Huyền Lục

Chương 437: Chương 437: Mơ hồ Bại lộ




Tuyết Giang Thiên Thu rời đi được một đoạn tương đối xa thì một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, thân người cao ráo, trường bào trắng mang theo điểm xuyết của chim Lạc đó.

Là phục trang của Thư Viện.

Tuyết Giang Thiên Thu đang ở giữa phố đông đúc nhưng dường như những người xung quanh cũng chẳng cảm nhận được sự tồn tại của người đó.

Nàng nhanh chóng hành lễ cung kính nói ra:

“Thiên Thu xin thỉnh an đại tiên sinh”.

Trác Nhiên nhìn nàng mỉm cười có chút ngây ngô nói:

“Không cần đa lễ, đi theo ta một chút”.

“Vâng”, Tuyết Giang Thiên Thu mỉm cười đáp.

Nàng vừa dứt lời, thân ảnh của nàng bất chợt xuất hiện ở trên một mái nhà nọ tương đối cao, từ vị trí này nàng có thể quan sát được cảnh quan tổng thể của toàn bộ Nguyệt Lôi Thành.

Nàng không biết bằng cách nào nàng có thể đến được đây nhưng có Trác Nhiên ở đây thì không cần phải nghi vấn gì thêm nữa.

Lão tổ Nguyên Anh cảnh không có gì không thể làm được.

Trác Nhiên tùy ý ngồi xuống ở một bên mép mái nhà rồi thả hai chân đung đưa giữa không trung, nhìn qua trông có vẻ rất thích thú.

Tuyết Giang Thiên Thu cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì cả, từ nhỏ tiếp xúc với đại tiên sinh nên trong mắt nàng, đại tiên sinh như thế này mới thực sự là đại tiên sinh.

Nàng không ngồi vì như thế không hợp với thân phận, cho nên chỉ có thể lẳng lặng đứng đằng sau.

Đại tiên sinh mạnh đến đâu nàng không biết nhưng tam đại tộc của Thư Viện đều phải nhượng lễ ba phần khi nhắc đến hắn, cho nên phận hậu bối như nàng lại càng không dám thất lễ.

Trác Nhiên đung đưa chân một hồi, hai mắt dõi lên ngắm trăng một lượt rồi mở miệng nói ra:

“Khương Vô Nhai như thế nào?”.

Tuyết Giang Thiên Thu cung kính đáp lại:

“Bẩm đại tiên sinh, tiểu nữ đã xác nhận qua, Khương đạo hữu là Phù đạo tông sư, hơn nữa có vẻ đã tiến vào cảnh giới này được một thời gian rồi.

Mặt khác, tiểu nữ không nhìn ra sâu cạn của hắn, vô luận là tu vi hay linh thức đều vô pháp tìm hiểu”.

Trác Nhiên nghiêng đầu cười có chút ngây ngô đáp lại:

“Khương Vô Nhai là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều cao giai, khoảng cách đỉnh phong cũng không còn xa nữa, cường độ linh thức của hắn tính ra thì vô địch dưới Kim Đan cảnh, ngươi không tra ra cũng là chuyện thường”.

Lời của hắn nghe rất thoải mái, không biểu thị ngưng trọng hay cần lưu tâm gì nhưng rơi vào tai của Tuyết Giang Thiên Thu lại như lôi âm vang dội.

Theo như lời đồn thổi của đồng đạo Bắc Nguyên thì nàng biết Khương Hy là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều nhưng trong vòng mấy tháng trời có thể tiến đến tình trạng cao giai thì cũng đồng nghĩa tốc độ tu hành này quá nhanh.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Bẩm tiên sinh, không biết Khương đạo hữu là tiên thiên Trúc Cơ nào?”.

Lấy thiên phú cùng tốc độ tu hành này, nàng không thể nào nghĩ đến chuyện hắn là Phàm Mạch Trúc Cơ, thậm chí trong mắt nàng, tiên thiên Trúc Cơ mới là Trúc Cơ cảnh, còn lại không được tính.

Trác Nhiên suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Không phải Thiên Mạch, cũng không phải Địa Mạch”.

Nói như vậy cũng đồng nghĩa là Nhân Mạch, chỉ có điều Tuyết Giang Thiên Thu không hiểu vì sao đại tiên sinh lại không nói thẳng mà chọn cách phủ định như vậy.

Bất quá dù có thắc mắc thì nàng cũng không dám hỏi, đại tiên sinh đã không nói tự nhiên có thâm ý của riêng mình.

Một lát sau, Trác Nhiên nói:

“Được rồi, ngươi trở về trước đi”.

