“Rẹt”
Một lưỡi đao chớp mắt mà cắt ngang cổ, toàn thân hình ngay lập tức liền ngã xuống đất, ánh mắt không cam lòng nhìn thân ảnh hắc bào ở ngay cạnh mà mấp máy môi.
Môi càng động, máu càng chảy, đến khi trào ra miệng thì đã tuyệt khí bỏ mình rồi.
Khương Hy khẽ phủi nhẹ Hắc Trúc Bút mà tán đi linh lực rồi từ tốn mà viết lên trên đất dòng chữ độc ký của Dạ Ma.
Sau đó, hắn cẩn thận kiểm tra xem đối phương có giới chỉ hay không. Kết quả làm hắn thất vọng một chút, giới chỉ thì có nhưng đồ đạc bên trong quá nghèo nàn, chỉ có vài viên đan dược cùng linh thạch mà thôi.
Hắn không vội rời đi, ngược lại còn kiên nhẫn đứng đợi thêm một chút nữa. Năm phút sau, hắn thở một hơi thật dài rồi ẩn mình vào màn đêm.
Khoảng thời gian này của Khương Hy gọi thú vị thì không đúng, gọi nhàm chán thì không đến, gọi bình thường thì chẳng còn từ nào để lột tả được cả. Hắn cảm thấy mọi việc dường như quá suôn sẻ, không gặp phải bất trắc nào cả.
Người khác nghe được thì có khi sẽ mắng hắn một trận rằng an bình không thích, lại thích hỏa hoạn. Nhưng hắn vẫn rất cố kỵ a, một ngày hắn chưa đột phá Nguyên Anh cảnh thì hắn vẫn sợ nhân quả tuần hoàn.
Nhất là khi hắn đã nhuốm máu trên tay hàng trăm mạng tu sĩ rồi.
...
Trở về phân đà của Dạ Ma tại Nam Thành, Khương Hy bàn giao lại nhiệm vụ cho Quảng lão. Lão liền nhìn qua một chút rồi gật đầu nói:
“Nhị thập bát ngươi làm rất tốt, không chỗ nào đáng chê cả”
Khương Hy nhún vai, biểu hiện tựa hồ như vẻ đương nhiên vậy. Quảng lão cũng không dị nghị gì, mấy năm này lão quan sát hắn rất kỹ, vô luận là thực lực hay tâm tính thì lão vẫn đánh giá hắn rất cao.
Rất nhiều lần lão đã đề nghị lên Đà chủ xem có thể cân nhắc luân chuyển hắn về tổng bộ với ý định bồi dưỡng thành hạch tâm đệ tử được hay không thì câu trả lời vẫn là không.
Đà chủ luôn miệng bảo thời điểm chưa đến nhưng Quảng lão lại cảm thấy có chút tiếc, lão sợ sẽ bỏ qua khoảng thời gian hoàng kim tu luyện của Khương Hy a.
Khương Hy nhận thưởng xong cũng không vội rời đi, hắn nhìn Quảng lão một chút rồi nói:
“Quảng lão, ta hỏi ngài vài câu được chứ?”
Nghe vậy, lão liền dừng bút lại một chút rồi gật đầu đáp:
“Ngươi cứ tự nhiên”
Khương Hy khẽ gật đầu rồi nói ra:
“Tại sao ngài lại không đeo Ngân diện vậy?”
Con mắt Quảng lão lướt qua dị quang, lão nhìn thẳng vào tấm Thiết diện kia một chút rồi nói:
“Ta không phải sát thủ, đeo Ngân diện làm gì”
Khương Hy trầm mặc một chút rồi nói tiếp:
“Ngài không sợ người khác phản bội sao?”
Quảng lão đặt bút xuống đáp:
“Trên người các ngươi vẫn còn cấm chế”
Khương Hy cười nhẹ nói tiếp:
“Cấm chế cũng không phải không có cách giải”.
Quảng lão có chút bất ngờ đáp lại:
“Ngươi biết cách giải?”
Khương Hy không đáp, cũng không biểu thị gì cho câu trả lời. Quảng lão thấy vậy liền mỉm cười hài lòng mà nói:
“Ngươi không sợ ta báo với Đà chủ sao?”
