ đơn giản cùng bình thường nhưng vô hình chung lại tạo nên một bầu không khí có chút ngưng trọng lại.

Nhưng cũng chỉ ngưng trọng một lúc thôi, sau đó sắc mặt của tất cả liền trở lại trạng thái bình thường.

Bắc Liêu Thiên Cương bước ra từ tốn nói:

“Hiên đạo hữu nói như vậy là để chúng ta nên đề phòng, nội tình Địa Đàn như thế nào đến hiện tại đều khó nói, Quan Không Cầu không cách nào tiến nhập được cho nên nhiều năm nay không có chút ghi chép nào cả, cẩn thận cũng không phải thừa”.

Quan Mộng Hân bước ra, hai mắt nàng từ đầu đến cuối vẫn nhắm như cũ, khóe miệng nàng khẽ cong nhẹ lên nói:

“Đúng vậy, cẩn thận vẫn hơn”.

Một tu sĩ Cổ Linh Môn đột nhiên nói:

“Các ngươi không phải cẩn thận quá rồi chứ?”.

Kế Trường Minh vốn không muốn nhúng tay vào ‘nghị sự’ này nhưng nghe được giọng của đệ tử Cổ Linh Môn thì hắn cũng không cần nhịn nữa.

Hắn hừ một tiếng nói:

“Ngọc Hư Công, Cổ Linh Môn các ngươi không nhất thiết phải cẩn thận theo chúng ta, thiệt hại về sau các ngươi tự gánh”.

Tu sĩ gọi Ngọc Hư Công kia nghe Kế Trường Minh nói vậy liền nhếch miệng nói:

“Cửu Tiêu Tông các ngươi từ bao giờ lại nhát cáy hết rồi?”.

Nghe vậy, trường kiếm của Kế Trường Minh lập tức xuất hiện ở trong tay, hai mắt hững hờ nhìn thẳng về phía đội ngũ Cổ Linh Môn.

Ngụ ý tương đối đơn giản, đánh một trận là biết.

Những người xung quanh thấy vậy liền tự động lùi lại vài bước xem chuyện vui, Cổ Linh Môn cùng Cửu Tiêu Tông xích mích bấy lâu nay đã sớm trở thành chuyện thường nhật rồi, hai đại tông môn này không đấu đá nhau mới thực sự là thảm họa.

Hiên Minh cảm thấy có chút đau đầu, hắn biết hai đại thánh địa Đạo Môn này có thù với nhau nhưng Kế Trường Minh có ý động thủ bây giờ thì sao Cổ Linh Môn dám ứng chiến được.

Ngọc Hư Công không yếu, theo tình báo của riêng Thư Viện thì thực lực của hắn cùng Kế Trường Minh là tương đương nhau. Đội ngũ của Cổ Linh Môn cũng còn một người có thực lực tương xứng với Vân Tuyên Tiết nữa.

Bất quá bọn hắn hiện nay không có ai đến kiềm chế Bắc Liêu Thiên Cương cả. La Huyền Tử là Thiên Mạch Trúc Cơ nên từ sớm đã rẽ hướng đến Thiên Đàn rồi, hơi đâu ở đây tốn thời gian.

Cổ Linh Môn nếu dám đánh thì đảm bảo cầm chắc bại trận nhục nhã.

Hiên Minh thở dài một hơi tiến đến giữa hai bên rồi từ tốn nói:

“Các vị, thời gian không còn nhiều, chúng ta cũng nên đi thôi”.

Ngọc Hư Công sao không nghe ra được ý này, hắn liền âm thầm đưa mắt cảm tạ nhìn Hiên Minh rồi hướng về phía Kế Trường Minh nói:

“Vì đại cục, hôm nay Cổ Linh Môn ta không chấp nhặt các ngươi”.

Kế Trường Minh híp mắt lại nhìn Ngọc Hư Công một chút rồi thu trường kiếm về không nói gì hơn nhưng Vân Tuyên Tiết cùng Bắc Liêu Thiên Cương sao lại không nhìn ra tâm tình bực bội của hắn.

