Huyền Lục

Chương 128: Chương 128: Du ngoạn




Lân suy nghĩ một đoạn thời gian khá dài rồi mới nói ra:

“Công tử, hiện tại ta... chưa suy tính đến chuyện tương lai sẽ định như thế nào cả”

Nghe vậy, Khương Hy khẽ gật đầu, theo quẻ bói mà hắn tính ra thì cơ duyên của Lân đến rất tự nhiên chứ không phải là có dự tính. Hắn chỉ là không biết cơ duyên đó sẽ như thế nào thôi.

Hắn cũng không dám mạo hiểm hao hụt thêm vài năm thọ nguyên để biết trước làm gì, dù gì kết quả cũng là đại cát, đến thời điểm thích hợp liền tự khắc biết.

Khương Hy vỗ vai Lân rồi nói:

“Chưa tính cũng không sao, đến thời điểm chỉ cần tin vào lựa chọn của bản thân là được rồi”

Lân không hiểu lời Khương Hy nói là sao nhưng cũng cố gắng ghi nhớ trong lòng. Hắn theo hầu công tử bao năm tự nhiên biết truyền ngôn của công tử kiểu gì cũng sẽ thành sự thật. Nếu công tử đã bảo hắn tự mình lựa chọn thì trong tương lai, hắn phải lựa chọn thôi.

Lân nhìn Khương Hy một chút rồi khom người hành lễ đáp lại:

“Đa tạ công tử”

Khương Hy cười cười không đáp, nhẹ nhàng vỗ vai hắn rồi đứng dậy trở về phòng mà bế quan tiếp. Thương thế của hắn cũng sắp khôi phục rồi, hành trình nơi Bắc Nguyên có lẽ cũng cần chuẩn bị đôi chút rồi đây.

...

...

Hai tháng sau, xe ngựa lộc cộc di chuyển trên đường, khí trời trong lành, thoáng đãng, tiếng chim hót líu lo ở khắp nơi, Khương Hy vén màn hướng ra ngoài cửa sổ mà nói:

“Thời tiết hôm nay có vẻ tốt”.

Ngồi ở một bên, Điền đại phu cười đáp lại:

“Đúng vậy, đã vào đầu hè rồi. Xuất thành trong thời tiết này đúng là rất dễ chịu”

Sau khi bế quan chữa trị thương thế hoàn thành, Khương Hy cũng thành công đẩy số chu thiên linh lực của mình lên một ngàn chín trăm chín mươi chín, chỉ còn kém một tia nữa thôi là đột phá lên Luyện Khí cảnh đỉnh phong rồi.

Nhưng biết sao được, thời điểm mùa hè không có lợi cho hắn đột phá là mấy.

Mặt khác, Điền đại phu nảy ra ý định muốn đi du ngoạn ở ngoài thành một phen. Khương Hy ban đầu mặc dù có cảm giác hơi lạ nhưng nhớ lại đám tử khí kia ở thể nội lão thì hắn cũng phần nào đoán ra được.

Điền đại phu không còn nhiều thời gian a.

Chuyến du ngoạn này có lẽ là chuyến đi cuối cùng của đời lão, hắn cùng tiểu Hoàng liền bồi lão đi theo. Còn về phần Lân thì Khương Hy để ở nhà, một phần là vì để trợ giúp Tứ nương.

Tứ nương mặc dù không lớn như Điền đại phu hay lão Hoàng nhưng nàng cũng dần có tuổi rồi, một thân một mình khó mà quán xuyến được hết một tiệm ăn như trước được nữa.

Lân thường xuyên giúp nàng vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không thành vật cản trợ công việc của nàng, nàng cũng yên tâm mà để hắn hỗ trợ một hai.

Mặt khác, Điền y quán đóng cửa tạm thời không kinh doanh không có nghĩa là không cần phải lau dọn. Bất kể là phàm dược hay linh dược thì đều phải được bảo quản trong một môi trường sạch sẽ thì công năng mới phát huy tốt nhất được.

Tiểu Hoàng cũng tương tự, hiện tại ở Điền y quán chỉ có một mình Khương Hy mới kiểm soát được nó, còn những người khác nó liền không cho chút mặt mũi nào.

