Chiều tà buông xuống, ám cam trong chốc lát phủ lên toàn bộ Nguyệt Hải Thành. Đèn hoa của các cửa tiệm bắt đầu được giăng lên. Đường phố tấp nập đông người, người qua người lại phi thường hối hả, phi thường vội vàng.
Bóng của Hiên Minh đổ dài trên đường, hắn vừa đi vừa nhìn quanh một lượt, quan sát một chút nhân sinh. Trước đây hắn mang một lớp dịch dung, đi ngoài đường lại rất cẩn thận, không nhìn nghiêng ngó quanh như thế nào, khi đó hắn sợ bị lộ nên không dám làm ra bất cứ loại dị động nào cả.
Nhưng bây giờ thân phận cũng đã lộ, tấm dịch dung kia cũng không cần phải mang nữa. Hiên Minh một lần nữa lại mang gương mặt thật của mình ra mà đối diện với thế giới, ngặt nỗi hình như không ai để ý đến hắn thì phải.
Nếu Lân ở đây thì tất sẽ cho hắn một nhận xét đại loại như ăn mang thì bình thường không có gì nổi bật, ánh mắt thì có chút thuần thục, hiểu đời, nào có chỗ nào nhìn giống một tên công tử nhà giàu bại hoại. Nhiều lắm là giống võ phu có chút tướng mạo mà thôi.
Ngoại hình có chút biến đổi là đúng nhưng không vì thế mà Hiên Minh phiền lòng, hắn cảm thấy rất vui. Trước đây, hắn luôn là trung tâm của sự chú ý, nào có thời gian mà quan sát nhân sinh như thế nào. Hắn không hiểu Khương Hy vì cái gì cả ngày đi đi lại lại xem sinh hoạt của dân chúng nơi đây.
Thậm chí hiện tại khi đã xem qua, hắn cũng không hiểu. Mặc dù cảm giác không tệ nhưng chung quy lại thì có chút chán.
Vừa trở về Điền y quán, Hiên Minh vừa nhớ lấy lời của lão tổ nhà hắn.
‘Đêm nay tuyệt đối cẩn thận’
Hắn không hiểu lời đó có nghĩa là gì. Hắn có hỏi kỹ hơn nhưng lão không nói, hắn cũng không thể đọc được bất cứ biểu hiện nào trên mặt lão. Hiên Minh khi đối diện với lão lại có cảm giác như đang ngồi với Khương Hy vậy, không thể nào nắm bắt được gì cả.
Vừa đi vừa nghĩ, nghĩ một hồi hắn vẫn không thông, liền cảm thấy có chút mệt não, đành ném mọi chuyện ra sau đầu. Đồng thời, hắn cũng kiểm tra mặt dây chuyền trên cổ của mình. Đây là vật mà lão tổ đưa trước khi hắn ra khỏi Thẩm phủ.
Hiên Minh dù sao hiện tại cũng đã cải họ, không tiện ở lại nơi đó làm gì. Hắn cũng không còn là người của thế gia nữa, lão tổ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua việc cải họ của hắn. Lão chỉ nói về sau chiếu cố Thẩm gia một chút.
Chuyện này thì hắn đồng ý, hiểu lầm dù sao cũng đã hoá giải, để lại trong lòng cũng không có tác dụng gì.
Còn về mặt dây chuyền kia, lão cũng không nói gì cụ thể cả nhưng khi ra khỏi cửa, hắn đã để ý đến sắc mặt của Thẩm Phong. Thẩm Phong lúc ấy dù có chút ngạc nhiên nhưng biểu hiện cũng không phải quá ghen tị.
Hiên Minh liền nghĩ mặt dây chuyền này hẳn là một pháp khí phòng thân. Nhìn một hồi, hắn quyết định về hỏi Khương Hy một phen, xem thử đây là gì. Đối với mấy loại thường thức của tu chân này hắn còn phải học nhiều lắm.
