Huyền Lục

Chương 270: Chương 270: Ma kiếp




Một chiêu Đại Hà của Khương Hy đánh xuống kết hợp với hàn khí kinh hồn từ chưởng lực của Tuyết tướng liền trực tiếp hóa thành một tảng băng khổng lồ rơi thẳng xuống người Băng Lân Ưng.

Oanh!

Va chạm mạnh mẽ diễn ra, hành lang này liền rung chuyển không ngừng, băng vụ xung quanh liền tỏa ra khắp nơi, Băng Lân Ưng gào lên một tiếng thảm thiết.

Sau đó, Khương Hy cùng Tuyết tướng phân liệt ra hai bên mà xuất thủ. Song Hùng Nhai nâng lên, Sắc Dục Khí liền gia trì lên đó mà chém xuống, một bên cánh của Băng Lân Ưng ngay lập tức bị chém đứt rời.

Theo đó, máu liền chảy ra lênh láng khắp nơi nhưng vừa vặn Sắc Dục Khí hiển hóa thành Dục Hỏa mà thiêu vết thương, chỗ vết thương đó ngay lập tức liền khô quắp lại, từng mùi khét liền theo đó mà bốc lên.

Đồng dạng Tuyết tướng cũng xuất thủ chém đứt một cánh của Băng Lân Ưng, hàn khí tỏa ra từ một chiêu của hắn liền đóng băng vết thương lại thành một khối huyết băng.

Cùng một lúc chịu hai loại thống khổ này, Băng Lân Ưng liền gào lên một tiếng thê lương vang vọng khắp dãy hành lang.

Khương Hy cảm thấy có chút hơi nhức óc, thế là hắn liền ngưng tụ linh thức về một điểm rồi xuyên qua não hải của nó.

Hai mắt nó liền co rụt lại rồi toàn thân run rẩy kịch liệt một hồi, sau đó hai mắt liền hóa trắng dã.

Băng Lân Ưng triệt để chết đi.

Khương Hy nhìn về cái cánh bị chém rời ra kia một chút rồi vung Song Hùng Nhai chém tiếp, từng đạo băng lân ngay lập tức liền bị chém rụng ra mà rơi xuống dưới đất như từng mảnh vỡ thủy tinh.

Tuyết tướng cũng làm như vậy rồi hướng qua hắn mà so số lượng. Trong mắt người khác, đánh giết đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú là một việc hung hiểm cần phải cẩn thận cực kỳ nhưng trong mắt hai người bọn hắn lại không khác gì trò chơi nhỏ.

Khương Hy quét linh thức qua một lần là đã nắm rõ được số lượng rồi, hắn hướng Tuyết tướng nói ra:

“Trận này hòa nhau nhỉ?”.

Tuyết tướng lắc đầu nói ra:

“Không, là ta thắng”.

Nói xong, hắn liền lấy ra một mảnh băng lân găm lên trên lớp áo khoác ngoài kia mà ném về phía trước. Khương Hy liền nắm nó lại mà xem qua một chút, xác thực là lân phiến của Băng Lân Ưng.

Khóe miệng hắn liền co giật không thôi, hắn nói:

“Ngươi trọng thắng thua thế?”.

Tuyết tướng mỉm cười đáp lại:

“Tướng sa trường không được bại, bại tức là chết”.

Khương Hy khịt mũi nói tiếp:

“Nói như ngươi không phải nữ nhân Phù sư kia đã sớm chết rồi?”.

Tuyết tướng cười cười đáp lại:

“Nữ nhân đó còn chưa đến mức gọi là Phù sư, nàng bại tại phù chung quy lại chỉ là sở đoản mà thôi. Bất quá nếu nàng lấy chân tài thực học ra so thì vẫn thua ngươi một bậc”.

Khương Hy cười cười nói ra:

“Đa tạ đã khen”.

“Lời sáo rỗng thôi, không cần để ý”, Tuyết tướng đáp.

Khương Hy: “...”

Bây giờ hắn có chút nhớ cái bộ dáng khinh đạm phong vân kia rồi, chứ đối diện với thái độ kiểu như thế này một đoạn thời gian chắc hắn tức chết mất.

