Huyền Lục

Chương 4: Chương 4: Nguyệt Hải Thành




Đói bụng, với phàm nhân là bình thường, với Khương Hy thì có chút lạ. Một ngàn năm rồi hắn chưa từng ăn gì khác ngoài đan dược, càng không có đói bụng. Từ khi đột phá Trúc Cơ hắn liền ích cốc, việc ăn uống từ đó đã không còn quan trọng nữa.

Đến nay cảm giác lại một lần nữa, Khương Hy có chút suýt xoa tự nhủ:

“Thương hải tang điền a, không biết mấy lão già kia biết tin ta tọa hóa có cảm thụ ra sao đây“.

Ngẫm một hồi Khương Hy liền thở dài, ôm bụng đói quay vào gặp Điền đại phu:

“Lão bá, ta qua chỗ Tứ nương ăn”

Điền đại phu nghe vậy liền thò vào tay áo lấy ra một túi bạc ném cho hắn, nói:

“Cầm lấy, chiều nay lão già ta có việc, tiệm thuốc đóng cửa, cũng một tháng rồi không ra ngoài, ngươi cũng nên tìm hiểu một chút cuộc sống ở Bắc Thành đi”

Điền đại phu nói xong liền phất tay đuổi người. Cầm lấy túi bạc trong tay, Khương Hy cười nói:

“Đa tạ lão bá”

Hắn di chuyển về phía cửa, trước khi đi không quên đem biển hiệu vào nhà cất. Thu dọn xong liền di chuyển qua chỗ Tứ nương.

Tứ nương là một phụ nhân trung niên, tuy đã có tuổi nhưng nàng trông chỉ như cuối độ tuổi hai mươi mà thôi. Dung mạo Tứ nương khá bình thường nhưng với người đã nhìn thấy nàng liền khó quên. Điểm đặc biệt mà Tứ nương có là khóe miệng của nàng, mỗi lần nàng cười, khóe miệng của nàng như được thổi hồn vậy.

Mặt khác Tứ nương là một người rất dễ nói chuyện nhưng tính cách nàng... lại đặc biệt nóng. Có hôm Khương Hy ra ăn trễ liền bị Tứ nương rầy mắng đại nhãn tử ngươi tuổi còn đang lớn, không ăn đúng giờ sao được. Mắng một hồi liền mắng lây qua lão Điền bóc lột sức trẻ nhỏ, già mà không kính các loại.

Khương Hy vào quán thấy Tứ nương đang loay hoay chuẩn bị, nàng vốn không thích có người đứng cùng bếp nên hầu như mọi việc nàng đều tự làm. Hắn suy nghĩ một hồi vẫn quyết định lại giúp. Tứ nương thấy hắn liền bảo:

“Đại nhãn tử đến rồi đấy à, lại ngồi đi”

“Tứ nương, hôm nay thật đông khách”, Khương Hy đáp.

Hắn nhìn quanh quán ăn, hôm nay quả thật rất đông, ngay cả hắn cũng không có chỗ để ngồi đây.

“Tứ nương cũng không biết, Đại nhãn tử ăn gì đây?”, Tứ nương lắc đầu, quay sang hỏi, tay vẫn không ngừng xắt hành, dáng vẻ rất thành thạo, hành xắt rất đều.

Khương Hy suy nghĩ một hồi, nhìn quanh xem thử mọi người ăn gì, chợt nhớ đến tiểu Linh lúc sáng. Hắn cười nói:

“Tứ nương, cho ta bát Mỳ Bắc Thành”

“Được, đợi một lát Tứ nương làm cho ngươi”, Tứ nương cười nói, khóe miệng hiện ra.

Tứ nương là một quả phụ, phu quân vốn là một ngư dân, không may thay mười năm trước đã gặp nạn ngoài biển. Gốc gác mà nói, Tứ nương vốn sống ở Đông Thành, sau khi phu quân qua đời, nàng liền chuyển đến về Bắc Thành, mở một quán ăn nhỏ.

Quán ăn của Tứ nương rất có danh khí, không kém mấy quán ăn lớn nổi danh chút nào, hằng ngày người ra người vào tấp nập. Tứ nương nổi tiếng với trù nghệ cao, khắp Bắc Thành không đối thủ. Nhiều lần nhận được lời mời từ các quán ăn lớn, Tứ nương vẫn nhã nhặn từ chối, một mực chấp nhất với quán ăn của mình.