Khương Hy cười đáp lại:
“Ta nợ nhân tình của Đà chủ, ta càng mạnh thì Đà chủ càng có lợi. Ta phá được cấm chế thì cuộc mua bán này càng có lợi hơn đối với Đà chủ”
Hắn vừa nói xong, một áp lực vô hình bỗng nhiên đè nén xuống đỉnh đầu, hắn bất giác mà hơi khuỵu chân để trụ lại. Sau lưng hắn không rõ từ bao giờ đã xuất hiện với thân ảnh thấp bé, người đó nói:
“Ngươi tự tin vượt qua ta?”
Khương Hy nghe vậy, thái dương hắn có đổ ra một giọt mồ hôi nhưng như thế cũng không suy chuyển tâm thế của hắn được, hắn quay lại nói:
“Ta có nhiều thời gian hơn ngài”.
Áp lực biến mất, Đà chủ tiến tới mà nhảy lên bàn ngồi, hắn cười nói:
“Quả thực ngươi có tiềm năng vào Kim Đan nhưng vượt hay không thì vài trăm năm nữa không phải sẽ biết được sao”
Khương Hy đứng thẳng người lên rồi vặn qua vặn lại một chút xem thử xương khớp có bị ảnh hưởng gì không rồi hành lễ nói:
“Đà chủ quá khen”
Đà chủ tặc lưỡi nói lại:
“Chậc chậc, ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu Ngân diện sát thủ ở đây ghen tị với ngươi không?”
Nghe vậy, Khương Hy có chút hơi dị mà nói:
“Ghen tị? Ta có gì để họ ghen tị?”
Quảng lão ở bên cũng nhịn không được mà nói ra:
“Ngươi thân là Thiết diện sát thủ mà đi gần Đà chủ hơn so với bọn hắn, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ không ghen tị?”
Khương Hy vỗ nhẹ hai bàn tay mà ‘à’ một tiếng xem như hiểu, hắn nhỏ tiếng nói ra:
“Ấu trĩ”
Đà chủ nghe được liền có chút buồn cười nhưng hắn vẫn nhanh lấy lại phong phạm mà nhìn qua chút nhiệm vụ của Khương Hy trong thời gian gần đây. Một lát sau, giọng của hắn xuyên qua tầng mây mù kia mà nói:
“Dạo này chán rồi?”
Khương Hy đáp:
“Cũng bình thường”
Đà chủ bỗng dưng lắc đầu, hắn hừ nhẹ mà nói:
“Bình thường? Ngươi bây giờ giết Luyện Khí cảnh tầng mười không khác gì giết gà, ta nghĩ bây giờ nhiệm vụ thiết bảng đối với ngươi vô dụng rồi...”.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“... Ngươi từng cân nhắc qua tiếp nhận nhiệm vụ ngân bảng chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy liền sáng lên.
Đúng như Đà chủ nói, bây giờ hắn giết Luyện Khí cảnh tầng mười như giết gà, tại cảnh giới này bây giờ hắn cơ hồ đã không có đối thủ ở Nguyệt Hải Thành rồi.
Mặt khác, nhiệm vụ ngân bảng thông thường chỉ được giao cho Ngân diện sát thủ, Thiết diện sát thủ dù có muốn thì cũng không có thực lực để nhận.
Nay hắn được đặc cách thì chắc chắn Đà chủ phải chắc chắn ở năng lực của hắn, nếu không lại làm Dạ Ma mất hết mặt mũi. Chưa kể, phần thưởng của nhiệm vụ ngân bảng tuyệt đối có sức hấp dẫn chí mạng.
Giả bộ suy tư một hồi, Khương Hy gật đầu nói:
“Được, ta tiếp nhận”
Đà chủ hài lòng gật đầu, sau đó hắn đưa tay ra. Quảng lão tựa hồ hiểu ý hắn mà cung kính hành lễ rồi đi xem bảng nhiệm vụ. Không bao lâu sau, lão trở lại rồi đưa một tấm ngọc bài cho Đà chủ.
Đà chủ làm qua một chút giải trừ cấm chú trên tấm ngọc bài xong liền ném cho Khương Hy. Khương Hy tiếp nhận mà sử dụng linh thức xem xem thế nào.
Một loạt thông tin trong chốc lát xuất hiện ở trong đầu hắn. Khương Hy nhìn xong liền giật mình mà nói ra:
“Lý gia?”
