Huyền Lục

Chương 231: Chương 231: Trầm Nê Ngư




Trầm Nê Ngư lao ra khỏi mặt hồ, Khương Hy liền nhanh chóng đẩy Băng Hóa Phù ra mà đóng băng mặt hồ đó lại. Hắn không đời nào để cho Trầm Nê Ngư có đường lui được.

Trầm Nê Ngư cảm giác phần đuôi bên dưới đang dần đông cứng lại, nó liền gào lên một tiếng chói tai rồi phá lớp băng ở phía bên dưới. Bất quá tốc độ phá hoại của nó lại chậm hơn tốc độ băng hóa của phù.

Thấy vậy, khóe miệng Khương Hy khẽ nhếch lên, Hắc Trúc Bút nhanh chóng họa ra hàng chục đạo phù văn, phù vừa ra, kim quang liền hiện.

“Kim Quang Phù”.

Hàng chục đạo kim quang như thiểm điện liền lao đến như phi châm mà tấn công Trầm Nê Ngư. Thân thể của nó rất lớn, vậy nên trong nhất thời khó mà tránh hết được số kim quang kia.

Nó liền gầm lên một tiếng, hắc vụ xung quanh nó liền tán ra tạo thành một lớp giáp chặn đứng số kim quang ấy lại.

Hay tay Khương Hy liền khẽ động, số kim quang chưa va chạm vào hắc vụ liền chuyển hướng mà tấn công sang chỗ khác.

Đoàn hắc vụ kia cũng không phải dạng vừa, nó như có linh tính mà đuổi theo số kim quang đã thoát kia đi mà thay Trầm Nê Ngư chặn lại.

Trong khi đó, đạo phù văn do Trúc Nguyên Bút vừa họa đã hoàn thành, một cỗ khí tức hậu từ đó liền phát ra, phù văn chói lóa đến điên cuồng.

“Thủy Long Phù”.

Theo đó, hằng hà sa số Thủy linh khí ở phiến thiên địa này liền tu hợp lại với nhau mà hóa thành một cột nước khổng lồ, cột nước này uốn nắn một hồi liền hóa thành một con Thủy Long phi thường dài.

Kích thước của nó không hề thua kém gì so với Trầm Nê Ngư cả. Khương Hy nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà lướt lên phía trên đầu còn Thủy Long đó mà đứng.

Ánh mắt nổi lên hai đoàn Dục Hỏa mà nhìn về phía Trầm Nê Ngư.

Trầm Nê Ngư dường như phát hiện ra ý niệm động dục, nó liền gắt gao đem cặp mắt hoàng kim kia nhìn về phía Khương Hy, hàm răng bén nhọn kia liền nhe ra.

Khóe miệng Khương Hy liền vểnh lên, Trúc Nguyên Bút di chuyển, con Thủy Long liền theo đó mà lao về phía Trầm Nê Ngư mà há cái miệng khổng lồ kia ra mà cắn thẳng vào thân nó.

Trầm Nê Ngư liền gầm lên một tiếng đau đớn, thoát ra khỏi môi trường nước, nó liền mất đi tính linh hoạt rất nhiều.

Nhưng thân là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú, bản sự của nó làm sao lại đơn giản được, nó cũng không chịu thua.

Hàm răng bén nhọn kia liền nhanh chóng hướng về phía Khương Hy mà cắn.

Thấy vậy, Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà bắt cơ hội lướt lên trên đầu nó. Một tay nắm lại thành quyền, Sắc Dục Khí liền bùng phát ra như thủy triều rồi tập trung vào nắm tay hắn.

Hắn liền toàn lực nện một cú thẳng xuống đỉnh đầu Trầm Nê Ngư.

“Ái Tâm Minh Sắc Dục”.

Oanh!

Một quyền này đánh ra, nửa thân trước của nó liền gặp chấn động mà có hơi hạ thấp xuống, một cỗ khí tức đỏ hồng liền lan từ đỉnh đầu nó ra xung quanh nhưng không được bao lâu thì nhạt dần rồi biến mất.

Hai mắt hoàng kim của Trầm Nê Ngư liền liếc lên phía trên mà nhìn lấy Khương Hy. Đoàn hắc vụ trên thân liền lũ lượt hướng đến chỗ hắn mà công kích.