Khương Hy đứng đợi một hồi liền thấy một nhóm người vừa ăn xong, đứng dậy trả tiền, hằn liền nhảy vào ngồi. Trong thời gian một tháng, hắn học được một điều ở quán Tứ nương, đó là “không nhanh liền mất quyền lợi“. Hôm nay đông khách, lại càng phải nhanh.

Một lát sau, Tứ nương mang bát mỳ ra. Mùi hương liền lan tỏa hết cả quán, mọi người đều không tự chủ mà nhắm mắt, khứu giác tự động ngửi mùi hương. Mỳ Bắc Thành, danh xứng với thực, toàn Bắc Thành không bát mỳ nào vượt qua nổi bát mỳ đang hiện hữu trước mặt Khương Hy.

Sợi mỳ dài trắng mà không nát, nước dùng trong vắt có thể thấy đáy. Trái ngược với hình thức thì mùi hương của nó lại mãnh liệt vô cùng. Ở trên còn có thịt và rau củ ngâm được xếp ngay ngắn, Tứ nương còn rắc thêm hành xắt lúc nãy vào. Bát mỳ lúc này trông như kỳ trân dị bảo, Khương Hy thật không nỡ ăn nhưng dạ dày liền thúc dục hắn quá rồi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tứ nương, cười nói:

“Đa tạ Tứ nương, ta sẽ ăn ngon”

“Được rồi, Đại nhãn tử ăn ngon, Tứ nương làm việc tiếp”, Tứ nương cười đáp, sau liền quay lại bếp.

Khương Hy liền bắt tay vào ăn, sợi mì dai vừa miệng, thịt thật mềm, thật thơm. Miếng thịt khi vào miệng hắn lập tức tan chảy ra, mùi vị bắt đầu thấm nhuần vào khoang miệng như một bước dạo đầu. Hắn bê tô lên húp một chút nước dùng, là nước dùng đậm đà của sò điệp. Hương vị liền lan tỏa đến khắp ngóc ngách trên người hắn. Khương Hy ngạc nhiên.

“Không phải ta đang ăn linh thực chứ?”

Linh thực là thực phẩm dành cho người tu hành, nhất là giai đoạn Luyện Khí. Linh thực dùng linh khí để nuôi trồng ra, giá trị liên thành. Tương tự như linh dược, linh thực không thể bán loạn. Phủ thành chủ và thế gia kiểm soát loại mặt hàng này rất kỹ.

Dù không làm từ linh thực, nhưng Mỳ Bắc Thành quả thực rất ngon. Bắc Thành đệ nhất Mỳ, không sai chút nào.

Trong lúc Khương Hy đang ăn, người vào quán ngày càng đông. Trong quán đã không còn bàn trống, khách nhân liền xếp hàng chờ đợi. Trong lúc mọi người đợi liền tám chuyện với đồng bạn

“Huynh đệ đã biết chuyện gì chưa?”

“Lão ca, có chuyện gì nữa rồi?”

“Nghe nói vài tháng trước có tiên nhân tọa hóa rồi”

Lời vừa ra, mọi người trong quán liền đình chỉ hoạt động lại, ánh mắt đều dồn về hướng thanh niên đang nói. Khương Hy cũng đình chỉ, chỉ là hắn đình chỉ sớm hơn những người khác mà thôi, thầm nghĩ xem ra tin tức cũng đã truyền đến đây rồi.

Thanh niên bị mọi người nhìn đến có chút lúng túng, Tứ nương còn nhìn hắn với con dao ở trong tay. Ở Huyền Đô Đại Lục, tiên nhân đáng được kính trọng, ngươi dám sỉ nhục tiên nhân, mọi người liền đập chết ngươi. Thanh niên liền cuống lên, đưa ba ngón tay lên thề:

“Ta nói thật, tin tức này ta nghe từ Đô đại nhân ở Phủ Thành chủ”

Nghe đến Phủ Thành chủ mọi người liền thôi không nhìn hắn nữa. Ở Nguyệt Hải Thành, phủ Thành chủ là một cụm từ rất nặng, Thành chủ là cây định hải thần châm của Nguyệt Hải Thành.

Trong ý nghĩ của mọi người, tiên nhân gì đó trong miệng khách nhân cũng không bằng vị Thành chủ đại nhân kia, dù sao với phàm nhân, biết bay liên nhân, ở phủ Thành chủ còn có một đội quân biết bay nữa kia. Một số người tò mò liền đợi để nghe tiếp, thanh niên thấy vậy liền tiếp tục:

“Đô đại nhân nói, tiên nhân kia địa vị rất cao... nghe bảo sống còn lâu hơn cả Thành chủ đại nhân“.

