Huyền Lục

Chương 115: Chương 115: Song tu?




Khương Hy ở lại phòng tắm rất lâu, phải đến nửa đêm hắn mới giải kết giới mà ra ngoài. Lúc hắn về phòng, Hiên Minh vẫn còn thức mà ngồi trên trường kỷ đợi hắn.

Hiên Minh nói ra:

“Ngươi làm gì vậy? Điền đại phu gọi mấy lần đều không được?”

Ánh mắt hơi đổi, Khương Hy đáp lại:

“Lão bá có gọi sao, chuyện gì vậy?”

Hiên Minh lắc nhẹ đầu nói:

“Không có gì, chỉ là gọi ngươi ra ăn cơm thôi nhưng ta phát hiện có kết giới nên khuyên nhủ rồi”

Khương Hy gật gật đầu, sau đó tiến lại bàn ngồi xuống mà uống nước. Hiên Minh muốn đi ngủ sớm chút nhưng trông thấy bộ dáng này của hắn có hơi kỳ lạ, đánh hiếu kỳ lại gần mà hỏi:

“Ban nãy ngươi làm gì mà phải dựng kết giới vậy?”

Nâng chén nước lên thổi thổi một chút, Khương Hy đáp:

“Chuẩn bị một chút thôi”

Ánh mắt Hiên Minh hơi sáng lên, hắn nói tiếp:

“Chuẩn bị gì?”

Yết hầu Khương Hy khẽ động, đặt chén không xuống, hắn nhìn Hiên Minh cười tươi mà nói:

“Muốn biết chứ?”

Hiên Minh có chút hớn hở nhưng đột nhiên lại ngưng lại, hắn lắc đầu nói:

“Thôi khỏi, đằng nào ngươi cũng không...”

“Ta kể cho ngươi nghe”, Khương Hy nói.

Hiên Minh: “...”

Hiên Minh có hơi ngờ ngợ, hắn tự lấy tay mà véo mình một phát, xác nhận bản thân không nằm mơ xong liền hoài nghi nhìn lấy Khương Hy mà nói:

“Ngươi tu hành không phải... gặp chuyện gì đó chứ?”

Khương Hy gật đầu, dáng vẻ có chút ảo não mà nói:

“Ừ, có chút bất trắc, cần ngươi giúp”

Hiên Minh giật mình, chấn kinh nhìn lấy hắn, một lát sau liền hít sâu một hơi, thân hình không tự chủ mà chồm người tới mà nói:

“Được, ngươi cần ta giúp gì?”

Khương Hy bất ngờ nắm lấy hai tay hắn mà nói:

“Ta cần ngươi... cởi đồ ra”

Hiên Minh ngốc trệ, hình như hắn nghe lầm cái gì rồi đó thì phải. Khương Hy tu hành gặp bất trắc, hắn cần phải giúp nhưng sao phải cởi y phục ra nhỉ.

Hiên Minh muốn rút tay về nhưng hắn rút không được. Bởi Khương Hy vận linh lực gia trì lên rồi. Trong lòng Hiên Minh bây giờ liền kêu khổ không thôi, hắn thầm mắng:

“Cái này là cưỡng chế chứ giúp cái nỗi gì”

Khương Hy cần giúp đương nhiên Hiên Minh sẽ không từ chối, chỉ là trong ký ức hắn không nhớ qua loại hình tu luyện nào mà cần phải cởi hết y phục cả. Duy chỉ có đúng một lần là có nhưng lần đó lỗi nằm ở hắn nên không tính.

Suy đi tính lại một hồi, Hiên Minh bỗng dưng nhớ lại chuyện gì đó, ánh mắt hắn liền chuyển sang vẻ sợ hãi mà nói:

“Ngươi định... cùng ta song tu?”

Khương Hy có chút bất ngờ, hắn cười nói ra:

“Ngươi cũng hiểu ta đấy chứ?”

Nghe xong, sắc mặt Hiên Minh liền tái trắng lại, hắn bất giác mà từ ngồi trên ghế chuyển sang quỳ dưới đất mà nói:

“Gia gia, ngươi tha cho ta. Lần đó ta lỡ dại, đáng lý ra ta không nên làm chuyện bại hoại đó với ngươi a”

Khương Hy có chút mộng, thầm mắng:

“Thằng này từ khi nào học được mấy câu kịch thoại này rồi?”

Sau đó, hắn tặc lưỡi, buông tay Hiên Minh ra mà nói:

“Lát nữa ta sẽ giải thích, bây giờ ngươi cởi y phục ra đi”

Hiên Minh không di chuyển, len lén nhìn hắn một chút rồi nhỏ giọng nói:

“Ta được quyền từ chối không?”

