Nam hài tử bị ‘bốc’ lên trên cao bây giờ nào dám còn có thái độ hùng hổ như trước được nữa. Cha mẹ hắn có thực lực gì hắn đương nhiên biết nhưng trong đó không có cái trò điều khiển vật thể từ xa như thế này.
Thế là hắn đành im lặng chịu trói.
Một đoạn thời gian sau, Khương Hy liền thả nam hài tử xuống dưới đất rồi bắn về phía hắn một đạo pháp lực. Đạo pháp lực này được diễn hóa từ Sắc Dục Thiên.
Pháp lực nhập thể, nam hài tử bất giác liền rùng mình lên một cái, sắc mặt đỏ au kia vô thanh vô tức mà biến mất, trả lại vẻ trắng hồng non nớt của trẻ con ban đầu. Nhiệt khí cũng không còn bốc ra nữa mà đã lắng đi.
Phiên Cốc chủ một tay đưa lên che miệng, ánh mắt lộ rõ không thể tin nổi mà nhìn lấy nam hài tử, đồng dạng Phong Cốc chủ cũng như vậy.
Nam hài tử thân là người trực tiếp cảm nhận được, hắn đương nhiên hiểu được cảm giác biến hóa ở sâu bên trong cơ thể hắn.
Hắn cảm giác được một dòng nước ấm nào đó đột ngột xuất hiện rồi cuốn đi số nhiệt khí ở trong cơ thể hắn rồi biến đi đâu không biết. Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm bởi bây giờ hắn đúng thật rất khỏe mạnh.
Hắn vui mừng hướng cha mẹ hắn mà nói ra:
“Mẫu thân, phụ thân, con thật khỏe rồi”.
Nghe vậy, Phiên Cốc chủ vội vàng chạy đến kiểm tra tình huống như thế nào, sau đó ánh mắt nàng liền chuyển thành cảm kích hướng Khương Hy mà nói ra:
“Đa tạ công tử đã ra tay”.
Phong Cốc chủ cũng vội vàng nói ra:
“Đa ta công tử đã ra tay”.
Khương Hy khoác tay nói ra:
“Chỉ là biện pháp tạm thời thôi”.
Nghe vậy, Phiên Cốc chủ tuy rằng có chút thất vọng nhưng đồng thời trong lòng cũng nhiều thêm một phần hi vọng. Từ trước đến nay nàng cùng lão công nhiều lắm cũng chỉ có thể trợ giúp con trai áp chế cỗ nhiệt khí kia mà thôi, nào có đơn giản tạo ra được hiệu ứng ‘tạm thời’ như Khương Hy được.
Vậy nên hành động này của hắn đối với Phong Cốc chủ cùng Phiên Cốc chủ cứ như là cọng rơm cứu mạng vậy.
Sau đó, Khương Hy không để ý hai người nữa mà tiến đến chỗ nam hài tử rồi ngồi xuống nói ra:
“Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì?”.
Nam hài tử nghe vậy liền có chút hơi phản kháng nhưng Phiên Cốc chủ đã nhanh chóng dùng tay véo mông hắn một cái rồi. Hắn liền giật nảy lên mà nói ra:
“Ta gọi Phong Phiên Khánh”.
Nam hài tử ưỡn ngực mình ra mà nói với một cách tương đối là hào hùng, bất quá rơi vào mắt Khương Hy liền buồn cười không thôi.
Đột nhiên, Khương Hy nghĩ đến cái gì đó mà mỉm cười, Sắc Dục Thiên âm thầm được vận lên. Ánh mắt hắn trong nháy mắt liền có chút câu dẫn, hắn cười nhẹ rồi nói ra:
“Được rồi, tiểu đệ đệ ngươi có muốn hết bệnh không?”.
Nghe vậy, Phong Phiên Khánh tựa hồ lại giống như trước nhưng ánh mắt hắn bất ngờ nhìn vào mắt Khương Hy rồi dại ra. Một tia mê mang không biết từ lúc nào đã lướt qua trong đầu Phong Phiên Khánh, hắn liền lễ phép đáp lại:
“Đệ... Đệ muốn”.
Đôi phu thê Phong Cốc chủ nghe xong lại càng giật mình không thôi, đứa con trời đánh này sao lại đột ngột đổi tính rồi. Bất quá hai người cũng chỉ hai mắt nhìn nhau mà thôi, mọi sự còn lại để Khương Hy tiếp quản, bọn họ ở bên quan sát là được.
Phong Phiên Khánh nói ra một câu xong liền đến bản thân hắn cũng không tin nổi chứ đừng nói đến là cha mẹ hắn. Nhưng đến bản thân hắn cũng không thể lý giải được thì biết sao giờ. Nhưng Khương Hy trong mắt hắn bây giờ đúng thật là thuận mắt hơn không ít.
