Huyền Lục

Chương 370: Chương 370: Một bầu rượu trắng




Khương Hy biết đến Dạ Ma từ đời trước nhưng lại không biết được cơ cấu sát thủ Kim Diện như thế nào. Tại đời trước khi còn là Trúc Cơ cảnh thì hắn chỉ ủy thác cho sát thủ Ngân Diện bình thường.

Từ khi bước vào Kim Đan cảnh thì trong tông tự nhiên sẽ có người đi làm thay cho nên dẫn đến việc Khương Hy không nắm rõ được cách thức phân biệt sát thủ Kim Diện như thế nào.

Thiết Diện cùng Ngân Diện thì dễ rồi, có số hiệu thì sẽ có phân đà quản, không có số hiệu thì đưa vào diện sát thủ tự do, từ đó liền có tên để phân biệt.

Sát thủ Kim Diện nhìn chung thì có chút giống với sát thủ tự do nhưng vì nhóm người này lại là cao tầng hạch tâm của Dạ Ma nên dùng tên gọi kiểu số hiệu có vẻ không hợp lý lắm.

Vì vậy, Khương Hy nghĩ đến một trường hợp tương tự với đạo danh, tức là dùng danh hiệu để gọi nhau.

Chỉ là hắn không quá chắc lắm thôi, nếu sai thì nghe mắng một chút cũng được, dù sao hắn cũng không lo Dạ Ma thật sự ra tay với hắn vì thế lực này còn đang bận khảo nghiệm hắn đây.

...

Sát thủ Kim Diện kia nghe vậy liền có chút ngạc nhiên nói ra:

“Ồ, ngươi còn biết đến cả chuyện này? Là ai nói vậy?”.

Đoán đúng rồi sao?

Khương Hy thầm nghĩ, sau đó hắn thành thật đáp:

“Bẩm đại nhân, là ta tự đoán”.

Sát thủ Kim Diện đột nhiên cười vang, tiếng cười này không phân nam cũng không phân nữ, nghe qua thì có chút hơi chói tai nhưng Khương Hy vẫn phải ráng nghe thôi.

Sát thủ Kim Diện gật đầu nói ra:

“Ngươi rất thông minh, thực lực cũng không tồi. Chuyện này bản tọa có thể xác nhận ngươi đoán đúng nhưng lấy cấp bậc hiện tại thì ngươi chưa được biết”.

Khương Hy gật đầu, chưa được biết thì chưa được biết vậy.

Sát thủ Kim Diện nói tiếp:

“Mấy ngày nay ngươi vẫn một mực âm thầm quan sát không động thủ, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?”.

Khương Hy thu Thiên Nhãn Phù đang sử dụng lại rồi ôm quyền đáp:

“Bẩm đại nhân, ta là sát thủ, đương nhiên phải đợi nàng sơ hở rồi nhất kích tất sát. Lấy thực lực của ta, đối cứng với nàng cơ hồ là tự sát”.

Sát thủ Kim Diện gật đầu hài lòng, biểu hiện này không sai, hơn nữa thực tế lại càng yêu cầu loại tâm tính này.

Thánh Nữ Ma Cung không hiếu sát nhưng nàng ra tay lại cực kỳ nặng nên người không rõ nội tình sẽ cảm thấy nàng đáng sợ.

Những sát thủ thất bại từ trước đến nay đều chết là vì không hiểu nàng.

Điều cơ bản nhất của một sát thủ là hiểu rõ mục tiêu của mình mà còn không nắm được thì chết cũng đáng.

Bất quá...

“Ta không cấm ngươi dẫn dụ những người khác đến nhưng sao lại kéo cả sát thủ khác vào?”, sát thủ Kim Diện nghiêm nghị hỏi.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói ra:

“Bọn hắn cũng nhận nhiệm vụ, ta tạo cho bọn hắn một cơ hội không được sao?”.

Sát thủ Kim Diện đáp:

“Không phải không được nhưng vấn đề là ngươi kéo cùng một lúc quá nhiều sát thủ được khảo nghiệm chết chung”.

Nghe vậy, Khương Hy liền hiểu, số lượng sát thủ được khảo nghiệm lần này theo lời của Nguyệt Hải Đà chủ cũng phải lên đến hàng trăm người.