Khương Hy hờ hững đáp lại:

“Ngươi đã tu luyện Thổ Hành Kinh”

Nghe vậy, Hiên Minh liền một mặt có chút ủy khuất mà nhìn lấy hắn nhưng biết sao được, đã thua cược thì phải nhận mệnh thôi.

Hiên Minh chậm chạp đứng dậy, từ từ tháo áo khoác ngoài cùng đai lưng ra, ánh mắt vẫn không ngừng lén nhìn hành động của Khương Hy.

Khương Hy nhìn qua phòng một chút rồi hất tay, bàng bàng linh lực theo đó xuất ra mà đẩy toàn bộ bàn ghế trong phòng sang một bên. Lực khống chế của hắn rất mạnh, đến bộ ấm cùng chén nước so với vị trí ban đầu còn không suy chuyển là bao.

Kế đó, hắn lấy Hắc Trúc Bút ra mà bắt đầu họa phù ở trên sàn.

Thấy vậy, động tác của Hiên Minh có chút đình chỉ lại, hắn hoài nghi nhìn qua dưới sàn một lượt, kết quả không hiểu gì hết nhưng so với dự cảm trong lòng thì đỡ hơn rất nhiều.

Hiên Minh sau khi được cứu sống trở lại, hắn cũng đã dần buông bỏ được quá khứ rồi nhưng cứ mỗi lần nhắc lại chuyện ngày hôm ấy là hắn vẫn cảm thấy có đôi chút hơi khó chịu. Mặc dù không rõ cụ thể là ở đâu nhưng chung quy lại vẫn cứ là khó chịu.

“Ngươi ngẩn người ra đấy làm gì vậy?”, Khương Hy hỏi.

Nghe vậy, Hiên Minh mới hoàn hồn lại, hắn nhìn quanh thì mới giật mình, không ngờ mới đó thôi mà đã qua mấy phút rồi. Phù văn không những được họa xong mà tạo thành một hệ thống tựa như phù trận vậy.

Đột nhiên, Hiên Minh đưa hai tay lên vỗ thật mạnh vào má một chút lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng cởi hết toàn bộ y phục ra.

Khương Hy mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không tránh được bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy thân thể của người sở hữu Đại Địa chi thể. Với Hiên Minh thì hắn đã thấy nhiều lần rồi nhưng Đại Địa chi thể một khi đã thức tỉnh thì thân thể cũng sẽ thay đổi nhiều lắm.

Thân hình của Hiên Minh trở nên cân đối hơn rất nhiều, cơ bắp so với trước thì có nhỏ hơn một chút nhưng khí tràng phát ra từ đó thì đáng sợ vô cùng. Làn da đồng trước kia tuy vẫn không đổi nhưng nay lại có thêm các đường vân mờ như ẩn như hiện ở trên đó.

Khương Hy không chắc chúng là gì nhưng nhìn qua thì có vẻ giống với thích thanh của hắn, chỉ là đám thích thanh này sống động hơn mà thôi.

Càng nhìn, Khương Hy càng không muốn dời ánh mắt mình ra chỗ khác. Toàn Đại Lục này hẳn sẽ không ai nghĩ hắn lại là người đầu tiên phát hiện ra chân diện thể của Đại Địa chi thể đâu nhỉ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Hy liền tràn ngập dục vọng, dục vọng của tri thức. Khương Hy nhìn Hiên Minh rồi nói:

“Ngươi lại đây nằm một chút”

Vừa nói, hắn vừa chỉ vùng trung tâm của phù trận mà hắn đã họa ra. Hiên Minh cũng chỉ gật đầu rồi lại đó nằm ngửa xuống. Kế tiếp, Khương Hy liền bắt ấn mà thôi động linh thức, phù văn liền sáng lên, phù trận được khởi động mà xoay chuyển quanh người Hiên Minh.

Khương Hy nói:

“Tĩnh tâm... Ngưng thần... Cảm nhận dòng chảy của đại địa...”

Hiên Minh nhắm mắt lại, từng bước từng bước làm theo lời của Khương Hy. Trong vô hình, hắn cảm giác được linh hồn mình tách rời khỏi cơ thể mà bị kéo chìm xuống phía dưới.

Cảm giác bất ngờ này cứ như là bị lôi xuống vũng bùn vậy nhưng sự thực thì không như thế. Hắn càng rơi xuống, tâm hồn hắn liền cảm thấy ấm áp hơn, cảm giác như mẫu thân của hắn ôm vào lòng vậy.

...

...

Tại nơi nào đó ở Bắc Nguyên.

