Huyền Lục

Chương 132: Chương 132: Nhận thân




Ở tình huống bình thường, trừ gian diệt ác là chuyện mà một tu sĩ chính đạo nên làm nhưng đó chỉ là mơ tưởng hão huyền của đám tu sĩ trẻ tuổi năng nổ mà thôi.

Tu chân giới phức tạp lắm nhưng không phức tạp bằng nhân gian. Tu chân giới chỉ cần có thực lực đủ mạnh thì không cần phải nhìn đến quy tắc hay lòng người làm gì, còn nhân gian không có cái gọi là viễn siêu nhân loại, chung quy vẫn nằm trong cái gọi là quy tắc.

Làm bất cứ chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau, trừ gian đối với người thường đúng là chuyện nên làm... nhưng không bắt buộc.

Còn Khương Hy thì sống rất lâu rồi, tu vi có một thời cũng đạt đến Nguyên Anh cảnh, ánh nhìn của hắn cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Mọi vấn đề trên đời này đến cuối cùng cũng chỉ quy về hai chữ tương đối mà thôi.

Thiện hay ác không chỉ nhìn con người mà còn phải nhìn vào thời điểm.

Thật tâm trong lòng thì Khương Hy không muốn nhận cái việc này, vì nó rất phiền phức. Nhưng lý trí của hắn thì lại bảo hắn phải làm.

Vì đạo của hắn, không nhận không được.

Và đây cũng chính là bi ai của hắn.

...

...

Hiệu suất làm việc của Trương phủ rất nhanh, chỉ trong vòng không đến nửa canh giờ thì người của phủ đã mang người nhà tiểu cô nương đến nơi rồi.

Thông qua quyển sách đó, Khương Hy cũng hiểu phần nào gia cảnh của nàng, không phải tự nhiên mà nàng lại thích ở gần Điền đại phu. Vì phụ mẫu của nàng vốn dĩ đã qua đời từ lâu, nàng từ nhỏ đã sống với gia gia cùng nãi nãi.

Hai lão nhân theo giới thiệu của Trương Khánh Văn là liên tục dập đầu khấu tạ Khương Hy. Hắn vội nói:

“Hai vị đừng làm thế, còn chưa chắc tiểu muội muội đã là người mà hai vị tìm kiếm mà”

Lão nhân nghe vậy liền lắc đầu cảm kích nói ra:

“Xin tiên nhân đừng từ chối, ngài tuệ nhãn như đuốc, nhìn Yên nhi chắc chắn không sai”

Khương Hy có chút mệt mỏi, chỉ hi vọng là đúng đi, nếu không mặt mũi hắn không biết ném đâu cho hết đây.

Vì Điền đại phu chưa trở về nên đôi phu thê lão nhân này đành phải ngồi đợi ở Trương phủ. Khương Hy đương nhiên là người tiếp bọn họ làm cho hai người như được thụ sủng nhược kinh.

Khương Hy tiện đường hỏi thêm vài câu về tiểu cô nương kia, đồng thời hắn cũng khuyến cáo hai người trước một chút về tình hình hiện tại của nàng.

Hai lão nhân nghe xong liền có chút lo lắng, đến nước cũng uống không trôi, tâm tình cứ chập chập chờn chờn, đứng ngồi không yên.

Nửa canh giờ đối với hai người cứ như là thiên thu ngàn năm vậy.

...

May mắn là thêm mười lăm phút nữa trôi qua, Điền đại phu rốt cuộc cũng trở về, tiểu cô nương đi theo lão cũng vui vẻ không kém, trên tay nàng cầm rất là nhiều đồ vật khác nhau, từ kẹo đường đến hồ lô cho đến lắc tay và thậm chí là quần áo mới.

Điền đại phu rất chiều ý nàng, nàng thích cái gì là lão đều mua hết cho nàng. Tâm tình của nàng rất vui mà của lão cũng rất vui. Cứ như là lão đang dắt tiểu Linh đi chơi khi lão Hoàng nhờ cậy vậy.

Khi nàng đi vào đại sảnh, bước chân của nàng có chút dừng lại, ánh mắt nàng bất giác mà nhìn lấy hai lão nhân đang đứng gần đó mà nhìn nàng.

Đầu nàng có hơi nghiêng nhẹ mà nghi vấn, Điền đại phu đến sau nhìn thấy hai lão nhân này liền nhìn về phía Khương Hy với ngụ ý chuyện gì thế này.

