“Nguyên lai là vậy, mượn nhờ quang cảnh xung quanh để đánh lừa ánh mắt người khác, xác thực rất không tệ”.
Vu Chúc Lan gật gù nói.
Mộc Hoa Cương tựa hồ vẫn còn hơi mờ mịt một chút, suy nghĩ một hồi, hắn nói ra:
“Khương đạo hữu, giải thích như thế nào?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Một cách đơn giản thì khi nhận thức của chúng ta đã mặc định khu vực này có một số lượng tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều nhất định thì những người sử dụng kỳ thuật này có thể mượn điểm đó để đánh lừa ánh mắt chúng ta.
Cách duy nhất để phá chính là phong bế nhận thức của mình lại, đồng thời cũng đem số lượng tu sĩ kia quên đi hẳn, như vậy thì không cần đánh cũng phá được Tàng Hoa Trầm Thuỷ”.
Nghe vậy, Mộc Hoa Cương liền gật đầu biểu thị đã hiểu, bất qua thần sắc của hắn vẫn có hơi chút không được tự nhiên.
Phong bế nhận thức...
Nói thì dễ lắm chứ trên thực tế chẳng có ai dám làm cả, bởi một khi phong bế nhận thức của chính mình lại thì đối phương có thể âm thầm giở thủ đoạn gì đó lên người làm bản thân vô pháp nhận biết được.
Nghĩ đến đây, đột nhiên thần sắc của Mộc Hoa Cương có chút hơi biến.
“Khương đạo hữu biết được kỳ thuật này, chẳng lẽ hắn tự phong bế nhận thức của mình rồi?”, Mộc Hoa Cương thầm nghĩ.
Sau đó, hắn âm thầm thả một tia linh thức tiếp cận Khương Hy rất cẩn thận, khi khoảng cách không còn đến mười phân thì hắn xác nhận Khương Hy thực sự không biết, thế là hắn liền làm liều tiến lên thêm.
Bất quá đến đây thôi.
Tia linh thức vừa bước vào bên trong giới hạn mười phân, một cỗ lực áp vô hình bất ngờ xuất hiện rồi cắn nuốt lấy tia linh thức kia một cách mạnh bạo nhất.
Mộc Hoa Cương nhận ra việc này nên liền nhanh chóng tự động cắt đứt chính một tia linh thức kia không chừa lại bất kỳ vết tích nào.
Bên ngoài hắn vẫn duy trì bộ dáng hào hoa phong nhã, miệng vẫn cười nói như cũ nhưng bên trong đã âm thầm khiếp sợ.
Không nói đến chuyện Khương Hy có phong bế nhận thức của bản thân mình không thì nội việc cắn nuốt linh thức của người khác đã là một loại thủ đoạn vô cùng kinh dị.
Trên thực tế, Mộc Hoa Cương không biết rằng hành động của hắn từ đầu đến cuối đều bị Khương Hy giám thị không sót một chút nào.
Chỉ là hắn muốn xem Mộc Hoa Cương sẽ thăm dò đến đâu thôi, không nghĩ đến tên này thật sự to gan tiến vào sâu hơn.
Nếu Khương Hy sử dụng cách bình thường để phá thì có khi bây giờ đã bị Mộc Hoa Cương thăm dò ra rồi.
Đáng tiếc, hắn có Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ tại thân nên Tàng Hoa Trầm Thủy hoàn toàn vô dụng với hắn, ảnh hưởng của môn kỳ thuật này hoàn toàn bị thần thông của hắn đẩy ra hết rìa ngoài không thương xót.
Về phần tia linh thức kia của Mộc Hoa Cương đã đi đâu thì câu trả lời chính là nằm bên trong bụng của Trầm Nê Sắc Hồn.
Trầm Nê Sắc Hồn là thần thông nhưng đồng thời cũng là ‘vật nuôi’ cộng sinh ở ngay bên trong linh hồn Khương Hy, bởi nguồn gốc của nó là một yêu quái.
Chỉ cần có linh thức lạ xâm nhập vào bên trong là nó sẽ xuất hiện cắn nuốt ngay lập tức.
