Khương Hy nghiên cứu tiểu Hoàng hết mấy ngày, lật qua lật lại hết không biết bao nhiêu lần, kể cả dùng đến linh thức tra xét đến từng ngóc ngách trong miêu thể rồi mà vẫn không thể phát hiện ra được gì lạ thường.
“Không lẽ tiểu Hoàng thật sự có thiên phú đến thế?”, hắn tự nhủ.
Bất giác, một tay đưa lên xoa xoa vết cào ở cánh tay còn lại mà có chút ai oán. Những ngày này nghiên cứu tiểu Hoàng liên tục làm nó có chút không thoải mái.
Cuối cùng liền nhịn không được mà trực tiếp xuất miêu trảo ra cào hắn vài nhát ở trên người. Cũng may nó còn nể nang chủ nhân nên chỉ ‘cào người không cào mặt’.
Tra không ra được gì thành ra Khương Hy cũng từ bỏ việc tra tiếp, về sau cố gắng tăng mạnh thêm tu vi rồi tra xét lại cũng không muộn.
Sau khi tiểu Hoàng đột phá xong cùng với luyện tập đấu pháp với Khương Hy được một vài ngày thì hắn lại cho nó vào trở lại túi linh thú.
Cái nhiệm vụ kia kiên nhẫn chờ đợi lắm mới chịu ẩn xuống dưới đáy, hắn không muốn để lộ chân ngựa ra tiếp mà tạo cơ hội cho nó trồi lên đâu.
...
Lại tiếp qua vài tháng, Khương Hy liền đi du lịch khắp nơi ở trên Bắc Nguyên, ghé qua một chút tòa thành cùng sơn thôn, đồng làng mà nhìn ngó chút nhân sinh.
Khác với giai đoạn ở tại Tinh Sơn Thành, thời điểm hắn đi đến các thành cũng sơn thôn khác thì tương đối yên tĩnh, có thể thong thả mà tu hành cùng làm quen một chút người.
Nhất là ở các sơn thôn, kiến thức của bọn họ đối với tu chân giới đích xác là bằng không nên Khương Hy rất dễ dàng trở thành thần minh để bọn hắn thờ bái.
Còn về các tòa thành thì hoàn toàn thoải mái hơn, Khương Hy từ giờ đã không cần phải bỏ linh thạch ra làm lộ phí để vào thành nữa bởi hắn đã có được tấm bài chứng minh thân phận rồi.
Đây phần nhiều cũng là nhờ vào Tần Khiêm, theo như Khương Hy biết thì hắn chưởng quản phần đối ngoại của gia tộc nên quan hệ với bên Phủ Thành chủ rất tốt.
Chỉ cần dăm ba vài bữa hội họp là hắn đã có thể giúp Khương Hy lấy được chân chính thẻ bài thân phận rồi.
Khương Hy di chuyển rất nhiều, tiến nhập ra vào các tòa thành tự nhiên cũng không ít nên hắn không thể một mực liên tục xuất linh thạch ra làm lộ phí được, sẽ rất dễ tạo thành điểm nghi ngờ.
Người khác thì có thể sẽ không để ý đến chuyện này nhưng bản tính hắn cẩn thận, chưa kể còn có Quan Nhân Các ở đấy, hắn phải đề phòng vạn nhất mới được.
Tại các tòa thành thì cũng đồng dạng như cũ, Khương Hy lấy thân phận là Phù sư nên rất được các Bảo Lâu săn đón làm đối tác, thậm chí là lôi kéo vào gia tộc.
Bất quá, hắn vẫn chọn cái vị thế lắc lư tự do tự tại một mình, đồng điệu kết giao với rất nhiều bên nên nhân mạch của hắn bây giờ phải nói là cực khủng.
Con số giờ đây đã sớm vượt qua hai trăm vạn nhân mạch rồi, nhân tức của hắn cũng càng ngày càng tinh thâm.
Lại nói đến nhân tức, cái này đích thật là đại cơ duyên của Khương Hy. Nhân tức đối với người khác cơ hồ không có chút tác dụng gì ngoài chấn nhiếp nhưng đối với Nhân Mạch Trúc Cơ thì diệu dụng vô cùng phi thường.
Nhân mạch của hắn càng nhiều, nhân tức của hắn càng khủng, tốc độ tu luyện của hắn lại càng kinh khủng hơn.