Khương Hy nhìn lão cười nhẹ rồi nhún vai, đồng thời ra hiệu cho lão lại chỗ mình. Điền đại phu cũng nhìn tình huống phần nào cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra, lão liền nhìn tiểu cô nương một chút rồi tiến về phía Khương Hy.

Hai lão nhân nhìn thấy tiểu cô nương thì con mắt đã ngập nước lúc nào không hay. Trong đó, lão bà ngay lập tức chạy đến ôm nàng vào lòng khóc lóc mà nói:

“Yên nhi... Rốt cuộc con cũng về rồi... Rốt cuộc cũng về rồi”

Lão nhân cũng không nhịn được mà khóc lên, lão nhanh chạy lại mà ôm lấy cả hai người. Một cảnh gia đình đoàn tụ này rất cảm động, liền khiến không ít người ở đấy rung cảm không thôi.

Duy chỉ có tiểu cô nương là mơ mơ màng màng, nàng không rõ chuyện gì đang xảy ra cả. Đột nhiên có một bà bà nào đó đột nhiên chạy đến ôm nàng, rồi lại thêm một người nữa cũng đến ôm nàng.

Mặc dù biểu hiện bên ngoài của nàng có chút không nguyện ý nhưng thật tâm nàng lại có cảm giác rất thân thuộc, nửa muốn rời, nửa lại muốn không.

Bất giác hốc mắt nàng bỗng dưng có chút ướt ướt, nước mắt cuối cùng cũng không tự chủ mà chảy ra.

Thấy vậy, Khương Hy nhanh chóng vận linh thức lên mà tiến nhập vào trong não hải của nàng. Biểu hiện này cho thấy xác suất ký ức của nàng đang dần trở lại là rất cao.

Hắn liền chớp lấy cơ hội này mà hỗ trợ một phen.

Thúc đẩy hồi phục ký ức là một công việc vô cùng nguy hiểm, đòi hỏi lực khống chế vô cùng mạnh mẽ cùng một lượng kiến thức kinh khủng về ký ức của con người.

Chỉ cần sơ sót một chút thôi thì não hải của tiểu cô nương kia sẽ sụp đổ rồi hóa ngốc ngay lập tức.

Quá trình diễn ra rất nhanh, không đến vài phút nhưng cũng đủ làm hai thái dương hắn thấm chút mồ hôi rồi.

May mắn là đại công cáo thành.

Tiểu cô nương rốt cuộc cũng nhớ ra hai người họ mà đột ngột khóc rống lên. Bao nhiêu uất ức cùng tủi nhục bấy lâu nay rốt cuộc cũng được giải toả ra ngoài.

Nàng nghẹn ngào nói:

“Gia gia... nãi nãi... Yên nhi nhớ hai người”.

Nghe vậy, hai lão nhân liền khóc theo mà gật đầu đáp lại:

“Gia gia cũng nhớ con”

“Yên nhi à... nãi nãi cũng nhớ con”.

Một nhà ba người cứ vậy mà ôm nhau khóc, cảnh đoàn viên liền hoàn mỹ mà tạo thành.

Điền đại phu thấy vậy liền mừng cho nàng không thôi. Cả buổi này lão không chắc nên làm gì cho nàng vui cả, đành phải chiếu theo tiểu Linh ngày trước mà hành xử. Nàng chỉ cần có biểu hiện thích gì là lão sẽ lập tức mua cho nàng ngay.

Nhưng phàm là vật chất sao có thể thay thế được với tình thương chứ?

Bất giác, lão nhìn sang Khương Hy mà cười nói:

“Đại nhãn tử, mệt chứ?

Khương Hy lấy khăn tay thấm mồ hôi rồi cười nói ra:

“Lão bá, mệt chết ta rồi”

Nghe vậy, Điền đại phu liền bật cười không thôi.

...

...

Tin tức tiểu cô nương, à không, bây giờ phải gọi là Yên nhi rồi, vừa được truyền ra thì mười bảy gia đình khác ngay lập tức đua nhau chạy đến Trương phủ mà cầu tình.

Trương Khánh Văn đã sớm đoán được tình huống này nên trước đó đã bàn bạc với Khương Hy. Khương Hy cũng thẳng thắn nói với hắn rằng chuyện này hắn sẽ ra tay trợ giúp.

Nhưng phàm đã giúp tất phải có gì đó đổi lại. Trương Khánh Văn làm quan lại cũng có chút hiểu biết ở vấn đề này, liền đưa ra cho Khương Hy một đề nghị:

“Tiên nhân, ngài đã đồng ý giúp Thanh Hà trấn thì tiểu nhân sẽ không keo kiệt. Tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị một ngàn linh thạch... Không biết ý ngài thế nào?”