Hiên Minh thông minh nhưng chưa đủ sắc xảo cùng cẩn thận. Lúc đó, nếu hắn chịu di động con mắt xuống cổ của Thẩm Phong thì hắn sẽ phát hiện được mặt dây chuyền hắn đang đeo là cùng một loại với của Thẩm Phong.
...
...
Đi một hồi, Tây Thành cũng qua, Bắc Thành cũng về, màn đêm cũng kéo đến, Hiên Minh vừa vặn mà trở về Điền y quán. Vừa khéo, thời điểm hắn về, Tứ nương cũng đã làm cơm xong. Hai nhà năm người ăn uống rất vui vẻ, Hiên Minh sau hai ngày hảo tổn đi không ít sức lực tự nhiên ăn phi thường nhiều.
Đến Lân được mệnh danh là thúng cơm di động cũng phải cam bái hạ phong. May mắn là Tứ nương có nhiều năm kinh nghiệm phục vụ thực khách, nàng tính toán rất kỹ lưỡng khẩu phần ăn của từng người, năm người vừa no, đồ ăn cơm canh cũng vừa vặn hết.
Tối hôm ấy, Hiên Minh phi thường cao hứng mà ngồi cười suốt buổi ở trong phòng. Khương Hy dù muốn tập trung tu luyện cũng phải chịu thua, đành ngồi nghe hắn kể lại mọi sự hôm nay.
Trận đấu thì hắn bỏ qua, đấu pháp giữa tu sĩ Luyện Khí cảnh với nhau rất nhàm chán, không có ý nghĩa gì với hắn cả. Hắn hiếu kỳ là ở chỗ Hiên Minh còn toàn thây bước ra khỏi Thẩm gia.
Mặc dù Hiên Minh đối với Khương Hy rất trọng yếu nhưng trong lòng hắn quả thực vẫn có chút lo. Hắn dám chắc vị đạo sư từ Hạo Nhiên Thư Viện sẽ có hứng thú với Hiên Minh nhưng liệu rằng độ hứng thú đó có đủ để vị đạo sư đó đứng ra bảo hộ hay không thì hắn không chắc.
Mỗi người có một cuộc đời riêng, có những trải nghiệm riêng, ánh mắt cùng tầm mắt tự nhiên sẽ khác nhau. Khương Hy bây giờ không còn như trước, hắn không nắm giữ quá nhiều thông tin, đành phải liều mà đánh cược một phen.
Thắng thì hắn lợi, thua thì xem như đầu tư lỗ vốn, tốn kém thời gian.
Nhưng vạn lần không nghĩ đến, Hiên Minh trở về một cách lành lặn. Càng làm Khương Hy giật mình hơn là Thẩm gia không tính toán Hiên Minh, ngược lại còn rất cổ vũ hắn. Loại hình gia tộc này ở trên Huyền Đô Đại Lục đúng là hiếm thấy.
Hiên Minh vui vẻ kể với hắn:
“Hy, ngươi biết không, lão tổ nhà ta vốn đã có sắp xếp trước cho ta”
Khương Hy nghĩ một chút rồi đáp:
“Man Sơn?”
Hiên Minh cười gật đầu nói ra:
“Đúng vậy, ta không ngờ ngươi lại đoán đúng ý của lão tổ. Lúc đó người nghe được cũng rất ngạc nhiên”
Ánh mắt Khương Hy có hơi mở, ‘đoán đúng ý’ ba chữ này không nên nói loạn. Đúng ra thì hắn không có đoán, hắn chỉ là cảm thấy trong các môn phái có khả năng tiếp nhận Hiên Minh thì Man Sơn là thích hợp nhất.
Nhưng nghĩ sâu xa hơn một chút thì Man Sơn sẽ không khai thác được tiềm năng rộng lớn của hắn. Cuối cùng, Khương Hy mới im lặng, để Hiên Minh đi tham dự Hạo Nhiên chiêu sinh.
