Khương Hy tiến nhập vào bên trong Thượng Dao Thiên Trì, quang cảnh xung quanh hắn nhanh chóng chuyển từ một màu trắng tinh sang một khung cảnh đẹp mê người.
Thiên nhiên thiên thượng, sinh mệnh dung hòa.
Cây cối ở trong Thượng Dao Thiên Trì nhiều vô cùng, hoặc muốn nói nhiều một cách vô lý, trước mắt Khương Hy trừ bỏ màu trắng của mây ra thì toàn bộ đều là sắc xanh của cây cối cùng thảm cỏ rồi.
Mặt khác, trên mỗi thân cây đều tỏa ra một luồng khí tức sinh mệnh cực độ tinh thuần, chỉ cần tu sĩ tiến vào phụ cận đả tọa thì có thể khôi phục thương thế nhanh chóng.
Đây có lẽ cũng được xem như bù đắp cho những người bị kích thương khi bí cảnh hiện ra đi.
Khương Hy tiến vào rồi chỉ quan sát một chút thôi, quang cảnh này năm xưa hắn cũng đã nhìn qua nhiều lần, nếu có khác thì cũng chỉ khác ở địa điểm tiến vào.
Sau đó, hắn nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu rồi chạy đi tìm một con sông.
Năm xưa hắn đã tiến vào nên địa đồ của nơi này hắn vẫn còn nhớ rõ như in, thậm chí hắn còn tình cơ phát hiện ra được một thông đạo bí mật nhanh chóng dẫn đến khu vực hạch tâm.
Bây giờ phải nói rõ lại một chút chân tướng của bí cảnh này.
Đầu tiên, vào được đây chưa chắc đã vào được Thượng Dao Thiên Trì bởi cái tên này chứa hai chữ ‘thượng’ và ‘thiên’. Đồng nghĩa với việc Thượng Dao Thiên Trì chân chính nằm ngay tại hạch tâm của bí cảnh này.
Và dĩ nhiên, nó nằm ngay trên một hòn đảo nổi khổng lồ ở trên trời.
Thứ hai, địa đồ của bí cảnh này cũng không phải bí mật, hầu hết các đại tông môn đều có nhưng không mấy người có thể phát hiện ra được con đường nhanh nhất chạy đến Thần Đàn.
Mà kể cả có biết thì bí cảnh này có một loại cấm chế phi thường đáng sợ không kém đạo pháp Bạch Dương nên những người từng tiến nhập vào đây không thể nói được một lời nào về nội tình của Thượng Dao Thiên Trì cho hậu bối.
Khương Hy có lợi thế hơn ở những người khác chính là ở chỗ này, hắn có ký ức cùng trải nghiệm của lần trước, tự nhiên sẽ đến Thần Đàn nhanh hơn những người khác.
Thứ ba, bí cảnh này ngăn cấm phi hành, cho nên tu sĩ muốn di chuyển nhanh cũng chỉ còn mỗi cách dùng thân pháp để di chuyển, còn không thì dùng chính hai chân của mình để chạy bộ.
Đó cũng là lý do tại sao mục tiêu của tất cả các tu sĩ là phải tiến về Thần Đàn.
Tại các thế hệ khác, Thần Đàn không có mấy tác dụng nhưng tại thế hệ hoàng kim cùng thế hệ này thì có.
Bởi đỉnh tiêm của Tam Đại Mạch Trúc Cơ đã xuất thế.
Thần Đan có thể khai thông một thông đạo xuyên trời kéo thẳng lên trên Thượng Dao Thiên Trì nhưng tiền đề phải có Tam Đại Mạch làm chìa khai mở.
Thiên Mạch Trúc Cơ khai mở Thiên Đàn, Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ khai mở Địa Đàn còn Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ khai mở Nhân Đàn.
Sau đó tu sĩ thuộc mạch nào thì theo Thần Đàn tương ứng để được tiếp dẫn lên trên. Còn về phần các tu sĩ Phàm Mạch Trúc Cơ thì xin chia buồn, bọn hắn bắt buộc phải tự thân leo núi để tiến đến Thượng Dao Thiên Trì.
Đương nhiên, quá trình này cũng dẫn đến một chuyện cần lưu ý.