Trương Khánh Văn đưa đề nghị xong, ánh mắt liền có chút thấp thỏm nhìn lấy Khương Hy, hắn sợ Khương Hy sẽ không vừa lòng nhưng thành thực mà nói, một ngàn linh thạch đối với hắn đã là giới hạn rồi.

Khương nghe xong liền suy nghĩ một chút rồi nói:

“Linh thạch thì ta không thiếu, Trương đại nhân không cần bận tâm”

Nghe vậy, Trương Khánh Văn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó hắn nói tiếp:

“Tiên nhân có lòng... nhưng Thanh Hà trấn không nên thiếu nợ ngài a. Tiên nhân cần gì cứ nói, tiểu nhân sẽ tận lực trợ giúp ngài”.

Mọi chuyện dường như đang đi đúng hướng, khoé miệng Khương Hy liền khẽ cong lên mà nói ra:

“Không có gì nhiều đâu, sau chuyện này, ta muốn mỗi một môn hộ của Thanh Hà trấn lập một bài vị... thờ cúng ta là được”

Trương Khánh Văn lập tức cứng người lại, hắn cảm thấy lời này của Khương Hy có hơi vô lý. Bởi Khương Hy vẫn còn sống rành rành ở đây, sao hắn dám lập bài vị mà thờ cúng được.

Hắn gấp gáp đáp lại:

“Bẩm tiên nhân... Chuyện này... có hơi không đúng cho lắm”

Khương Hy dĩ nhiên hiểu ý hắn nhưng hắn không tiện giải thích, liền xua tay cười nói ra:

“Trương đại nhân không cần câu nệ chuyện này đâu, ngài chỉ cần làm theo lời ta là được”

Nhìn sắc mặt của Khương Hy từ tốn như vậy, Trương Khánh Văn do dự một hồi liền gật đầu mà đáp:

“Vâng, thưa tiên nhân”.

...

Tối đến, Trương Khánh Văn cũng giới thiệu Điền đại phu cùng Khương Hy cho gia đình mình. Phải công nhận một điều rằng gia đình của Trương Khánh Văn có hơi lớn một chút.

Hắn vậy mà có tới bảy người vợ và mười đứa con. Trong trường hợp này, tam thê tứ thiếp, con đàn cháu đống đều là những cụm dùng để chỉ cho Trương Khánh Văn này.

Và đây cũng là lần đầu Khương Hy phải ăn tối ở trên một cái bàn phi thường rộng. Mà nghĩ lại cũng đúng thôi, người đông như thế này cơ mà.

Mặt khác, thái độ của những người này đối với Điền đại phu cùng Khương Hy lại rất tôn kính. Mặc dù nhìn qua một vài người tựa hồ có hơi gượng ép nhưng nhìn chung thì Trương Khánh Văn vẫn rất biết cách giáo dục con cái, không có người nào công khai tỏ thái độ với Khương Hy cả.

Trong suốt bữa ăn, Khương Hy âm thầm vận linh thức của bản thân lên mà tra xét mười đứa con của Trương Khánh Văn, xem thử có đứa nào có linh căn không.

Kết quả có chút ngoài dự đoán của hắn, mặc dù tỷ lệ xuất hiện của linh căn không cao nhưng trong số đó lại có một người có tứ tạp linh căn.

Tứ tạp linh căn tại tu chân giới thì đúng là không đáng nói nhưng tại nhân gian nếu nhập vào Luyện Khí cảnh thì ít nhiều cũng có chút địa vị.

Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy truyền âm cho Trương Khánh Văn:

“Trương đại nhân, nửa đêm nay ngài đưa nhị công tử đến gặp ta”

Vừa dứt lời, Trương Khánh Văn lập tức nhìn qua Khương Hy, ánh mắt mang một vẻ... chấn kinh tột độ. Nhưng tâm lý làm quan của hắn không tồi, chỉ trong nháy mắt là lấy lại vẻ mặt vui vẻ ban đầu mà tiếp rượu với Điền đại phu rồi.

Bữa tối về cơ bản thì cũng thuận lợi mà kết thúc.

...

Sau bữa ăn, mấy vị phu nhân, thiếp thất của Trương Khánh Văn vẫn luôn tìm cơ hội để kéo lên quan hệ với Khương Hy, cốt để hắn nhận con cái mình làm... đệ tử.

