Khương Hy năm nay ba mươi lăm tuổi, tu hành cũng vừa vặn tròn hai mươi năm. Mười hai năm trước, hắn đã rời khỏi Nguyệt Hải Thành để đến Bắc Nguyên, khi ấy hắn mới Luyện Khí cảnh đỉnh phong.
Bây giờ vì Thượng Dao Thiên Trì, hắn phải trở lại Đông Vực một chuyến, lúc này, hắn đã không còn nhỏ yếu như xưa, hắn đã thành tựu Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, thậm chí tu vi của hắn không đơn giản chỉ là Hợp Cửu Kiều.
Năm tháng trôi qua không nhanh nhưng tuế nguyệt cũng thay đổi rất nhiều thứ.
Khương Hy thở ra một hơi rồi hướng Lưu Tam nói ra:
“Chuyện tiếp theo nhờ đến ngươi vậy”.
Lưu Tam cảm giác tâm tình của công tử nhà hắn có chút biến đổi nên cũng lưu ý đôi chút, hắn thành kính ôm quyền đáp lại:
“Công tử yên tâm, thuộc hạ sẽ làm tròn bổn phận của mình”.
Khương Hy mỉm cười hài lòng, sau đó liền cầm lấy tấm mộc bài thân phận trên tay, một chân bước ra, thân hình ngay lập tức tiêu thất đi.
Lưu Tam thấy thế liền hướng người về cổng của Hoàng Thành rồi khom người đưa tiễn. Hắn không bắt được tốc độ của Khương Hy nhưng hắn biết hướng đi.
Muốn ra khỏi Hoàng Thành cũng chỉ có một con đường chính thống duy nhất là đi qua cổng Hoàng Thành.
Còn về phần ‘đi chui trốn lủi’ thì Lưu Tam tạm thời bỏ qua, công tử nhà hắn không thiếu tiền, cũng không thiếu thực lực nên đi cửa chính là chuyện bình thường.
Khom người cúi chào xong, hắn liền quay người đi báo với những gia nhân khác thu dọn một chút rồi trả lại trạch viện, còn về phần mình thì chuẩn bị một lý do để xin nghỉ việc.
Lưu Tam làm gia nhân nhưng thực tế hắn cũng không phải nô lệ, nếu dùng từ để hình dung thì hắn giống một người làm công ăn bổng lộc hơn.
Chỉ cần có lý do chính đáng, hắn rời đi lúc nào cũng được, cũng chẳng ai cấm cản. Ngày trước đại ca của hắn có thể cấm cản nhưng bây giờ hắn đã đoạn tuyệt quan hệ, đại ca cũng không cách nào ngăn hắn lại được.
Huống hồ công tử nhà hắn vừa cho hắn không ít tài nguyên tu luyện, không cần phải dựa vào lương bổng hằng năm từ hoàng cung nữa.
...
...
Khương Hy rời khỏi trạch viện nhưng cũng không vội vàng tiến ra khỏi cổng mà lựa chọn dạo phố phường nhìn ngắm những con người nơi đây một chút.
Trong con mắt người khác, đây là người nhưng trong con mắt Khương Hy, xung quanh hắn bây giờ là các dòng chảy của hồng quang nhân mạch cùng Dục Hỏa.
Bạch quang ‘nhiễm bẩn’ tự dưng sinh hồng quang.
Mỗi ngọn Dục Hỏa đại diện cho một người, người nào không sinh Dục Hỏa thì chỉ sinh hồng quang mờ nhạt.
Dưới sự chỉ dẫn của Minh Kính trưởng lão, Khương Hy đã tu luyện Nhân Mạch Trúc Cơ đến một độ cao cực kỳ khó tin, đến bản thân nàng cũng phải ngạc nhiên khi hắn chỉ mất vài tháng để đạt đến độ cao này.
Khương Hy vốn dĩ có sự tích lũy tri thức đến tận ngàn năm nên hắn có thể dễ dàng phân tích được cách tu luyện chính tông của Nhân Mạch Trúc Cơ, từ đó liền điều chỉnh lại một chút cho phù hợp với bản thân mình.
