Huyền Lục

Chương 394: Chương 394: Song tu




Kể từ sau trận đại chiến Chính - Ma hai ngàn năm trước, Ma Đạo nhất mạch dần dần trở nên bí ẩn hơn trong mắt người đời.

Vị trí của sơn môn phải dời đến Cực Tây, mọi loại thông tin trên tu chân giới cơ hồ đều bị ‘tịt’ khi nhắc đến địa giới đặc thù này.

Trong hai ngàn năm này, trừ bỏ Tế Đình, Cực Tây không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại giáo lý hay tín ngưỡng nào.

Đạo Môn? - Không.

Phật Môn? - Cũng không.

Nho Môn? - Lại càng không.

Theo lời của Chiêu Hồng Nan, đến thế lực tín ngưỡng cắm rễ hàng vạn năm như Tế Đình còn bị Ma Đạo ép đến mức co thân về tổ đình thì cũng đủ hiểu Ma Đạo bài xích các loại tín ngưỡng khác đến thế nào.

Từ đó về sau, đệ tử của Ma Đạo không có khái niệm tốt hay xấu, chỉ có bảo toàn chính bản thân mình mới là vương đạo.

Vì lẽ đó, Quỳ Liên không bị ảnh hưởng bởi triết lý nam tôn nữ ti của Nho Môn nhất mạch. Đối với nàng, trinh tiết không phải là thứ đáng giá ngàn vàng như nữ tử của ba địa giới còn lại.

Nàng trân trọng sinh mệnh của chính bản thân mình, đồng thời luôn tìm mọi cách để chính bản thân mình mạnh hơn.

Theo ngữ khí nói chuyện ban nãy của nàng, nàng hoàn toàn có thể thuyết phục được Ma Đế hủy hôn, chỉ cần nàng có được lý do chính đáng.

Chỉ cần dựa vào đây thôi, Khương Hy cũng đủ hiểu tại Cực Tây không hề tồn tại cái gì gọi là trưởng bối đặt đâu thì ngồi đấy. Bản thân mỗi người đều có được sự tự quyết của bản thân.

Nói không ngoa, Cực Tây có lẽ là nơi duy nhất trên Huyền Đô Đại Lục tồn tại được hai chữ ‘bình đẳng’.

Khương Hy đời này không theo Đạo Môn, không theo Phật Môn nhưng bản thân hắn lại có chút dính líu với Nho Môn.

Bởi hắn được học qua Tứ Thư, Ngũ Kinh.

Nho Môn thâm căn cố đế cực kỳ vững trong nhân gian, đến tư tưởng của Khương Hy cũng bị phần nào ảnh hưởng thì cũng hiểu tín ngưỡng này kinh dị đến bực nào.

...

Trầm mặc một hồi, Khương Hy hướng nàng nói ra:

“Nói như vậy, ta bắt buộc phải trở thành đạo lữ của ngươi?”.

Quỳ Liên mỉm cười đáp lại:

“Xác thực là thế”.

Khương Hy định nói thêm nhưng một ý nghĩ bất ngờ lướt ngang qua đầu nên hắn tạm thời lựa chọn im lặng.

Cực Tây bình đẳng hóa quan hệ nam nữ thì liệu nữ nhân có được thành thân với nhiều nam nhân không?

Chuyện này Khương Hy không biết được, nếu nàng cùng hắn kết làm đạo lữ thì hắn xác thực rất khó chấp nhận được có người khác ở bên cạnh nàng đâu.

Dù sao bản tính của nhân loại vốn là ích kỷ, hắn sẽ không nhường nhịn người của mình cho người khác.

Mặt khác, nếu suy nghĩ tích cực thì chưa hẳn Cực Tây đã để chế độ đa thê, đa phu tồn tại, biết đâu được bọn họ ưa chuộng quan hệ phu thê bình đẳng thì thế nào?

Nghĩ đến đây, sống lưng Khương Hy bất chợt rùng mình lên một cái, hắn thật không hiểu hắn đang nghĩ cái gì nữa.

Thành thật thì hắn không đành lòng nặng tay với nàng nhưng nghĩ trực tiếp đến viễn cảnh thành thân thì đáng sợ quá rồi, hắn không nghĩ mình nặng tình với nàng đến thế đâu.

