Sau khi bố trí bình chướng xong, Khương Hy liền chạy ngược trở lại vào trong mà hướng về phía đại sảnh lớn ban đầu kia.
Về phần đám người khác thì hắn không quản, Lam Thiên Tuyết Tộc đã xuất ra cái đội hình kinh dị thế kia đi tập kích rồi thì hắn hơi đâu đi lo cho đám người đó.
Một khi đã bước chân vào đây rồi thì sinh tử phải tự chưởng khống trong tay mình thôi, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì ở đó chờ chết.
Hiện tại lấy cấu trúc của Băng Thần Cung thì mười thông đạo trước mặt hắn đây thể nào cũng sẽ dẫn đến mười đại sảnh khác nhau cùng với mười cái thông đạo khác nữa.
Đây chính là một đường mở rộng chạy vô hạn.
Khương Hy không biết sáu người Thạch Thương đã lấy được cơ duyên của mình chưa nữa nhưng phần nhiều có lẽ là chưa.
Theo lời của Bạch Chân thì chỉ có mỗi cái chìa khóa của hắn là có chút đặc thù nên những người còn lại hẳn sẽ cảm ứng đúng căn phòng.
Một ngày bọn hắn vẫn còn ở trong phòng thì trước mắt sẽ an toàn, còn tình thế hiện tại của Khương Hy thì có chút hơi gấp.
Bởi hắn không thể nào cứ đâm đầu chạy vào mấy cái thông đạo này được, hắn phải tìm cho ra được đường để đi đến tầng thứ hai.
Băng Thần Cung là một quần thể kiến trúc khổng lồ, không lý nào nó chỉ có một tầng được, theo suy nghĩ của Khương Hy thì chí ít nó cũng phải có hai đến ba tầng.
Hơn nữa dọc đường di chuyển bên trong và coi xét bên ngoài trước đó hắn cũng đã nhìn qua tòa cung điện này rồi.
Tòa Băng Thần Cung này được bao phủ bởi một trận pháp cực kỳ cường đại thiên về không gian, tức là không gian ở bên trong nó cực kỳ rộng, rộng hơn rất nhiều so với không gian của một cung điện.
Cho nên dãy thông đạo cùng đại sảnh ở tầng một này mới có thể kéo dài vô hạn được.
Khương Hy suy nghĩ một hồi rất lâu, đồng thời hắn cũng không quên để ý đến cái phù trận cùng lớp bình chướng mà hắn đã tạo ra, chỉ cần hai thứ đó bị phá thì hắn sẽ nghênh đón một cơn cuồng phong không hề dễ chịu chút nào.
Không bao lâu sau, hắn bất giác nhìn lên phía trần nhà, đồng thời tế Trúc Nguyên Bút ra rồi ngự khí bay lên trên đó.
Muốn lên đường tầng hai thì bắt buộc phải có cầu thang, còn không là thông đạo không gian. Nhưng xét đến yếu tố leo thang lên đỉnh Băng Thần Sơn kia thì Khương Hy vẫn thiên về ý đầu hơn.
Quan sát trần nhà một hồi, mí mắt của Khương Hy đột nhiên có chút hơi nhảy lên, thần sắc vui mừng, bởi hắn tìm thấy được một ổ khóa.
Có ổ khóa tự nhiên phải cần chìa, trong một khoảnh khắc, Khương Hy bỗng dưng nghĩ đến cái chìa khóa Huyền Tinh Thiết kia, thế là hắn liền lấy ra rồi tra vào ổ, nội tâm hồi hộp không thôi.
Cái chìa khóa này từ đầu đến cuối không hề có chút biểu hiện nào gọi là muốn tìm đến ổ cả nên Khương Hy có cảm giác hắn lấy phải một cái chìa khóa ‘đểu’ rồi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cái ổ khóa trên trần nhà kia, nội tâm hắn liền dao động, nên hắn liền thử.
Bất quá kết quả để hắn phải thất vọng, cái chìa khóa đó vậy mà tra không vừa ổ khóa. Hắn liền nhíu mày lại không thôi.
Trầm mặc một đoạn thời gian, hắn liền cho cái chìa khóa đó vào lại trong giới chỉ. Sau đó, hắn liền ngự khí xuống dưới.