Nhìn thấy biểu hiện của Phong Phiên Khánh, nội tâm Khương Hy liền gật đầu cảm thán Sắc Dục Thiên không thôi.
Sắc Dục Thiên ngoại trừ công dụng mà hắn thường dùng ra thì nó còn giúp cho Khương Hy có thể đạt được thiện cảm trong mắt người khác.
Dù sao dân gian cũng có câu ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ mà. Sắc Dục Thiên gợi lên một đạo bình chướng gọi là ‘tình’ ở bên trong Phong Phiên Khánh, từ đó liền khiến mọi thứ hắn nhìn ở Khương Hy đều trở nên thuận mắt hơn.
Đương nhiên, Phong Phiên Khánh cũng sẽ không thật sự nổi ‘tình’ lên với hắn, đây chỉ là một loại tiểu xảo mà thôi. Bất quá đối với một đứa bất trị như Phong Phiên Khánh thì thế này là đủ rồi.
Sau đó, Khương Hy mỉm cười, một tay đưa lên xoa đầu Phong Phiên Khánh một chút rồi quay sang nói với đôi phu thê Phong Cốc chủ:
“Hai vị đạo hữu, chúng ta nói chuyện một chút thôi”.
Nghe vậy, Phong Cốc chủ liền gật đầu đáp ứng, còn Phiên Cốc chủ thì nhìn qua Phong Phiên Khánh thêm một vài lần nữa, xác định đám nhiệt khí trên người hắn trong thời gian ngắn sẽ không tái phát thì mới yên tâm.
Tiếp theo, nàng liền nhớ đến Ngô Hùng còn đang đả tọa ở ngoài rìa Cốc nên nàng liền vội vàng nói ra:
“Khánh nhi, mẫu thân có việc cần phải bàn với công tử, con tự chơi một mình nhé. Nhưng nhớ một điều rằng, không được ra khỏi Trúc Lâm Viên này. Được chứ?”.
“Vâng, con nghe rõ”, Phong Phiên Khánh thành thật gật đầu đáp ứng.
Phiên Cốc chủ an tâm xoa đầu hắn một chút rồi ra ngoài, tiến về chỗ bàn trúc ở ngoài sân.
...
...
Phong Cốc chủ vì chuyện của Phong Phiên Khánh mà phiền nhiễu nhiều năm, nay trong tức khắc đã có thể thấy con trai khỏe mạnh, bản thân hắn liền phi thường cao hứng.
Mặc dù Khương Hy bảo chỉ là biện pháp tạm thời nhưng người có thể nhanh chóng nghĩ ra cái gọi là ‘tạm thời’ thì chắc chắn có thể nghĩ ra được cách chữa triệt để.
Vậy nên hắn liền vì Khương Hy mà rót cho hắn một chén linh trà rồi nói:
“Khương công tử, trà này gọi Phong Phiên, là do đích thân Phong mỗ sử dụng linh dược trồng được mà tạo thành. Mời công tử thử xem”.
Khương Hy mỉm cười gật đầu, sau đó nâng chén trà lên mà ngửi qua một chút, một mùi hương nhẹ dịu liền thoảng qua, đầu óc liền thanh thuần hơn đôi chút.
Hai mắt có hơi mở ra một chút mà ngạc nhiên, sau đó liền ngửa cổ mà uống. Nước trà vào miệng, ngay lập tức bùng nổ ra một vị đắng không ngờ, tổ hợp với mùi hương trước đó thì hoàn toàn trái ngược nhau.
Trà này gọi Phong Phiên cũng là có cái lý của nó, dựa vào khí tức biểu hiện của đôi phu thê này thì Phong Cốc chủ là một dạng bùng nổ mãnh liệt còn Phiên Cốc chủ thì nhu nhu hòa hòa.
Sự kết hợp giữa hai đặc tính trái ngược này lại vừa vặn bù trừ cho nhau mà tạo thành tuyệt phối.
Đặt chén trà xuống, Khương Hy gật nhẹ đầu nói ra:
“Trà ngon”.
Nghe vậy, Phong Cốc chủ liền mừng rỡ không thôi, hắn tiếp tục nâng ấm trà lên tiếp tục rót cho Khương Hy thêm một chén nữa. Sau đó hắn nói ra:
“Ban nãy đã thất lễ với công tử nên Phong mỗ chưa giới thiệu rõ ràng. Phong mỗ gọi là Phong Chính, còn nương tử tên là Phiên Phương Hoa”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Gặp qua hai vị đạo hữu, ta họ Khương”.