Suy nghĩ một chút, hắn nói ra:

“Theo ý ngươi, bây giờ chúng ta... thành thân tại chỗ?”.

Nghe vậy, Quỳ Liên tùy tiện nhún vai một cái rồi đáp lại:

“Thành thân không phải dễ quyết định đến thế, chí ít ta còn phải nói lại với Ma Đế, đơn độc quyết định đại sự thế này chỉ tổ kéo thêm phiền phức.

Bây giờ ta cùng ngươi song tu là được, ta chỉ cần mất nguyên âm thì lúc về lựa lời nói một chút thôi là Ma Đế sẽ hiểu”.

Nội tâm Khương Hy cảm khái không ngớt, Quỳ Liên xác thực là nữ nhân độc đáo nhất hắn từng gặp. Đại đa số nữ nhân hắn biết ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi Nho Môn nên dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có vài phần yếu đuối mỏng manh.

Nhưng Quỳ Liên xác thực là một nữ nhân cực kỳ đáng sợ, nàng quyết đoán nhanh đến cực điểm, hơn nữa cũng độc ác với chính bản thân mình.

Khương Hy không biết nguyên âm có ảnh hưởng gì đến công pháp tu luyện của nàng không nhưng có lẽ là không, nếu không nàng cũng đã không đem nguyên âm của mình ra làm giao dịch.

Trầm mặc một hồi, Khương Hy thở dài một hơi rồi lắc đầu, hắn từ tốn đưa một tay lên xé nốt nửa thân áo bên trái của mình ra, để lộ nửa thân trên trần như nhộng.

Hắn mỉm cười nói ra:

“Nếu ngươi đã muốn giao dịch thì ta cũng có một yêu cầu”.

Quỳ Liên nhìn thấy hắn xé áo ra là cũng đủ hiểu hắn chấp nhận đề nghị giao dịch của nàng, hơn nữa còn mở miệng nói ra yêu cầu thì có lẽ đủ tự tin nàng sẽ chấp nhận yêu cầu này.

Nàng nhẹ giọng nói ra:

“Ngươi nói đi”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Sau khi lớp cấm chế này biến mất, ta muốn ngươi lấy tốc độ nhanh nhất trốn khỏi Bắc Nguyên”.

Nghe vậy, Quỳ Liên có chút nhíu mày, nàng nghe ra được hai ý trọng điểm, một là ‘nhanh’, hai là ‘trốn’.

Ngụ ý của một câu này nghe như thể muốn nàng đào mạng khỏi Bắc Nguyên vậy, như thế không phải muốn để nàng mất mặt sao.

Nàng đường đường là Thánh Nữ Ma Cung, thực lực quét ngang cùng thế hệ, thậm chí rời Cực Tây đến Bắc Nguyên dạo chơi một lượt, tiện thể giết mấy ngàn đệ tử chính phái cũng không khiến nàng khó khăn.

Đệ tử chính phái xác thực rất căm thù nàng, hận không thể để nàng ăn thiệt thòi mấy lần. Bây giờ Vô Cửu bảo nàng chạy trối chết trở về Cực Tây thì không khác gì để nàng tự tát mình mấy cái.

Mặt mũi của Ma Đạo để đâu cho hết.

Nội tâm nàng có chút tức giận nhưng dù gì nàng cũng là người lý trí, một chút trò này không dễ để nàng bạo phát được, nàng suy nghĩ một chút rồi nhàn nhạt nói ra:

“Ba ngày, sau ba ngày ta sẽ bí mật rời đi”.

Khương Hy không suy nghĩ nhiều, hắn cười tươi nói ra:

“Được, ta chấp nhận”.

Thấy thế, Quỳ Liên có cảm giác không đúng, bây giờ nàng còn không nhận ra nữa thì đúng là ngu ngốc thật rồi.

Nàng lườm hắn một cái rồi hừ lạnh, bộ dáng khinh thị không ít.

Khương Hy cũng chỉ cười cười cho qua, hắn mới gặp nàng ba lần nhưng thời gian hắn quan sát nàng cũng đủ nhiều, nàng cao ngạo thế nào hắn biết rõ, yêu cầu kia của hắn tuyệt đối sẽ không được chấp nhận.

