Xe ngựa ngày càng đi xa, kể từ lúc tiễn Khương Hy và Điền đại phu, ánh mắt Thanh Tiêu Nhi vẫn thủy chung nhìn theo bóng xe cho đến khi nó mất hút nơi cuối đường. Lâm Thanh Đình ở bên ánh mắt lướt qua hận ý, tay hắn nắm chặt đến độ gân xanh nổi lên như muốn nổ ra.
Lâm Thanh Đình dưới sự ‘răn đe’ của cha mẹ vốn dĩ đã bỏ qua không tính toán với Khương Hy nữa. Nhưng lần này lại liên quan đến Thanh Tiêu Nhi, sự tình liền khác.
Thanh Tiêu Nhi và hắn có thể gọi là thanh mai trúc mã, một người là con trai của quan phủ đại nhân, một người là con gái đến từ gia tộc giàu có nhất Linh Vân trấn. Thử hỏi cả Linh Vân trấn có hai hợp đôi hơn bọn họ, đây mới là môn đăng hộ đối.
Lâm Thanh Đình chưa từng cân nhắc đến chuyện đến Nguyệt Hải Thành. Nữ nhân ở đó đương nhiên có người đẹp hơn Thanh Tiêu Nhi, đơn cử như Chiêu Hồng Nan chẳng hạn. Nhưng Lâm Thanh Đình cũng có thể tính là người hiểu mình, đạo lý ‘thà làm đầu gà còn hơn đuôi Phượng’ thì hắn hiểu hơn ai hết.
Mặt khác, cách cục của Linh Vân trấn có chút đặc thù. Quan phủ dù là người có quyền lực nhất Linh Vân trấn... nhưng chỉ ở mặt ngoài mà thôi. Thanh gia thâm căn cố đế ở Linh Vân trấn lâu lắm, bọn họ mới là người nắm giữ quyền nói chuyện ở đây. Lâm Thanh Đình truy cầu Thanh Tiêu Nhi cũng là vì mục đích thống nhất quyền lực của Linh Vân trấn, may thay, Thanh gia đời này không có con trai. Vậy nên danh phận con rể Thanh gia này Lâm Thanh Đình sẽ không để tuột.
Hôm nay Lâm Thanh Đình phát hiện Thanh Tiêu Nhi có ý với Khương Hy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Hắn bỗng nhớ đến lúc nãy, Thanh Tiêu Nhi không để tâm đến miếng ngọc bội hắn tặng. Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là phân lượng của Lâm Thanh Đình trong mắt Thanh Tiêu Nhi đã giảm đi rất nhiều rồi. Ánh mắt của hắn từ hận ý đã chuyển sang sát ý, Lâm Thanh Đình đã quyết. Hắn phải giết Khương Hy, nếu không, kế hoạch của hắn liền đi tong.
Bóng xe ngựa mất hút hoàn toàn, Thanh Tiêu Nhi quay sang cười nói:
“Lâm đại ca, chúng ta vào thôi”
Lâm Thanh Đình nhận thấy Thanh Tiêu Nhi quay lại liền nhanh chóng chuyển lại vẻ mặt tươi cười, hắn đáp:
“Ừ, chúng ta vào thôi”.
...
Điền đại phu sau khi trở về liền lập tức báo với Lâm Lục Viễn, lão kể lại từ đầu tới cuối về dịch trùng. Khi biết toàn trấn vốn đã nhiễm bệnh, hai vợ chồng Lâm Lục Viễn liền hoảng sợ. Lâm phu nhân lảo đảo đứng không vững, phải nhờ hai nha hoàn giúp đỡ mới xong.
Điền đại phu mặc dù có ý giúp người nhưng chuyện lão có thể chữa lão liền đẩy đến cuối cùng mới nói. Hôm nay trong người lão tồn đọng một đám hỏa khí không tan, mà thủ phạm lại là Lâm Thanh Đình. Lão đương nhiên phải để cho hai người làm cha mẹ này hoảng sợ một phen. Như dự đoán, hai vợ chồng Lâm Lục Viễn quả nhiên sợ mất mật.