Thẩm gia lão tổ dám đem danh ngạch của Hiên Minh cho Tô gia tức lão chắc chắn đã biết thể chất của Hiên Minh là gì. Chỉ có thể chất này mới có thể khiến cho lão đổi ý mà thôi.
Nhưng điều khiến Khương Hy trầm mặc là làm sao lão biết được chuyện đấy. Lão không phải thuộc thế hệ của hắn, làm sao có thể nhận biết được loại thể chất bá đạo kia.
Trầm mặc một hồi, Khương Hy nói ra:
“Ngươi báo tên ta cho Thẩm lão tổ rồi?”
Hiên Minh vội vàng lắc đầu đáp lại:
“Không, không, ta không báo danh tự của ngươi cho lão tổ. Ngươi yên tâm”
Khương Hy nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nhìn rất lâu, phát hiện ánh mắt hắn không đổi, liền hài lòng gật đầu nói:
“Ừ”
Tiếp theo nghĩ đến gì đó lại nói ra:
“Cởi áo ra, ta xem thử thương thế của ngươi thế nào”
Hiên Minh gật gù, không hỏi nhiều mà tự động làm theo. Áo ngoài vừa thoát, Khương Hy bất giác hơi híp mắt lại mà nhìn về phía mặt dây chuyền kia, hắn hỏi:
“Cái gì đây?”
Nghe vậy, Hiên Minh nhìn xuống một lát. Lúc này hắn mới vỗ nhẹ đầu một cái mà nói:
“Quên mất, ta định hỏi, ngươi biết vật này là gì không?”
Khương Hy cầm mặt dây chuyền đó trên tay, lật qua lật lại một lát rồi hỏi:
“Cái này hẳn là Thẩm lão tổ đưa ngươi đi?”
Hiên Minh gật đầu. Khương Hy gật đầu đáp lại, kỹ càng xem qua một chút. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn nói ra:
“Không chắc lắm, có cảm giác đã thấy ở đâu rồi. Ngươi đưa cho ta mượn vài ngày xem thử, nghiên cứu một chút hẳn sẽ nhớ ra”
Hiên Minh nghĩ nghĩ một hồi. Hạo Nhiên chiêu sinh cũng đã kết thúc, từ đây đến ngày đi cũng cần đến nửa tháng nữa, chưa kể bây giờ bản thân hắn đang nằm dưới sự bảo hộ của Thẩm gia. Mặt dây chuyền này dù có là pháp khí thì đoạn thời gian này hẳn là không cần.
Quyết định xong, hắn liền tháo dây chuyền ra mà đưa cho Khương Hy rồi nói:
“Ngươi xem đi. Trước ngày đi trả lại ta là được”
“Ừ”, Khương Hy gật đầu rồi tiếp nhận lấy.
Kế tiếp, hắn kỹ lưỡng xem qua thương thế của Hiên Minh. Quả thực hắn không bị thương mấy, dùng vài đạo Hồi Mệnh phù xem chừng cũng ổn định được thương thế.
Xem xong, Khương Hy liền trở về lại giường của mình mà nghiên cứu mặt dây chuyền kia. Hiên Minh thấy vậy liền mỉm cười, ngồi ngây ngốc một hồi, hắn liền quyết định đi tắm.
Cho đến khi cửa tủ mở ra, sắc mặt hắn bất giác trở nên ngốc trệ. Hắn hướng Khương Hy mà nói:
“Hy, y phục của ta đâu?”
Khương Hy ngẩng đầu lên đáp:
“Ta để ở nhà tắm rồi. Ngươi bao lâu rồi không giặt đồ?”
Nghe vậy, sắc mặt Hiên Minh có hơi đỏ lại, hắn khụ khụ vài tiếng nói:
“Chuyện đó ngươi dùng linh lực một chút là được rồi, cần gì phải tự tay đi giặt”
Khương Hy nhìn hắn như một thằng ngốc mà đáp lại:
“Ai bảo ta làm. Ta là ném cho Lân làm, ngươi khỏi lo”
Ba chữ ‘ngươi khỏi lo’ này còn làm cho Hiên Minh lo hơn. Ai chứ y phục của hắn mà rơi vào tên ngốc kia ai biết sẽ thành cái dạng gì. Thế rồi, hắn liền đi ra khỏi phòng mà hướng đến phòng tắm.
