Liêm Đào có song trọng xuất thân, một là hoàng thất, hai là phủ tướng quân tự nhiên hắn có nhiều cơ hội cũng như tư bản hơn so với người khác.
Đối với người đời thậm chí là đệ tử đại tông môn, thượng phẩm pháp khí tất nhiên là chí bảo khó cầm trong tay nhưng trong mắt hắn lại hóa tầm thường không ít.
Đẳng cấp pháp khí này mặc dù không tính là nhiều như rau cỏ dại ven đường nhưng tại hoàng thất cùng phủ tướng quân lại không thiếu.
Trên trăm kiện thì hắn không dám nói nhưng vài chục kiện thì hắn đã tận mắt chứng kiến rồi.
Uy lực của thượng phẩm pháp khí rất đáng sợ, trung phẩm pháp khí nếu đối đầu với nó cũng phải tan tành thành từng mảnh.
Coi như pháp khí của Liêm Đào có phẩm chất là đỉnh giai trung phẩm đi nữa thì trước mắt cũng không có cửa chơi với tầng cấp pháp khí này.
Hắn liền nhanh chóng truyền âm cho các tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong:
“Thượng phẩm pháp khí bị giới hạn số lần sử dụng, các ngươi cố gắng tránh né cùng chịu đựng trong chín lần là được”.
Những lời này Liêm Đào nói rất cẩn thận, ai cũng có thể nghe ra một cỗ ngưng trọng ở trong đó. Bởi tránh né thượng phẩm pháp khi nào phải chuyện đơn giản, tránh chín lần cũng có thể đổi lại cách nói như thế này.
Đối đầu với tử vong chín lần.
Đây chính là cửu tử.
Ngoại trừ cách đưa ra lời khuyên này, Liêm Đào cũng thật không biết nên nói gì cho phải nữa, trừ khi bây giờ hắn trực tiếp xuất thủ thì có lẽ sẽ cản được Tuyết tướng nhưng hiện tại đó là chuyện không đời nào xảy ra được.
Tâm thần Liêm Đào liền ngưng kết lại một mảnh, hắn thật hận bản thân mình quá lười nên không dành nhiều thời gian học hỏi binh pháp từ phụ thân.
Nếu không bây giờ đã không đến nỗi chật vật rồi, bất quá trên đời này nào có thuốc trị hối hận. Sự việc đã qua thì không cách gì có thể cứu vãn được nữa.
...
Đó là chiến sự của chiến trường cấp Tuyết tướng, về phần chiến sự của tu sĩ cấp thấp thì bây giờ lại càng loạn đến cực điểm.
Trận hình được Liêm Đào chỉ huy tạo nên trước đó bây giờ đã tan đàn xẻ nghé rồi. Đồng dạng đội hình của quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc cũng như vậy.
Liêm Đào không rõ loại tình thế này có nên cảm ơn ‘con cự kình’ ban nãy của nữ tử cung thủ không nữa.
Nhờ vào một tiễn chiêu đó mà trận hình song phương liền rã ra, đồng nghĩa với trận thế bậc quân đội của Lam Thiên Tuyết Tộc đã mất.
Nhân loại có chút e ngại đoàn chiến với bộ tộc này nhưng một khi đã tách lẻ ra đấu pháp thì nhân loại không có gì để ngại cả.
Như bắt được thời cơ, Liêm Đào ngay lập tức phất trận kỳ lên ra lệnh toàn lực tấn công vào quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc.
Tu sĩ nhân loại liền rống lên một tràng đầy uy hùng rồi hướng đối phương xuất thủ, từng tiếng va chạm binh đao liền vang lên khắp nơi.
Keo theo đó là từng tiếng hét thảm đầy thê lương mà bỏ mình.
Ở hậu phương, nữ tử cung thủ thấy vậy liền cắn răng thật chặt mà phất tay ra lệnh cung thủ bắn tiễn yểm trợ.
Bất quá mưa tiễn một khi được bắn ra thì Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận liền được kích hoạt, số lượng mũi lên đó ngay lập tức chịu ảnh hưởng của đảo chiều trọng lực mà bắn ngược về phía trần nhà.
Thậm chí khi đại phù trận này được kích hoạt thì binh khí của quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc liền chịu ảnh hưởng mà bị bắn ngược lên trên không trung mà găm vào trần nhà.
