Huyền Lục

Chương 196: Chương 196: Nhân Phù nhất đạo - Nhân Võng Phù




Khương Hy chật vật chống người ngồi dậy, một nửa bên áo từ sớm đã trượt khỏi người nên vừa vặn để lộ ra một vết lõm do chưởng lực của Mị Cơ để lại.

Hắn vội vàng lấy ra số Hồi Cốt Tán ngày trước mà rắc lên trên. Một tiếng xì xèo như cháy liền phát ra. Khương Hy cắn răng mà chịu đựng, đồng lời lưỡi của hắn cũng khẽ run rẩy lên.

Hắn rút ra một trương Liệu Thương Phù mà trực tiếp dùng nó lên cơ thể, đồng thời cũng há miệng vừa ra, để lộ một đoạn lưỡi bị cắn đến gần đứt.

May mắn dưới tác dụng trị liệu của Liệu Thương Phù, lưỡi của hắn rốt cuộc cũng được hoàn hảo nối liền lại trong tích tắc. Chỉ có điều phải uốn qua uốn lại một chút thì thanh âm mới có thể phát ra lại bình thường.

Bất quá thương thế ở phần ngực còn muốn tốn thêm một chút thời gian.

Khương Hy khẽ nở ra một nụ cười hướng Mị Cơ mà nói ra:

“Tiểu tỷ tỷ, ta đã ôn nhu rồi, sao ngươi nỡ cắn lưỡi của ta vậy?”.

Ánh mắt của Mị Cơ giờ nào còn mị ý, mị nhãn gì nữa, giờ đây trong mắt nàng đã tràn ngập sát cơ. Nàng gằn từng chữ một mà nói ra:

“Tiểu tử, bớt hoa ngôn. Vừa rồi ngươi đã làm gì ta?”.

Nếu để ý, mỗi khi nàng mở miệng ra, ở ngay trên lưỡi nàng liền lấp lóe lên một đạo phù văn rồi dần dung nhập vào bên trong.

Khương Hy khẽ nhếch miệng, một bên tập trung sinh mệnh lực từ Liệu Thương Phù mà chữa trị thương thế, một bên thay đổi giọng điệu mà trả lời:

“Mị Cơ, tạo nghệ phù đạo của ngươi rất cao, ngươi thử phá đạo phù đó của ta đi. Nếu ngươi phá được, ngươi muốn làm gì ta cũng được”.

Giọng điệu bây giờ của hắn rất bình thản, tự tin, thậm chí là có chút ngạo khí.

Mị Cơ đương nhiên nhận ra được từ lời nói của hắn, bất quá nàng thật không hiểu từ đâu mà hắn có thể lấy ra được cỗ tự tin đó mà nói chuyện với nàng.

Nàng liền híp mắt lại, một đạo uy áp kinh khủng liền phóng ra mà hướng về phía hắn.

Khương Hy mỉm cười, ánh mắt hắn liền hiện ra một tia tinh quang. Ngay lập tức, uy áp của Mị Cơ biến đi mất dạng, nàng vội vàng ôm đầu mà rên lên một tiếng đau đớn.

Toàn thân nàng liền run rẩy không thôi.

Nàng đương nhiên biết thứ hắn đưa vào cơ thể nàng là gì, là một đạo phù văn. Nhưng thân là Phù sư Kim Đan cảnh, nàng tự nhiên có ngạo khí với tạo nghệ phù đạo của mình.

Nàng liền ngồi xuống mà tập trung linh thức đi phá giải, ánh mắt vẫn chứa đầy sát cơ mà nhìn lấy Khương Hy.

Khương Hy đương nhiên không quản nàng nhìn hắn đầy ác ý thế nào, hắn chỉ mỉm cười rồi đưa một tay ra làm thủ thế mời mà thôi.

Sau đó, hắn liền im lặng mà tập trung chữa thương ở trên ngực. Nếu thương tích dạng này ở trên thân thể phàm nhân thì bây giờ đã sớm lành.

Nhưng cơ thể của Khương Hy đã trải qua hai lần đại thuế biến, một lần nhờ vào Thủy Linh quả, một lần nhờ vào Sắc Dục Khí rèn thể nên giờ đây thể chất của hắn mặc dù không đến mức tiên thiên nhưng đã sớm bỏ xa hậu thiên rồi.