Minh Kính trưởng lão biết hắn nhận được tri thức từ Phù Linh chân nhân nhưng không rõ nội tình chân thực của hắn nên nàng cho rằng thiên phú của hắn cao tuyệt, bất quá như thế cũng không sao, dùng cái danh thiên tài để ẩn mình tính ra cũng không phải tệ.
Hiện nay, tầm cảm ứng của Khương Hy cực kỳ mạnh, khoảng độ một dặm trở lại đây hắn hoàn toàn có thể định vị rõ ràng từng người một, thậm chí trong đó có mấy bóng người ẩn nấp trong bóng tối nữa.
Nếu nói về cảnh giác thì tầm cảm ứng của Nhân Dục đạo hiện giờ còn mạnh hơn không ít lần cường độ linh thức của bản thân hắn.
Nhưng cũng không thể nói tầm cảm ứng này có thể thay thế được linh thức, nó chỉ mạnh hơn việc định vị thôi, còn lại gần như vô dụng.
Thông qua linh thức, Khương Hy không thể phát hiện ra những người có tu vi cao hơn đang tiềm phục trong bóng tối nhưng tầm cảm ứng Nhân Dục đạo thì có thể.
Đương nhiên, những người kia thuộc hoàng cung nhưng không phải đang giám thị hắn mà là đang làm nhiệm vụ bảo an, chỉ cần có tu sĩ có hành vi kỳ lạ là sẽ bị bọn hắn giám thị ngay.
Khương Hy hiện nay cũng tính là tương đối quen mặt tại một số chỗ nơi Hoàng Thành, dù sao danh tiếng hoa hoa công tử mấy tháng qua cũng không phải để trưng.
Chỉ có điều cái danh hiệu này gán vào hắn cũng không phải mang ý xấu, dù sao quan hệ của hắn và các cô nương kia vẫn tính rất tốt.
Bất quá người đời nào để ý đến chuyện đó, trong mắt bọn họ, ‘hoa hoa công tử’ là loại tra nam cần loại trừ.
Dọc đường này Khương Hy không dùng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ ẩn mình nên có không ít người để ý đến hắn, miệng lẩm bẩm vài câu nói xấu, nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi.
Hắn rời đi khỏi đây, những người này cũng chẳng cách nào có thể nhớ ra mặt hắn được, nói về Ảo Thuật, hắn ít nhiều vẫn có tự tin của mình.
...
Dạo chơi được khoảng nửa ngày, Khương Hy lập tức chuyển hướng đi về phía cổng thành để chuẩn bị rời đi.
Tên lính canh thành nhận ra Khương Hy đến nên liền vội vàng chạy ra chào hỏi.
“Gặp qua đại nhân”.
Khương Hy phất tay không để ý, hắn đưa mộc bài ra rồi nói:
“Thời hạn của ta đã đến, ngươi cũng không cần phải gọi ta là đại nhân làm gì”.
Tên lính kia tiếp nhận mộc bài của Khương Hy rồi xem qua một lượt, xác nhận không có chút sứt mẻ gì liền thu vào bên trong tay áo.
Không biết tay áo này có phải một dạng giống như Túi Linh Thú không nhưng mỗi lần Khương Hy nhìn thấy thì không biết bao nhiêu thứ được ‘tống’ vào bên trong.
Đến tận bây giờ hắn vẫn có chút thắc mắc không biết tay áo kia là thế nào, nhưng thắc mắc thì thắc mắc, hắn cũng không thật quan tâm lắm.
Hoàn thành xong mọi thủ tục, Khương Hy lập tức tế Hắc Trúc Bút ra rồi ngự khí bay về phương nam.
Đoạn thời gian qua mặc dù nhận được cảnh báo của Minh Kính trưởng lão nhưng Khương Hy vẫn còn nhiệm vụ tại thân, hắn phải hoàn thành đầy đủ trước khi hết năm, cho nên hắn đã xuất thủ ám sát thêm không biết bao nhiêu tu sĩ Kết Đan cảnh của thế gia Kim Đan.
Tiện đường lần đó hắn cũng thử ám sát một tên tu sĩ của Khổng gia nhưng sau khi giết xong thì lại bị Khổng gia lão tổ phát hiện.
Cũng may nhờ có quy củ của Dạ Ma nên Khổng gia lão tổ mới không động thủ, thậm chí trong mắt Khương Hy, lão nhân này còn là một người cực kỳ cẩn thận, tâm tư thâm trầm khó đoán.