Hắn chơi chết mấy chục người liền như vậy dễ khiến Dạ Ma bất mãn. Dưới góc nhìn của hắn, sát thủ Kim Diện này hẳn là người giám sát hắn, hơn nữa sâu trong nội tâm cũng muốn duy trì hắn nên mới nhắc nhở trước.

Bất quá Khương Hy nghĩ việc hắn chơi chết mấy chục người kia cũng không tạo nên ảnh hưởng quá lớn gì.

Hắn từ tốn nói ra:

“Ngài cũng thấy đấy, ta dẫn rất nhiều người nên cơ hội để bỏ trốn vẫn có nhưng không một ai lựa chọn trốn cả. Kết quả này là bọn hắn tự chọn.

Bọn hắn thất bại!”.

Sát thủ Kim Diện: “...”

Rất có đạo lý, bất quá tên tiểu tử này ương ngạnh đến thế?

Hắn cảm thấy trong số những sát thủ được khảo nghiệm lần này thì Vô Cửu có xác suất cao sẽ vượt qua dù không giết được Quỳ Liên.

Nhưng cũng đồng thời, hắn cảm thấy Vô Cửu có một chút vấn đề trong lối suy nghĩ, gọi tàn nhẫn thì không đúng nhưng người này sẽ không từ thủ đoạn.

Đối với sát thủ, đây là một tố chất vô cùng quan trọng nhưng để đối nội trong nội bộ Dạ Ma thì rất dễ tạo nên nội loạn.

Dưới góc nhìn của sát thủ Kim Diện, Khương Hy là một nhân tố bất ổn cần phải được quan sát thêm một đoạn thời gian nữa.

Khương Hy không biết sát thủ Kim Diện đang có những suy nghĩ ‘sai lệch’ về hắn nhưng thấy người này im lặng không nói nữa thì hắn cũng không nói thêm.

Hắn tạm thời không để ý đến người này, cho nên liền nhìn về phía hướng Quỳ Liên đi, Thiên Nhãn Phù âm thầm được vận lên.

Con ngươi hắn một lần nữa lại sáng lên một đạo phù văn, tầm nhìn ngay lập tức được mở rộng ra rồi quan sát.

Qua mấy ngày liên tục quan sát Quỳ Liên, Khương Hy đã nắm được một chút thói quen của nàng, đơn cử như việc sau khi xử lý xong đám ‘phiền phức’ thì nàng sẽ di chuyển chậm lại không ít.

Có lẽ thời điểm này là lúc nàng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, dưới góc nhìn của người khác, đây tuyệt đối là thời cơ để xuất thủ nhưng với Khương Hy thì không.

Lần trước hắn cũng xuất thủ ở thời điểm tương tự nhưng nàng vẫn mạnh kinh hồn. Nếu không triệt để tiêu hao phân nửa sức lực của nàng thì nàng vẫn sẽ khó chơi như cũ.

Trầm mặc vài giây, Khương Hy liền ôm quyền hướng sát thủ Kim Diện nói ra:

“Bẩm đại nhân, nàng sắp rời khỏi tầm mắt của ta, ta xin phép được đi trước”.

Nghe vậy, sát thủ Kim Diện ngẩng đầu nhìn về phía Quỳ Liên nơi phương xa rồi xua tay đuổi người.

Khương Hy mỉm cười hành lễ rồi quay lưng bước ra một bước, thân hình ngay lập tức biến mất không còn một vết tích, đến mặt tuyết cũng không lưu lại một dấu chân nào.

Sát thủ Kim Diện gật nhẹ đầu hài lòng, xử lý vết tích như vậy mới không bị người truy tìm ra.

Sau đó, hắn nâng cánh tay phải lên, ống tay nào nơi đó đã nát tươm không còn một mảnh, trên cánh tay kia còn có một vệt đỏ kéo dài trên da nhìn rất nổi bật.

Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn chắp tay phải sau lưng nên Khương Hy không nhìn ra được dị trạng nhưng có lẽ bản thân hắn cũng không ngờ rằng Hạo Hãn Toái Thần Chỉ lại thực sự ‘tổn thương’ được tu sĩ Kim Đan cảnh.