Một tên đệ tử thuộc Địa Cung thấy hắn xuống liền vội vàng chạy đến hỏi, tâm thần tựa hồ có chút hơi hoảng loạn:
“Lâm tiên sinh, ngươi tìm được gì không?”.
Khương Hy nhìn hắn qua một chút, cảm thấy người trước mặt này mặc dù lớn hơn hắn vài tuổi nhưng nội tâm tựa hồ vẫn quá nhát gan, tình huống mới đó thôi mà đã hoảng loạn rồi.
Hắn liền đưa tay lên vỗ vai người đó một chút rồi nói ra:
“Có một ổ khóa, bất quá chìa khóa trên tay tiểu sinh không tra được, ngươi hỏi thêm một số người nào có chìa khóa thì ngự khí lên trên thử một chút. Cái ổ khóa đó khả năng cao sẽ dẫn chúng ta lên tầng hai, lên đó thì chí ít cơ hội sống vẫn cao hơn”.
Tên đệ tử Địa Cung nghe vậy liền gật đầu lia lịa, bộ dáng tựa hồ rất nghe lời, bất quá hắn cũng không đi liền, hắn hỏi thêm một câu:
“Vậy nếu có người muốn tàng tư thì sao đây?”.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, chí ít tâm tư người này vẫn còn chút cẩn thận, hắn từ tốn đáp:
“Đánh bọn hắn, đánh không lại thì kêu tiểu sinh, tiểu sinh trực tiếp giết bọn hắn cho ngươi”.
Lời hắn nói rất từ tốn nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong tai tên đệ tử kia liền như giọng nói của tử thần, sau lưng hắn ngay lập tức liền nổi lên một tầng mồ hôi lạnh không thôi.
Hắn vội vàng chắp tay lên hành lễ nói ra:
“Nghe theo tiên sinh, ta sẽ đi làm ngay”.
Nói xong, hắn liền quay lưng rời đi thông tri cho những người bên cạnh, đồng thời cũng phối hợp thêm những người khác để tiết kiệm thời gian.
Về phần Khương Hy, hắn rảo bước tiến về phía chỗ lối đi của thông đạo chính kia, Hắc Trúc Bút liền xuất hiện trong tay, ngay lập tức, hàng loạt đạo phù liền được họa ra mà ẩn mình vào trong hư không.
Phù văn Khương Hy họa ra tựa hồ mang tính liên tục mà kết lại thành một hệ thống, trong chốc lát, hắn đã thành công tạo ra một bình chướng rồi.
Kế tiếp hắn rút trận bàn ra, linh thức khẽ động, từng đạo phù văn liền thoát ly khỏi đó mà dung nhập vào bên trong bình chướng.
Thời gian tìm ra được chiếc chìa khóa đi lên tầng hai có khi sẽ lâu hơn rất nhiều so với thời gian chín tên Lam Thiên Tuyết Tộc ngoài kia phá trận.
Cho nên Khương Hy đành phải dựng lên thêm một bình chướng khác để câu giờ. Giữa lúc này, đột nhiên ánh mắt hắn có hơi mở, ánh mắt bất giác liếc nhìn về phía thông đạo số tám kia.
Theo đó, một bóng đen liền xuất hiện ở bên cạnh Khương Hy, bộ dáng tựa hồ có đôi chút chật vật, bộ hoa phục nổi bật trước kia giờ đây nhìn tựa hồ có hơi chút rách nát.
Người đến tự nhiên là Liêm Đào, hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Lâm đ*o hữu, ngươi đang làm cái gì vậy?”.
Khương Hy vừa bố trí bẫy bên trong bình chường, miệng vừa đáp:
“Lam Thiên Tuyết Tộc đánh đến đây rồi”.
“Cái gì? Nhanh đến thế?”, Liêm Đào giật mình nói.
Khương Hy nhìn xuyên qua bình chướng một hồi, không biết là có thấy được ở xa xa kia không, sau đó hắn nói tiếp:
“Khả năng cao là có đại quân đi kèm, bất quá trước mắt thì hai Tuyết soái cùng bảy Tuyết tướng đã đến đông đủ rồi, khoảng cách không xa chúng ta là mấy”.