Sau khi biết Điền đại phu có thể chữa bệnh này, Lâm Lục Viễn liền vui mừng. Điền đại phu cũng viết cho hắn một đơn thuốc để xử lý đám kén ở trong người, đồng thời cũng yêu cầu hắn sắc thuốc hàng loạt và triệu tập toàn trấn đến. Lâm Lục Viễn không dám không nghe lời, cẩn thận nghe kỹ từng lời của Điền đại phu. Sau khi nghe dặn dò xong, Lâm Lục Viễn nghiêm túc hành lễ tạ ơn Điền đại phu.
“Đa tạ Điền thần y”.
Điền đại phu phất tay, cười nói:
“Tạ ơn để sau đi, chuyện lão phu yêu cầu, đại nhân cũng nên nhanh chóng làm đi thôi”
“Ta sẽ làm ngay”, Lâm Lục Viễn đáp.
Sau đó hắn cầm đơn thuốc đưa cho quản gia rồi ra lệnh chuẩn bị kỹ càng. Đơn thuốc trong tay cũng như cơ hội trời cho vậy, Lâm Lục Viễn có thể thu được nhân tâm của Linh Vân trấn hay không liền nhìn đến hành động lần này. Điền đại phu cũng không vội rời đi, lão ở lại hỏi Lâm Lục Viễn vài nghi vấn.
Khương Hy không đi cùng Điền đại phu đến gặp Lâm Lục Viễn mà trực tiếp trở về phòng. Hắn lấy chiếc bình sứ kia cầm trên tay, tay còn lại gõ nhẹ trên bàn, hắn đăm chiêu mà suy nghĩ. Một lúc sau, hắn gỡ các sợi dây được bọc quanh bình sứ và tháo nút bình. Sau đó dốc ngược đổ thứ ở trong ra.
Trong bình rơi ra... ba con giun dài tầm mười phân, to bằng ngón tay trẻ em. Thân chúng có màu giống với da người, lớp da bên ngoài của chúng tạo thành từng vòng từng vòng dọc thân thể tựa giun đất. Ở một đầu của chúng có ba cái vòi nhỏ tương đối dài, chúng chính là Thực Thủy Trùng, hình dạng hiện tại của chúng khác với lúc Khương Hy kiểm tra ở giếng nước bởi vì chúng đã hút nước.
Tuy nhiên ở hiện tại thì chúng chết rồi, Thực Thủy Trùng có thể ví như loài cá bởi chúng vốn dùng nước mà sống. Thực Thủy Trùng một khi phá kén mà ra thì thứ duy nhất chúng cần là nước, không có nước thì không đến vài phút sau chúng sẽ chết.
Sáng nay, trước khi đến Thanh gia, Khương Hy đã lấy một ít nước cho vào chiếc bình sứ rồi bịt chặt lại. Qua lời kể của vài người dân quanh đó, hắn muốn kiểm tra một số thứ.
Kết quả không ngoài dự tính, chiếc bình Khương Hy mang chỉ cần tiếp xúc với Thanh Tiêu Nhi một đoạn thời gian ngắn thì Thực Thủy Trùng liền phá kén mà ra. Đây cũng lý giải được việc những người bị bệnh hầu như đều tiếp xúc với Thanh Tiêu Nhi trước khi triệu chứng xuất hiện.
Tại sao Thực Thủy Trùng lại phá kén khi ở gần Thanh Tiêu Nhi?
Thường thức mà nói, trùng vốn là loài sống thành đàn mà đặc điểm của trùng là chúng có vương. Ong tất có có ong chúa, kiến cũng sẽ có kiến chúa. Vậy thì Thực Thủy Trùng tất nhiên cũng có ‘vương’ của mình, một con trùng chúa.
Con trùng chúa đó đang cư ngụ trong người của Thanh Tiêu Nhi.