Lấy loại cơ thể này mà còn bị gãy xương nát thịt thì một chưởng hời hợt kia của Mị Cơ cũng xem như đáng sợ. Nếu nàng thật trực tiếp vận linh lực lên đánh thì có khi trên người hắn bây giờ đã thủng một lỗ rồi.

Ở bên kia, Mị Cơ tập trung toàn linh thức của mình vào mà bắt đầu đi giải đạo phù đó. Mặc dù đạo phù này có chút quỷ dị nhưng nàng cũng không nhìn nó nhiều.

Trong mắt nàng, nó cũng chỉ là một đạo phù của tu sĩ Trúc Cơ cảnh mà thôi. Cái nàng quan tâm nhất hiện tại chính là một lát nữa phải xử lý Khương Hy ra sao đây.

Bất quá không được bao lâu thì mi tâm của nàng có hơi chút nhăn lại.

“Cái đạo phù này vậy mà khó giải đến thế?”, nàng tự nhủ.

Sau đó, nàng liền hít vào một hơi rồi dốc hết toàn lực mà đi phá đạo phù kia. Khương Hy có thể vượt cấp phá Thiên Lý Băng Phong Phù Trận của nàng, nàng sao lại không thể phá được một đạo phù văn của tu sĩ Trúc Cơ cảnh được.

Mang theo loại tâm tư này, nàng liền lần thứ hai xâm nhập vào thể nội mà phá giải.

Mười lăm phút, nàng liền nghiêng người về phía trước mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt có chút tái nhợt lại, ánh mắt có chút hơi nhòe đi.

Tựa hồ như linh thức đã bị tổn thương rồi.

Ánh mắt nàng có chút run run, mang theo ánh nhìn không thể tin được mà nhìn về phía Khương Hy.

Quang mang của Liệu Thương Phù ảm đạm đi rồi biến mất, thương thế của hắn rốt cuộc cũng lành lặn. Hắn liền đưa tay lên khẽ chạm vào một chút, xác nhận độ đàn hồi vẫn còn tốt thì mới kéo vạt áo lên mà chỉnh trang lại y phục.

Khương Hy nhìn nàng có chút tiếu dung mà nói ra:

“Thế nào, ngươi chịu thua rồi?”.

Mị Cơ cắn răng, toàn cơ thể có chút run rẩy lên, nàng phun ra một ngụm máu rồi căm hận nhìn hắn mà nói ra:

“Rốt cuộc đạo phù đó là sao?”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Nhân Phù nhất đạo - Nhân Võng Phù”.

Đầu óc của Mị Cơ có chút mụ mị, nàng chưa từng nghe qua Nhân Phù nhất đạo là cái gì cả chứ đừng nói là Nhân Võng Phù.

Nhưng nàng thề, đạo phù này cực kỳ đáng sợ, nàng càng dùng bao nhiêu lực để phá nó thì cơ thể nàng liền nhận lại bấy nhiêu lực đáp trả.

Đạo phù đó với nàng cứ như là một thể vậy.

Phá thì chịu tổn thương mà không phá thì đạo phù đó vẫn sẽ ở đấy.

Mị Cơ không phải đồ ngốc, nàng có thể khiến cho Dương gia lão tổ phản bội lại Tinh Sơn Thành tự nhiên chứng minh được trí lực của nàng.

Từ cái giây phút nàng không phá được Nhân Võng Phù thì nàng liền biết một đời này nàng khó mà thoát được khỏi tay của Khương Hy rồi.

Nàng có chút khó khăn mà chống người ngồi dậy rồi bình tĩnh nhìn hắn nói ra:

“Nói đi... ngươi muốn gì?”.

Khương Hy nhếch mép đáp lại:

“Thân thể ngươi”.

Nghe vậy, con ngươi của Mị Cơ liền co rụt lại, thân thể nàng có chút run nhẹ lên vì hoảng sợ. Vì giải đạo phù đó mà nàng xém chút nữa quên Khương Hy cũng là cao thủ mị công.

Một thân dụ hoặc ban nãy nàng đã tự thân trải nghiệm, có thể khiến nàng phấn khích đến mức đó chứng tỏ mị công của hắn đã sớm gần ngang với nàng rồi, thậm chí ở một vài chỗ còn muốn hơn.