Tuyết Giang Thiên Thu cảm thấy có chút hơi kỳ quái, đại tiên mang nàng lên chỉ trao đổi một, hai câu xong liền trục lệnh đuổi người có hơi chút không được nhưng nàng cũng không thể nói gì hơn.

Nàng liền ôm quyền hành lễ rồi tế ra phi kiếm bay về khu vực trạch viện của Thư Viện, trước khi đi nàng vẫn không quên đưa mắt nhìn Trác Nhiên tựa như muốn nhìn ra điểm gì đó nhưng đáng tiếc.

Cho đến tận thời điểm Trác Nhiên chỉ còn là một chấm đen thì nàng cũng chẳng nhìn ra bất cứ thứ gì cả.

Đợi Tuyết Giang Thiên Thu rời đi thật xa, Trác Nhiên liền đưa ngón tay lên họa một đạo phù văn, ánh bạch quang phát ra óng ánh tương đối nổi bật giữa trời đêm.

Nhưng vì hắn đang ở một nơi rất cao nên cũng chẳng mấy ai để ý đến cả, thậm chí có người đứng trước mặt cũng chưa chắc đã có thể thấy được hắn.

Lão tổ Nguyên Anh cảnh một khi đã muốn ẩn mình thì chưa chắc những lão tổ cùng cấp khác đã nhìn ra, huống hồ Trác Nhiên cũng không phải Nguyên Anh cảnh bình thường.

Hắn hướng về đạo phù văn đó thành kính nói:

“Thỉnh an lão sư”.

Thanh âm của Phu Tử vang lên từ đạo phù, ngữ khí tựa hồ có chút tiếu dung:

“Như thế nào?”.

Trác Nhiên suy ngẫm một chút rồi nói ra:

“Lão sư, Khương Vô Nhai có vẻ như là Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng ta không chắc lắm, bất quá hắn chắc chắn là Phù đạo tông sư, chỉ có điều phù văn của hắn là hồng quang”.

“Hồng quang?”.

Ở bên kia, Phu Tử tựa hồ nghĩ đến thứ gì đó nên nói tiếp:

“Xem ra hắn biết cách tu luyện chính thống của Nhân Mạch Trúc Cơ, chỉ có điều pháp lực mang hồng quang thì đạo của hắn cũng không thuần Chính”.

Trác Nhiên nói:

“Hồng quang đại biểu cho Huyết Sát đạo, Hợp Hoan đạo và Dục đạo. Thiên Nguyệt Tông không phải Ma Đạo nhất mạch nên có lẽ hắn tu luyện Dục đạo”.

Phu Tử mỉm cười đáp:

“Dục đạo không xấu nhưng con đường này không dễ đi. Mặt khác, hắn vào được tông sư ở độ tuổi cùng tu vi này thì đẳng cấp Nhân Mạch tuyệt đối vượt qua Tám Mươi Vạn Dân Chúng”.

Trác Nhiên tựa hồ nghĩ đến gì đó, thần sắc của hắn vui vẻ như đứa trẻ rồi nói:

“Lão sư, có phải lão thất không?”.

Phu Tử trầm mặc một hồi rồi đáp:

“Ta không tại Nguyệt Lôi Thành nên không khẳng định được, Thần Cơ không toán mệnh được tiểu thất, cũng không toán mệnh được Khương Vô Nhai. Cả hai đều có điểm chung nhưng cũng có điểm khác, con không nhìn ra được gì khác sao?”.

Trác Nhiên lắc đầu nói:

“Ta không cảm nhận cụ thể được tình huống Nhân Mạch của hắn, chỉ biết là rất cao”.

Phu Tử nói:

“Thiên Nguyệt Tông dù gì cũng từng là một trong Thập Đại Chính Phái, nội tình của tông môn này tuyệt đối đủ mạnh để che lấp được cảm ứng của chúng ta.

Khương Vô Nhai có thể là tiểu thất nhưng cũng có thể không. Mặt khác, ngoài chuyện đó ra còn phát hiện gì không?”.

Trác Nhiên hơi nghiêng đầu, hai chân đung đưa tùy ý đáp lại:

“Khương Vô Nhai đi cùng một người, hơn nữa người này từng đến Thư Viện gặp tiểu lục, theo như mô tả của tứ sư muội thì không sai”.

Phu Tử biết chuyện của Hiên Minh ngày hôm đó nên cũng có chút ấn tượng với vị ‘Khương đại ca’ kia, ban đầu lão có chút suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ vô tình vị ‘Khương đại ca’ trong lời Hiên Minh lại bất ngờ xuất hiện ở đây thì danh tính của Khương Vô Nhai ít nhiều đều có chút sáng tỏ.