Đà chủ không nói gì, chỉ lắc mình mà đi mất. Quảng lão thấy vậy liền hướng hắn cười nói:
“Nhị thập bát, nhiệm vụ này nói dễ không dễ, khó cũng không khó, chỉ cần ngươi nắm chắc thời điểm thì cơ hội thành công vẫn rất cao”
Khương Hy có chút cười khan nhưng đằng nào cũng đã nhận rồi, hắn không tiện trả lại. Nhưng nhìn chung, nhiệm vụ này vẫn có chút... kích thích.
Sau đó, hắn chào Quảng lão rồi hướng vào hư không hành lễ một chút rồi trở về.
...
...
Khương rời đi không được bao lâu thì Đà chủ bỗng dưng hiện ra lại rồi nói:
“Ngươi không phải xem trọng hắn sao? Sao lại đưa nhiệm vụ không ai nhận thế kia?”
Quảng lão nghe vậy liền cung kính đáp:
“Theo quan sát của ta thì thực lực hắn tuy không bằng Ngân diện sát thủ khác nhưng thủ đoạn lại rất phong phú. Xác suất thành công tính ra cũng được hai thành”
Sau đó, lão lại hít nhẹ một hơi rồi nói tiếp:
“Mặt khác, thời điểm Mặc Hiên thành chủ độ kiếp cũng sắp đến rồi, ta nghĩ lúc này nếu không ra tay thì tương lai cũng không còn cơ hội nữa”.
Đà chủ suy tư không đáp. Một lát sau, hắn lắc mình biến vào trong hư không. Quảng lão hành lễ rồi cầm bút lên tiếp tục công việc của mình.
...
...
Trở về Điền y quán, Khương Hy liền thay đổi trở lại y phục hằng ngày rồi xem lại ngọc bài. Một lát sau, hắn thở dài ra một hơi mà bắt đầu lên chiến lược ám sát.
Mục tiêu lần này có hơi khó nhai, là con cháu dòng chính của Lý gia. Dựa theo bối phận được ghi ở trong ngọc bài thì người này cùng thế hệ với Hiên Minh. Chỉ khác nhau là sinh sớm hơn mười năm mà thôi.
Người này họ Lý, tên Viễn Trình. Lý Viễn Trình năm nay ba mươi mốt tuổi, là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, hơn mười năm trước trong một lần lịch luyện ngoài thành vô tình gặp được cơ duyên mà bái nhập tông môn tu luyện.
Tông môn đó nằm ở Bạch Dương sơn mạch, Đạo môn thánh địa Cửu Tiêu Tông.
Đối với sát thủ khác, dây vào Thập đại chính phái chính là đại phiền phức, với Khương Hy thì hiện tại cũng không sai. Nhưng ai bảo Lý Viễn Trình gia nhập Cửu Tiêu Tông đây, đừng nói hắn là Trúc Cơ sơ kỳ, coi như Trúc Cơ trung kỳ hắn cũng chết chắc.
Mặt khác, Khương Hy cũng không cho rằng cái ‘cơ duyên’ kia của Lý Viễn Trình là ngẫu nhiên, kiểu gì đằng sau đó cũng có một tay Lý Chấn đẩy thuyền.
Ba năm qua hắn lăn lộn tại Tây Thành nghe được rất nhiều lời đồn, nổi trội trong đó là ganh đua giữa Lý gia cùng Thẩm gia. Thẩm gia có gì thì Lý gia có nấy, Thẩm gia không có thì Lý gia càng phải có.
Suy cho cùng thì Lý Chấn cùng Thẩm Hạo hai lão thất phu này thân sống tại Đại Nguyệt Hoàng Triều nhưng chẳng bao nhờ toàn tâm đặt tại Đại Nguyệt được.
Thẩm Hạo thì dự tính hướng Man Sơn ở Nam Vực, Lý Chấn thì đẩy thuyền cho con cháu vào Cửu Tiêu Tông nơi Bắc Nguyên. Kết quả Thẩm Hạo có hơi thất bại nhưng đời này cũng có hai người vào Hạo Nhiên Thư Viện, Lý Chấn thì hơn hẳn, hai chân chính thức đạp hai thuyền.
Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian rất lâu, bất giác ánh mắt hắn liền sáng lên, hắn thầm nói:
“Ra vậy, Dạ Ma muốn Nguyệt Hải Thành loạn a”
Tại sao Quảng lão lại giao nhiệm vụ này cho hắn?
Vì khoảng thời gian gần đây, Lý Viễn Trình có trở lại nhà. Hắn là tu sĩ Trúc Cơ, dựa theo cảnh giới thì đặt tại Cửu Tiêu Tông cũng đã là đệ tử nội môn rồi, hắn hoàn toàn đủ quyền tự rời sơn môn.
Tính toán kỹ hơn thì Mặc Hiên thành chủ cũng sắp phải độ kiếp rồi. Dù sao đây cũng là Nguyên Anh kiếp, xác suất thành công không khả quan là bao, Mặc Hiên thành công thì không có gì để nói nhưng nếu thất bại thì ngôi vị thành chủ tất sẽ có người thèm muốn.
Vậy giả dụ như Lý gia cùng Phủ Thành chủ nảy lên mâu thuẫn thì thế nào?
Thì Thẩm gia sẽ ngư ông đắc lợi, Tô Tưởng hai nhà ngoài hợp tác với nhau ra thì không còn cách nào khác để tránh bị thanh tẩy. Loại cục diện khó chịu này trong nháy mắt sẽ tạo thành, từ đó Nguyệt Hải Thành sẽ phi thường loạn.
Tiền đề cho những thứ này là Lý Viễn Trình bắt buộc phải chết, hơn nữa còn phải làm sao để Lý gia hướng nghi ngờ về phía Phủ Thành chủ mới được.
Khương Hy còn nhân quả với Cửu Tiêu Tông nhưng loại hỗn loạn kia đối với hắn có tác dụng lớn, hắn đành phải hạ sát thủ với ‘hậu bối’ này vậy.
Chỉ có điều độ khó giết được Lý Viễn Trình lại hơi cao, bởi hắn từ lúc về đến giờ đều không rời khỏi Lý gia nửa bước.
Từ sau sự kiện đêm giông của Tô gia bốn năm trước thì Tứ đại thế gia đã đồng loạt nâng cấp đại trận phòng thủ của gia tộc mình lên, Khương Hy không chắc lần này có thể an ổn mà đột nhập được không nữa.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền có chút đau đầu, thế rồi hắn dứt khoát để mai tính tiếp, bây giờ có nghĩ thì cũng không nghĩ được thêm gì nữa.
...
...
Thu lại ngọc bài, Khương Hy liền bắt đầu đả tọa mà tu hành, đồng thời cũng không quên kiểm tra tiểu Hoàng một phen.
Tiểu Hoàng sau một, hai tuần được Tứ nương bồi bổ thì bây giờ nó đã có chút da thịt rồi, hắn phải thừa nhận rằng bây giờ ôm tiểu Hoàng phi thường sướng, thậm chí ôm cả ngày luôn cũng được.
Lúc này, tiểu Hoàng đang nằm ở góc phòng mà ngủ trên một đám... linh thạch. Loại đãi ngộ này ở con người còn không có chứ đừng nói là con vật.
Tuy nhiên, Khương Hy lại muốn tiểu Hoàng đi thật lâu với hắn. Hắn tin vào vận mệnh của mình sẽ không lừa hắn và hắn tin vào thực lực của bản thân.
Tiểu Hoàng chỉ là giống mèo thường nhưng mèo thường hấp thụ đủ thiên địa linh khí thì vẫn có phần nhỏ có thể trở thành yêu thú mà tu luyện.
Khương Hy chính là muốn tiểu Hoàng trở thành một con miêu yêu. Chỉ tiếc rằng hắn dạo này không có quá nhiều tài liệu nào để thúc đẩy thú vật bình thường nhanh trở thành yêu thú được, đành phải dùng con đường ‘chậm mà chắc’ này để nó có thể hấp thụ linh khí.
Nhìn qua dáng vẻ cong người êm ái nằm trên đống linh thạch kia của tiểu Hoàng, Khương Hy liền cảm thấy có chút thú vị, hắn rất muốn lại ôm tiểu Hoàng rồi vuốt vuốt một chút nhưng sợ làm nó thức giấc a.
Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy liền quyết định buông tha cho tiểu Hoàng rồi chính thức nhập định tu hành.