Mà cao thủ mị công đáng sợ nhất ở điểm nào?

Chính là thải bổ.

Nữ nhân thì thải dương bổ âm, nam nhân thì thải âm bổ dương.

Nàng cũng từng đi thải bổ người khác, tự nhiên liền biết cảm giác khi thải bổ nó như thế nào. Thẳng thắng mà nói, nó rất thoải mái, thậm chí có thể ví như thuốc phiện khó bỏ.

Nhưng người bị thải bổ lại khác, cái cảm giác đó mặc dù nàng không biết nhưng những người bị nàng thải bổ cơ hồ đều không muốn sống nữa.

Nhìn lấy cái bộ dạng này của nàng, Khương Hy tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Nội tâm hắn liền vui vẻ không thôi.

Bị một tên tiểu bối Kim Đan cảnh bắt nạt, hắn tự nhiên sẽ không quên, hắn vốn tính toán ngày sau trả lại là được.

Đáng tiếc Mị Cơ tu luyện mị công. Nàng có mị công, hắn liền mang Sắc Dục Thiên đến khắc chế.

Dù sao mị công của nàng cũng chỉ là hàng tạp toái.

Tạp toái là thế nào?

Là loại mị công chuyên đi thải bổ người khác. Ở bất kỳ phương diện nào đi chăng nữa thì cưỡng chế chẳng bao giờ đem lại hiệu quả tối ưu.

Nếu xem tu vi bình thường của người bị thải bổ là mười thành thì thải bổ chỉ có thể cướp được nhiều nhất là bảy thành tu vi mà thôi, hơn nữa lại không phải thuần.

Thải bổ càng nhiều, về lý đáng ra nên có lợi nhưng đạo lý vật cực tất phản vẫn luôn tồn tại. Kiều Sở Sở chính là một ví dụ điển hình nhất.

Đó cũng chính là lý do Khương Hy xem các loại thải bổ thuật trá hình mị công là hàng tạp toái.

Chân chính mị công cùng dục công trong thiên hạ vốn không có nhiều. Sắc Dục Thiên của hắn cũng xem như một trong số đó.

Hơn nữa mục đích cuối cùng của nó vẫn là song tu mà không phải thải bổ.

Khương Hy từ sau khi tu luyện Sắc Dục Thiên đến nay, hắn ngủ qua cũng không đến mười người, nhưng về cơ bản, đôi bên đều có lợi đối với việc tu luyện tự thân.

Hắn muốn thân thể của Mị Cơ là vì hắn muốn song tu, hắn muốn mượn mị công của tu sĩ Kim Đan cảnh để đạp chân vào cánh cửa viên mãn.

Bất quá nàng hiểu lầm ý hắn rồi.

...

Khương Hy nhìn qua nàng một chút rồi nói ra:

“Yên tâm, ta không thải bổ ngươi, ta đang nói là song tu. Bất quá chuyện này ngươi sẽ tự quyết định”.

Nghe vậy, sắc mặt của Mị Cơ liền có chút biến hóa, vui mừng có nhưng nghi ngờ cũng có. Nàng có chút nghi hoặc mà hướng hắn nói ra:

“Vậy ta từ chối được chứ?”.

Nàng đã không thể phá được Nhân Võng Phù, vậy thì phải thay đổi lại thái độ của mình, từ từ nghiên cứu dần dần rồi ngày sau lại xung kích đi phá lại.

Trước mắt, nàng không nên đắc tội với hắn quá, nếu không kẻ ăn khổ lại là nàng.

Nghe nàng nói vậy, Khương Hy liền mỉm cười nói ra:

“Khoan hãy từ chối đã, ta còn chưa nói hết điều kiện của mình đâu”.

Mị Cơ trầm mặc lại, thi thoảng, ánh mắt của nàng vẫn sẽ hướng về phía chiến trường ở đằng xa kia mà quan sát.

Xác nhận Cung Thương còn lâu mới hạ màn nên tạm thời nàng vẫn còn thời gian. Nàng ngồi thẳng người dậy, ánh mắt mang một vẻ bình tĩnh rồi nói ra:

“Điều kiện của ngươi là gì?”.