Các nàng suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần con của các nàng được làm đệ tử của tiên nhân thì về sau tất sẽ thành tiên nhân.

Nhưng các nàng đâu hiểu được rằng, ‘tiên nhân’ cũng phải cần một số điều kiện nhất định.

Hơn nữa, Khương Hy nhận đệ tử dễ đến thế?

Khương Hy không phải hạng mãng phu, vậy nên nếu có từ chối, hắn cũng lựa lời nhẹ nhàng để nói. Thậm chí để các nàng rủ tay bỏ cuộc, hắn còn không ngại âm thầm vận dụng Sắc Dục Thiên đâu.

...

Về phần Trương Khánh Văn, đúng như đã hẹn, vào lúc nửa đêm, hắn đã mang đứa con trai thứ hai của mình đến gặp Khương Hy tại phòng riêng.

Con trai thứ hai của Trương Khánh Văn gọi là Trương Thường Linh, năm nay đã hai mươi lăm tuổi. Trương Thường Linh theo quan sát của Khương Hy thì người này vẫn có thể dùng được, tài trí không quá xuất sắc nhưng được cái cẩn trọng và kiên nhẫn.

Trong số mười đứa con của Trương Khánh Văn thì Trương Thường Linh đích thật giống cha hắn hơn so với những người còn lại.

Ngặt nỗi, trên thực tế thì Trương Khánh Văn lại không sủng ái hắn nhất. Vậy nên khi Trương Khánh Văn đưa hắn đến đây tâm tình liền có chút ngượng ngùng.

Trương Thường Linh quỳ xuống hành lễ nói ra:

“Thường Linh xin ra mắt tiên nhân”

Nghe vậy, Khương Hy gật đầu, dùng linh lực mà nhẹ nhàng nhấc hắn lên. Trong một khoảnh khắc, Trương Thường Linh liền rung động mãnh liệt, hắn thầm nghĩ:

“Đây là tiên nhân a...”

Sau đó, Khương Hy nói ra:

“Ta sẽ vào thẳng vấn đề thế này. Trong số mười người con của Trương đại nhân đây thì ngươi là người duy nhất có... tiên duyên”

Lời vừa ra, đừng nói là Trương Thường Linh, đến Trương Khánh Văn cũng giật mình không thôi. Bản thân hắn là người ngạc nhiên nhất, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trong số những đứa con của mình vậy mà lại có người... có thể thành tiên a.

Trông thấy Trương Thường Linh vẫn còn ngẩn người ra đó không đáp, Trương Khánh Văn liền giả bộ khụ khụ vài tiếng để báo hiệu.

Nhờ vậy, Trương Thường Linh mới tỉnh ra mà vội vàng nói ra:

“Tiên nhân, ngài nói... tiểu nhân có khả năng thành tiên sao?”

Khương Hy bật cười đáp lại:

“Nếu là tiên trong miệng các ngươi thì đúng là vậy. Thế nào, có hứng thú chứ?”

Trương Thường Linh hít vào một hơi thật sâu rồi toàn thân khom lại, trọng tâm dồn về phía trước vái lạy mà nói ra:

“Bẩm tiên nhân, cầu xin ngài thu nhận tiểu nhân”

Khương Hy nói ra:

“Nếu ta nói con đường này là một con đường chết thì ngươi có muốn suy nghĩ lại không?”

Trương Thường Linh trầm mặc một đoạn thời gian rồi nhìn qua Trương Khánh Văn một chút, sau đó quay lại nhìn Khương Hy, cung kính nói ra:

“Bẩm tiên nhân, người càng có năng lực thì trách nhiệm gánh lấy sẽ càng lớn. Phụ thân của tiểu nhân là quan phủ Thanh Hà trấn, trên vai là trách nhiệm đối với mười vạn sinh mạng dân chúng nơi đây.

Vậy thì tiên nhân có địa vị cao hơn, trách nhiệm đối với thương sinh thiên hạ còn lớn hơn gấp nhiều lần. Nhưng tiểu nhân nguyện đi gánh lấy loại trách nhiệm này.

Con đường này... tiểu nhân muốn đi”

Lời vừa ra, Trương Khánh Văn liền phải nhìn con trai hắn bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Hắn chưa từng thấy lão nhị không ngờ lại là một người thấu đáo như vậy. Ánh mắt hắn bất giác nhìn Trương Thường Lonh mà trở nên nhu hoà đi rất nhiều.

Khoé miệng Khương Hy khẽ cong lên mà thầm nghĩ:

“Cũng biết chút ăn nói...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.