Trong tình huống bình thường, để cho các Linh Kiều kết nối gần với nhau rồi hợp nhất thì lượng linh lực trong cơ thể phải đủ lớn để di chuyển chúng.
Đằng này Nhân Mạch Trúc Cơ lại khác, di chuyển mấy tòa Linh Kiều kia cơ hồ không cần sử dụng linh lực mà thay vào đó là nhân tức.
Nhân tức vừa luân chuyển, mười vạn bạch quang nhân mạch chịu tải trên từng tòa Linh Kiều liền hiển họa thành một cự nhân mà kéo các tòa Linh Kiều lại với nhau.
Phối hợp thêm khả năng chưởng khống nhân tức nhờ linh thức nữa thì hắn lại càng đẩy cái tiến trình này nhanh hơn gần năm thành.
Kết quả sau hai năm, hắn đã thành công Hợp Tứ Kiều, trực tiếp bước vào cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ rồi.
Nội tình của hắn quá vững mạnh nên một đường tiến cảnh của hắn lại không gặp bất cứ bình cảnh nào cả, chỉ có sau khi bước vào trung kỳ cảnh thì tốc độ của hắn có chút chậm lại mà thôi.
Bất quá điểm này Khương Hy cũng có thể hiểu được, bởi vì hắn thiếu đi ma luyện nên pháp lực trong cơ thể luôn trong tình trạng sung túc chứ không có bị hao kiệt đi.
Không bị hao kiệt liền không thể chạm đến giới hạn, giới hạn không đến thì tốc độ sẽ một ngày một chậm rồi xuất hiện bình cảnh là chuyện có thể hiểu.
Để giải quyết vấn đề này, Khương Hy cũng đã tiếp nhận các nhiệm vụ cao cấp hơn trên Ngân Bảng như đi giết tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ.
Nhưng vì hắn đã đột phá lên trung kỳ cảnh rồi nên chiến lực của hắn cũng bạo tăng, chiến kỹ Hãn Hải Điệp Gia hay Thủy Đàm Ảo Cảnh cũng đã chính thức bước vào đại thành chi cảnh.
Nhất là Thủy Đàm Ảo Cảnh, hắn chưa từng có cơ hội sử dụng loại phép ảo thuật này cả, đa phần đều là dùng để luyện tập với tiểu Hoàng mà thôi.
Ai biểu đối thủ của hắn... yếu quá làm gì.
Bản tính hắn lại không thích rề rà mấy chuyện vô ích nên có thể nhất kích tất sát liền tất sát cho xong việc.
Ngoại trừ Thủy Đàm Ảo Cảnh ra thì Nhân Gian Hành Tẩu của hắn cũng chỉ dừng chân lại ở tiểu thành chi cảnh mà thôi.
Dù sao nó cũng là bộ pháp chí cao do Cửu Tiêu tổ sư sáng tạo ra, hàng vạn năm qua cũng chỉ có người cùng hắn là tu luyện được.
Cửu Tiêu tổ sư đã sớm không còn ở Huyền Đô Đại Lục, trong tông cũng không có lưu lại bút ký tâm đắc tu luyện Nhân Gian Hành Tẩu nên Khương Hy cũng chỉ có thể luyện một lần, nhìn một lần.
Lấy ánh mắt của Khương Hy, độ khó tu luyện của Nhân Gian Hành Tẩu phải nói là rất cao, chú trọng ở hai chữ ‘Nhân Gian’, cũng đồng nghĩa với việc hắn phải đi lại giữa nhân gian nhiều.
Đó cũng là lý do hắn hay đi xem nhân sinh của phàm nhân ở khắp nơi, cốt chỉ để có thể cảm ngộ ra được. Ngoài ra nhìn nhân sinh cũng gia tăng nhân tức cho hắn đôi chút.
Chỉ có điều tốc độ tiến cảnh vẫn rất chậm chạp như thường.
Nhưng cũng đừng nhìn thế mà chê Nhân Gian Hành Tẩu, mặc dù chỉ ở tiểu thành chi cảnh nhưng tốc độ của nó phải khiến Khương Hy tấm tắc khen ngợi không thôi.
Nếu chiếu tình huống hiện tại sang Cửu Tiêu Tông thì thời điểm này mấy đệ tử nội môn nhiều nhất mới chỉ tiếp cận đến Đạp Vân Bộ mà thôi.