Một thân ảnh ngồi trong bóng tối bỗng dưng đình chỉ tu hành mà mở mắt ra. Ánh mắt lập tức nhìn về phía nam, miệng lẩm bẩm:

“Địa khí tại sao lại phân tán rồi?”

...

...

Bắc Thành Điền y quán.

Theo tâm hồn của Hiên Minh có biến chuyển, từng dòng địa khí dần dần thoát ly khỏi mặt đất mà thẩm thấu qua từng tấc da tấc thịt trên người hắn, từng đạo thích thanh kia vì đó mà chuyển động

Khương Hy lúc này đã có chút nghẹn họng mà nhìn lấy Hiên Minh rồi. Hắn vốn muốn để Hiên Minh cảm nhận chút địa khí rồi sẽ trợ giúp hấp thụ, nào ngờ lại có thể tự làm rồi.

Tu sĩ tu hành cần hấp thụ thiên địa linh khí nhưng người sở hữu Đại Địa chi thể thì có chút đặc thù. Đại Địa chi thể là thể chất rất mạnh, bản thân nó khinh thường linh khí trong không trung nên không bao giờ chịu hấp thu để rèn thể phách.

Ngược lại, Đại Địa chi thể ưu ái địa khí nơi sâu thẳm trong lòng đất, dùng địa khí mà tu hành. Về phẩm chất, địa khí không thua âm khí là bao, đây cũng là lý do tại sao Khương Hy bảo tốc độ tu hành của Hiên Minh về sau không thua Thiên linh căn.

Hấp thụ được một hồi, Hiên Minh thỏa mãn mà nở một nụ cười thỏa mãn. Hắn mở mắt ra nhìn Khương Hy mà nói:

“Ra vậy, ngươi cần thứ này”

Khương Hy bật cười mà đáp:

“Chứ ngươi nghĩ ta cần gì”

Hiên Minh cười cười một chút rồi nói tiếp:

“Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi cũng bắt đầu đi”

Vừa dứt lời, nụ cười của Hiên Minh bất chợt đông cứng lại bởi y phục trên người Khương Hy dần dần trượt xuống. Kế đó, hắn liền trố mắt ra mà nhìn, miệng hắn lắp bắp nói:

“Cơ thể của ngươi...”

Khương Hy mỉm cười, đưa tay lên chạm nhẹ thân thể của mình một chút, nơi đó bây giờ đã chằng chịt vết thương cùng máu khô nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy những vết thương này chính là dấu tích của phù văn.

Đây chính là Nhân Phù, hơn nữa còn là mười đạo Nhân Phù liên kết với nhau.

Hắn dùng cả buổi tối chính là để chuẩn bị cái này.

Khương Hy không trả lời Hiên Minh mà trực tiếp leo lên người hắn mà ngồi xuống. Động thái này trực tiếp dọa sợ Hiên Minh, cái tư thế này quá ám muội, dù không nghĩ đến nhưng thế này không phải chân thực quá rồi sao.

Hiên Minh lắp bắp nói:

“Không phải mới nói... không song tu rồi sao?”

Khương Hy bực mình, tay lay lay ấn đường của mình một chút rồi nói ra:

“Ta không nói không song tu. Nhưng đây là song tu linh khí”

‘Song tu linh khí’ cái cụm này Hiên Minh hiểu, hắn cũng từng cùng Khương Hy làm một lần rồi nhưng lần này có phải hơi gần hơn so với cụm song tu trong đầu hắn không.

Khương Hy đương nhiên nhìn ra vướng mắc của Hiên Minh, hắn liền đình chỉ hành động của mình một chút rồi thay đổi thủ pháp. Hắn đưa tay lên cắn nhẹ một cái, một dòng máu tươi chảy ra mà rơi xuống ngực Hiên Minh.

Miệng hắn lẩm bẩm đọc cái gì đó, Hiên Minh dù tai thính cũng không thể nghe ra được đó là loại ngôn ngữ gì. Khương Hy vừa đọc xong, dòng máu bỗng dưng hóa thành đạo huyết quang mà trói buộc cổ tay hai người bọn hắn lại cùng một chỗ.

Dị biến này quá bất ngờ, Hiên Minh không kịp chuẩn bị gì cả, hắn gấp gáp nói:

“Ngươi làm gì vậy?”

Khương Hy thở nhẹ ra:

“Ngươi vẫn còn chấp niệm đối với quá khứ đúng chứ?”

Nghe vậy, Hiên Minh có hơi tránh né ánh mắt hắn mà đáp:

“Chuyện này...”