Đương nhiên, nếu đối thủ có tu vi quá vượt trội thì Trầm Nê Sắc Hồn cũng sẽ ngoan ngoãn trốn đến cùng không xuất đầu lộ diện.
...
Không ngoài dự đoán, khoảng tầm ba mươi phút sau, trận lôi đài chiến dần dần đi đến kết thúc, mỗi lôi đài đều chọn ra được hai nhà chiến thắng. Đương nhiên trong đó không thể nào thiếu ba người Khổng gia rồi.
Lúc này, tại khán đài của Khổng gia, từng tiếng hò hét vui mừng vang lên khắp nơi, bọn hắn cuối cùng cũng thoát được khỏi danh phận trung thế gia rồi.
Các thế gia khác lộ vẻ không thể nào tin nổi được chuyện này, ánh mắt mỗi lúc một nghi ngờ nhìn về phía Khổng gia nhưng đáng tiếc lại không phát hiện được gì.
Về phần nhóm người Khương Hy thì đã được giải thích từ trước nên cũng chẳng ngạc nhiên trước cảnh này chút nào.
Khi biết cả ba người từ Khổng gia đều là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều thì bọn hắn không cần phải nghĩ nhiều nữa, Khổng gia vào thượng thế gia là ván đã đóng thành thuyền rồi.
Hai mươi thượng thế gia đã được tìm ra, vậy thì bốn mươi nhà còn lại buộc phải tranh vị trí trung thế gia, tránh hạ thế gia càng xa càng tốt.
Sau trận lôi đài chiến tự nhiên đến lượt trận đấu phân thứ hạng chính thức, hình thức được dựa trên các bảng đấu với nhau.
Khương Hy cảm thấy có chút nhàm chán nên cũng chẳng nhìn nhiều gì thêm, hắn đã quan sát được hết tất cả từ thời điểm lôi đài chiến rồi nên bây giờ cũng hết hứng tò mò.
Hắn lựa chọn rời khỏi đài quan chiến rồi tiến về phía phường thị đi coi ngó một chút, mấy năm này hắn chủ yếu là ở tại trạch viện không đi đâu nên cũng chẳng nắm quá nhiều về đường lối của Hoàng Thành, vừa vặn đây cũng hợp thức hoá cho thân phận Khương Vô Nhai này.
Kế Trường Minh thấy hắn rời đi thì cũng rời theo, dù sao hắn có cảm giác bản thân mình có thể đánh bại hết một trăm tám mươi người kia nên cũng chẳng còn hứng thú nán lại.
Đồng dạng, Quan Mộng Hân, Vu Chúc Lan cùng Mộc Hoa Cương cũng rời đi.
Các vị trưởng bối Kim Đan cảnh thấy vậy cũng không hơi đâu đi để ý làm gì, dù sao lấy thực lực của thiên kiêu đời này, đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh của thế gia chẳng phải đối tượng đáng để quan tâm. Để bọn hắn tự quan sát nhau sẽ thu lại nhiều lợi ích hơn.
Khương Hy rời đi vì chán nhưng không nghĩ đến lại kéo theo tận bốn cái đuôi đi theo, hắn quay người lại nói:
“Các ngươi không ở lại xem?”.
Kế Trường Minh đáp lại:
“Có gì để xem?”.
Mộc Hoa Cương mỉm cười nói:
“Ta nghĩ quan sát Khương đạo hữu còn thú vị hơn những người kia”.
Nghe vậy, Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Quan sát bằng linh thức sao?”.
Nội tâm của Mộc Hoa Cương liền lộp độp vài tiếng nhưng hắn cũng cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài nhiều, hắn chắp tay lại rồi nói:
“Ban nãy có chút thất lễ, mong đạo hữu không trách”.
Khương Hy phủi tay không để ý, bộ dáng rất tuỳ ý, đồng thời cũng ngụ ý không cần để tâm.
Quan Mộng Hân cùng Vu Chúc Lan tựa hồ đoán ra được gì đó nên liền nhìn Mộc Hoa Cương rồi cười khúc khích.