Kế sau đó, bọn hắn liền không nhìn nhiều Băng Lân Ưng nữa mà tiếp tục sải bước đi về phía trước.

Những căn phòng trước đó bọn hắn vào đã không gặp phải yêu thú thì trong đó đúng thật là không có chút thứ gì có giá trị cả.

Chí ít với cá nhân Khương Hy là vậy, với Tuyết tướng thì vẫn có đôi chút cơ hội để mở mang đầu óc hắn một chút.

Chân chính có lợi nhất vẫn là tán tu, những loại kiến thức này bình thường chỉ có ở đại tông môn mới có, mà nhất là bí văn được viết ở sâu trong khu nội vi kia.

Tán tu có được những bí văn này tự nhiên sẽ được khai sáng ra không ít đâu, người có đầu óc không tệ tự khắc sẽ biết lợi dụng những bí văn này như thế nào để có lợi cho tu hành.

Nửa đường trước là vậy, còn nửa đường sau thì đi một bước là sẽ gặp yêu thú cản đường, đương nhiên, các lần sau vẫn là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú.

Bình thường ở ngoại giới muốn gặp được cấp bậc yêu thú như thế này phải tiến rất sâu vào bên trong sâm lâm thì may ra mới gặp được, vậy mà ở trong này lại thành ra đại trà rồi.

Bất quá nghĩ kỹ một chút về lai lịch của Băng Thần Cung thì từng này cũng không có gì đáng lo ngại cả.

Những người khác đạt được cơ duyên gì thì Khương Hy không biết nhưng bản thân hắn đã nhận truyền thừa Thiên Nguyệt từ Bạch Chân, hắn không quá rõ lúc còn sống tu vi của Bạch Chân cao đến từng nào nhưng chắc chắn mạnh hơn hắn thời toàn thịnh.

Tu vi thấp nhất cũng phải rơi vào Minh Tâm cảnh hoặc Quy Nguyên cảnh.

Hơn hết, điều đáng nói ở đây là Bạch Chân còn không phải chủ nhân nơi này đâu, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là ăn nhờ ở đậu mà thôi. Chủ nhất Băng Thần Cung chí ít cũng phải đạt đến đỉnh cao Nguyên Anh cảnh rồi.

Lấy loại tầm cấp tu sĩ này thì có vài trăm con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú đến canh nhà cũng là chuyện hết sức bình thường.

Theo lý thông thường, đẳng cấp yêu thú canh giữ càng cao thì thứ được chôn giấu sâu bên trong nhất định có giá trị đủ lớn.

...

“Hãn Hải Điệp Gia”.

Một chưởng kinh thiên đập đến, hư ảnh sóng biển dạt dào liền khóa lại thân hình của con Yêu Báo trước mặt, nó liền gào lên một tiếng sợ hãi.

Oanh!

Chưởng pháp đánh thẳng vào thân Yêu Báo, một đám máu tươi liền tràn ra khỏi miệng của nó, một bên thân liền bị một bàn tay đánh lõm vào bên trong, xương cốt gãy vụn, tâm mạch chấn nát.

Thân hình nó liền loạng choạng vài ba bước rồi ngã rạp ra đất, chết không thế nào chết hơn.

Sau đó, Khương Hy liền đưa tay vỗ vào Túi Linh Thú ở một bên hông, một luồng sáng liền xuất hiện bao phủ lấy xác con Yêu Báo rồi thu vào bên trong.

Yêu Báo mặc dù không mạnh mẽ như Yêu Hổ nhưng đặc tính của nó lại giống mèo hơn. Một chưởng cuối của Khương Hy mặc dù đánh nát tim nó nhưng hắn đã kịp thời đưa pháp lực vào trong để thủ hộ tâm huyết rồi.

So với Băng Giáp Hổ thì huyết mạch của con Yêu Báo này còn muốn cường hơn đôi chút, cho nên Khương Hy định dùng nó làm môi giới để cải tạo huyết mạch cho tiểu Hoàng.

Nhưng đó chỉ là nếu thôi, giả sử hắn tìm ra được nguồn huyết mạch cường đại hơn thì con Yêu Báo kia liền mặc định trở thành bữa tối của hắn cùng tiểu Hoàng.