Cuối cùng, bí cảnh này sở hữu bề ngoài đẹp mê hồn nhưng không có nghĩa sinh vật sống ở nơi đây hiền dịu đâu. Sinh mệnh khí ở đây đã mạnh hơn bình thường thì hung sát khí ở đây cũng kinh khủng không kém.
Yêu thú cùng yêu quái tại đây nhiều vô kể, nhiệm vụ của chúng chính là cản đường các tu sĩ nhân loại tiến đến Thần Đàn. Và đây cũng chính là chuyện cần được lưu ý.
...
Rầm!
Một chưởng kinh người mang theo kinh đào lãng hải đánh ập vào một con Hùng Yêu, thân hình của nó liền văng ra phía xa rồi đập thẳng xuống mặt đất, cát bụi bay lên tứ tung khắp nơi.
Khương Hy hiện thân ra rồi từ tốn tiếng về phía trước, không quản con Hùng Yêu kia còn sống hay đã chết, dù sao nó không thể tiếp tục tấn công được nữa là được rồi.
Một bên tai của hắn đột nhiên khẽ động đậy, gần mười con Trúc Cơ yêu thú bất ngờ lao về chỗ này, khí thế mạnh vô cùng.
Khương Hy liền hừ một tiếng, một tay lập tức vung ra, một đạo phù văn hồng quang hiện lên ở trên cánh tay.
Đám yêu thú đó lấy tốc độ nhanh nhất đóng băng lại rồi nổ tung ra thành từng mảnh nhỏ, đến một chút thân xác cũng không còn.
Gào!
Một tiếng chim hót đầy quái dị đột nhiên vang lên từ trên trời, Khương Hy có chút nhíu mày lại ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nơi đó là một con chim ưng cực kỳ lớn, chí ít phải gấp mười lần thân hình Khương Hy, khí tức tỏa ra không ngờ lại là cao giai Trúc Cơ yêu thú.
Bộ lông của nó có màu xanh ngọc tương đối đẹp, cái mỏ có màu hoàng kim đầy chắc chắn, hai con mắt đỏ ngầu như máu, sát cơ tỏa ra cũng lộ liễu vô cùng.
Nguyên lai là Thanh Lân Ưng.
Khương Hy nhàn nhạt nói:
“Tiểu Hoàng”.
Theo đó, một đạo kim quang bắn ra từ Túi Linh Thú ở một bên hông rồi hiển hóa ra thân ảnh một con mèo lông vàng, trên người nó đột nhiên phát ra một ánh hoàng kim thần thánh.
Tiểu Hoàng kêu lên một tiếng meo đầy thanh thúy, kim quang hiển hóa thành hàng trăm đạo kiếm khí oanh tạc về phía Thanh Lân Ưng.
Kiếm khí cực kỳ mạnh, hơn nữa mang theo đặc tính công phá thuần túy của Kim linh khí nên rất nhanh, thân thể của Thanh Lân Ưng đã xuất hiện chi chít lỗ thủng.
Nó gầm lên một tiếng đầy đau đớn, khí tức tử vong bắt đầu dần dần kéo về. Tiểu Hoàng đáp nhẹ cái thân hình mập mạp của nó lên trên một ngọn cây rồi bật miêu trảo ra tựa như sắp xuất đòn sát thủ.
Nhưng dị biến đột ngột phát sinh.
Con Thanh Lân Ưng kia không hiểu vì cái gì đột nhiên phẩy cánh tạo thành hai chiêu phong nhận chém thẳng lên trời, còn về phần nó thì giang rộng hai cánh ra đình chỉ phi hành.
Rẹt!
Phong nhận bay lên trời xong liền quay ngược lại chém đứt lìa đôi cánh của Thanh Lân, nó gầm lên một tia đau đớn nhưng ánh mắt không hề lộ ra vẻ nao núng một chút nào.
Theo đó, thân hình của nó rơi thẳng xuống mặt đất, máu me chảy khắp nơi, khí tức cũng có chút ảm đạm rồi tiêu biến đi hẳn.
Thanh Lân Ưng tự vẫn thành công.
Tiểu Hoàng nghệt mặt ra không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nó vội vàng phi thân về trên đầu vai Khương Hy để hỏi nhưng hắn lại nhanh hơn nên đã vội dùng hai tay tóm lại rồi bế ở trước ngực.