Sát thủ Kim Diện có chút cau mày lại, hắn đánh giá thấp một chiêu thần thông này, lần trước hắn cũng là người quan sát Khương Hy nên biết được Quỳ Liên rất nhẹ nhõm đem chiêu này đánh ngược trở lại.

Nay hắn cũng thử đối cứng thử xem, thật không ngờ một chiêu này lại mạnh đến vậy.

Hắn có cảm giác tổng bộ đánh giá sai thực lực của cả Khương Hy lẫn Quỳ Liên, nhất là Khương Hy.

Lấy tu vi Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều lại có thể gây lên tổn thương ngoài da cho tu sĩ Kim Đan cảnh trung kỳ, chuyện này nghe qua thì quá mức khôi hài nhưng bản thân hắn đã kiểm nghiệm rồi.

Một chỉ kia rất mạnh, tu sĩ Ngưng Dịch cảnh không cẩn thận cũng mất mạng như chơi.

Mặt khác, tốc độ đó quá nhanh, dù không nhanh bằng hắn nhưng dưới Kim Đan cảnh đã không có người nào nhanh hơn được rồi.

Rốt cuộc tên tiểu tử này tu luyện kiểu gì vậy?

Suy nghĩ một hồi, sát thủ Kim Diện rút ra một tấm ngọc bài có chút tương tự với tấm ngọc bài của Khương Hy nhưng lại khác màu.

Của Khương Hy là bạch ngọc còn của sát thủ Kim Diện là xanh ngọc.

“Có chuyện gì?”, một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ đó.

Sát thủ Kim Diện bất giác đứng thẳng lưng lên rồi nói ra:

“Bẩm trưởng lão, ta có chuyện cần báo”.

...

Sát thủ Kim Diện gọi chủ nhân của thanh âm lạnh nhạt đó là trưởng lão thì đối phương tự nhiên là sát thủ Ngọc Diện, lão tổ Nguyên Anh cảnh của Dạ Ma.

Hắn không nói thành lời mà truyền âm vào bên trong tấm ngọc bài kia để nói chuyện, đồng dạng thanh âm của vị trưởng lão Ngọc Diện đó cũng tự động vang lên trong não hải của hắn.

Cuộc đối thoại của hai người diễn ra rất lâu thì mới chấm dứt, nội dung thế nào thì cũng chỉ có hai người bọn hắn mới biết được.

Về phần Khương Hy thì hắn đương nhiên không biết sau khi bản thân rời đi thì có đại sự xảy ra nên cũng chẳng mảy may đề phòng chút nào.

Nhưng kể có biết thì hắn cũng không thể suy tính được bất cứ chuyện gì, đối phương là lão tổ Nguyên Anh cảnh, loại tồn tại tối đỉnh này trừ bỏ Mặc Hiên bị đoạn đạo đồ ra thì còn lại hắn không thể tạo ra tác động nào được cả.

Quay trở lại thực tế, Khương Hy âm thầm bám theo Quỳ Liên cũng được tương đối lâu rồi, đồng thời cũng âm thầm quan sát hành động của nàng.

Thú thật thì hắn cảm thấy nàng đúng là Thánh Nữ thật nhưng không phải của Ma Đạo hay Chính Phái, hành động của nàng rất bình thường như bao người khác.

Nàng là Trúc Cơ cảnh nhưng giống hắn, nàng vẫn ăn bình thường, mỗi ngày vẫn đầy đủ ba bữa.

Nàng thích ngắm cảnh nên hay đi dạo một mình, nàng thường lựa chọn những chỗ cao để quan sát, bên cạnh luôn luôn không thiếu một bầu rượu bầu bạn.

Rượu nàng uống không phải loại linh tửu trân quý nào, chỉ là rượu trắng bình thường được ủ từ gạo của phàm nhân mà thôi.

Ngày trước Khương Hy sống tại Nguyệt Hải Thành cũng đã thử qua loại rượu này rồi, hơi cay nhưng vẫn uống được, đặc biệt là rượu này giải sầu rất tốt.