“Cái gì cơ, sống lâu hơn cả vị kia sao?”, mọi nguồ chấn kinh.

“Thật, nghe nói Thành chủ còn cảm thán... gọi là tiền bối nữa cơ”

“Này vị huynh đệ, ngươi không nói xạo đó chứ?”

Một khách nhân không tin mà nói ra. Vị khách nhân này một nhà ba thế hệ đều sống ở Nguyệt Hải Thành, từ thế hệ đầu đến giờ đều chỉ có duy nhất một vị Thành chủ. Chưa hề có một sự kiện truyền vị hay thay đổi nào cả. Trong mắt khách nhân này, Thành chủ đại nhân chính là trường sinh bất tử, hắn không tin cũng là lẽ đương nhiên.

“Ta đương nhiên là nói thật, hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì, nói mau”, có người nóng nảy thúc giục.

“Hơn nữa Đô đại nhân bảo vị tiên nhân kia sống đã hơn ngàn năm. Trời ạ, là ngàn năm đấy”

Mọi người trong quán liền trầm trồ, sống hơn ngàn năm, nhà họ kéo dài đến hai mươi đời còn không dài đến thế. Có người liền cảm khái tiên nhân quả là tiên nhân, có người tiếc nuối vì vị tiên nhân kia đã tọa hóa rồi. Thậm chí có người còn kinh sợ mà nghĩ thầm:

“Sống hơn ngàn năm... sẽ không phải là yêu quái chứ?”

Những lời này đương nhiên sẽ không nói ra, như thế gọi là xúc phạm tiên nhân. Tiên nhân cao cao tại thượng, phàm nhân không thể hiểu, cũng không thể chạm vào được.

Khương Hy ngồi ngay đó cũng không nghe nữa, tiếp tục ăn bát mỳ, lòng cảm khái:

“Ngàn năm hóa bụi đất vàng a, tiếc thay “lão phu” còn chưa đến mức đó“.

...

Buổi chiều, Khương Hy đi dạo quanh Bắc Thành. Nguyệt Hải Thành quả không hỗ là một trong các đại thành của Đại Nguyệt Hoàng Triều, tòa thành này to hơn nhiều so với tưởng tượng.

Nhân số của Nguyệt Hải Thành là hai trăm vạn người, nếu tính luôn cả thương nhân lẫn khách vãng lai thì con số có thể lên đến hai trăm năm mươi vạn người. Nguyệt Hải Thành chia làm năm khu vực, lần lượt là Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung ương.

Đầu tiên là Đông Thành, Đông Thành nằm ở vị thế tương đối đặc thù so với bốn khu vực còn lại, nó nằm ngay trên biển. Đông Thành rất lớn, chiếm 4 phần diện tích của Nguyệt Hải Thành, chức năng cũng quan trọng nhất, đó là quản lý thương cảng. Hải cảng của Nguyệt Hải Thành phi thường có danh khí, hằng năm đóng góp kim ngạch cho Đại Nguyệt Hoàng Triều không ít. Hải cảng nơi đây giúp hàng hóa được lưu thông thuận lợi hơn. Nguyệt Hải Thành giao thương với rất nhiều nơi, bao gồm cả đại lục khác. Ngoài cảng có rất nhiều tàu thuyền neo đỗ, địa thế của Bắc Thành rất cao, Khương Hy có thể thấy được ngoài cảng có linh thuyền.

Linh thuyền là một loại di chuyển pháp khí có tác dụng phòng ngự mạnh, ngoài trừ điều đó ra linh thuyền không khác thuyền bình thường là bao nhiêu. Tác dụng phòng ngự chủ yếu là để chống yêu thú và hải tặc. Tu vi cao thì trực tiếp phi hành mà đi, tuy nhiên để di chuyển từ đại lục ra hải đảo gần nhất ít nhất cũng là Kim Đan cảnh tu vi. Tu vi chưa đến đó thì ngoan ngoãn trả tiền mà đi Linh thuyền thôi.

Bắc Thành là nơi có địa thế cao nhất ở Nguyệt Hải Thành. Và người sống ở đây chủ yếu là phàm nhân. Bắc Thành không giàu có nhưng cũng không đến mức gọi là nghèo. Ít nhất Khương Hy chưa thấy ăn xin nào xuất hiện ở Bắc Thành.