Hiên Minh vừa đi, khóe miệng Khương Hy khẽ nhếch lên, ánh mắt như có như không xuất hiện quang mang đỏ hồng. Hắn thầm nói trong lòng:
“Cũng nên bắt đầu rồi”
...
...
Ngoài trời rất tối, hôm nay phòng của Điền đại phu không sáng đèn, lão cũng không ngồi tại bàn đá ở hậu viện mà tấu khúc cổ nhạc kia. Hiên Minh không biết lão đi đâu nữa, rõ ràng là trước đó có ăn tối cùng mà.
Chuyện này cũng khó trách hắn, bình thường Điền đại phu ít khi ra ngoài ban đêm, nếu có thì lão đã đi từ sớm chứ không phải đợi ăn xong mới đi. Hắn sinh nghi cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn thầm nghĩ:
“Hẳn là ta đa nghi rồi”
Vừa dứt lời, đôi tai hắn khẽ động, ánh mắt liền biến đổi mà bật lui lại. Một tiếng nổ đột ngột vang lên, mảnh đất trước mặt liền nổ tung. Gạch, đá vỡ nát mà rơi tứ tung trên đất.
Hiên Minh vận pháp lực lên mà phòng bị xung quanh, lúc này sắc mặt hắn liền chuyển thành âm trầm. Bởi xung quanh hậu viện bây giờ đã chi chít người, đếm sơ qua thôi cũng gần hai chục người rồi.
Hắn lạnh giọng nói ra:
“Các ngươi là ai?”
Một tên trong số đó lộ diện ra, trên mặt nở một nụ cười tàn nhẫn mà nói:
“Thẩm Minh, để lại danh ngạch, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng”
Hiên Minh nhíu mày lại đáp:
“Danh ngạch? Nó đã là của ta, các ngươi lấy cũng vô dụng”
Tên kia liền bật cười nói lại:
“Ngu ngốc, ngươi cho rằng Hạo Nhiên chiêu sinh kết thúc rồi?”
Lời vừa ra, Hiên Minh có chút biến sắc, trong đầu liền nhanh chóng xâu chuỗi thông tin lại với nhau. Cuối cùng, hắn mới nhớ ra lời cuối cùng Thẩm Hạo nói là có ý gì, thế rồi hắn cắn răng mà chửi nhỏ một tiếng:
“Khốn kiếp”
Tên kia cười lạnh nói ra:
“Bây giờ ngươi nhận ra thì đã muộn rồi”
Sau đó hắn quay sang nói với đồng bạn:
“Động thủ”
Lời vừa dứt, đồng loạt tất cả tu sĩ ở đây liền hướng Hiên Minh mà xuất thủ. Hiên Minh dưới tình thế bất ngờ này cũng không loạn, cuồn cuộn pháp lực của hắn trong chớp mắt được vận lên. Hắn cũng bắt đầu hướng bọn chúng mà xuất thủ.
...
“Ầm”
“Ầm”
“Ầm”
Vô số thanh âm đấu pháp diễn ra ở bên ngoài. Còn Khương Hy lúc này ở trong phòng lại đang dùng linh thức mà bao phủ lấy mặt dây chuyền kia. Mặt dây chuyền này hắn đương nhiên biết, ban nãy chẳng qua là nói dối mà thôi.
Tại sao Khương Hy lại nói dối?
Đầu tiên phải nói đến Hạo Nhiên chiêu sinh kia. Tại sao sứ đoàn lần này lại lựa chọn nửa tháng sau mới di chuyển? Tại sao Hiên Minh dù đạt vị trí đầu rồi mà vẫn chưa nhận được ‘phần thưởng’ mà bọn họ hứa hẹn?