Khương Hy cắt ngang nói ra:

“Ta khuyên ngươi nên thật lòng. Đạo huyết quang này là Bội Tín Huyết Khế, một trong hai ta chỉ cần nói dối thôi là sẽ đổ máu đấy. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời”

Con ngươi Hiên Minh liền co rụt lại bởi Bội Tín Huyết Khế hắn biết. Lúc còn ở Thẩm gia, tri thức được dạy kỹ lưỡng nhất ngoài phương thức tu luyện ra chính là các đạo khế ước.

Khế ước có tốt có xấu nhưng đại đa số chính là tạo ra một loại cưỡng chế đối với người khác. Trong số đó, Bội Tín Huyết Khế lại càng độc dị hơn bởi nó không phân tốt xấu.

Nếu dùng trong mục đích bình thường, hai người chỉ cần thành thành thật thật với nhau thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết nhưng nếu có người muốn lưỡng bại câu thương hay diệt một ngàn tự tổn tám trăm thì lại là câu chuyện khác.

Đương nhiên, Hiên Minh tin rằng quan hệ giữa hắn với Khương Hy sẽ không xấu đến nỗi như vế sau nhưng chuyện này... hắn không dám nói thật a.

Hắn nhìn Khương Hy một chút rồi nói ra:

“Ngươi hủy bỏ được không?”

Khương Hy lãnh đạm nói:

“Ngươi không tin ta”

Hiên Minh liền khóc không ra nước mắt, nội tâm hắn như muốn gào thét, hắn muốn nói ta tin tưởng ngươi nhưng nếu hắn dám mở miệng nói ra thì đạo huyết quang kia tuyệt đối dám đoạn đi tay của hai bọn hắn.

Trong tình huống bình thường, đoạn chi có thể nối lại nhưng nếu bị Bội Tín Huyết Khế đoạn chi thì vĩnh viễn đừng mong kỳ tích xảy ra. Phàm nhân khuyết tật sinh hoạt đã khó khăn chứ đừng nói là tu sĩ, đoạn chi xong cũng gần như đoạn luôn tiên lộ rồi.

Hiên Minh trầm mặc một đoạn thời gian rất dài sau đó liền nói ra:

“Chuyện này ta không biết nói sao, nó giống như không phải không thể quên mà là ta không muốn quên”

Ánh mắt Khương Hy có chút hơi dị nhìn hắn mà nói ra:

“Ngươi ham muốn cơ thể ta đến thế?”

Hiên Minh trừng mắt nhìn hắn mà đáp:

“Ngươi mới ham muốn cơ thể ta”

Nói xong, hắn không nhịn được mà nhìn qua đạo huyết quang kia, xác định không có gì dị động mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nghe vậy, Khương Hy bật cười đáp lại:

“Ừ, Đại Địa chi thể ngàn năm mới xuất thế một lần, không ham không được”.

Sau đó hắn nói tiếp:

“Vậy bây giờ bắt đầu được chưa?”

Hiên Minh do dự một chút rồi gật đầu.

Khương Hy nhắm mắt lại, tay còn lại thay đổi thủ ấn, mười đạo Nhân Phù trên thân hắn liền rực sáng lên mà cộng minh với phù trận.

Hiên Minh biết thời điểm đã đến, liền bắt đầu tập trung hấp thụ địa khí vào cơ thể mình.

Thân thể Khương Hy không mang linh căn thuộc hành Thổ, đành phải nhờ vào phù trận mà chuyển hóa thay thông qua cơ thể của Hiên Minh, cụ thể hơn chính là các đường vân thích thanh kia. Theo phù trận luân chuyển, từng đoàn địa khí thoát ly khỏi Hiên Minh dần dần dung nhập vào trong phù trận rồi bắt đầu đổ về cơ thể Khương Hy.

Cảm nhận được địa khí đến gần, mười đạo Nhân Phù kia liền tham lam mà hấp thụ. Địa khí nhập thể, sắc mặt Khương Hy liền có chút vặn vẹo, đau đớn liền bắt đầu ập đến.

Không qua mấy hơi thở, địa khí đã dần dung nhập vào Nhân Phù, từ cổ đến ngực, lan ra hai tay, tràn xuống dưới chân rồi phủ ra sau lưng. Trong chốc lát, toàn thân Khương Hy liền bị bao phủ bởi địa khí.

Đám địa khí này như có nhân tính, chúng không cam chịu cưỡng chế dung nhập vào Nhân Phù liền quay ra hành hạ cơ thể hắn. Quá trình dung nhập phi thường lâu, lâu đến mức nào thì e chỉ có Hiên Minh cảm nhận được thôi vì bây giờ bản thân Khương Hy đã không còn khái niệm về thời gian nữa rồi.