Cái được gọi đã chết rồi mà không được yên chính là vậy.

Tuyết tướng quan sát thấy dọc đường này Khương Hy thu xác yêu thú rất nhiều nên trong lòng cũng sinh ra chút nghi vấn nhưng cũng không hỏi làm gì.

Hắn cảm thấy hành động này không có tính uy hiếp cao đến hắn nên hắn cũng chẳng quản.

Lam Thiên Tuyết Tộc mặc dù không có linh thức nhưng cũng là người tu hành, bọn họ đương nhiên vẫn có trực giác. Mà Tuyết tướng lại ngộ ra ý cảnh, tu vi chân thực lại cực kỳ siêu cường nên trực giác của hắn lại càng đáng sợ hơn.

Bởi độ chính xác là sẽ phi thường cao.

Hắn đã không cảm thấy nguy hiểm thì đúng là không có nguy hiểm thật.

Đương nhiên, Khương Hy cũng cảm nhận được cỗ nghi vấn này, hai người bọn hắn bây giờ gọi là địch thì không đúng nhưng bằng hữu cũng không phải, quan hệ giữa bọn hắn nói chính xác thì thiên về lợi ích hơn.

Cho nên Khương Hy cũng không có nghĩa vụ phải đi khai báo lý do cho Tuyết tướng biết.

Hành động thu xác này của hắn nếu vẫn còn ở chung với mấy tên Tuyết soái, Tuyết tướng kia thì thể nào cũng sẽ bị tra hỏi đến cùng.

Đây cũng là một phần lý do mà Khương Hy cảm thấy tách đoàn ra dễ thở hơn nhiều, chí ít tên Tuyết tướng này không quản lung tung đến vậy.

Lại nói, con Yêu Báo này là con thú hai chữ số thứ mấy rồi bọn hắn cũng không đếm nhưng chung quy lại thì đã là con cuối cùng rồi.

Bởi sau lưng nó chính là một cánh cửa rất lớn. Cánh cửa này làm bằng băng nhưng lại cực kỳ dày cùng đục nên nó lại trắng toát một mảng.

Trên đó còn tỏa ra một luồng hàn khí rất mạnh, Khương Hy liền nhíu mày không thôi. Tuyết tướng thấy vậy liền tiến tới đưa hai tay lên rồi đẩy vào bên trong.

Lam Thiên Tuyết Tộc là tiên thiên thể nội chứa hàn khí nên số hàn khí này đối với bọn hắn lại là chỗ tốt.

Khương Hy có thể thấy được ngay khi Tuyết tướng chạm vào cánh cửa, một cỗ hấp lực liền xuất hiện mà hấp thu số hàn khí vào bên trong thể nội hắn.

Còn chuyện về sau thế nào thì Khương Hy không thể biết được nữa rồi.

Cánh cửa đẩy vào, một tiếng kẽo kẹt não nề liền vang lên, tựa hồ như đã rất lâu rồi không có ai mở ra vậy.

Khương Hy còn nghĩ không gian bên trong hẳn là tối lắm nhưng thực tế lại không, bên ngoài sáng bao nhiêu thì bên trong nó vẫn sáng bấy nhiêu.

Căn phòng này theo đánh giá của Khương Hy thì nó giống một đại điện bởi dọc ở hai bên đường đi là từng cột trụ chống nhà rất lớn, trên đó được chạm khắc họa tiết lục giác tuyết hoa rất rõ ràng.

Ở phía cuối đại điện là bậc thang khá dài kéo lên cao, ở trên đỉnh cao nhất cư nhiên là một bảo tọa bằng băng rất lớn.

Loại bảo tọa này làm Khương Hy nhớ đến bảo tọa dành cho Tam Hoàng của Tam Đại Hoàng Triều, là vị trí của một Nhân Hoàng ngồi lên.

Là đại biểu cho vị thế của một vị Cửu Ngũ Chí Tôn.

Khắp trần nhà cùng hai bên tường cũng được chạm trổ rất tinh xảo, trừ bỏ các loại họa tiết liên quan đến tuyết ra thì còn có các bức họa đấu chiến đã cũ nữa.