“Khương công tử hữu lễ”, Phong Chính cùng Phiên Phương Hoa đồng loạt nói ra.
Hai người bọn họ không rõ vì sao Khương Hy chỉ xưng mỗi họ nhưng nếu hắn đã không nói thì tất có lý do không nói được. Bọn họ cũng không nổi hứng lên tò mò làm gì, dù sao đối phương cũng là người có khả năng chạy chữa cho con trai họ.
Chào hỏi qua một vài câu xong, Phiên Phương Hoa liền hường Khương Hy nói ra:
“Khương công tử, không biết con trai ta rốt cuộc là bị bệnh gì?”.
Nghe vậy, Khương Hy gật nhẹ đầu rồi đáp lại:
“Cũng không có gì to tát cả, Ngũ Hành trong cơ thể bị mất cân bằng mà thôi”.
Phong Chính có chút hơi khó hiểu mà nói ra:
“Khương công tử lý giải như thế nào?”.
Khương Hy nói ra:
“Như thế này, con trai hai ngươi, Phong Phiên Khánh năm nay lên mười, trong cơ thể cũng đã hiển hóa ra được linh căn. Theo linh thức của ta do xét được thì là tam tạp linh căn, theo thứ tự là Hỏa, Kim, Thổ.
Ngũ Hành bất cân là khi một thuộc tính hoàn toàn vượt trội hoặc yếu kém hơn so với những thuộc tính còn lại. Trong trường hợp của Phong Phiên Khánh thì hành Hỏa mạnh vượt trội hơn quá nhiều so với hành Kim cùng hành Thổ.
Cho nên tình huống nhiệt khí ly thể cũng vì thế mà xảy ra”.
Nghe vậy, Phong Chính cùng Phiên Phương Hoa nhìn nhau mà hiểu ra được vấn đề. Nguyên lai là do linh căn không cân bằng.
Phiên Phương Hoa đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói ra:
“Nếu tình huống kéo dài thì Khánh nhi... sẽ như thế nào?”.
Khương Hy làm một hớp trà rồi đáp lại:
“Với cách làm hiện tại của Phiên đạo hữu thì Mộc linh lực của ngươi bây giờ cũng dần không áp chế được nữa đi?”.
Phiên Phương Hoa gật đầu đáp lại:
“Đúng như công tử nói, dạo gần đây ta thay Khánh nhi trấn áp nhiệt khí cũng không còn thuận lợi như trước được nữa”.
Phiên Phương Hoa ngẫm lại thời gian gần đây, nhiệt khí từ Phong Phiên Khánh không những thoát ly ra nhiều mà còn mạnh hơn trước. Nàng mỗi lần muốn trấn áp chúng cơ hồ phải vận nhiều lực hơn, cứ qua một ngày là lực phải vận thêm một thành.
Thậm chí nàng cũng dự tính đến trường hợp có ngày nàng không thể trấn áp được nữa cơ, chỉ có điều nàng không dám nghĩ đến a.
Trông thấy Phiên Phương Hoa tựa hồ có chút gấp, Khương Hy cũng không để nàng chờ lâu, hắn đáp:
“Không đến ba năm, con trai ngươi sẽ bị thiêu cháy mà chết”.
Một câu này hắn nói rất thản nhiên, cứ như là ‘đến giờ rồi, ăn thôi’ vậy, ánh mắt không chút gợn sóng, giọng điệu không chút nhấn nhá.
Phiên Phương Hoa nghe xong hai chân liền khẽ run lên, nếu không phải bây giờ nàng đang ngồi thì chắc chắn đã ngã ra đất rồi.
Đột nhiên, một luồng khí ấm truyền vào trong người nàng, Phiên Phương Hoa nhìn sang Phong Chính mà run giọng nói ra:
“Lão công... Khánh nhi...”.
Phong Chính đưa tay ra sau lưng nàng mà vỗ nhẹ, hắn ôn nhu nói ra:
“Không sao, Khương công tử có cách”.
Sau đó hắn quay sang Khương Hy mà nói:
“Phong mỗ nói đúng chứ?”
Khương Hy gật đầu, Phiên Phương Hoa mới thở nhẹ ra một hơi, nàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút rồi nói ra:
“Không biết Khương công tử định làm bằng cách gì?”.
Khương Hy lại làm thêm một hớp trà nữa, cái vị đắng của Phong Phiên này thật đúng với sở thích của hắn, hắn mỉm cười đáp:
“Bệnh đã bắt đầu bằng linh căn, vậy thì chữa cũng sẽ từ linh căn. Cách đơn giản nhất... chính là tu luyện công pháp có thuộc tính hỏa”.