Vũ khí không còn trên tay, sức chiến đấu của quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc liền kém đi một mảng lớn.
Sắc mặt của nữ tử cung thủ liền có chút tái nhợt này, hai hàm răng nàng liền cắn chặt lại mà căm tức nhìn về phía tòa phù trận kia.
Đột nhiên, một luồng tinh quang bất ngờ lướt ngang qua, đôi mắt hoàng kim của nàng liền lay động kịch liệt, nàng liền hít vào một hơi thật sâu, tập trung tinh thần của mình lại mà quan sát chiến trường.
Thời khắc này, thế giới trong mắt nàng là một màu xám xịt không màu sắc. Một luồng bạch quang bất ngờ lướt qua trước mắt nàng, đây là màu sắc duy nhất xuất hiện trong thế giới mà nàng thấy.
Nàng liền dõi ánh mắt của mình theo luồng bạch quang đó mà nhìn. Không bao lâu sau, nàng liền biết ngọn nguồn của mọi việc.
Luồng bạch quang đó xuất phát từ một cái trận bàn, căn cứ vào khí tức cảm nhận được, nàng liền biết cái trận bàn này cùng cái phù trận kia chính là đồng nguyên.
Vậy nên nàng liền hít vào một hơi mà quát:
“Toàn quân nghe lệnh, tập trung đánh giết nữ nhân kia cho bản tướng”.
Chiến trường không thiếu nữ nhân, thoạt nghe qua câu này thì không ai có thể đoán được nữ tử cung thủ đang ám chỉ ai.
Bất quá Lam Thiên Tuyết Tộc lại biết, một tiếng quát này của nàng mang theo hàn khí, hàn khí ly thể ngay lập tức liền nhắm thẳng về hướng Hồng nữ tử.
Lam Thiên Tuyết Tộc là thiên sinh thể nội chứa hàn khí nên cảm ứng lực đối với hàn khí lại vô cùng rõ ràng.
Nữ tử cung thủ đã khóa khí tức của Hồng nữ tử lại bằng hàn khí thì tộc nhân Lam Thiên Tuyết Tộc sẽ biết được mục tiêu là ai.
Hồng nữ tử đột nhiên cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, ngay sau đó, hàng chục đạo ánh mắt liền tập trung thẳng về phía nàng, sát khí không chút nào được giữ lại cả.
Sắc mặt của nàng liền tái nhợt lại một mảng.
Liêm Đào thấy vậy liền giật mình, hắn không nghĩ đến đối phương vậy mà lại có thể nhìn ra được Hồng nữ tử là người chủ trận.
Hắn liền quát lớn lên:
“Toàn quân nghe lệnh, bảo toàn tính mạng cho Hồng sư muội”.
Tu sĩ nhân loại ngoại trừ cao tầng ra thì còn lại không ai biết tại sao lại xuất hiện một cái phù trận nhưng giây phút Liêm Đào phát mệnh lệnh thì toàn thể đều đã biết rồi.
Hồng nữ tử đương nhiên không phải hạng vô danh bởi trước đó nàng là chủ lực phá Bát Trận Đồ ở ngay cửa vào bí cảnh nên rất nhiều người nhận ra nàng.
Cũng may, bọn hắn cũng không phải là hạng ngu ngốc nên cũng nhìn ra được trên tay nàng đang cầm cái gì, thế toàn thảy tu sĩ cao giai ngay lập tức vận thân pháp lên mà tiến về phía nàng để bảo vệ.
Đồng dạng, đám binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc cũng bắt đầu thi hành mệnh lệnh mà tấn công, mục tiêu đánh giết Hồng nữ tử.
Chiến sự ngay lập tức liền căng thẳng không thôi.
...
...
Cùng thời điểm đó, cách chiến trường một nơi rất xa, không rõ khoảng cách là như thế nào nhưng chỉ cần biết đủ xa là được.
Nơi này chính là địa điểm mà tên Tuyết tướng kia cùng Khương Hy dừng chân. Khương Hy từ sớm đã biết Băng Thần Cung được yểm lên một đại trận không gian rồi nên hắn cũng không có bất ngờ mấy với quãng đường bọn hắn đi.