Mấy năm nay, tiểu Hoàng tiến bộ rất mạnh, truyền thừa của Bạch Hổ Thần Quan đích thật rất cường hoành, hiện nay nó mạnh không khác gì một tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ của đại tông môn, mặc cho tu vi mới chỉ đê giai đỉnh phong Trúc Cơ yêu thú.
Băng Giáp Hổ ngày xưa mà đối đầu với tiểu Hoàng bây giờ thì chỉ có chết trong một cái chớp mắt.
Canh Tân Kim Kinh của Bạch Hổ Thần Quan quả nhiên rất mạnh, tốc độ tiến cảnh của tiểu Hoàng so với các yêu thú khác không những nhanh mà chiến lực cơ hồ là đi ngang cùng giai.
Dẫu Khương Hy đã sớm biết nhưng vẫn phải bất ngờ với thực lực hiện tại của tiểu Hoàng.
Hắn liền mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve tiểu Hoàng rất nhịp nhàng. Nó liền nhắm mắt lắc người tựa hồ rất hưởng thụ, sau đó nó truyền âm:
“Chủ nhân, con chim kia vừa nãy làm sao vậy?”.
Khương Hy nhìn về chỗ Thanh Lân Ưng hạ lạc một chút rồi đáp:
“Thượng Dao Thiên Trì cấm các loại pháp thuật phi hành, trừ bỏ các loại yêu thú hình chim ra thì không ai được phép bay cả.
Thanh Lân Ưng biết mình đánh không được, chạy cũng không thoát nên mới phải tự đoạn cánh của mình để tự sát. Các tu sĩ có ý định muốn biến nó thành yêu thú phi hành để bay lên Thượng Dao Thiên Trì thì cũng không thể đạt được ý muốn”.
Nghe vậy, tiểu Hoàng liền có chút không hiểu nói:
“Nó tự mình đâm đầu vào núi đá là được, sao lại phải phiền phức thế?”.
Khương Hy xoa xoa đầu của tiểu Hoàng một chút rồi nói:
“Không phải phiền phức, đây là mệnh lệnh của phương thế giới này, nó bắt buộc phải tự đoạn đôi cánh của mình phòng trừ sau khi chết bị luyện chế thành khôi lỗi”.
Tiểu Hoàng giương hai con mắt nó nhìn về phía Thanh Lân Ưng tựa hồ có chút thương cảm nói ra:
“Con chim đáng thương, nhân loại cũng thật ác độc”.
Vừa nói xong, nó vô ý thức đưa một chân trước bụm miệng lại, ánh mắt giương lên nhìn Khương Hy, biểu cảm có chút ăn năn.
Khương Hy thấy bộ dạng này của nó liền có chút buồn cười, hắn lắc đầu nói ra:
“Ngươi nói không sai, nhân loại rất ác độc, cho nên mới có thể sống được lâu”.
Vừa nói xong, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn về một phương rồi cho tiểu Hoàng trở lại vào bên trong Túi Linh Thú, còn về phần hắn thì vận Nhân Gian Hành Tẩu lên để đi chỗ khác.
Thanh Lân Ưng đã chết nhưng máu thịt của nó vẫn còn, yêu thú tại nơi này rất hung tàn, hơn nữa lại cực kỳ mẫn cảm với máu nên chỉ cần có mùi máu tươi là sẽ lũ lượt kéo đến ngay.
Huống hồ máu thịt của Thanh Lân Ưng cực kỳ bổ dưỡng, các yêu thú có tu vi thấp hơn sau khi ăn ít nhiều đều sẽ có chút đề thăng.
Vùng đất bên dưới Thượng Dao Thiên Trì này có nhiều yêu thú cực kỳ, số lượng gần như vô hạn, đi một tấc đất là đã gặp không biết bao nhiêu là yêu thú rồi.
Khương Hy muốn tìm một con sông cho nên số lượng yêu thú hắn gặp còn gấp mấy lần bình thường.
Bởi yêu thú chung quy lại không thể sống xa nguồn nước được.
Tu sĩ Trúc Cơ có thể ích cốc không ăn không uống, chỉ cần dựa vào thiên địa linh khí là có thể sống sót nhưng yêu thú thì không.