Bất quá so với trước đây thì bây giờ hắn đã thu liễm tốt hơn nhiều rồi.

Hiên Minh xác nhận song phương không còn dây dưa với nhau nữa liền cất bước đi trước tiến về phía Địa Đàn. Trước đây vì lễ nên hắn mới ở lại chào hỏi cùng hội ý với các thiên kiêu nhưng hắn phát hiện ra, đám người ngày sống chỗ cao đã quen nên tốt nhất đừng hỏi.

Với những người này tốt nhất phải cường ngạnh một chút. Hiện tại hắn là người duy nhất có thể khai mở Địa Đàn, hắn đi thì đám người đó phải đi.

Đoàn người đại thế lực thấy Hiên Minh độc hành lên trước liền nhanh chóng đi theo không nán lại chỗ này nữa làm gì.

Mộc Hoa Cương nhìn bóng lưng của Hiên Minh một hồi rồi truyền âm cho các thiên kiêu Bắc Nguyên.

“Các ngươi thấy vị Hiên đạo hữu này là người như thế nào?”.

Vu Chúc Lan trầm tư một chút rồi truyền âm đáp:

“Hắn có thể lựa chọn ngồi nhìn Cổ Linh Môn thua trận, đồng thời kéo dài thời gian cho đội ngũ Thư Viện nhập Nhân Đàn trước nhưng hắn lại làm ngược lại. Mộng Hân ngươi nói đây liệu có phải là vì đại cục không?”.

Quan Mộng Hân vẫn giữ hai mắt nhắm nghiền của mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên truyền âm:

“Cũng có thể xem là vì cá nhân hắn, tu hành chung quy nhìn vào bản thân, Thư Viện được lợi nhưng bản thân hắn chưa chắc đã lợi nếu chần chừ không đi”.

“Mặt khác Thư Viện cũng chưa chắc đã chấp nhận để cho vị lục tiên sinh này chịu thiệt được, vì đại cục có lẽ là câu trả lời”, Vân Tuyên Tiết nhập cuộc truyền âm.

Bắc Liêu Thiên Cương trầm ngâm một hồi rất lâu rồi mới truyền âm nói:

“Nếu như không có Hiên đạo hữu ở đây thì các ngươi có ai đứng ra ngăn chúng ta cùng Cổ Linh Môn lại không?”.

Mộc Hoa Cương cười cười truyền âm đáp:

“Cân nhắc đến chuyện mất thời gian thì có lẽ ta cũng sẽ đứng ra, dù sao La Huyền Tử đạo hữu cũng không ở đây, Bắc Liêu đạo hữu ngươi cũng rảnh tay để nói chuyện”.

“Nếu La Huyền Tử ở đây thì thế nào?”, Bắc Liêu Thiên Cương truyền âm nói.

“Ý của ngươi là gì đây?”, Vu Chúc Lan chen vào.

Bắc Liêu Thiên Cương trầm mặc một hồi rồi lắc đầu truyền âm đáp:

“Không có gì, có lẽ ta nghĩ nhiều”.

Kế Trường Minh cảm thấy có chút không kiên nhẫn nên truyền âm nói:

“Hắn đang ước tính thực lực của Hiên đạo hữu, tên kia đã dám đứng ra ngăn chặn trận chiến giữa chúng ta với Cổ Linh Môn thì hắn có thừa tự tin ép song phương xuống”.

Quan Mộng Hân có chút ngạc nhiên di chuyển đôi mắt nhắm kia hướng về phía Kế Trường Minh rồi truyền âm nói:

“Ngươi thông minh lên từ nào thế?”.

Kế Trường Minh híp mắt lại sắc lẻm như kiếm, ý bảo ngươi muốn đánh nhau hay sao. Quan Mộng Hân cũng xem như quen biết hắn đã lâu nên cũng không để ý mấy.

Nàng nhẹ giọng truyền âm tiếp:

“Ngưu Đại Lực là thiên sinh thần lực, hơn nữa một thân luyện thể của hắn rất mạnh, mấy cái vỗ vai đơn thuần trước kia nếu rơi vào người chúng ta thì đã có chút khó chịu rồi.