Ngạc nhiên thay là Khương Hy không có chút nào bất ngờ cả. Một chiêu Ái Tâm Minh Sắc Dục này thất bại vốn đã nằm trong dự tính ban đầu.

Hắn không rõ năng lực thiên phú của Trầm Nê Ngư hay Sắc Dục Thiên của hắn sẽ mạnh hơn, vậy nên liền thử dùng.

Kết quả Ái Tâm Minh Sắc Dục còn chưa kịp gọi Dục Hỏa ra thì đã triệt để bị Trầm Nê Ngư hấp thu rồi.

Không hổ danh là yêu quái, cao thủ mị công, dục công gặp phải nó thì xác suất bỏ mạng tuyệt đối cao.

Đoàn hắc vụ lấn đến rất nhanh, một vài phần của chúng nhanh chóng bám vào y phục của Khương Hy mà ăn mòn. Phần ống quần bên trái rất nhanh liền biến đi mất dạng.

Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà trở về lại trên thân của Thủy Long, Trúc Nguyên Bút trên tay liền họa ra một đạo phù mới.

Số nước trên thân Thủy Long liền bắt đầu dao động mà xoắn lại xung quanh như một dòng thủy lưu liên hồi. Thủy Long liền nhanh chóng cọ xát thân thể của nó vào người Trầm Nê Ngư, cái miệng khổng lồ kia vẫn không quên cắn chặt lấy thân thể Trầm Nê Ngư.

Thân thể của Trầm Nê Ngư không phải thuộc hàng cứng cáp nhưng lại rất trơn tuột cùng dai nên để có thể găm thủng thân thể nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hai thân thể khổng lồ mà chạm vào nhau, lượng nước dao động trên thân Thủy Long liền lấy tốc độ nhanh nhất mà xoắn lại ma sát vào lớp da bên ngoài của Trầm Nê Ngư.

Trầm Nê Ngư liền gầm lên một tiếng đau đớn, nó mau chóng gọi đoàn hắc vụ kia di chuyển đến chỗ ma sát mà ngăn lại.

Thấy vậy, Khương Hy liền nhanh chóng di chuyển ngược trở lên lên đầu nó, bàng bạc pháp lực liền bùng nổ ra mà tụ lại trên tay hắn.

Hư ảnh sóng biển như có như không liền xuất hiện mà cố định cái đầu nhỏ của nó lại. Một chưởng liền vỗ xuống.

“Hãn Hải Điệp Gia”.

Khí thế như kinh đào lãng hải, rất nhanh, một chưởng này liền đánh thẳng vào đầu Trầm Nê Ngư.

Oanh!

Một tiếng va chạm mạnh mẽ như sóng gầm núi lở liền vang ra.

Trầm Nê Ngư liền gầm một tiếng thảm thiết, đám hắc vụ cản dòng thủy lưu ma sát kia liền bị tản ra.

Khương Hy kiểm soát lực rất tốt, hắn tập trung toàn lực phát động vào đúng một chỗ nên một chưởng này đánh ra thì chẳng khác nào khoan thẳng xuống dưới cả.

Não hải của Trầm Nê Ngư liền chấn động kịch liệt, đỉnh đầu nó liền lõm xuống, từng tiếng nứt vỡ ở bên trong liền vang ra.

Khương Hy nhanh chóng dùng Hắc Trúc Bút họa ra một đạo phù khác. Theo đó, mặt đất liền nứt ra, xuyên qua từng tầng tuyết bên dưới mà hóa thành từng cái cành cây khổng lồ trói chặt lấy thân thể Trầm Nê Ngư lại.

“Mạn Đằng Lao Phù”.

Xem như Trầm Nê Ngư rất trơn tuột đi nhưng trung ương não hải của nó đã gặp phải thương tổn rồi, bây giờ muốn di chuyển cũng không phải dễ gì.

Thương thế của Trầm Nê Ngư qua mỗi phút thì lại nặng thêm một mảng, lớp da bên ngoài thì đã bị lớp thủy lưu ma sát kia bào nát thành một mảnh thịt đỏ không thôi.

Trầm Nê Ngư liên tục phát ra âm thanh thê lương trầm thấp mà không thể làm được gì, nó bây giờ nhìn chả khác gì bị bại liệt cả.

Sau đó, Khương Hy liền rút một cái trận bàn ra mà dựng phù trận. Hai tay hắn kết ấn lại với nhau, từng đạo phù văn liền ẩn hiện ở trong không trung.