Thêm vào đó, Bắc Thành có Nguyệt Hải tam nhân, đều là kỳ nhân ở lĩnh vực của họ. Riêng điều này Khương Hy chưa bao giờ để tâm là bao, bởi vì hắn đã từng gặp hết cả ba.

Thần Y Điền đại phu.

Thần Trù Tứ nương.

Thần Kịch lão Hoàng.

Nam Thành thì khác. Nam Thành vô cùng giàu, giàu đến dọa người. Ở Nam Thành, dù có ai lỡ làm rơi tiền cũng không ai muốn lấy, ở đây không thiếu nhất chính là tiền. Nam Thành cũng nơi vui chơi của các tầng lớp, đồng thời cũng là nơi đãi khách của Phủ Thành chủ.

Tây Thành diện tích tương đối nhỏ nhưng địa vị cực cao. Nếu Bắc Thành tập trung phàm nhân, thì Tây Thành là nơi của người tu hành. Toàn bộ người tu hành sẽ ở đây, đương nhiên Nguyệt Hải Thành cũng không cấm họ ở chỗ khác. Tuy nhiên, người tu hành cần gì thì chỉ có Tây Thành mới bán, tỉ như linh dược, linh thực hay tài liệu luyện khí. Đương nhiên, trừ bỏ trường hợp của Điền đại phu.

Cuối cùng là Trung Ương Thành, diện tích nhỏ nhất nhưng cũng là nơi quan trọng nhất. Bởi vì... Phủ Thành chủ tọa lạc ở đây.

Thành chủ của Nguyệt Hải Thành Khương Hy chưa bao giờ gặp nhưng cũng có nghe các trưởng lão ở Cửu Tiêu Tông nói qua, tu vi là Kim Đan đỉnh phong, thậm chí là có xu hướng Hóa Nguyên cảnh.

Với thân phận “Phù Linh” mà nói, Nguyệt Hải Thành chủ là vãn bối, năm nay cũng gần sáu trăm tuổi. Đại nạn sắp tới, không lâu nữa nếu không đột phá đến Nguyên Anh, vị thành chủ này liền vẫn lạc. Tình huống hiện tại của Phủ Thành chủ có lẽ không được tốt lắm.

Ngoài vị thành chủ này ra, Nguyệt Hải Thành còn vài cái thế gia, nổi trội liền là Thẩm, Tô, Lý, Tưởng tứ đại thế gia. Bốn nhà này có Kim Đan tu sĩ tọa trấn. Tứ đại thế gia nằm ở Tây và Nam Thành.

Để cân bằng cuộc sống giữa người tu hành và phàm nhân, Nguyệt Hải Thành bắt buộc phải đặt ra một vài thiết luật như sau.

Thứ nhất, tu sĩ tu vi từ Kim Đan kỳ trở lên mới được quyền phi hành trong nội thành.

Thứ hai, tu sĩ không được phép xuất thủ trong thành. Nếu đánh thì ra ngoại thành, không thì đệ đơn lên phủ Thành chủ, mọi chuyện liền giải quyết ở lôi đài.

Thứ ba, tu sĩ không được can thiệp vào cuộc sống của phàm nhân.

Thứ tư, ở nội thành, tu sĩ và phàm nhân bình đẳng.

Thứ năm, người vi phạm, nhẹ thì bị phế, nặng trực tiếp giết.

Năm điều này Khương Hy cảm thấy cũng tương đối ổn, duy chỉ có điều thứ tư là hắn có chút khinh thường.

Tu sĩ và phàm nhân... bình đẳng được sao?

...

Vừa đi vừa xem Nguyệt Hải Thành, Khương Hy không để tâm rằng mấy vị cô nương xung quanh đều đang nhìn hắn. Quả thực, qua một tháng tĩn dưỡng và khôi phục thương thế, Khương Hy liền trở về với dáng vẻ tiểu bạch kiểm trước kia.

Không có Điền đại phu và Tứ nương ở cạnh, Khương Hy không cần phải bày bộ dạng trẻ ngoan ra. Hắn lúc này trông tĩnh lặng như mặt hồ, mang trên người một phong vị bí ẩn mà khiến người tò mò.

Phía sau hắn có một ánh mắt đang nhìn, từ lúc Khương Hy bước vào con đường này, ánh mắt kia đã luôn nhìn vào hắn.

Chủ nhân của ánh mắt kia thầm nghĩ.

Quái lạ.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.