Hiên đạo hữu có thể nhẹ nhõm gỡ cánh tay luyện thể ấy xuống thì các ngươi nói xem tạo nghệ luyện thể của vị đạo hữu này cao đến mức nào đây?”.

“Đồng giai dưới Nguyên Anh cảnh thì luyện thể nhất mạch cực kỳ khó đối phó, Ngưu Đại Lực này dù vai u bắp thịt nhưng đầu óc cũng không phải bị teo đi quá nhiều, thần sắc của hắn vẫn rất bình tĩnh kể cả khi bị Hiên đạo hữu gỡ cánh tay xuống”, Mộc Hoa Cương truyền âm.

Kế Trường Minh nghe vậy liền lạnh nhạt truyền âm:

“Xem như luyện thể cường đại thì đối đầu với Vô Nhai cũng chưa chắc nắm được chút ưu thế nào”.

Mộc Hoa Cương tựa hồ nhớ đến một đoạn ký ức ngắn liền bật cười thành tiếng rồi truyền âm nói:

“Nhắc mới nhớ, các ngươi đã gặp Khương đạo hữu từ khi vào đây chưa?”.

Tất cả đồng loạt lắc đầu không cần suy nghĩ, dù sao Khương Hy cũng là chỗ quen biết của bọn hắn, nếu đã gặp rồi thì tất sẽ nhớ, huống hồ đối phương còn là một mỹ nam tử nổi bật không cách nào che lấp được.

Vu Chúc Lan nhìn quanh một lượt rồi thở dài, nàng truyền âm nói:

“Ta vốn định thỉnh giáo một chút về lực khống chế linh lực nhưng lần trước không có nhiều thời gian, sau khi tiến vào lại chưa từng thấy bao giờ, có lẽ Khương đạo hữu không phải là Địa Mạch Trúc Cơ”.

Kế Trường Minh khịt mũi truyền âm đáp:

“Vô Nhai là Nhân Mạch Trúc Cơ, nếu không hắn làm sao tiến vào Phù đạo tông sư ở cảnh giới cùng độ tuổi này được”.

Vân Tuyên Tiết có chút hứng thú truyền âm nói:

“Đoạn thời gian này ngươi nhắc đến cái tên Khương Vô Nhai hơi bị nhiều rồi đấy, hắn thực sự có sức hút đến thế sao?”.

Kế Trường Minh nhún vai.

“Ngươi sẽ hiểu khi gặp hắn, mặt khác, hắn còn mạnh hơn Bắc Liêu Thiên Cương”.

Vân Tuyên Tiết có chút ngạc nhiên nhìn sang Bắc Liêu Thiên Cương, ngụ ý bảo là thật sao nhưng hắn từ chối cho ý kiến.

Hắn mỉm cười hướng Kế Trường Minh truyền âm:

“Ngươi có chắc thực lực của hắn mạnh đến thế không?”.

Kế Trường Minh khẽ nhếch miệng có chút khinh thường rồi truyền âm nói:

“Mộc Hoa Cương cũng bại trong tay Vô Nhai, ngươi nói hắn có mạnh hơn ngươi không?”.

Mộc Hoa Cương nghe vậy thì sắc mặc có chút hơi đen lại, trong lòng nhịn không được mắng Kế Trường Minh vài câu.

Khi không tự nhiên lôi hắn vào cuộc tranh cãi này làm gì.

Bắc Liêu Thiên Cương cũng có chút hiếu kỳ nhìn sang Mộc Hoa Cương, lúc này hắn cũng không cách nào trốn tránh được nữa nên đành đưa tay lên khụ khụ vài tiếng.

“Đúng vậy, ta từng thua hắn”.

Bắc Liêu Thiên Cương gật gật đầu xem như xác nhận sự thật rồi trầm mặc một hồi rất lâu, đột nhiên hai mắt hắn có chút hơi sáng lên rồi truyền âm:

“Các ngươi nghĩ xem vị Khương đạo hữu kia liệu có phải Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.