Khi kén ở gần trùng chúa, trùng chúa sẽ phát hiệu lệnh cho đám trùng non phá kén mà ra. Đây cũng chính là lúc ‘phát bệnh’. Khi người bệnh càng tiếp xúc với Thanh Tiêu Nhi thì bọn họ càng đến gần quỷ môn quan. Những con Thực Thủy Trùng này sẽ gia tăng hút nước khi ở gần trùng chúa để biểu thị lòng trung thành.
Còn Thanh Tiêu Nhi tại sao vẫn còn bình an vô sự thì điều này không khó để lý giải. Chúa của một bầy đàn, nhất là trùng chúa, vốn dĩ cực kỳ... lười.
Trùng chúa chỉ cần hút một lượng nước đủ để nuôi sống nó liền được. Thanh Tiêu Nhi có cảm giác ra thì cũng chỉ như khát nước mà thôi, nàng uống một chén nước thì chuyện như chưa bao giờ xảy ra, căn bản không thể nào phát hiện ra trùng chúa.
...
Nhìn ba con trùng nằm ở trên bàn, Khương càng cảm thấy Thanh gia có vấn đề. Đầu tiên là Thanh gia ngay tức khắc liền đổi nguồn nước sinh hoạt khi dịch trùng bùng phát, Thanh gia gần như chưa từng cân nhắc đến yếu tố không khí, cứ như họ biết chắc chắn dịch trùng sẽ không lây lan trong không khí vậy.
Điểm thứ hai là Thanh Tiêu Nhi. Bản thân trùng chúa vốn cực kỳ lười và không hề tồn tại dưới dạng kén, không đời nào chúng lại tự chui vào trong người Thanh Tiêu Nhi, chắc chắn đã có người dùng ngoại lực đưa trùng chúa vào. Hơn nữa, người này phải nắm rõ hành tung cũng như mối quan hệ của nàng. Thanh Tiêu Nhi là đích nữ Thanh gia tất nhiên sẽ có người theo bảo vệ, bỗng nhiên vô thanh vô tức đưa một con trùng vào trong người mà không nhận bất cứ phản kháng nào thì quá vô lý. Trừ khi... đó là người cùng nhà.
Mặt khác, trùng chúa ở trong cơ thể người cũng không hẳn là điều xấu. Trùng chúa khác trùng thường là bởi vì nó hấp thụ nước xong sẽ thải linh khí ngược ra lại, tình cờ thay, đó là thủy linh khí, hơn nữa, độ tinh thuần lại rất cao. Người mang trùng có thể dùng lượng linh khí đó để tu luyện, nói cách khác, mối quan hệ này chính là cộng sinh, đôi bên cùng có lợi.
Điểm cuối cùng Khương Hy phải đợi Điền đại phu trở về mới có thể xác định được.
Bỗng nhiên hắn đưa mắt ra bên ngoài, khóe miệng cong lên, thầm nói:
“Nhắc Tào Tháo... Tào Tháo liền đến”
Điền đại phu trở về.
Lão nhân mở cửa bước vào phòng, nét mặt lão bình đạm như thường ngày nhưng ánh mắt lão thì khác. Ánh mắt nóng rực như muốn nóng lòng thổ lộ điều gì đó. Nhìn thấy Khương Hy, lão nhân lộ ra vẻ hòa ái, ánh mắt ngày càng nóng lên, như muốn gấp gáp mà nói ngay.
Lão lại ngồi trên cái ghế đẩu, Khương Hy rót một chén nước trà rồi đưa cho lão, nói:
“Lão bá, chuyện như thế nào rồi?”
Điền đại phu tiếp nhận chén trà, uống một hơi đến cạn đáy rồi nói:
“Chuyện kia ta đã...”