Đáp án rất đơn giản, đó là bốn danh ngạch kia chưa được chính thức chốt hạ. Chưa kể cuối đợt chiêu sinh ngày hôm nay, lão giả kia vẫn chưa thông báo chính thức kết thúc. Nếu theo như truyền thống của Thư Viện thì hẳn sẽ bắn pháo bông chúc mừng nhưng hôm nay lại không có, vậy nên Hạo Nhiên chiêu sinh vẫn còn tiếp diễn.
Chỉ có qua đêm nay, kỳ chiêu sinh lần này mới chính thức kết thúc. Cái được gọi là để tu sĩ Tây Thành tự tranh chính là đây. Lôi đài chiến chỉ là một dạng công khai ngoại giới mà thôi, chân chính tu sĩ thì phải tự mình giết ra một đường mới được.
Thứ hai, liên quan đến mặt dây chuyền này. Khương Hy vừa nhìn qua thôi cũng biết nó là pháp khí, hơn nữa còn thuộc loại phòng ngự. Cách dùng tương tự như tấm hắc lệnh của Điền đại phu. Chỉ có điều người luyện ra mặt dây chuyền này rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với người làm nên tấm lệnh bài kia.
Khương Hy phải khó khăn lắm mới có thể đánh lừa được cảm khí của pháp khí này, khiến cho nó nghĩ rằng chủ nhân của nó hiện vẫn đang an toàn. Nếu Hiên Minh một mực mang mặt dây chuyền này thì đám tu sĩ ngoài kia đừng hòng nghĩ đến chuyện động đến được một sợi lông của hắn.
Vậy nên hắn mới nói dối để giữ lấy cái dây chuyền này.
...
Giữa lúc này, tiếng đấu pháp đột nhiên iim ắng đi, hẳn đã rơi vào giai đoạn đình trệ rồi. Hiên Minh thở hồng hộc, nhìn trên đất mấy tên tu sĩ đã ngất đi, rồi tiếp đó lại nhìn mấy tên còn trụ lại. Ánh mắt bọn chúng lộ ra vẻ kinh hãi mà nhìn lấy hắn nhưng đâu đó vẫn có thể thấy được ý cười.
Bởi hao tổn gần chục người, Hiên Minh rốt cuộc cũng chịu thương.
Trên thân hắn lúc này đã xuất hiện không ít vết chém, nhưng chung quy chỉ là vết thương ngoài da. Trọng yếu nhất là pháp lực của hắn bây giờ không còn nhiều nữa.
Ban ngày hắn sử dụng Thổ Hành kinh tương đối nhiều để chiến với Liễu Liên Hoa cùng Đô Trường Sơn, chưa kể trước đó còn gắng gượng sử dụng để chống lại uy áp của Thẩm Hạo. Mặc dù bên ngoài không thấy nhưng thực tế cơ thể của hắn đã sớm chạm giới hạn rồi.
Bây giờ còn phải đụng độ không ít tu sĩ như thế này, hắn dù trâu bò cũng chèo chống không nổi.
Giữa lúc này, Khương Hy từ trong phòng nói ra:
“Cần ta giúp không?”
Mấy tên tu sĩ kia nghe thấy liền biến sắc mà nói ra:
“Cái gì, ở đây còn có người?”
“Không cần quan tâm, người ngoài không thể nhúng tat”
“Là ai? Ra đây ngay”
Khương Hy không trả lời bọn chúng, hắn đang đợi câu trả lời của Hiên Minh. Quả nhiên, Hiên Minh bật cười, đưa tay quẹt vết máu bên khóe miệng ra rồi nói:
“Đợi một chút, ta xong ngay”
Nói xong, hắn liền lấy ra Sơn Hà Phủ. Ban đầu hắn còn cố kỵ không sử dụng vì đây là Điền y quán, xa hơn thì đây là Bắc Thành. Nhưng bây giờ hắn không nghĩ nhiều đến thế, Điền đại phu cùng Lân không biết đã đi đâu nhưng không ở đây thì tốt. Khương Hy thì khỏi phải đề cập đến.