Nghe vậy, Liêm Đào liền lấy lại vẻ bình tĩnh mà suy nghĩ đối sách, sau đó hắn quay lại gọi một người đến hỏi:
“Bản hoàng tử hỏi ngươi, mấy người của chính phái cùng Thái Huỳnh gia hiện tại đâu hết rồi?”.
Người đó thấy Liêm Đào gọi lại liền sợ hãi cúi gầm mình mà nói ra:
“Bẩm điện hạ, thần không biết, thần cũng chỉ mới vừa ra khỏi thông đạo thôi”.
Liêm Đào nghe thấy thế liền mắng một tiếng vô dụng rồi lại tiếp tục gọi người khác ra hỏi. Mặc dù hắn là con của trưởng công chúa nhưng theo lý đã gả ra ngoài thì không thể xưng là người hoàng tộc nữa.
Bất quá Khương Hy đời trước cũng xem là chỗ quen biết của trưởng công chúa. Trưởng công chúa năm nay mặc dù mới hơn sáu trăm nhưng nàng dù gì cũng là lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Đại Tinh Hoàng Triều chí ít vẫn nhìn sắc mặt của nàng mà ban cho Liêm Đào cái danh phận hoàng tử, dù chỉ là hữu danh vô thực nhưng danh phận này vẫn ám chỉ Liêm Đào thuộc về hoàng tộc.
Mặt khác, phụ thân của Liêm Đào tức phò mã của Đại Tinh là một trong ngũ đại tướng quân của Đại Tinh Hoàng Triều, tu vi cũng đồng dạng là Nguyên Anh cảnh.
Có song trọng bối phận này gia trì, Liêm Đào không được công nhận là hoàng tử mới là lạ.
Liêm Đào hỏi liên tục mấy người thì cuối cùng cũng lấy được chút tin tức, hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Cách đây nửa canh giờ Thái Huỳnh Liên Phương có trở ra nhưng sau đó lại tiến vào một thông đạo khác. Bạch Tương Duyệt thì đi một đường đến giờ vẫn chưa trở lại, đồng dạng mấy người khác cũng thế. Bất quá chí ít cũng có tin vui”.
Khương Hy ra hiệu cho Liêm Đào nói tiếp, hắn hiện tại còn đang tập trung bố trí cạm bẫy, tự nhiên không thích nói nhiều.
Đúng hơn là hắn không muốn nói để tránh lộ ra bản thân mình là thiên sinh linh thức. Hắn đang đóng giả Lâm Thanh Đình, vậy thì phải tách rời ‘Vô Nhai’ ra khỏi cái nhân vật này.
Liêm Đào hiểu ý tứ của hắn, cho nên cũng không chơi trò kéo đẩy tốn thời gian, hắn nói ra:
“Đệ tử của Cửu Tiêu Tông vừa báo, Thạch Thương đang trên đường trở lại đây”.
Nghe vậy, Khương Hy liền lạnh nhạt nhìn hắn, biểu hiện không có gì đặc biệt cả. Bình chướng đột ngột rung nhẹ lên một cái, cạm bẫy đã được bố trí xong, Khương Hy liền thu tay lại.
Liêm Đào thấy thế liền có chút hơi ngờ ngợ nói ra:
“Ngươi... sao thế?”.
Khương Hy nhàn nhạt đáp:
“Liêm đạo hữu, ngươi nói bọn hắn chín người cùng với chúng ta ba người là tin tốt hay xấu?”.
Đúng vậy, sáu người chiến lực đỉnh tiêm nhất không tề tụ về một chỗ thì đâu đâu cũng sẽ thấy mối nguy. Xem như Khương Hy, Liêm Đào cùng Thạch Thương tụ hội về một chỗ thì cũng không có cơ hội lật thuyền gì cả.
Bởi đối phương còn có hai Tuyết soái, thực lực cá nhân đã không thua bất kỳ một tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ở bên này rồi.
Liêm Đào nghe xong liền tặc lưỡi một cái nhưng cũng không có ý kiến gì thêm. Hắn cũng không phải kẻ ngu, tự nhiên biết tình huống bây giờ cũng không tốt mấy.
Đáng trách là trước đó bọn hắn lại không để lại phương thức liên lạc với nhau phòng trừ tình huống này.
Suy cho cùng, họa cũng là do chủ quan mà ra.
...