Mộc Hoa Cương cảm thấy có chút xấu hổ nhưng tốt xấu gì hắn cũng là thiên kiêu của một tông nên độ trấn định vẫn rất cao, lúc đó hắn thu tay nhanh nhưng hắn không ngờ rằng Khương Hy lại còn nhanh hơn.
Trong đầu hắn bây giờ đang cố ước lượng lại thực lực của Khương Hy, xem thử giới hạn của người này là ở đâu.
Suy nghĩ một hồi, hắn truyền âm cho Kế Trường Minh:
“Kế đạo hữu, ngươi từng đấu với Khương đạo hữu nên hẳn sẽ biết giới hạn của hắn chứ?”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh liền hạ thấp tốc độ đi bộ của hắn xuống một chút rồi truyền âm đáp:
“Ta không biết, Vô Nhai còn chưa bao giờ nghiêm túc đánh với ta”.
Vô Nhai?
Thân đến thế rồi?
Mộc Hoa Cương cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng không phải ngạc nhiên về độ thân thiết giữa hai người mà là chuyện Khương Hy không đánh nghiêm túc.
Thảm cảnh của Kế Trường Minh ngày hôm đó thế nào thì Mộc Hoa Cương không trực tiếp thấy nhưng rất nhiều người xác nhận ngày hôm đó hắn cực kỳ thê thảm.
Mộc Hoa Cương tự nhận mình mạnh hơn Kế Trường Minh nhưng lại vô pháp tuỳ tiện đánh hắn ra nông nổi đó.
Cho nên bây giờ hắn thật sự không thể ước lượng được nổi thực lực của Khương Hy.
Trên thực tế, Khương Hy cũng không phải tuỳ ý đánh bại Kế Trường Minh mà là vì linh thức của Kế Trường Minh đã bị Thuỷ Đàm Ảo Cảnh bào mòn, dẫn đến tốc độ phản ứng của hắn chậm hơn rất nhiều.
Trong khi đó Khương Hy lại ở trạng thái sung mãn nhất, vì vậy Kế Trường Minh hoàn toàn không có cửa chống đỡ lại Khương Hy khi đó.
...
...
Dọc đường đi dạo này, Quan Mộng Hân cùng Vu Chúc Lan trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhìn không giống như hai người ở hai đại tông môn đối lập nhau một chút nào.
Bắc Nguyên khác các địa giới còn lại bởi nơi này tồn tại đến tận bốn tín ngưỡng.
Nho - Đạo - Phật - Quang.
Nho Môn độc bá thiên hạ, giáo hoá chúng sinh nên không cần phải nói, toàn thiên hạ này không ai có thể xoá bỏ được Nho Môn khỏi vị trí đầu.
Từ đó, ba nhà kia liền tranh chấp không ít, nhất là giữa Phật Môn cùng Quang Minh.
Thần Điện sáng lập nên một tín ngưỡng hoàn toàn mới, không thờ phụng bất cứ một người nào mà lại đi thờ phụng quang minh bất diệt.
Và tại thời điểm bắt đầu, thế lực này bị Huyền Thuỷ Am của Phật Môn chèn ép nhiều nhất, vì vậy quan hệ song phương tính ra thì có thể xem là địch nhân một mất một còn.
Nhiều năm trôi qua, hận thù cũng mờ dần, bây giờ chỉ còn lại xích mích cùng tranh chấp tín ngưỡng thôi, dù không lớn nhưng song phương cũng không thể thoải mái cười đùa với nhau như hai người này.
Quan Mộng Hân cùng Vu Chúc Lan xác thực không quan tâm đến thù hận thế hệ trước, các nàng cảm thấy đối phương có thể làm bằng hữu được, vậy nên liền tiến đến kết thân.
Về phần Đạo Môn thì khỏi nói, sự tồn tại của Đạo Môn cùng Nho Môn vốn không chênh lệch nhau bao nhiêu, đều là những tín ngưỡng thâm căn cố đế ở Huyền Đô.
Mặt khác, Cửu Tiêu Tông rất mạnh, đây là con quái vật duy nhất trên Đại Lục có thể tạo ra cấm tự, các thế lực khác dù có lớn thì cũng phải nhượng lễ ba phần.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa Cửu Tiêu Tông không có địch thủ của mình.