Cách đây không lâu hắn chỉ mới chịu nỗi đau thịt nát xương tan từ Thẩm Hạo lão thất phu nhưng so với địa khí hành hạ thì vẫn còn kém một bậc. Địa khí không chỉ hạnh hạ cơ thể mà còn trấn áp linh hồn hắn.

Bản thân hắn vốn tự tin vào cường độ linh hồn của bản thân mà còn phải chịu nỗi đau như muốn nổ tung cả đầu óc thế này thì đừng nói là người khác.

Theo thời gian dần trôi, toàn thân Khương Hy dần dần ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hắn dần dần nhòe đi, thân thể gần như trụ không nổi nữa nhưng hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng, toàn thân liền run bần bật lên.

...

Hiên Minh thân là Đại Địa chi thể, hắn phần nào có thể cảm nhận được điểm ‘nhân tính hóa’ đó của địa khí, nhưng hắn khó lòng nào mà cảm nhận được loại hình đau đớn như thế kia.

Hắn chưa bao giờ thấy một mặt này của Khương Hy bao giờ, nội tâm liền phức tạp không thôi. Tiếp đó, Hiên Minh liền không suy nghĩ mà dùng hai tay đỡ lấy eo Khương Hy, tránh cho hắn không bị sụp đổ.

...

Một canh giờ sau, địa khí dù không cam lòng cuối cùng cũng bị ép hoàn toàn vào mười đạo Nhân Phù. Mười đạo Nhân Phù này sáng lên phi thường rực rỡ, đồng thời cũng tỏa ra một khí tràng vô cùng dọa người, đến Hiên Minh cũng phải mười phần rung động.

Khương Hy bây giờ cũng không đủ sức để ngồi nữa, hắn cứ mặc bản thân mà nằm úp mặt lên trên người Hiên Minh, ánh mắt có chút đờ đẫn mà thở dốc.

Sau khi lấy lại nhịp thở ổn định xong, Khương Hy liền động niệm, mười đạo Nhân Phù trong nháy mắt liền ẩn mình đi, ngay cả vết tích ban đầu cũng biến mất theo, trả lại làn da trắng không tỳ vết như ban đầu.

Khương Hy gượng người ngẩng đầu lên mà cười với Hiên Minh một chút mà nói:

“Thành công rồi... Cảm ơn ngươi”

Trái với những nụ cười ‘xã giao’ hằng ngày, nụ cười này của Khương Hy là thật tâm cười. Hắn khi cười thật tâm thì tuyệt đối có thể động lòng người khác, thậm chí trong vô hình cũng có thể tùy ý mà câu người khác đi. Với đẳng cấp hiện tại thì cho dù Chiêu Hồng Nan sống lại thì cũng phải cảm bái hạ phong trước nụ cười này.

Hiên Minh nhìn hắn đến ngẩn người một chút rồi nhắm mắt lại mà điều tức một chút. Lần đầu hắn hấp thụ địa khí đối với tu vi thì không thay đổi mấy, nhưng thể phách thì tăng trưởng rất mạnh, mạnh đến mức bây giờ hắn phải nằm im mà tiêu hóa hết số địa khí trong người kia. Sau đó liền đưa tay lên mà vỗ vỗ nhẹ lưng Khương Hy mà nói:

“Được rồi, không sao chứ?”

Nghe vậy, Khương Hy liền thử đưa tay nhấc chân một chút, kết quả rất tuyệt vời.

Tạm thời bất động.

Sắc mặt Hiên Minh liền có chút đen lại, hắn nói:

“Không lẽ phải bảo trì tư thế như này?”

Khương Hy lười biếng nói ra:

“Không phải thống nhất rồi sao, ngươi nháo lên làm cái gì”

Hiên Minh nghẹn họng, muốn nói gì đó nhưng nhìn vào đạo huyết quang không tán kia nên đành phải nuốt ngược vào trong. Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó mà cười gian mãnh.

Hai tay đột nhiên vòng lên mà ôm lấy thắt lưng Khương Hy. Khương Hy nhíu mày nói ra:

“Lại nháo gì nữa?”

Hiên Minh nhếch mép nhìn trần nhà nói ra:

“Tình huống bây giờ của ngươi không thể nào thoát ra khỏi ta được”

Khương Hy không đáp. Hiên Minh bình tĩnh nói tiếp:

“Chuyện của Chiêu Hồng Nan là thế nào?”

...

...

P/S: Sau chương này, tác chỉ muốn nói:

Truyện có nữ chính, truyện có nữ chính, truyện có nữ chính.

Chuyện quan trọng phải nói ba lần, mong các đạo hữu đừng suy nghĩ lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.