Lão mỉm cười nói ra:

“Nguyên lai là cố nhân của tiểu lục, con đi tìm Quan Nhân Các, tra tường tận người này cho ta”.

Trác Nhiên có chút không hiểu, hắn nói:

“Lão sư, không phải tứ sư muội tra rồi sao?”.

Phu Tử lắc đầu đáp:

“Tiểu tứ chỉ tra quá khứ, không tra đoạn đường sau. Con làm việc ta yên tâm hơn”.

Nghe vậy, Trác Nhiên liền có chút vui vẻ, hắn mỉm cười nói:

“Vâng, thưa lão sư”.

Nhưng đột nhiên hắn nhớ đến gì đó nên nói tiếp:

“Lão sư, người đang mong hắn không phải tiểu thất phải không?”.

Phu Tử nghe vậy liền cười cười đáp:

“Nếu hắn thật sự là tiểu thất thì một chuyến này có lẽ không thể về rồi”.

Trác Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói:

“Lão sư, ta sẽ tận lực ngăn lão thất lại”.

Phu Tử cười đáp:

“Để mọi chuyện tự nhiên đi”.

Vừa dứt lời, đạo phù văn kia cũng ảm đạm rồi biến mất, Trác Nhiên vẫn giữ sắc mặt ngây ngô như cũ nhưng ánh mắt của hắn đã tồn thêm một chút ý vị thâm trường.

Không ai biết hắn đang nghĩ gì nhưng hắn lại khiến cho mọi người có cảm giác thật tiếc nuối.

Cảm giác này thật sự rất khó hiểu.

...

...

Khương Hy không biết được thời điểm hắn nghĩ bản thân mình còn đang thoải mái chơi đùa với tiểu Hoàng thì Phu Tử cùng Nhậm Trác Nhiên đã bắt đầu ngờ ngợ ra thân phận của hắn rồi.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn được, sử dụng dung mạo thật có điểm lợi nhưng đồng thời cũng có điểm bất lợi của nó.

Bị phát hiện chung quy lại cũng là chuyện sớm muộn bất quá Khương Hy cũng không sợ lắm. Thư Viện còn muốn lôi kéo hắn nên chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài.

Hắn cũng sẽ nhân thời điểm ‘kéo giãn’ này để ẩn mình trở lại bóng tối, Thư Viện xem như biết nhân dạng thực của hắn thì cũng chẳng sao cả, sau lần này hắn cũng không có ý định tiếp tục sử dụng lại nhân dạng thực của mình.

Hành động lần này chủ yếu là để phân tán sự chú ý của các đại tông môn khác thôi, hơn nữa bản thân hắn còn dính dáng để quá khứ của Hiên Minh khá nhiều, nếu Thư Viện còn muốn giữ mặt mũi thì tự nhiên sẽ giấu hắn thật sâu.

Tự mình ẩn giấu thì có chút khó khăn, vì vậy Khương Hy lựa chọn ‘nhờ’ Thư Viện trợ giúp một chút, dù sao song phương cũng có lợi.

Thư Viện biết nhân dạng của hắn, biết luôn Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ cũng chẳng phải vấn đề gì, dù gì Minh Kính trưởng lão cũng sẽ không để hắn rơi vào tay Thư Viện.

Có nhiều phương bảo hộ ngầm thế này thì Khương Hy càng nắm chắc khả năng sinh tồn của bản thân mình hơn.

...

Những ngày sau đó, khách nhân đến quán trà cũng mỗi lúc một nhiều, đám người Kế Trường Minh, Quan Mộng Hân biết hắn đến Nguyệt Lôi Thành tự nhiên cũng kéo một lượt sang để chào hỏi.

Khương Hy đương nhiên tiếp đãi bọn hắn đủ chu đáo, dù sao cũng đều là người quen cả. Chỉ có điều lần này Kế Trường Minh đến không mang theo hai thiên kiêu còn lại của Cửu Tiêu Tông nhưng theo ngữ khí của hắn thì hai người kia đang súc thế chuẩn bị.

Đồng dạng các đại thiên kiêu khác cũng đang bế quan súc thế chờ ngày Thượng Dao Thiên Trì mở ra.

Đám người Kế Trường Minh chấp nhận súc thế chậm một chút chung quy lại cũng chỉ để đi gặp Khương Hy nên trong thâm tâm, hắn cũng có chút cảm động.