Trông thấy nàng như vậy, nội tâm hắn liền âm thầm gật đầu, quả nhiên tố chất tâm lý của tu sĩ Kim Đan cảnh vẫn có đủ. Hắn liền lại trước mặt nàng rồi ngồi xuống, công bình khởi tọa mà nói ra:

“Làm thuộc hạ của ta trong một trăm năm, sau đó ngươi muốn rời đi, ta cũng không cản”.

Hắn dừng lại một chút rồi quan sát biểu cảm của nàng, xác nhận tựa hồ có hơi chút biến hóa, hắn liền nói tiếp:

“Đương nhiên trong một trăm năm đó, cái ta cần là ngươi tự nguyện chứ không phải bắt buộc”.

Nghe xong, Mị Cơ liền cười lạnh nói ra:

“Dùng Nhân Võng Phù xong rồi bảo ta tự nguyện? Sao ngươi không bảo con cá bay lên trời luôn đi?”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Cổ thú Côn Bằng cũng là từ một con cá mà thành”.

Mị Cơ liền im lặng không nói. Hắn cũng chỉ đùa với nàng thôi, sau đó hắn liền khụ một tiếng rồi nghiêm túc nói tiếp:

“Hiện tại tu vi của ngươi là Kim Đan cảnh nhưng theo ta thấy, công pháp của ngươi hẳn cũng chỉ là cực phẩm Trúc Cơ công pháp đi?”.

Mị Cơ có chút không kiên nhẫn nói ra:

“Vòng vòng vo vo, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”.

Khương Hy bật cười lên một tiếng mà đáp lại:

“Nếu ta dùng Kim Đan công pháp để mua chuộc ngươi, ngươi có đồng ý không? Đương nhiên cái ta nói là công pháp đồng hệ”.

Nghe vậy, một cơn lôi minh liền đánh ngang trong đầu Mị Cơ, sắc mặt của nàng liền có đại biến hóa nhưng chỉ trong chốc lát thôi.

Kim Đan công pháp đối với nàng đương nhiên có mức dụ hoặc rất cao, thậm chí bảo nàng... phản bội Thuần Thú Môn luôn cũng được. Dù sao Thuần Thú Bảo Điển cũng không thích hợp với nàng.

Nhưng Kim Đan công pháp nào dễ kiếm, nàng đã đi khắp nơi, vào không biết bao nhiêu bí cảnh, phế tích để tìm kiếm nhưng không thể nào có thể tìm ra được một môn chứ đừng nói là thích hợp.

Vậy nên những lời vừa rồi Khương Hy nói không quá đáng tin.

Khương Hy tự nhiên biết những lời này rất khó tin, tục ngữ có câu nói có sách mách có chứng. Hắn không có cái nào hết cả, Mị Cơ tin được mới là lạ.

Bất quá, thân là tu sĩ, hắn tự nhiên có cách để người khác tin. Sau đó, hắn liền ở trước mặt Mị Cơ mà đưa ra ba ngón tay chỉ thiên mà thề từng lời một.

Đối với hành động này, Mị Cơ đương nhiên rất ngạc nhiên, bước vào Trúc Cơ cảnh, mỗi một lời thề đều sẽ có ứng nghiệm rất mạnh, không phải cứ muốn thề là thề được.

Nhưng đồng thời, trong suy nghĩ của nàng cũng lóe lên một ý tưởng, đó chính là Khương Hy thật sự có Kim Đan công pháp phù hợp với nàng.

Nàng liền vội vàng nói ra:

“Ngươi thật sự có Kim Đan công pháp?”.

Khương Hy mỉm cười nói ra:

“Đến thề với thiên đạo ta cũng làm rồi, ngươi còn không chịu tin?”.

Mị Cơ liền rơi vào trầm mặc, một lúc sau, nàng liền thở dài ra một hơi rồi lấy ra một quyển sách đưa cho hắn.

Nàng có chút uể oải nói ra:

“Hi vọng ngươi không gạt ta”.

Tiếp nhận lấy quyển sách kia rồi đọc qua một chút, Khương Hy liền biết đây chính là công pháp của nàng rồi. Nếu nàng đã chịu đưa, vậy thì kế hoạch cũng nên bắt đầu thôi.

Ánh mắt Khương Hy liền lóe lên một tia tinh quang, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên có chút ma mãnh.

Ở phía đối diện, Mị Cơ liền có cảm giác rợn người không thôi.

Nàng thật không thể nhìn thấu được hắn nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.