Các bức họa này cũng tương tự với bức họa mà Khương Hy đã thấy ở trên trần nhà ngay khi vừa đặt chân lên tầng thứ hai rồi.

Chỉ có điều những bức họa ở đây nó thể hiện ra chi tiết hơn mà thôi.

Khương Hy có thể thấy thêm được rất nhiều tộc loài khác mới mẻ hơn, như một bộ tộc có làn da xám như xác chết, bộ tộc chỉ có duy nhất một con mắt hay bộ tộc mang hình dáng tương tự như nhân tộc nhưng lại có cánh ở sau lưng chẳng hạn.

Nhưng hắn vẫn không nhìn ra được bức họa này đang muốn nói đến điều gì. Tràng cảnh đấu chiến với nhau nhìn rất hùng vĩ, đồng thời cũng rất là hỗn loạn, về cơ bản thì không chia theo bất cứ phe phái nào cả.

Loại hình biểu hiện này làm Khương Hy nhớ đến một loại thuyết pháp của Đạo Môn.

Ma kiếp.

Ma kiếp giáng lâm, vạn tộc đại loạn.

Theo ngôn ngữ của Đạo Môn, ma kiếp là sự tồn tại bắt buộc phải có vì nó chính là dấu chấm hết của một thời đại nhưng đồng thời cũng là tiếng chuông ngân báo hiệu cho một thời đại mới mở ra.

Ma kiếp buông xuống, không cần biết vì lý do hay vì mục đích gì, các tộc loài sẽ làm mọi cách để cho tộc loài của mình được sống sót mà bước vào tiếp thời đại mới.

Khương Hy sống hai đời tự nhiên chưa từng gặp qua ma kiếp lần nào nhưng nếu theo ghi chép của Đạo Môn chính xác thì khi thời điểm thiên địa linh khí suy kiệt đến mức độ khó có thể sinh sản ra được thêm tu sĩ nữa, ma kiếp sẽ giáng lâm.

Tộc loài mạnh mẽ thì còn sống, tộc loài yếu kém thì tiêu vong, số lượng thiên địa linh khí bọn họ hấp thụ vào sẽ được trả lại về với thiên địa

Theo số lượng tộc loài chết đi càng nhiều thì thiên địa linh khí sẽ dần dần được khôi phục, vận vật liền được tân sinh, một thời đại mới liền sẽ mở ra.

Chiếu theo góc độ hiện tại thì có lẽ Huyền Đô Đại Lục đã qua đỉnh cao nhưng vẫn còn lâu mới đến được cái thời đại suy kiệt đó.

Nhưng thời điểm Băng Thần Cung này được xây dựng hẳn là cùng lúc với ma kiếp xảy ra.

Đây chỉ là suy đoán cá nhân của Khương Hy mà thôi, Băng Thân Cung được dựng lên với mục đích chính là truyền thừa lại hương hỏa cho các tộc loài ở thế hệ sau.

Tại Băng Thần Cung này, cơ duyên của nhân loại cũng có, mà cơ duyên của Lam Thiên Tuyết Tộc cũng có. Như vậy thì cơ duyên của các tộc loài khác có lẽ cũng sẽ có đi.

Đáng tiếc một điều, ở đây trừ bỏ nhân tộc cùng Lam Thiên Tuyết Tộc ra thì chẳng còn tộc loài nào khác xuất hiện để Khương Hy kiểm chứng cả.

Đương nhiên hắn không đề cập đến yêu thú ở đây, bởi nơi này đích thị không có truyền thừa yêu thú.

Nếu không thì trong suốt hàng vạn năm nay tại sao không có ai chứng kiến yêu thú bước vào Băng Thần Cung đây?

Khương Hy quan sát các bức họa này tương đối lâu, trong khi đó thì Tuyết tướng đã bước đến rất gần các bậc thang dẫn lên ngôi bảo tọa kia rồi.

Giữa lúc này, đột nhiên cước bộ của hắn bất chợt ngưng lại, khóe miệng liền có chút vểnh lên.

“Ra đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.