Chiếu theo hành động thông thường thì lão đáng lý ra sẽ huy động lực lượng toàn tộc vây công hắn đến chết nhưng lão lựa chọn làm thinh không nói gì.
Lão biết kể cả có cử thêm người thì Khương Hy cũng sẽ dễ dàng giết sạch thôi nên không cần phải đưa thêm người đi chịu chết.
Thay vào đó, ánh mắt lão cứ khóa chặt vào hắn từ đầu đến cuối, cho đến tận khi hắn rời khỏi tầm với của linh thức thì lão mới thu ánh mắt trở lại.
Lần đó với Khương Hy thật sự là một loại trải nghiệm cực kỳ quái dị, dưới suy nghĩ của hắn, Khổng gia tuyệt đối có vấn đề nhưng hắn đã quyết sẽ không tìm hiểu sâu rồi, hắn có cảm giác không ổn lắm với cái nhà này.
Cho nên từ đó về sau hắn cũng không di chuyển trong địa bàn phụ cận của Khổng gia nữa, phòng trừ Khổng gia lão tổ lại khóa ánh mắt vào người hắn.
Hiện tại hắn còn chưa chắc đánh bại được tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ chứ đừng nói là đối đầu với một lão nhân Kim Đan cảnh đỉnh phong, hành động này cơ hồ chính là chịu chết.
Quay lại chuyện cũ, cũng vì đoạn thời gian đó hắn giết không ít người của thế gia nên bây giờ phụ cận Hoàng Thành rất để tâm đến các tu sĩ chuyên sử dụng bộ pháp.
Khương Hy bình thường ở tại trạch viện nên không ai biết được hắn dùng bộ pháp, kể cả việc hắn đi đến Vạn Xuân Lâu cũng phải dùng kiệu được cho sẵn từ trước để đi là đủ hiểu hắn che giấu bản thân sâu đến mức nào.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, một đường di chuyển trong Hoàng Thành hắn cũng chỉ dùng cước bộ bình thường thôi, ra khỏi cổng thành liền ngự khí bay đi.
Pháp lực của hắn sau khi dung hợp với nhân tức xong thì lại càng hùng hậu hơn trước, luận về chất thì đã sớm vượt qua đỉnh giai Kim Đan công pháp nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ của Nguyên Anh công pháp.
Còn về lượng thì khỏi nói, hiện nay nếu dồn toàn lực để đánh thì hắn chưa biết bản thân mình có thể đánh đến lâu đâu nữa đâu.
Vì vậy dùng để phi hành thì tiêu hao cũng chẳng đáng để nhìn.
...
Một đường phi hành này tương đối nhàm chán nên thi thoảng Khương Hy sẽ cố tình hạ thấp độ cao xuống một chút để đi nghe ngóng tình hình của khu vực phụ cận.
Không ngoài dự đoán, đoạn thời gian này cũng chẳng phát sinh thêm bất cứ sự kiện nào ngoài Thượng Dao Thiên Trì, khắp nơi trên Đại Lục này đều đang sôi trào lên vì nó, đâu đâu cũng không thiếu người bàn tán.
Thượng Dao Thiên Trì là bí cảnh chứa nhiều cơ duyên nhất tại tầng cấp Trúc Cơ cảnh của Đại Lục, cứ ba trăm năm nó mới mở lại một lần nên đại đa số các tu sĩ thuộc thế hệ Trúc Cơ cảnh sẽ không biết được tình huống thế nào.
Chỉ có tu sĩ Kim Đan cảnh mới biết được Thượng Dao Thiên Trì tuyệt diệu đến đâu, dù sao không ít tu sĩ tầng cấp này nhờ vào bí cảnh đó mới có thể đột phá lên Kim Đan cảnh.
Thông tin Khương Hy tự mình đi nghe ngóng được cũng chỉ có bốn chữ đó mà nhãn tuyến của hắn thông báo lại cũng y xì bốn chữ đó.
Vì vậy hắn đã nhàm chán nay lại còn nhàm chán hơn.
Sau khi rời khỏi phạm vi quản hạt của Hoàng Thành rồi thì Khương Hy cố tình ngự khí phi hành thêm một đoạn nữa rồi mới đáp xuống đất thu Hắc Trúc Bút về.