Cho nên nàng nhất định sẽ đưa ra yêu cầu thêm.

Mặt khác, một câu kia của nàng cũng tiện đường cảnh báo hắn một chút, ngụ ý của nàng là nếu hắn không chấp nhận thì nàng sẽ đi tìm người khác.

Lấy tính cách của nàng, nàng nhất định sẽ dứt khoát đi tìm người khác thật, Khương Hy có thêm ba đầu sáu tay thì cũng không ngăn nổi quyết định này của nàng.

Hắn đã nghĩ đến việc nàng đưa ra yêu cầu, ba ngày đối với hắn cũng đủ rồi, không cần tham. Ngần ấy cũng đủ để cho Dạ Ma thấy hắn đủ sức dọa được nàng.

Song phương chấp nhận yêu cầu của nhau xong tự nhiên phải bước vào phần chính thôi.

Bọn hắn có nhiều nhất là hai canh giờ, trong đó mười lăm phút đã trôi qua rồi, còn chần chừ nữa thì thời gian cũng không đủ.

...

Quỳ Liên không hổ danh nữ tử Cực Tây, nàng trút bỏ hết y phục của mình mà không ngần ngại bất cứ thứ gì hết.

Khương Hy cũng từng nhìn thấy thân hình của nàng rồi, chỉ là thời điểm đó đang đấu pháp với nhau nên hắn không có thời gian nhìn nhiều.

Bây giờ có cơ hội nên hắn phải nhìn kỹ một chút mới được. Dù sao nàng cũng không biết xấu hổ nên nhìn một chút cũng không khiến nàng e thẹn nổi.

Quỳ Liên là một tu sĩ, thân hình của nàng xác thực rất hoàn mỹ, vòng nào ra vòng nấy rõ nàng, vòng eo của nàng thực sự rất nhỏ, mặc dù ngày nào nàng cũng ăn đầy đủ ba bữa nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến vòng eo của nàng.

Bên cạnh đó, bầu ngực của nàng cũng không lớn như Chiêu Hồng Nan, dù sao bầu ngực quá lớn lại ảnh hưởng đến chiến lực của mình.

Quỳ Liên rất cao, cặp chân của nàng cũng rất dài, nàng xác thực là nữ nhân cao nhất hắn từng gặp.

Chiều Hồng Nan cũng cao nhưng Quỳ Liên cao hơn nàng một đến hai phân, khí chất của nàng cũng cực kỳ yêu dị, một lần nhìn vào liền sinh nghiện.

Khương Hy trơ mắt nhìn nàng tương đối lâu nên hành động của bản thân cũng trì trệ đối chút, đến quần cũng... chưa cởi.

Quỳ Liên thấy vậy liền khẽ cười khúc khích đầy yêu dị, nàng nhẹ nhàng bước đến trước người hắn, mái tóc đen dài của nàng khẽ đung đưa đầy sống động.

Nàng nhẹ nhàng áp sát người hắn, hai chân nhón nhẹ lên thổi nhẹ vào bên tai hắn, một cỗ u hương bất ngờ tỏa ra từ trên người nàng.

Hai mắt của Khương Hy có chút hơi mờ lại, hắn áp mặt mình vào một bên nàng rồi ngửi một chút. Cơ thể của nàng xác thực rất thơm, hơn nữa cũng cực độ lôi cuốn.

Quỳ Liên rất chủ động, nàng cẩn thận ép sát đến ngực hắn, một tay luồn xuống dưới tháo dần dần lưng quần của hắn ra, từng tiếng cười khanh khách nhẹ nhàng như chim hót vang vọng khắp não hải của hắn.

Hai chân hắn trong chốc lát liền mềm nhũn ra rồi ngã ngửa xuống đất, Quỳ Liên cũng không cười nhạo, thay vào đó nàng mượn thế ngã này lột đi hết cái quần của hắn ra, động tác dứt khoát không ngờ.

Kế tiếp, nàng từ tốn ngồi lên người hắn, nửa thân dưới áp sát vào nhau, nàng đưa tay chạm vào mặt hắn rồi mỉm cười nói ra:

“Ai nha, ngươi từng bảo có kinh nghiệm mà nhỉ, sao lại đột ngột thất thố thế này?”.