Địch thủ của Cửu Tiêu Tông lại chính là thánh địa Đạo Môn còn lại - Cổ Linh Môn.
Vạn vật quy nhất, Đạo Môn cũng phải quy nhất.
Ngôi vị bá chủ Đạo Môn từ xưa đến nay chỉ có một, Cửu Tiêu Tông muốn mà Cổ Linh Môn cũng muốn.
Không phải tự nhiên khi hai đại tông môn này lại một nam một bắc đâu, đây chính là do mâu thuẫn sinh ra, nếu để hai cỗ thế lực này gần nhau, lúc đó chắc chắn sẽ sinh ra đại chiến.
Hơn nữa đại chiến này sẽ không bao giờ kết thúc cho đến khi một bên ngã.
Suy cho cùng, chỉ có Nho Môn là an ổn nhất trong tất cả các loại tín ngưỡng, không bị nhà khác chen chân vào phá hoại, từ đó thế lực cũng được phân bổ rộng khắp cả ba địa giới.
Cá nhân Khương Hy cũng để ý đến thái độ hữu hảo của Quan Mộng Hân cùng Vu Chúc Lan, trong lòng cũng cảm khái không ít.
Nếu tất cả đều có thể suy nghĩ thông suốt được như các nàng thì thế giới này đã không tồn tại nổi hai chữ ‘mâu thuẫn’ rồi.
Tuỳ tiện nhìn ngó xung quanh được một hồi, Khương Hy không để ý đến ‘bốn cái đuôi’ của mình nữa, hắn lựa chọn quan sát nhân sinh nơi này một chút.
Gọi là Tiên Khu nhưng sinh hoạt tại nơi này lại không khác gì Bắc Thành của Nguyệt Hải Thành là bao.
Ở đây vẫn có chợ, vẫn có các cửa hàng nhu yếu phẩm bình thường, dân chúng nơi đây đều là tu sĩ nhưng nếp sống lại không giống mấy.
Hoàng Thành đông đúc không phải bàn cãi, số lượng tu sĩ Luyện Khí cảnh cũng nhiều cực kỳ. Nhóm người này ở đây còn được biết với một tên gọi đặc thù.
Thượng vị phàm nhân.
Vì vậy, lối sống cùng sinh hoạt không khác phàm nhân là bao, chỉ là nhu yếu phẩm của bọn họ có chút cao cấp hơn thôi.
Đơn cử như nơi này không dùng phàm dược mà lại là linh dược, không ăn phàm thực mà lại ăn linh thực, rượu bình thường không đủ mạnh, linh tửu mới đủ.
Khương Hy có hệ thống nhãn tuyến của mình nên từ sớm đã biết những chuyện này nhưng tận mắt thấy thì cảm giác lại khác.
Hắn có thể cảm ứng được nhân tức của bản thân mỗi lúc một mạnh hơn, dù chỉ một chút ít thôi nhưng xác thực là có mạnh lên.
Chuyện này cũng khiến hắn lấy làm lạ không thôi.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền mượn Nhân Gian Hành Tẩu lướt lên một mái nhà cao gần đó rồi cách không hoạ một đạo Chân Tự Phù.
Dưới góc nhìn của Chân Tự Phù, mỗi một người là một đoàn bạch quan nhân mạch, hơn nữa số lượng nhân mạch này đều hướng thẳng về phía hoàng cung rồi tập hợp về một chỗ.
Đây là biểu hiện của quốc vận, trên dưới đồng lòng không chút dị nghị.
Bạch quang nhân mạch hội tụ nhiều đến độ này, Khương Hy lại còn là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ cho nên cảm ứng được cũng là chuyện bình thường.
Khương Hy bây giờ có chút hơi hối hận bốn năm này không ra đường nhiều hơn, nếu không hắn đã đủ điều kiện để cô đọng linh thức lại thêm lần nữa, từ đó trực tiếp bước thẳng vào Trúc Có cảnh đình phong Hợp Thập Kiều.
Bất quá trên đời này không có nổi hai chữ hối hận kia, chỉ có thể nói thời điểm đó hắn lựa chọn không được chuẩn xác thôi.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!