“Tỏa Hồn Phù Trận - Khai”.

Theo một tiếng quát này, từng đạo xiềng xích vô hình ở trong không trung liền xuất hiện mà găm thẳng vào sâu trong người Trầm Nê Ngư.

Gọi là thế nhưng thực chất, những đạo xiềng xích này chính là xuyên qua thân thể Trầm Nê Ngư mà trói buộc linh hồn lại rồi lôi ra ngoài.

Cặp mắt hoàng kim của Trầm Nê Ngư liền mở to ra mà hoảng sợ, con ngươi liền tiêu biến lại chỉ bằng một hạt đầu rồi dần dần mất hút đi. Cặp mắt của nó trực tiếp trở thành trắng dã.

Đạo xiềng xích kia bắt đầu kéo lui ra bên ngoài, theo đó, một đoàn bạch quang từ trong thể nội Trầm Nê Ngư liền bị lôi ra ngoài.

Ngoại hình thì không khác gì Trầm Nê Ngư hiện tại cả vì đây chính là linh hồn của nó. Mặc khác, linh hồn của nó hiện tại cũng có đôi chút dấu hiệu của phân rã ra.

Thấy thế, Khương Hy liền bắt ấn khống chế Tỏa Hồn Phù Trận thu lại dần mà nhốt lấy linh hồn của Trầm Nê Ngư, sau đó hắn thu trận về lại bên trong trận bàn mà mỉm cười.

Thành công!

Ánh mắt hắn nhìn về phía cái xác khổng lồ đã bị Mạn Đằng Lao Phù trói buộc kia, mà nhất là đoàn hắc vụ đó. Theo linh hồn của Trầm Nê Ngư bị rút ra thì đoàn hắc vụ đó cũng dần tiêu tán trong không khí mà biến mất.

Thân thể khổng lồ của Trầm Nê Ngư như bị mất đi người điều khiển mà có xu hướng đổ rạp xuống đất.

Khương Hy liền đưa tay lên phất một cái, đám cành cây khổng lồ trói buộc kia liền hóa thành quang vụ mà biến đi mất. Thủy Long cũng hóa ngược trở lại Thủy linh khí mà hòa nhập trở lại với không trung.

Thân hình Trầm Nê Ngư liền ngã rạp tự do xuống đồng tuyết. Lớp tuyết vụ bên trên liền gặp phải chấn động mà bắn ra xung quanh.

Trầm Nê Ngư chính thức tử vong.

Tiểu Hoàng thấy vậy liền nhanh nhảu chạy đến, hai mắt sáng rực như minh châu. Đột nhiên, tứ chi của nó rời khỏi mặt đất, Khương Hy đã sớm biết ý định của nó nên đành phải bế lên vậy.

Hắn đưa tay vuốt vuốt người nó một chút rồi nói:

“Tiểu Hoàng, để ta xử lý đã”.

Nghe vậy, tiểu Hoàng liền do dự một chút rồi meo một tiếng đáp ứng. Thấy thế, Khương Hy liền bật cười không thôi, nó còn sợ chủ nhân nó ăn chặn hay sao.

Rõ ràng là hắn giết Trầm Nê Ngư mà, vậy mà lại không cho hưởng chút lợi tức nào, đúng là quỷ ham ăn.

Hắn đưa tay lên vuốt vuốt bộ lông của tiểu Hoàng một chút, động tác phi thường thành thạo, hai mắt của tiểu Hoàng liền có chút lim dim.

Không được bao lâu thì một tiếng ngáy nhẹ liền phát ra. Khương Hy liền mỉm cười rồi đặt nó xuống đồng tuyết rồi tiến đến chỗ xác của Trầm Nê Ngư.

Hắn đưa hai tay ra đặt lên trên cỗ thân thể đó mà vận linh thức lên cảm nhận.

Sắc Dục Thiên liền thôi động đến tận cùng, trong sâu thẳm cơ thể của Trầm Nê Ngư, một cỗ khí tức như bị dẫn động mà bắt đầu tuôn tràn ra bên ngoài.

Khác với đoàn hắc vụ trước đó, cỗ khí tức này ẩn rất sâu bên trong cơ thể của Trầm Nê Ngư, vốn dĩ đây là bài tủ của nó nhưng Khương Hy đã sớm biết được thông qua cổ tịch nên hắn đã tiên hạ thủ vi cường.