Điền y quán có sập thì bên Hạo Nhiên Thư Viện chắc chắn sẽ có đền bù thích đáng, chưa kể ở đây không phải còn có phú hào sao.
Sơn Hà Phủ vừa ra, đám tu sĩ kia lập tức lao vào ngay mà xuất thủ, ký ức của bọn chúng về pháp khí này ngày hôm nay quá rõ nét, buộc phải tiên hạ thủ vi cường mới được. Hiên Minh cầm pháp khí dĩ nhiên khí thế sẽ mạnh hơn trước, pháp lực cũng hao tổn ít hơn.
Qua một đoạn thời gian, số lượng tu sĩ đối thủ giảm dần, chỉ còn lại vẻn vẹn sáu người. Bọn chúng nhìn nhau một hồi rồi đồng loạt rút phù ra mà xuất thủ.
“Phi Điểu Hỏa phù”
Phù lục bốc cháy mà hóa thành hỏa điểu liên tục tiến đến tấn công Hiên Minh. Mỗi con phi điểu lúc này không khác gì một trái bom cả, chỉ cần chúng chạm vào người thôi cũng phát nổ rồi.
Tốc độ của chúng rất nhanh, Hiên Minh yếu nhất lại nằm ở tốc độ, đánh cắn răng mà quát lên:
“Thổ Giáp thuật”
Bàng bạc linh khí bùng nổ ra, pháp lực của Hiên Minh gia tăng trở lại, hữu hình hóa mà tạo thành một lớp màn óng ánh vàng đất thủ hộ cơ thể.
Vô số tiếng nổ phát ra, trên thân Hiên Minh dần dần xuất hiện thêm nhiều vết thương mới, máu đổ ra ngày một càng nhiều. Nhưng lớp Thổ Giáp thuật vẫn không mất bởi thương tích đến từ ngay chính cơ thể của hắn.
Trên làn da đồng của Hiên Minh lúc này đã nổi đầy gần xanh, có chỗ thì chịu không được nữa mà nổ tung ra. Toàn thân hắn bây giờ nội ngoại thương tích đều có đủ, gọi huyết nhân cũng không sai.
Cơ thể hắn cuối cùng cũng chạm đến giới hạn rồi.
...
Cho đến khi phi điểu dứt hết, Hiên Minh liền cắn răng mà dồn toàn bộ pháp lực cuối cùng của mình vào Sơn Hà Phủ. Sáu tên tu sĩ kia đại tổn linh thức vì Phi Điểu Hỏa phù lúc này cũng phải rợn người cả lên, bọn chúng liền đồng loạt xông về phía hắn, pháp lực linh lực đồng loạt xuất ra mà đánh.
Hiên Minh vận hết sức mình mà quát:
“Nhất Phủ Bổ Sơn Hà”
Bàng bạc pháp lực ép về sáu tên tu sĩ, tên nào tên nấy tái trắng cả mặt mày. Hai trong số đó vì đại tổn linh lực liền bị ép đến thổ huyết mà gục tại chỗ.
Ngay lúc bọn chúng tưởng chừng như cá nằm trên thớt thì dị biến phát sinh. Hành động của Hiên Minh bất chợt đình chỉ lại, bàng bạc pháp lực đột nhiên tiêu biến vào hư không, đôi mắt hắn run rẩy mà mở to, sâu trong ánh mắt hắn, một cỗ khí tức tử vong bỗng dưng xuất hiện.
Bốn tên kia không rõ chuyện gì vừa diễn ra nhưng cũng nhanh chóng chớp lấy cơ hội, xuất thủ mà đánh về phía hắn.
Trong nháy mắt, một đạo máu xuất hiện bắn lên, ngực của Hiên Minh bị pháp khí xuyên thủng.
Hiên Minh thổ huyết, hai chân gục xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía căn phòng gần đó mà đổ gục.
Tiếng quạ đêm từ đâu bỗng vang lên.