Khương Hy không đáp, hai mắt vẫn mê muội nhìn lấy nàng, thấy vậy, khóe miệng nàng khẽ cong lên đầy yêu dị, nàng vuốt vuốt mặt hắn một chút rồi dùng tay nâng mặt hắn lên.

Sau đó, nàng từ tốn đặt lên đó một nụ hôn sâu, nàng chưa mất nguyên âm nhưng cũng không đại biểu cho việc nàng không biết hôn.

Nàng hôn cực kỳ giỏi, cái lưỡi không xương của nàng như một con rắn độc khuấy động hết khoang miệng của Khương Hy.

Khương Hy cũng không từ chối nụ hôn này, ngược lại phối hợp với nàng rất tốt, hắn vòng một tay ra sau ôm sát thân thể của nàng vào người, như thể sẽ sợ nàng chạy mất vậy.

Nàng cũng động dạng dùng hai tay giữ chặt đầu hắn lại không dứt ra.

Giữa lúc này, đột nhiên, song phương đồng loạt mở mắt rồi nhanh chóng xuất chưởng đánh thẳng vào ngực nhau văng ra phía sau.

Hai đạo huyết quang bất ngờ xuất hiện.

Chưởng lực bất ngờ không mang theo bất kỳ linh lực hay pháp lực nào, chỉ đơn thuần dùng cường độ thân thể để đánh mà thôi.

Bất quá, khóe miệng của bọn hắn đều kéo dài một đạo máu tươi, đồng loạt ở cả hai cổ tay đều được kết nhau bởi một đạo huyết quang.

Tay phải hắn nối với tay trái nàng.

Tay trái hắn cũng nối với tay phải nàng.

Đây chính là biểu hiện của huyết khế, hơn nữa còn là Bội Tín Huyết Khế.

Khương Hy nhìn Quỳ Liên một chút, sau đó vận pháp lực trong cơ thể lên để chữa trị đầu lưỡi đang chảy máu tươi kia của mình. Đồng dạng nàng cũng vậy.

Không qua năm phút, Khương Hy mỉm cười nói ra:

“Không nghĩ đến hai ta lại có cùng mục đích đấy”.

Nghe vậy, Quỳ Liên cười lạnh đáp lại:

“Quả nhiên không thể tin loại xảo trá như ngươi”.

Dứt lời, hai người bọn hắn liền nhìn nhau cười đến quỷ dị.

Bọn hắn có hai đạo huyết quang kết nối với nhau, tự nhiên sẽ được ứng với hai loại Bội Tín Huyết Khế.

Một cái do Khương Hy tạo ra, một cái do Quỳ Liên tạo ra.

Khương Hy thì không nói, trước đây hắn đã từng giả mạo một cái dùng lên người Hiên Minh rồi nhưng cũng không phải hắn không biết tạo ra loại huyết khế này.

Hắn ngạc nhiên là Quỳ Liên lại biết Bội Tín Huyết Khế, loại huyết khế này không phải dễ lập, nàng có thể tranh thủ trong thời gian ngắn như vậy để lập nên cũng chứng tỏ nàng... quen chơi trò này thế nào rồi.

Khương Hy không đành lòng nặng tay với Quỳ Liên nhưng cũng không đồng nghĩa hắn toàn vẹn tin tưởng nàng.

Trực giác của hắn báo rằng nàng chuyện này có một nửa là giả, hắn phòng bị chính là một nửa giả này.

Cho nên hắn cần Bội Tín Huyết Khế để nắm đằng chuôi của nàng, nào ngờ nàng cũng xem hắn là loại xảo trá cần đề phòng.

Nói không ngoa thì song phương xác thực không phải người tốt lành gì, đều là cùng một loại người cả thôi.

Quỳ Liên híp mắt lại nhìn hắn một chút rồi nói:

“Làm sao ngươi vẫn còn giữ được thần trí của mình tỉnh táo đến thế được?”.

Khương Hy cười cười đầy dụ hoặc, khí thế trên người hắn thay đổi, ma âm đột nhiên vang lên:

“Dù có hơi chút bất ngờ nhưng ta không nghĩ đến có ngày lại gặp được Nhân Gian Mị Thể đâu”.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Quỳ Liên liền đại biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.