Đời này tính ra hắn không có quá nhiều bằng hữu, thậm chí có là bằng hữu thì song phương vẫn mơ hồ tồn tại một loại liên kết lợi ích nên cũng không thể khiến hắn cảm động được.

Hành động của đám người Kế Trường MInh nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng Khương Hy cũng sẽ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Đương nhiên, bọn hắn cũng không nán lại quá lâu, khoảng độ một tiếng sau khi đến thì bọn hắn đều lũ lượt kéo nhau trở về rồi.

Trước khi đi, Kế Trường Minh còn không quên cố ý nhắc hắn lời hứa hẹn tái đấu lần trước.

Thông qua cảm nhận của bản thân, Khương Hy biết đám người Kế Trường Minh đã mạnh hơn trước không ít.

Bọn hắn đều là thiên kiêu, chỉ cần dời mắt đi chỗ khác một chút thôi thì lúc quay lại bọn hắn đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Vô luận là tâm tính hay thiên phú thì thiên kiêu đều là khối ngọc thô nhất đẳng, chỉ cần mài dũa cẩn thận qua năm tháng thì sẽ trở thành mỹ ngọc thôi. Đường đi của bọn hắn còn dài nhưng hiện tại cũng chẳng mấy ai vượt nổi bọn hắn nữa rồi.

Tại phòng riêng nơi quán trà.

Khương Hy ngồi trên bồ đoàn tựa hồ có chút suy nghĩ, tiểu Hoàng nằm nhoài ngay trên đùi hắn, hắn mắt nhắm nghiền lại ngáy lên từng tiếng nho nhỏ.

Bàn tay của hắn đều đặn vuốt từ đỉnh đầu tiểu Hoàng ra đến tận sau đuôi, thủ pháp nhẹ nhàng, động tác thuần thục. Tiểu Hoàng không chỉ ngủ thiếp đi mà còn ngủ rất sâu, Tuyết Lam cùng Khương Hy nói chuyện cũng không khiến nó thức dậy được.

Xung quanh hai người bọn hắn bây giờ là một tòa đại trận phù văn thu nhỏ chuyên cách biệt linh thức cùng thanh âm giữa bên trong và bên ngoài.

Tòa đại trận này là tác phẩm đặc thù của Lam Thiên Tuyết Tộc nên bọn hắn cũng không lo có cao thủ Phù đạo mạnh hơn nghe lén được.

Xem như Minh Kính trưởng lão đến đây thì cũng chưa chắc nhất thời phá được đại trận này bởi bản chất Phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc và nhân loại là hoàn toàn khác nhau.

Đạo khác nhau, khó xen lẫn.

Tuyết Lam đột nhiên nói:

“Kế hoạch của ngươi quá liều lĩnh”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Liều cũng không sao, tương lai của Nhân Võng không thể gặp bất cứ trở ngại gì”.

Tuyết Lam trầm mặc một hồi rồi nói:

“Hôm nay ta vận dụng linh nhãn tra xét một chút thì đã phát hiện ra tung tích của một vài lão tổ Nguyên Anh cảnh, số lượng tuy chưa đầy đủ nhưng hai tay hai chân cộng lại cũng không đếm đủ được”.

Khương Hy mỉm cười nói:

“Thượng Dao Thiên Trì là bí cảnh quan trọng nhất tại giai đoạn Trúc Cơ, nội tình của các thiên kiêu có được đề thăng hay không chính là nhờ vào bí cảnh này. Các vị lão tổ Nguyên Anh cảnh không trọng thị mới là lạ”.

Tuyết Lam nói tiếp:

“Như vậy làm sao ta chạy được?”.

Khương Hy cười cười đáp:

“Yên tâm, Thượng Dao Thiên Trì mở ra rất lâu, nhanh thì cũng một tháng, lâu cũng phải một năm, trong thời gian đó, các đại phái sẽ không lưu lại Nguyệt Lôi Thành quá lâu.

Lấy thực lực cùng Phù đạo Lam Thiên Tuyết Tộc của ngươi, trốn cũng không khó”.

“Dưới Nguyên Anh cảnh ta nắm chắc nhưng nếu đích thân Nguyên Anh cảnh bám theo thì ngươi tính như thế nào?”, Tuyết Lam nói.

Khương Hy mỉm cười đầy ý vị, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một tòa trận bàn. Tuyết Lam cũng có chút hiếu kỳ nên nhìn vào trong quan sát một chút.

Không bao lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đầy kinh ngạc nhìn Khương Hy.

“Từ đâu ngươi có được thứ này?”.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.