Giao ước đình chiến đã sớm kết thúc từ một canh giờ trước nhưng Khương Hy cùng Tuyết tướng vẫn chưa quyết định động thủ, bọn hắn còn có tận mười chín canh giờ nên vẫn có thể thong thả được.
Dù sao sức người có hạn, pháp lực dù hùng hậu thì cũng không thể đánh liên miên hơn chục canh giờ liền được, hai người bọn hắn hiện tại còn không có đủ sức để làm được như thế.
Chí ít phải đạt đến được tầng cấp Ngưng Dịch cảnh thì may ra.
Đã vậy, không đánh nhau thì làm gì?
Câu trả lời chính là... đi tắm.
Một đường rời xa khỏi chiến trường, Khương Hy cũng vô tình tìm được một căn phòng phi thường lớn, dựa trên lối kiến trúc được xây dựng thì hắn nắm chắc nơi đây chính là phòng tắm của tòa cung điện này.
Nếu nói căn phòng chứa nhiều khôi lỗi cùng bảo tọa trước đó mà bọn hắn gặp phải là chính điện dành cho hoàng đế ngự triều thì nơi này chính là nơi giao hoan của hoàng đế cùng phi tần.
Bất quá ở đây không có hoàng đế, cũng không có phi tần nên chỉ có Khương Hy cùng Tuyết tướng độc chiếm mà thôi.
Tuyết tướng là tu sĩ tu hành lâu năm, từ lâu hắn đã quên đi cái chuyện tắm rửa rồi. Nhưng Khương Hy ở cái mặt này lại là tên mặt dày nên hắn không ngại cởi y phục rồi nhảy xuống dưới cái hồ nước kia mà tẩy rửa một chút.
Đương nhiên, trước đó hắn đã dùng linh thức dò xét kiểm tra tường tận hết rồi thì mới dám nhảy. Tiện thể thời điểm này cũng xem như an toàn nên hắn liền tiện tay xé cái lớp dịch dung ở trên mặt xuống rồi vận Dục Hỏa lên thiêu đốt vết tích.
Nhân loại đã gặp chuyện quấn thân thì Khương Hy tự nhiên không lo sẽ bị người bắt gặp nhìn thấy gương mặt thật của mình.
Mà nếu có gặp được thì những người nhìn thấy hắn cũng là hạng tham sống sợ chết chạy khỏi chiến trường.
Đã vậy thì Khương Hy liền sẽ xuất thủ theo thiết luật quân đội mà xử tử. Nếu thời điểm đó tâm tình của hắn tốt hơn thì có lẽ sẽ cân nhắc đến chuyện thu nạp làm tay sai.
Hạng người tham sống sợ chết mặc dù đáng khinh nhưng cũng có đảm lược của chính mình, vì sợ chết nên mới khó chết, đã khó chết thì có thể làm tình báo được.
Còn về phần tại sao Tuyết tướng cũng xuống dưới hồ ngâm nước thì đó là do hắn không chịu nổi cảnh nhìn Khương Hy hưởng lạc một mình, mỗi việc nhìn thôi cũng có cảm giác hơi chút chướng mắt.
Nên đành dứt khoát vứt y phục sang một bên mà xuống dưới ngâm nước.
Bất quá khi ngâm nước thì hắn mới rõ mười mươi tại sao Khương Hy lại xuống đây hưởng lạc rồi.
Cái hồ này không bình thường, số lượng thiên địa linh khí cùng hàn khí ở trong đó nhiều đến mức kinh khủng.
So với cái hàn đàm mà Khương Hy gặp ở Bắc Nguyên còn muốn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Khương Hy không tu luyện hàn khí nhưng hắn tu luyện Thủy linh khí, mà hồ nước tắm lại có rất nhiều loại linh khí này. Tuyết tướng tu luyện chính là hàn khí, vừa vặn cái hồ này không thiếu hàn khí.
Thế là song phương liền lựa chọn hai góc đối diện nhau mà ngồi tu luyện. Đối diện nhau nhưng thực tế lại cách xa đến tận hai mươi mét.
Hồ nước tắm của hoàng đế sao lại có thể nhỏ được, huống hồ nơi này còn dùng để hưởng lạc nữa thì càng rộng càng tốt.