“Lão bá, chuyện đó từ từ đã... ta hỏi là chuyện dịch trùng”, Khương Hy nói
Bị cắt ngang, ĐIền đại phu đương nhiên bất ngờ bởi vì Khương Hy thường hay nghe hết lời rồi mới nói. Nay thấy hắn lại quan tâm chuyện dịch trùng hơn chuyện kia, Điền đại phu tuy có chút thất thố với lời vừa rồi của mình nhưng lòng lão liền rất vui vẻ. Bởi vì Khương Hy quan tâm đến bệnh tình của dân chúng hơn chuyện kia. Dù sao chuyện kia cũng rất quan trọng nhưng thân là y sư, cái nào quan trọng hơn còn phải hỏi sao.
Điền đại phu cười đáp:
“Chuyện dịch trùng ta đã để cho Lâm đại nhân lo liệu hết rồi, chiều nay chúng ta chỉ cần kiểm tra thuốc sắc rồi cho từng người uống nữa là xong... Sang ngày hôm sau ta sẽ chính thức chữa cho những người bệnh”
“Nhanh như vậy?”, Khương Hy ngạc nhiên nói, hắn vốn nghĩ Điền đại phu cần một ngày để chuẩn bị, ai mà nghĩ lại nhanh đến thế.
“Ha ha ha, ta đã chuẩn bị hết rồi, ngày mai đại nhãn tử ngươi ở bên phụ giúp liền được”, Lão cười nói.
Khương Hy trầm mặc, ‘phụ giúp’ hai chữ này từ Điền đại phu liền không đơn giản, hơn nữa còn mang ý vị rất riêng biệt. Trầm mặc một hồi hắn liền không đề cập tiếp nữa, tay đưa chén trà lên uống một hớp rồi nói:
“Vậy... chuyện kia thì thế nào?”
Lúc này, ánh mắt của Điền đại phu nóng hừng hực trở lại, như gặp phải chuyện gì đó rất động trời, rất thú vị, lão nói:
“Chuyện này ta đã hỏi Lâm đại nhân, kết quả quả thực... rất bất ngờ”.
“Rất bất ngờ?”, Khương Hy hơi chúi người phía trước, tựa như rất hứng thú với chân tướng.
“Đúng, rất bất ngờ. Thanh lão gia tên gọi là Thanh Bình, vốn là người ngoài trấn, hơn ba mươi năm trước mới xuất hiện tại đây... Mặt khác, Lâm đại nhân hơn hai mươi năm qua chưa bao giờ chân chính gặp mặt vị Thanh lão gia này”, ĐIền đại phu nói.
“Chuyện này lý giải thế nào?”
“Lâm đại nhân thân làm đại quan đương nhiên phải biết mặt hết những người có tiền và có quyền ở trong trấn, Thanh gia hiển nhiên không ngoại lệ. Chỉ có điều hắn chưa từng chân chính thấy được mặt của Thanh lão gia. Đại nhãn tử ngươi biết vì sao không?”
“Hẳn là giống với chúng ta hôm nay, là không thể gặp”, Khương Hy trầm mặc rồi nói.
“Đúng thế, bởi vì mỗi lần Lâm đại nhân muốn gặp mặt là Thanh lão gia liền cáo bệnh, chỉ để cho Thanh phu nhân chuyển lời lại. Điểm này làm lão già ta cảm thấy Thanh lão gia căn bản không phải là một bệnh nhân”, Điền đại phu nói.
Khương Hy gật gù. Một hai lần cáo bệnh liền là bệnh thật, hai mươi năm cáo bệnh thì chắc chắn là không muốn gặp mặt rồi.
Điểm cuối cùng mà Khương Hy nghi ngờ về Thanh gia cũng chính là vị Thanh lão gia đầy thần bí này. Khương Hy không chắc tình huống của Thanh gia như thế nào nhưng có một điểm hắn khá chắc chắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn ở Thanh gia... tám, chín phần chính là của Thanh lão gia.
Nếu vậy thì Điền đại phu liền nguy. Thanh lão gia hư hư thực thực là tu sĩ, dịch trùng này lại trực tiếp liên quan đến Thanh gia. Điền đại phu một ngày còn ở Linh Vân trấn thì an toàn của lão thật đáng lo.