Trong khi đó hắn đã viên mãn Đạp Vân Bộ, lấy đó làm căn cơ bộ pháp mà tu luyện Nhân Gian Hành Tẩu nên tốc độ tăng trưởng cũng xem như đi trước người khác chục bước rồi.
...
...
Vào một ngày này, tuyết rơi xuống Bắc Nguyên, không khí rất nhanh liền rơi xuống con số âm mà lạnh lẽo khôn cùng.
Thân ảnh Khương Hy bất ngờ xuất hiện giữa cánh đồng tuyết, trên người hắn vẫn là một thân trường bào màu đen pha chút điểm xuyết họa tiết đỏ nổi bật.
Bên ngoài cũng không có bất cứ cái gì gọi là phục trang mùa đông để che đậy cả, hắn vẫn chỉ mặc một loại trang phục đấy suốt bốn mùa quanh năm mà thôi.
Trong đầu Khương Hy bất ngờ vọng lên một thanh âm của nữ tử:
“Công tử, Tinh Hư Thành có đại hội đấu giá, nghe nói sẽ có Bát Trân làm áp trục, ngươi có đi không?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười nói ra:
“Nếu ngươi ở gần thì có thể đi, tiện thể thám thính xem tại tu chân giới có chuyện gì phát sinh không? Tinh Hư Thành ở quá xa vị trí của ta, tạm thời không thể đi được”.
Thanh âm nữ tử kia lập tức đáp lại:
“Này, ta gọi ngươi một tiếng công tử, ngươi liền đem mình làm công tử rồi?”.
Khương Hy nói tiếp:
“Ài, Mị Cơ, ngươi đã đáp ứng làm thuộc hạ của ta rồi, câu nệ vấn đề đó làm gì?”.
Nguyên lai chủ nhân của thanh âm đó là Mị Cơ, nàng đáp:
“Hừ, chín mươi tám năm nữa hết thời hạn ta liền đi”.
Nói xong, thanh âm của nàng im bặt luôn, Khương Hy liền lắc đầu cười khổ không thôi.
Hai năm trước sau khi cải tổ công pháp thành công xong, hắn đã đi gặp mặt Mị Cơ mà bàn giao. Đương nhiên mấy ngày đầu nàng còn chưa tin nhưng sau khi tu luyện thử mấy ngày thì thần sắc của nàng liền biến đổi ngay tắp lự.
Nàng không ngờ hắn vậy mà đưa lại cho nàng một môn Kim Đan công pháp thật, hơn nữa so với công pháp trước của nàng lại còn là đồng nguyên nên về cơ bản nàng không cần phải chuyển tu, chỉ cần cô đọng lại linh lực là được.
Lúc đó Mị Cơ có chút hoài nghi thân phận của Khương Hy, Kim Đan công pháp không phải muốn lấy là lấy, bởi mấy môn công pháp này đặt ở các gia tộc lớn của tu chân giới cơ hồ đều là trấn tộc chi bảo.
Có thể tùy ý xuất ra một môn Kim Đan công pháp cho ngoại nhân thì chỉ có thể là đại tông môn hoặc đại gia tộc có tu sĩ Nguyên Anh cảnh tọa trấn mà thôi.
Tu luyện được một, hai tháng, Mị Cơ liền phát hiện ra cảnh giới mấy chục năm đình trệ của nàng rốt cuộc cũng đã có tiến triển nên tâm trạng phi thường cao hứng.
Khương Hy thấy vậy liền lôi cái giao dịch kia ra ngay, Mị Cơ đắn đo một hồi liền gật đầu đồng ý làm thuộc hạ của hắn trong một trăm.
Đồng thời cũng đáp ứng ngủ với hắn trong hai tháng.
Mặc dù đều là người tu luyện mị công nhưng đây là lần đầu nàng gặp một nam nhân khác tu luyện mị công nên cũng có hơi chút ngượng ngùng.
Bất quá trải qua đêm đầu tiên xong, những ngày sau Khương Hy nghiễm nhiên trở thành thuốc phiện của nàng, càng làm nàng lại càng mê muội, cảnh giới một ngày cũng một tăng mạnh.
Đồng dạng Khương Hy cũng thu hoạch lại rất nhiều nhưng vẫn như cũ không thể bước vào viên mãn chi cảnh.