Nhớ lại thì khi Khương Hy xuất quan, có một lần Điền đại phu muốn bế tiểu Hoàng một chút, nào ngờ nó lại xuất trảo cắt xén đi một nửa bộ râu của lão. Từ đó lão liền tránh nó như tránh tà.

Chuyến du ngoạn lần này ngoài Khương Hy cùng Điền đại phu ra thì không thể nào thiếu vị phu xe trung niên nhân mặt sẹo rồi. Dù sao thời gian du ngoạn cũng không ngắn, thuê được một phu sẽ đi cùng cũng tốn không ít bạc.

Nhưng không ngờ rằng trung niên nhân mặt sẹo lại tự nguyện làm không công. Điền đại phu liền thở dài không thôi.

Đi được một đoạn đường dài, trung niên nhân mặt sẹo liền cho xe ngựa dựng lại, hắn quay ra sau vén màn mà nói:

“Điền đại phu, chúng ta nghỉ một chút thôi”

“Ừ, nghỉ thôi”, Điền đại phu gật đầu đáp.

Sau đó, Khương Hy liền nhanh chóng xuống trước mà đỡ lão xuống xe. Bọn hắn hiện tại đang ở một cánh rừng tương đối xa lạ, hơn nữa lại là rừng tán rộng.

Tán rộng cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn đang ở phía nam của Nguyệt Hải Thành. Nói trắng ra chính là đi sâu vào quốc thổ Đại Nguyệt Hoàng Triều.

Ngày trước Điền đại phu từng bảo lão thích đi du ngoạn nơi thảo nguyên rộng lớn, phong cảnh vừa đẹp lại vừa thoáng đãng, Khương Hy không hiểu tại sao chuyến này lão lại chọn đi về phía nam nữa.

Nơi này núi non trùng điệp, rừng rậm lại phi thường nhiều, không khí tuy rất trong lành nhưng khó mà thoáng đãng mát mẻ như nơi thảo nguyên.

Uống một ngụm nước mát xong, Điền đại phu liền thở ra một hơi sảng khoái nói ra:

“Đại nhãn tử, ngươi từng xuống phía nam bao giờ chưa?”

Khương Hy lắc đầu, hắn nhẹ tay vuốt vuốt tiểu Hoàng một chút rồi đáp:

“Lão bá, từ nhỏ ta sống ở kỹ viện, ký ức trước đó với ta mà nói lại không quá rõ ràng”

Kỳ thực cũng không phải Khương Hy chưa từng đi Đại Nguyệt Hoàng Triều, đời trước hắn du ngoạn nhân gian khá nhiều, nhìn qua rất nhiều phong cảnh. Thậm chí có một vài nơi thắng cảnh hữu tình đến mức bây giờ hắn vẫn nhớ rõ như in.

Chẳng qua là suốt hơn bốn trăm năm trở lại đây Khương Hy không đi lại trên Đại Lục nên quang cảnh bây giờ thay đổi ra sao hắn cũng không rõ ràng nữa.

Bốn trăm năm đối với tu sĩ đã là một thời gian rất dài chứ đừng nói là phàm nhân, ngần này thời gian ít nhất cũng đủ trải qua tầm hai mươi thế hệ rồi cũng nên.

Dưới sự bảo hộ của Hoàng Triều thì vị trí của các tòa thành trì hẳn sẽ không đổi nhưng sơn thôn, làng xóm thì lại khác. Trước đây có một sơn thôn hắn từng đi qua một lần, sau đó một trăm năm thì chỉ còn một mảnh hoang tàn không chút bóng người.

Thời gian đối với tu sĩ thì tàn nhẫn, đối với phàm nhân lại rất vô tình.

...

Nghe qua Khương Hy chưa từng đi về phía nam, Điền đại phu liền hòa ái nhìn hắn mà giới thiệu một phen.

Địa giới hiện tại mà bọn hắn đang ở đã không còn nằm trong quản hạt của Nguyệt Hải Thành nữa, nơi này là một khu tự do không có quan phủ cai trị. Thẳng thắn mà nói vùng đất này chính là địa bàn của sơn tặc cùng thổ phỉ.

Với phàm nhân bình thường, để đi qua nơi này thể nào cũng phải cần một đoàn bảo tiêu đi theo hộ vệ mới được nhưng Điền đại phu thì lại rất thản nhiên, bởi Khương Hy đi cùng lão.