Năm đó Điền đại phu qua đời, hắn đã làm tận năm vò rượu trắng rồi lăn ra ngủ ngay giữa sân, cuối cùng phải để Lân dìu về phòng nghỉ ngơi.

Lấy tửu lượng của hắn thì ngần đó không thể chuốc say được, huống hồ bản thân hắn tại thời điểm đó còn có linh lực hộ thể.

Hắn nghe nói rượu trắng có thể giải sầu, vậy nên hắn mua uống thôi.

Hắn không dám để bản thân say theo cơn men vì ai biết được, khi say lên thì hắn sẽ làm ra loại hành động mất trí nào?

Quỳ Liên uống rượu không vội, nàng từ tốn rót ra một cái chén nhỏ rồi lại từ tốn nhấm nháp. Nàng phải tốn khá lâu thì mới uống hết được chén rượu đó.

Quang cảnh của Bắc Nguyên không có gì đặc biệt ngoại trừ đồng tuyết trắng cùng thảo nguyên bạt ngàn nhưng nàng vẫn say mê nhìn ngắm nó không rời.

Loại say mê này hiện rõ ở trong mắt nàng, cứ như thể nàng đã ao ước được thấy cảnh này từ rất lâu rồi vậy.

Khương Hy không biết Quỳ Liên thích gì vì dường như cái gì nàng cũng thích.

Kẹo đường cho trẻ em, nàng thích.

Phấn trang điểm, nàng thích.

Tô mì bán vội ven đường, nàng thích.

Đánh cờ với một lão nhân gần đất xa trời, tay chân run rẩy không cầm nổi một quân cờ đường hoàng, nàng cũng thích.

Càng quan sát Quỳ Liên, Khương Hy cảm thấy bản thân hắn bị nàng thu hút không ngừng, vô luận là dung mạo hay tính cách, nàng đều cuốn hút hắn.

Thậm chí, trong vô thức hắn cũng từng có suy nghĩ nên buông tha nàng rồi thử chịu trừng phạt của Dạ Ma một lần.

Loại suy nghĩ này rất nguy hiểm, đồng thời cũng khiến hắn rùng mình không thôi.

Quỳ Liên không đấu trực tiếp với hắn nhưng nàng vô tình dùng những hành động của mình để cách không mài chết hắn.

Nàng quả thực rất đáng sợ, nhưng hắn lại không ghét điều này.

Đây mới là phong phạm nàng nên có.

Nàng thích ngắm cảnh đồng tuyết, cho nên nàng lựa chọn chỗ cao, và chỗ cao này lại cao không tưởng.

Nàng ngồi trên một mỏm đá phủ đầy tuyết trắng, bên dưới là một vách núi cao không thể tả, đến Khương Hy dùng Thiên Nhãn Phù cũng không thể nhìn thấy được chân núi ở đâu.

Độ cao này đã vượt quá một dặm.

Dãy núi nàng chọn để ngắm cảnh cũng đầy ý vị không kém. Dãy núi này gọi Thiên Nhai sơn mạch.

Với chiều dài lên đến gần năm ngàn dặm cùng độ cao gần hai mươi dặm, Thiên Nhai sơn mạch là một trong hai tấm bình phong tự nhiên của Bắc Nguyên.

Độ dài của nó đủ để kéo ngang chắn lại hết đường chân trời, cho nên tên nó mới là Thiên Nhai.

Vượt qua sơn mạch này chính là địa bàn của Quang Minh Thần Điện.

Sở dĩ Thần Điện được đặt ở đây là vì nơi cao nhất của Thiên Nhai sơn mạch cũng là nơi gần với mặt trời nhất trên Đại Lục.

Thần Điện tôn thờ quang minh cho nên mỗi năm đến kỳ đại lễ đều sẽ đến Thiên Nhai Đỉnh để tế bái.

Tính toán thời gian thì khoảng tầm năm tháng nữa là đến kỳ đại lễ nhưng tại thời điểm này thì đệ tử của Thần Điện đã gấp rút chuẩn bị rồi.

Cảnh giới của Thần Điện trong giai đoạn này tuyệt đối không thấp một chút nào cả.

Quỳ Liên lựa chọn đến đây với thời điểm bây giờ xác thực rất nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.