Chế trụ nó trước khi lá bài tủ này xuất ra.

Lại nói Trầm Nê Ngư quả thực là rất đen, bản thân nó là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú, thực lực phải nói là rất cường hoành, chưa kể nó còn sở hữu hai đại thần thông, một cái là hắc vụ, một cái là nê vụ.

Lực phòng ngự cùng tấn công của hắc vụ mạnh ra sao thì Khương Hy đã thấy rồi, tuyệt đối không thua Cương Phong Hộ Thể của Bạo Phong Hùng chút nào.

Chưa kể bản thân nó trời sinh hấp thụ ý niệm động tình, hấp thụ được tự nhiên có thể sử dụng được. Tác dụng của nê vụ chính là như vậy.

Trầm Nê Ngư mà vận dụng nê vụ đi chiến đấu thì đại đa số tu sĩ sẽ tan vỡ đạo tâm mà trầm luân trong sắc tình ái dục không thôi.

Khương Hy không quá rõ tác dụng của nê vụ mạnh đến đâu nhưng phòng ngừa bất trắc, hắn phải đánh vỡ não hải của Trầm Nê Ngư, khi đó thì linh trí của nó mới bị đình trệ lại.

Một chiêu Hãn Hải Điệp Gia nhìn như bình thường kia nhưng thực chất là đã hao hết phân nửa số lượng pháp lực của hắn rồi.

Đến tận bây giờ cánh tay xuất chưởng kia của hắn vẫn còn chút run rẩy nhẹ đây này.

Quay trở lại chuyện cũ, nê vụ dưới sự dẫn dắt của Sắc Dục Thiên mà bắt đầu hiển hóa ra bên ngoài.

Nê vụ vừa ra, thần sắc Khương Hy liền khẽ biến. Bởi số lượng của chúng cực kỳ nhiều, so với đám hắc vụ kia còn muốn nhiều gấp mười, thậm chí là hai mươi lần.

Nê vụ có một màu đỏ thẫm phi thường yêu dị, hơn nữa bất cứ người nào nhìn thấy nó đều sẽ vô thức nổi lên một cỗ ý niệm động tình.

Bất quá loại tác dụng này vô dụng với Khương Hy, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, Sắc Dục Khí liền tràn ra khỏi người mà hấp dẫn số nê vụ kia lại đây.

Rất nhanh, nê vụ liền bao bọc lấy Khương Hy rồi nhập vào thể nội hắn.

Một cỗ ý niệm động tình mãnh liệt liền dâng lên đến não hải, nửa thân dưới của hắn liền có chút không yên phận, toàn thân liền đỏ au lên như than hồng.

Từng đoàn sắc niệm liền trôi qua trong đầu hắn như một thước phim dài. Khương Hy không rõ Trầm Nê Ngư đã hấp thụ qua bao nhiêu là ý niệm động tình nữa nhưng những hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn đây phi thường chân thực.

Có lẽ trong quá khứ nó đã từng là chân thực.

Khương Hy thấy hình ảnh một đôi nam nữ hoan ái phi thường kịch liệt trên cánh đồng tuyết này, thấy được hình ảnh vụng trộm hoan ái với đạo lữ của bằng hữu, thấy được hình ảnh cưỡng gian của tu sĩ chính đạo.

Mà thậm chí là thấy được cả hình ảnh của một đoàn người hoan ái tập thể, không khí phải nói là thuần một loại ngôn ngữ nhục dục không thôi.

Từng đoàn từng đoàn ký ức liền nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn, đầu hắn liền đau như búa bổ nhưng cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy rất dễ chịu, khóe miệng hắn khẽ cong lên mà thỏa mãn.

Sắc Dục Thiên liền theo lộ tuyến mà tự hành vận công. Cơ thể Khương Hy bỗng dưng đắm chìm trong Dục Hỏa tẩy rửa.

Dục Hỏa là thần thông của hắn, tự nhiên sẽ không đi thiêu đốt hắn, thứ mà nó thiêu đốt hiện giờ chính là loại tạp niệm không liên quan trong số nê vụ kia.

Khương Hy cảm thấy rất thoải mái, hắn có thể cảm nhận được Sắc Dục Thiên của hắn đang có xu hướng tăng cao lên.

Khoảng cách viên mãn đã rất gần lắm rồi.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.