Yêu thú không thông pháp thuật, cũng không cường ngạnh ở mặt linh thức nhưng bù lại nhục thân của nó cực kỳ rắn chắc, có thể xem như thuộc luyện thể nhất mạch.
Luyện thể nhất mạch cần nhất chính là ăn uống, xem như vào Trúc Cơ cảnh cũng không thể thoát khỏi ăn uống, thậm chí nhu cầu này còn cao hơn bình thường rất nhiều.
Khương Hy dành ra tầm một canh giờ đồng hồ thì hắn mới tìm đến được con sông này, khóe miệng hắn liền vểnh lên đầy vui vẻ nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì một cái miệng đầy răng nhọn ở dưới đáy sông bất ngờ lao ra khỏi mặt nước hướng về hắn.
Hắn liền hừ lạnh một tiếng, Hắc Trúc Bút nhanh chóng quẹt ra hai đường thẳng song song, hồng quang lấp lóe ngập trời.
“Nhị Tự Phù”.
Con Ngư Yêu vừa lao ra kia ngay lập tức bị Nhị Tự Phù chém ra thành hai mảnh khác nhau rồi rơi ngược lại xuống sông.
Tiếp theo, những con Ngư yêu khác cũng lao vào cắn xé như tình cảnh của Thanh Lân Ưng. Khương Hy thấy thế bất giác lại lùi về sau vài bước.
Con đường này hắn chưa từng đi bao giờ nên cũng không có mấy kinh nghiệm nhưng con sông này đích thị là đường nhanh nhất tiến đến Thần Đàn.
Vừa vặn, hướng đi cũng là hướng xuôi dòng nên tốc độ đảm bảo sẽ nhanh.
Bất quá bên dưới lòng sông rộng lớn kia lại tiềm tàng không ít hung hiểm đâu. Yêu thú nhìn chung chia làm ba loại trên cạn, dưới nước cùng trên không.
Trong đó thì yêu thú ở dưới nước được xếp vào hàng ngũ kinh khủng nhất.
Thủy yêu cực kỳ mạnh, hơn nữa bọn chúng cũng bí ẩn hơn rất nhiều so với các loại yêu thú khác.
Khương Hy nhảy xuống lòng sông này đi sẽ nhanh hơn nhưng hắn sẽ đối mặt với một hung hiểm không biết trước.
Lựa chọn an toàn nhất có lẽ là di chuyển dọc theo bờ sông nhưng nghĩ kỹ thì đây lại càng là hạ sách bởi hắn sẽ phải đối mặt với yêu thú đến từ cả dưới sông lẫn trên cạn, thậm chí là cả trên không.
Suy đi tính lại, Khương Hy liền thở dài một hơi, bộ y phục trên người nhanh chóng được cởi ra rồi cho vào giới chỉ, trên người hắn bây giờ chỉ còn lại một lớp quần trắng dài mà thôi.
Sau đó, hắn lấy ra một mảnh vải rồi buộc tóc cao lên như Tuyết Lam, linh thức tản ra xung quanh dò xét một lượt.
Tiếp theo hắn liền lẩm bẩm một câu ‘đành liều vậy’ rồi nhảy ùm xuống dưới sông.
Bọt trắng của nước tản ra kéo dài theo độ rơi của hắn, từng cặp mắt đỏ ngầu như máu theo đó lập tức sáng lên rồi nhìn sang.
Khương Hy đã sớm biết nguy hiểm nhưng tận mắt nhìn thấy hàng trăm con Ngư Yêu nhìn hắn với hàm răng sắc nhọn kia thì thật có chút cảm khái không ngớt.
Hắn liền lắc đầu ngán ngẩm, thủy chi ý cảnh lập tức được vận lên, tốc độ của hắn như được gia trì mà xuyên thẳng qua hàng ngũ Ngư Yêu kia lao xuôi về hạ nguồn.
Đám Ngư Yêu còn chưa kịp hiểu điều gì thì thân hình của Khương Hy đã biến mất rồi, bọn nó ngay lập tức liền nhe hàm răng sắc nhọn ra chuyển hướng đuổi theo không ngừng nghĩ.