Không bao lâu sau, Thạch Thương xuất hiện, theo sau lưng lưng hắn tự nhiên là đội ngũ của Cửu Tiêu Tông, số lượng cũng phải hơn ba mươi người, mà người nào người nấy đều là tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Thấy vậy, Khương Hy liền mỉm cười một cái hài lòng, chí ít với đội ngũ này thì còn xem là tin tốt.
Thạch Thương vội vàng tiến lại chỗ hai người Khương Hy nói ra:
“Thật có lỗi, ta đến trễ rồi”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Thạch đạo hữu đến không trễ, hiện tại Lam Thiên Tuyết Tộc vẫn chưa phá được bình chướng của tiểu sinh”.
“Bình chướng?”, Thạch Thương có chút không hiểu.
Thấy vậy, Khương Hy liền mở miệng giải thích qua một chút. Sau khi nghe xong, Thạch Thương liền thở phào ra một hơi nhẹ nhõm đáp lại:
“May mắn có Lâm đ*o hữu ra tay, nếu không bây giờ chúng ta cũng không biết là đã bị tập kích đâu”.
Khương Hy gật đầu, sau đó hắn đem chuyện tầng thứ hai ra trao đổi với Thạch Thương cùng Liêm Đào một chút, nhờ hai người bọn hắn thông tri cho người cùng thế lực ngự khí lên trên thử một phen.
Dù sao chạy lên được tầng thứ hai thì vẫn sẽ có không gian phong phú hơn so với tầng thứ nhất này.
Nghe xong, các phương thế lực liền theo lời Khương Hy mà tiến hành thử khóa. Về phần những người không có chìa khóa thì nhanh chóng khôi phục lại thực lực nếu có tiêu hao lúc trước.
Mặt khác, đại chiến sắp nổ ra, mỗi người bắt buộc phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Đột nhiên, linh thức của Khương Hy có chút hơi nhảy một chút, ánh mắt hắn liền nhìn xuyên qua tấm bình chướng mới dựng kia mà hướng thẳng về phía ngoài.
Liêm Đào thấy vậy liền nói ra:
“Lâm đ*o hữu, có chuyện gì sao?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu đáp:
“Phù trận bên ngoài đã bị phá, ba tên Tuyết tướng đã thoát khốn rồi”.
Liêm Đào trầm mặc một chút rồi nói ra:
“Can hệ lớn chứ?”.
Khương Hy mỉm cười lắc đầu đáp:
“Không lớn, chỉ cần tấm bình chướng kia còn thì trước mắt vẫn an tâm”.
Nghe vậy, Liêm Đào liền gật gù, đồng thời cũng không quên cho Khương Hy một ngón cái. Thấy thế, Khương Hy liền bật cười không thôi.
Cái thằng này quả thực không giống phong cách hoàng tộc chút nào, bất quá tiểu tính tình này cũng có chút giống nha đầu kia lúc nhỏ.
Đương nhiên, ‘nha đầu’ trong miệng Khương Hy ở đây chính là trưởng công chúa. Luận về tuổi tác, trưởng công chúa đương nhiên cũng tính là một phương đại lão, tuối tác cũng rơi vào tầng thượng rồi.
Nhưng đem đi so với Phù Linh lúc còn sống thì vẫn còn nhỏ lắm.
Trưởng công chúa bây giờ là nhân vật cao cao tại thượng của Đại Tinh Hoàng Triều nhưng mấy ai biết được lúc còn nhỏ nàng cực kỳ nghịch ngợm.
Mà không những nghịch, nàng còn có chút điểm lười biếng nữa, tác phong cũng không hề giống với trưởng công chúa đài các chút nào.
Phù Linh cũng từng được Tinh Hoàng mời đến một lần nên hắn có ghé thăm hoàng cung một chuyến, thời điểm đó hắn cũng có đoạn một thời gian ngắn chỉ điểm nàng tu hành nên đôi bên cũng xem như là chỗ quen biết.
Bây giờ nàng đã là một phương đại lão, trong khi lão đã hóa vàng rồi. Thời gian quả thực là khắc nghiệt.
Khương Hy nhìn qua con trai nàng một chút mà cảm khái.
Liêm Đào ở gần thấy thế liền nhịn không được mà lùi một bước.
Cái ánh mắt đó là thế nào?
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!