Kể cả hai tháng hoan ái với một tu sĩ Kim Đan cảnh hàng thật giá thật mà Khương Hy vẫn không thể nào bước vào được viên mãn chi cảnh, hắn liền phải dùng con mắt khác mà đối mặt với Sắc Dục Thiên.
Ngủ với Mị Cơ tự nhiên có giúp cho Sắc Dục Thiên của hắn tăng trưởng lên nhưng cũng không tăng trưởng quá nhiều, cứ như đã đạt đến kỳ bão hòa rồi.
Thời điểm này thứ hắn cần nhất chính là một sự đại thăng hoa về chất thì Sắc Dục Thiên mới có thể bước vào viên mãn chi cảnh.
Bất quá cái đại thăng hoa này quả thực khó cầu.
Nhưng hắn vẫn phải tiếp tục tìm kiếm thôi, thân là người sáng tạo ra Tam Dục mà lại không bước vào được viên mãn chi cảnh, cái nhục này ai chịu cho thấu đây.
Thi thoảng Mị Cơ cũng có dò hỏi về thân thế của hắn nhưng kết quả lại không thu được bất cứ gì cả. Khương Hy cũng không có lạm dụng cái chữ ‘Bạch Dương Đỉnh’ kia quá nhiều.
Kim trong bọc có ngày cũng lòi ra.
Hắn cứ một mực dùng Bạch Dương Đỉnh ra để làm tấm bình phong thì có ngày cũng sẽ động phải thế lực thù địch với Cửu Tiêu Tông mà thôi.
Cửu Tiêu Tông phát triển đến tận bây giờ mà không có kẻ thù mới là chuyện lạ, chẳng qua kẻ thù của Cửu Tiêu Tông quá yếu mà thôi nhưng cũng không có nghĩa là Khương Hy có lực chống trả.
Đến lúc đó coi như hắn chết rồi thì cũng chẳng có ai đến báo thù cho cả.
Cái này gọi là tự làm tự chịu.
...
Phong tuyết nổi lên, Khương Hy bất giác đưa tay lên che chắn lại một chút rồi phủi phủi số tuyết bám trên người rồi đi tiếp.
Vị trí mà Khương Hy hiện tại đang ở đương nhiên là Bắc Nguyên nhưng so với Bắc Nguyên thì nó lại càng nằm ở phía bắc hơn.
Vậy nên cảnh quan thay đổi thành một màu tuyết trắng cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên giữa loại thời tiết này thì phục trang màu đen đỏ của Khương Hy tự nhiên lại rất nổi bật.
Từ đó thường sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý khác nhau, đơn cử nhất chính là cướp đường.
Vô luận là tại nhân gian hay tu chân giới thì loại cướp đường này vẫn rất phổ biến, chỉ cần mục tiêu ở một mình, ít phòng bị cùng trông có tiền thì thể nào cướp đường sẽ xuất hiện.
Một đường đi bộ đơn thuần của Khương Hy tự nhiên cũng gặp qua một vài tên, kết quả đều là bị Song Hùng Nhai chém đầu lìa cổ cả.
Bất quá đám này cực kỳ dai dẳng, đánh chết một người xong liền xuất hiện hai người. Hai người chết xong liền là một đám người.
Đám người này bị đánh đến thừa sống thiếu chết xong thì lão đại mới chịu ra mặt. Lão đại ra mặt cũng tương tự bị Khương Hy chém bay đầu.
Đám thuộc hạ kia thấy vậy liền ngoan ngoãn hơn hẳn.
Tình huống này làm Khương Hy có chút thật khó hiểu, không rõ là mấy tên này lăn lộn ở tu chân giới bao lâu rồi mà ánh mắt vẫn cứ kém như vậy.
Thực lực của hắn đã bày ra đó không giấu diếm rồi mà vẫn cứ phải tìm cách đi gây sự cho bằng được. Với loại ánh mắt nghèo nàn này, chết đi sớm một chút cho đỡ chật đất.
Còn về đám cướp đường còn lại, thịt dâng đến tận cổ Khương Hy sao lại không ăn được, đám cướp này mặc dù yếu nhưng mạng lưới thông tin của bọn chúng vẫn rất tốt.
Khương Hy thu thập vào làm một phần trong hệ thống nhãn tuyến của hắn cũng không phải thiệt.
Sau đó, thông qua dò hỏi thì đám cướp này liền cung cấp cho hắn một thông tin rất thú vị.