Ngày trước lão có hắc lệnh trong tay, thiên hạ này không phàm nhân nào có thể kích thương được lão. Nay lão đã trao hắc lệnh lại cho Khương Hy, hơn nữa hắn còn là tu sĩ, có hắn ở đây, lão hoàn toàn vô sự.

Vùng này mặc dù không có quan phủ cai quản nhưng người đời cũng cho nó với một cái tên, gọi là Sơn Hương Lâm. Địa giới của Sơn Hương Lâm bao gồm một cánh rừng rộng lớn nơi ba người một mèo đang dừng chân ở đây cùng một ngọn núi kế bên.

Nghỉ ngơi được kha khá thời gian, một tiếng ọt ọt từ bụng trung niên nhân mặt sẹo đột nhiên phát ra, hắn ngay lập tức liền đưa tay lên gãi đầu xấu hổ mà nói:

“Điền đại phu, ta nghĩ chúng ta nên ăn trưa một chút rồi đi tiếp vậy”

Điền đại phu cười cười đáp lại:

“Không sao, không sao, ăn một chút vậy”

Sau đó lão quay sang nhìn Khương Hy mà nói tiếp:

“Đại nhãn tử, đồ ăn của Tứ nương còn không?”

Nghe vậy, Khương Hy liền lấy từ trong giới chỉ của mình ra một bọc bánh giấy, bên trong chứa đựng toàn bánh bao rồi đáp:

“Lão bá, ngần này chỉ đủ cho trưa nay, còn buổi tối chúng ta phải tự kiếm a”.

Đồ ăn của Tứ nương làm cho ba người bọn hắn nhiều lắm cũng chỉ cầm cự được hai đến ba ngày đầu là cùng. Nàng muốn làm thêm nhưng khó có biện pháp giữ hương vị lâu hơn được.

Và hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi bọn hắn rời thành rồi.

Trung niên nhân mặt sẹo nghe xong cũng gật đầu, hắn làm phu xe lâu năm, một chút công phu săn bắn, hái lượm cũng có đôi chút, chí ít cũng sẽ không để đôi thầy trò Điền đại phu phải chết đói.

Cầm bánh bao trên tay, Điền đại phu bỗng nhiên nhíu mày nói ra:

“Sao lại là đồ chay?”

Khương Hy khụ khụ vài tiếng nhìn lão rồi cười đáp lại:

“Lão bá, đồ chay hồi phục sức lực tốt hơn a, hơn nữa người cũng có tuổi rồi, nên ăn thanh đạm thôi”

Điền đại phu có chút không cam nhưng cũng đành phải chấp nhận, bởi lời hắn nói không hề sai chút nào, rất có y lý. Chỉ là từ trước đến nay lão đã quen ăn thịt cá, rau dưa đầy đủ rồi, nay đột ngột chuyển sang toàn chay tự nhiên ăn không được ‘mặn miệng’ cho lắm.

Nhưng biết sao được, đành phải chịu thôi.

Nói xong, Khương Hy cũng lấy ra đồ ăn cho tiểu Hoàng, một khối thịt yêu thú. Khối thịt vừa ra, ánh mắt Điền đại phu liền phát sáng không thôi, đáy mắt lão lập tức hiện lên hai chữ ghen tị. Lão liền không vừa mắt mà nhìn tiểu Hoàng, hận không thể ném nó vào nồi nước sôi.

Mặc dù lão biết rõ nguyên nhân vì sao tiểu Hoàng ‘được’ ăn huyết nhục nhưng thế thì thế nào chứ, ghen tị vẫn cứ là ghen tị thôi.

...

Ăn uống no say xong, đoàn người lại xuất phát đi tiếp. Thời điểm đầu hè thường thì cũng không nóng lắm nhưng cái nắng qua trưa thì vẫn cứ chói mắt.

Trên người trung niên nhân mặt sẹo thấm đẫm không biết bao nhiêu là mồ hôi, đến Khương Hy ngồi trong xe cũng có thể ngửi thấy được. Hắn đưa một ngón tay lên mà bắn một tia linh lực về phía trung niên nhân mặt sẹo.

Trong chớp mắt, cơ thể liền trở nên sạch sẽ hơn, quần áo thì khô ráo trở lại. Sắc mặt trung niên nhân mặt sẹo liền chấn kinh mà quay lại nhìn Khương Hy, hắn nói ra:

“Tiểu tử, ngươi đây là... “

Khương Hy xua tay cười cười không đáp, trung niên nhân mặt sẹo liền hiểu mà gật đầu cảm tạ nhưng trong lòng vẫn còn rung động không thôi.