Lời vừa dứt, sắc mặt Phong Chính liền đặc sắc không thôi, đến Phiên Phương Hoa cũng ngờ vực không ít. Căn quái bệnh kia bọn họ mất mười năm đau khổ tìm kiếm cách chữa trị, vậy mà câu trả lời lại đơn giản đến thế sao.
Phong Chính nhịn không được mà nói ra:
“Khương công tử, chữa trị Ngũ Hành bất cân thật chỉ có từng đó thôi sao?”.
Khương Hy gật đầu đáp lại:
“Hai vị đạo hữu, Ngũ Hành bất cân đối với người bình thường thì đúng là tử lộ nhưng Phong Phiên Khánh rõ ràng có linh căn, hơn nữa lại còn thiên về thuộc tính hỏa.
Trên con đường tu hành nếu một mực phát triển hành Hỏa trong cơ thể thì hiệu quả có thể xem với song linh căn rồi.
Thành thật mà nói, Ngũ Hành bất cân đối với hắn có lợi cực lớn”.
Nghe vậy, sắc mặt đôi phu thê Phong Chính cùng Phiên Phương Hoa rốt cuộc cũng xuất hiện ý cười, đồng thời sâu trong ánh mắt họ, Khương Hy cũng thấy được sự cảm kích ở trong đó.
Phong Chính cười lớn rồi nói ra:
“Thật may qua, công pháp ta tu luyện lại thuộc hành Hỏa... ha ha ha”.
Khương Hy không đáp, đám hỏa xà lúc trước là minh xác đúng đắn nhất. Bất quá...
“Như vậy vẫn không đủ”, Khương Hy nói ra.
Phong Chính có chút không hiểu mà đáp lại:
“Ý của Khương công tử là thế nào?”.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Công pháp của Phong đạo hữu tu luyện là Luyện Khí công pháp, luận về độ tinh thuần của linh lực tu luyện ra thì không đủ để tiêu hóa lượng nhiệt khí kia đâu”.
Nghe vậy, sắc mặt Phong Chính liền trầm hẳn xuống nhưng bản thân hắn cũng không biết nên làm sao cho phải. Hắn chỉ là tán tu, nhiều nhất cũng chỉ có thể thu về được Luyện Khí công pháp mà thôi, còn công pháp bậc cao hơn hắn chưa từng nghĩ bao giờ.
Phiên Phương Hoa cũng trầm lại, nhưng nàng khác Phong Chính, nàng có thể nghe ra được một chút ý tứ từ lời của Khương Hy, vậy nên nàng liền đáp lại:
“Khương công tử có cao kiến gì chăng?”.
Ánh mắt hắn lướt qua một tia tinh quang, sau đó hắn mỉm cười nói ra:
“Ngũ Hành bất cân đích thật hiếm thấy, vậy nên ta sẽ ban cho Phong Phiên Khánh một hồi tạo hóa. Bất quá giao dịch kia hai vị không có đường lui”.
Phong Chính hít vào một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy hai tay ôm quyền hành lễ mà nói ra:
“Chỉ cần con trai của tại hạ bình an, yêu cầu gì của công tử tại hạ cũng sẽ đáp ứng”.
Đồng dạng, Phiên Phương Hoa cũng đứng dậy hành lễ với Khương Hy, ánh mắt hai người bọn họ phi thường thành khẩn, cũng phi thường gấp gáp.
Thấy vậy, Khương Hy liền lấy từ trong giới chỉ ra một quyển sách trống. Sau đó Hắc Trúc Bút xuất hiện trong tay rồi bắt đầu viết chữ.
Đôi phu thê Phong Chính thấy vậy liền im lặng không phát ra tiếng động mà để cho hắn viết.
Khương Hy viết rất nhanh, hơn nữa chữ của hắn cũng rất đẹp. Thân là Phù sư, chữ của hắn không những đẹp mà còn có thêm cả linh tính nữa, mỗi một nét chữ hắn viết ra liền như nước chảy mây trôi vậy, tĩnh lặng nhưng lại sống động.
Khoảng một giờ đồng hồ sau, Khương Hy cũng dừng bút lại, hắn đưa quyển sách cho Phong Chính rồi nói ra:
“Về sau, Phong Phiên Khánh tu luyện công pháp này là được”.
Cẩn thận tiếp nhận lấy quyển sách, Phong Chính nhìn qua ngoài bìa một chút, trên đó không có ghi bất cứ thứ gì cả. Hắn liền có chút tò mò mà nói ra:
“Khương công tử, môn công pháp này là...?”.
Khương Hy làm thêm một hớp trà rồi mỉm cười đáp lại:
“Triêu Dương Quyết... Cao giai Trúc Cơ công pháp”.
Lời vừa ra, quyển sách trên tay Phong Chính liền rơi xuống đất.