Dù sao số lượng phi tần của hoàng đế cũng có rất nhiều, hai tay hai chân kết hợp lại cũng đếm không đến con số chính xác.
Tuyết tướng tu luyện được một hồi liền mở mắt ra nhìn về phía Khương Hy tựa như có chút thắc mắc mà nói:
“Ngươi là tội phạm truy nã sao?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút giật mình mà mở mắt ra, khóe miệng hắn khẽ giật giật mình chút rồi dùng hai tay vớt chút nước mà vuốt mặt.
Hắn đã sớm quen cách nói chuyện nhiều tầng nghĩa này của Tuyết tướng rồi nhưng mỗi lần nghe lại vẫn cứ giật mình như cũ.
Tuyết tướng ám chỉ là tại sao hắn lại dịch dung trong khi sở hữu dung mạo tốt đến thế. Người xấu xí thì thôi, che đậy dung mạo hành tẩu là chuyện có thể xảy ra nhưng trường hợp của hắn lại ngược lại.
Tiếp xúc với Tuyết tướng một thời gian, bên ngoài phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc ra thì Khương Hy cũng học hỏi được thêm rất nhiều điều.
Đó là tình huống của Bắc Nguyên Vạn Dặm tựa hồ đơn giản hơn rất nhiều so với ngoại giới, mối quan hệ giữa người với người, giữa thế lực với thế lực không đạt đến được cái trình độ phức tạp như thế giới của Khương Hy.
Nên Tuyết tướng cũng không nghĩ ra được cái nguyên nhân nào khác ngoài việc Khương Hy là tội phạm truy nã cần phải che giấu dung mạo.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, toàn thân hơi ngả ra sau dựa vào thành hồ nước mà đáp:
“Ta không phải tội phạm, bất quá có người đang tìm ta, và ta thì không thích đám người đó, nên ta phải trốn. Dung mạo của ta quá nổi bật, muốn vô danh cũng không được cho nên phải nghĩ cách che đậy lại đôi chút”.
Một câu trả lời này nhàn nhạt nói ra, Tuyết tướng liền ngửi được một cỗ ý vị tự cao cùng tự luyến ở trong đó nhưng hắn cũng không để ý lắm, hắn suy nghĩ được một hồi rồi nói:
“Lớp dịch dung kia của ngươi cũng không xấu”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Dung mạo kia đặt tại thế giới của ta tự nhiên vẫn có chút danh khí nhưng sẽ không nổi bật quá nhiều, mặt khác, dung mạo đẹp mắt chút vẫn dễ tiếp xúc người hơn”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền gật nhẹ đầu rồi không nói tiếp, tựa hồ cũng không còn gì thắc mắc nữa. Hắn liền nhắm mắt lại mà tiếp tục tu hành, đồng thời cũng tiêu hóa lượng kiến thức mà Khương Hy đã dạy.
Về phần Khương Hy, hắn cũng không tiếp tục tu hành nữa, hắn vừa mới đạt đến đỉnh phong Hợp Tứ Kiều nên trước mắt tiến vào hồ nước này cũng chỉ để củng cố cảnh giới cho thật vững chắc. Ngoài ra thì cũng tắm táp một chút cho thoải mái.
Hắn cần phải trui rèn thêm vài tháng nữa thì mới nếm chuyện đột phá đến Hợp Ngũ Kiều. Phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc về cơ bản hắn đã nắm hết rồi, chỉ cần ra ngoại giới là hắn sẽ thử nghiệm thôi.
Còn hiện tại thì hắn tương đối rảnh.
Cho nên hắn liền quan sát Tuyết tướng một chút, cái tên này đề cập đến dung mạo của hắn nhưng trên thực tế, Tuyết tướng vẫn cực kỳ đẹp trai.
Khương Hy đã gặp qua hết toàn bộ Tuyết tướng cùng Tuyết soái rồi nhưng vẫn không ai vượt qua được cái tên quái thai này.
Tuyết tướng chỉ cần cải trang thành nhân loại một chút thôi thì với dung mạo nguyên gốc, hắn chắc chắn sẽ được xếp vào hàng mỹ nam tử.
Phối hợp thêm với thiên tư cùng thực lực của hắn nữa thì Khương Hy thật không biết nói gì hơn ngoài một câu.
Người so với người còn muốn tức chết.