Hắn một đời gần như đã chở Điền đại phu đi khắp nơi, gặp qua rất nhiều quan lại, thương gia cùng tu sĩ nhưng chưa từng chở qua những đại nhân vật như vậy.

Dạo trước, hắn mới biết Hiên Minh nguyên lai là Thẩm Minh liền ngạc nhiên mấy ngày không thôi. Nay hắn lại biết Khương Hy vậy mà lại là tu sĩ, tâm tình sao có thể bình tĩnh được cơ chứ.

Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để rung động bởi xa xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người đang chạy. Cụ thể hơn là đang chạy về phía này.

Trung niên nhân mặt sẹo thấy vậy liền cho xe ngựa chạy chầm chậm lại, đồng thời không quên thông báo cho Điền đại phu:

“Điền đại phu, phía trước có người”

Nghe vậy, lão liền ngồi dậy mà vén màn ra xem. Sau đó, ánh mắt lão ngưng lại rồi nhanh chóng xuống xe. Khương Hy thông qua linh thức cũng biết tình hình mà xuống theo.

Người chạy đến là một trung niên nhân nhưng nét mặt mang rất nhiều vết nhăn, tựa hồ rất gian khổ, hơn nữa trên lưng hắn lúc này mang theo một tiểu cô nương. Chỉ là trạng thái của tiểu cô nương này có chút không được thanh tỉnh cho lắm.

Điền đại phu là thần y, nhìn qua thôi lão cũng biết tiểu cô nương kia có bất thường.

Trung niên nhân kia thấy lão bước ra liền biết đây là chủ vị, hắn gấp gáp nói ra:

“Đại nhân, đại nhân, phiền ngài cho tiểu nhân đi nhờ một đoạn đường, chỉ một đoạn thôi... Con gái nhà tiểu nhân sắp không xong rồi”.

Nói xong, hắn cũng nhanh quỳ xuống mà cầu xin, Điền đại phu liền nhanh chóng đỡ hắn dậy mà ôn tồn nói ra:

“Ngươi bình tĩnh lại, để lão phu xem qua tình trạng của đứa bé này thế nào đã”

Nghe vậy, trung niên nhân liền ngạc nhiên nhìn lão, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong mà đáp:

“Đại nhân... Ngài là y sư?”

Điền đại phu nhẹ nhàng gật đầu. Con mắt trung niên nhân trong nháy mắt liền ngập nước, hắn dập đầu mà vội vàng nói ra:

“Đại nhân... không, đại phu, xin ngài hãy cứu lấy con gái của tiểu nhân”

Điền đại phu không để ý hắn lắm, tâm thần của lão chỉ đặt tại trên thân tiểu cô nương này thôi. Tiểu cô nương không rõ bao nhiêu tuổi nhưng dáng người thấp bé, gầy gò, làn da có hơi đen nhẻm lại.

Nhìn bên ngoài thôi cũng thấy được gia cảnh bình thường cũng không phải quá tốt, đứa trẻ này ăn uống không được đủ chất, lão chỉ đụng nhẹ vào thôi cũng thấy có chút xót rồi.

Nhẹ nhàng đặt tiểu cô nương xuống, Điền đại phu liền bắt đầu bắt mạch cho nàng. Một lát sau, sắc mặt lão liền trở nên đại biến, lão thốt lên:

“Đại nhãn tử, bọn...”

Lời chưa thốt ra xong, đập vào mắt lão là trung niên nhân mặt sẹo... bị dao kề cổ. Tình huống của Khương Hy cũng tương tự nhưng ánh mắt hắn vẫn rất lạnh nhạt.

Người kề dao vào trung niên nhân mặt sẹo là trung niên nhân khắc khổ ban nãy, hắn bây giờ đâu còn cái dáng vẻ tiều tụy, đau khổ vì con như vừa rồi nữa. Thay vào đó là một sắc mặt tham lam, hung ác.

Hắn híp mắt lại nhìn Điền đại phu mà nói ra:

“Khà khà, lão già ngu xuẩn, ngươi không biết đây là Sơn Hương Lâm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.