Lâu lâu phi hành nhìn ngắm phong cảnh cũng không tệ nhưng so với Nhân Gian Hành Tẩu thì tốc độ của phi hành còn kém nhiều lắm.
Khương Hy nhanh chóng vận dụng Nhân Gian Hành Tẩu lên nhanh chóng trở về Đông Vực, thời gian Thượng Dao Thiên Trì mở ra tuy còn nhiều nhưng quan trọng là đường đi của hắn rất xa.
Những người khác đã sớm khởi hành từ nửa năm trước ngay sau khi nhận tin, thậm chí các đại tông môn cũng đã chuẩn bị xong phi chu rồi, chỉ cần thời điểm đến là cho đệ tử lên đó phá không rồi đi thôi.
Hắn thân cô thế cô không người hỗ trợ nên chỉ có thể trông cậy vào đôi chân này của mình.
Khoảng hơn hai tuần sau, Khương Hy thành công tiếp cận đến biên giới của Đông Vực cùng Bắc Nguyên, khác với lần trước, hắn không cần phải đi chui nữa mà có thể quang minh chính đại bước qua quan khẩu rồi.
Tần gia Tinh Sơn Thành đích thật là cứu tinh của hắn, tấm thông hành lệnh kia giúp hắn loại bỏ đi không ít hiềm nghi đâu.
Một tên lính kiểm tra thông hành lệnh của hắn thật kỹ xong liền gật đầu cho hắn qua ải. Đương nhiên, quá trình này vốn không nhanh thế, chỉ là Khương Hy bí mật cho hắn một cái giới chỉ để thúc đẩy quá trình thôi.
Nếu để tên lính này có thời gian xem xét kỹ hơn thì thể nào cũng sẽ phát hiện thông hành lệnh của hắn xuất phát từ Đại Tinh chứ không phải Đại Nguyệt.
Trong khi đó, hắn lại là người của Đại Nguyệt nên thông hành lệnh nhất định phải xuất ra từ đây, chỉ cần có nghi vấn thì lịch sử vượt quan khẩu của hắn sẽ được tra ra.
Năm đó Khương Hy cơ hồ là ‘vượt biên’ trái phép nên không thể nào quan khẩu có được lịch sử đi lại của hắn, cho nên hắn mới phải dùng đến biện pháp này để nhanh chóng đẩy xa cái viễn cảnh kia đi.
Có Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ trong tay, Khương Hy chỉ cần rời khỏi đây thì không đến vài phút sau mấy tên lính này sẽ quên mặt hắn thôi.
Thành công qua ải, Khương Hy nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên chạy hết tốc lực về phía nam.
Rời khỏi Bắc Nguyên nhưng quãng đường vẫn còn dài nên Khương Hy cũng không có thời gian dừng chân lại Nguyệt Hải Thành nghỉ ngơi được, chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy đi.
Theo tình báo của hắn cùng Dạ Ma thì Thượng Dao Thiên Trì năm nay được mở ra tại phụ cận của Nguyệt Lôi Thành.
Xét theo vị trí địa lý thì Khương Hy phải vượt qua Nguyệt Hải Thành cùng Nguyệt Lâm Thành rồi tiến về phía tây nam thêm một ngàn dặm nữa mới có thể tiếp cận được địa phận của Nguyệt Lôi Thành.
Tuyết Lam đã sớm hỗ trợ hắn đặt một vài nhãn tuyến ở đây nhưng vì thời gian quá vội nên cũng không thể chăm chút được gì.
Những thông tin thu được từ đây về cơ bản cũng chỉ là những thông tin ngoài lề không đáng chú ý nhưng trong trường hợp này thì khác.
Nguyệt Lôi Thành bây giờ chẳng khác gì Hoàng Thành Đại Tinh vào đầu năm ngoái cả, người ra người vào cực kỳ tấp nập, thậm chí các đệ tử của tông môn trong tu chân giới cũng đang dồn dập tiến về đó.
Tin tức chắc chắn sẽ được lưu thông công khai nên xem như Khương Hy chưa đến thì hắn cũng không đến mức quá mức mù tịt về đại sự kiện này, về cơ bản thì hắn vẫn nắm được một chút thông tin thú vị.