Khương Hy lo lắng cho Điền đại phu vậy nên hắn trầm mặc, một lát sau hắn mới nói:
“Lão bá, tối nay người có dự tính gì không?”.
Điền đại phu nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
“Không, tối nay ta định ở trong phòng chuẩn bị”.
Khương Hy gật đầu, sau đó hai người không còn nói gì nữa.
Ngoài kia, ánh mắt trời ngày càng một lên cao.
...
...
Lâm Lục Viễn một lần nữa lại chứng minh hiệu suất làm việc đáng kinh người của mình. Đầu giờ chiều, hầu hết những người chưa mắc bệnh đều đã tập hợp tại trước quan phủ. Sau khi kiểm tra chất lượng thuốc sắc cũng như thành phần kỹ càng, Điền đại phu mới đưa cho Lâm Lục Viễn một cái gật đầu.
Hiểu được ý của Điền đại phu, Lâm Lục Viễn liền tuyên bố chân tướng chân thật của dịch bệnh. Dù đã có một ít lời đồn nhỏ từ những người chứng kiến quá trình kiểm tra lúc sáng của Khương Hy và Điền đại phu nhưng khi chính thức nghe từ Lâm Lục Viễn, không ít người liền kinh hô không ngớt. Đồng thời khi biết Điền đại phu có thể chữa khỏi bệnh, dân chúng liền không chần chừ gì mà vái lạy lão. Trong lòng Điền đại phu liền phát khổ, lão có thể hưởng thụ sùng bái nhưng vái lạy như thờ cúng thế này thì lão xin kiếu.
Như đã đạt được mục đích mong muốn, uy vọng của Lâm Lục Viễn lại cao hơn một tầng. Hắn bắt đầu ra lệnh phân phát thuốc sắc cho từng người uống, đồng thời hắn cũng thương nghị cũng Thanh phu nhân về chuyện nguồn nước.
Nguồn nước của Linh Vân trấn hiện tại không thể sử dụng được, đành phải nhờ vào sự giúp đỡ của Thanh gia. Thanh phu nhân không nói nhiều lời, nàng chỉ cười nhẹ đáp ứng yêu cầu từ Lâm Lục Viễn.
Lâm Lục Viễn liền thở nhẹ ra một hơi, hắn lúc này rất cao hứng. Điền đại phu hoàn toàn vượt qua mong đợi của hắn, Thanh gia cũng không từ chối yêu cầu của hắn. Bên cạnh đó, uy vọng của Khương Hy cũng được Lâm Lục Viễn nâng cao lên rất nhiều. Bởi vì Điền đại phu nói với hắn rằng người phát hiện ra nguyên nhân và phương thức lây lan của dịch trùng là Khương Hy.
Lâm Lục Viễn vốn dĩ định để tất cả công lao đều quy về Điền đại phu, dù sao tiếng tăm của lão vẫn còn đó nhưng vấn đề là lão không nhận. Dưới sức ép vô hình của Điền đại phu, Lâm Lục Viễn liền công bố sự thật đối với dân chúng. Từ đây, danh khí của Khương Hy liền một đường tiến thẳng, cơ hồ ở Linh Vân trấn đã không kém Điền đại phu.
Nhìn thấy sự sùng bái mà dân chúng dành cho Điền Khương hai người, Lâm Lục Viễn âm thầm may mắn, tự nhủ:
“May mà ta đã khuyên can Đình nhi”.
Lăn lộn trong chính trường một khoảng thời gian dài, Lâm Lục Viễn đương nhiên rất khôn ngoan, nhưng con trai hắn thì rất tiếc. Lâm Lục Viễn không biết rằng, Lâm Thanh Đình đã bỏ ngoài tai lời hắn nói, thậm chí còn bí mật chuẩn bị một đội ngũ ám sát Khương Hy.
...
...