Quỷ Mâu trưởng lão yên lặng tương đối lâu, cả bảy sát thủ Kim Đan cảnh kia cũng đã có chút hơi sốt ruột rồi, bọn hắn không biết quyết định của lão như thế nào.
Đồng thời bọn hắn cũng âm thầm bật một ngón cái cho Khương Hy, bởi bọn hắn không thể nào bình tĩnh nổi khi đối thoại với trưởng lão Ngọc Diện như thế này.
Khương Hy có thể giữ bản thân trấn định được như thế này cũng đại biểu cho tâm lý trầm ổn, tiền đồ vô lượng.
Có thể tu hành lên được cảnh giới Kim Đan, bọn hắn há lại không biết được con đường tu chân cần gì sao.
Thiên phú cao đúng là tốt thật nhưng tâm tính mới thật sự quan trọng, tâm tính càng ổn trọng, tu hành càng khó gặp bình cảnh, hơn nữa cũng tránh được tâm ma.
Tiền kỳ của tu hành yêu cầu thiên phú nhưng hậu kỳ của tu hành lại yêu cầu tâm tính.
Huống hồ Khương Hy còn sở hữu cả hai, tương lai tiền đồ vô lượng chắc chắn đã có một suất rồi.
Quỷ Mâu trưởng lão trầm mặc một hồi rất lâu, cũng phải khoảng tầm ba mươi phút sau, lão mới mở miệng nói:
“Lão phu không còn nghi vấn gì nữa, về phần tiểu tử ngươi thì sao?”.
Khương Hy bình tĩnh đáp lại:
“Bẩm trưởng lão, vãn bối không có”.
Miệng nói thế nhưng trong lòng lại âm thầm mắng một trận, coi như hắn có nghi vấn thì cũng đâu dám hỏi ra trước mặt lão, vô tình làm mất lòng lão thì đoạn thời gian tới đảm bảo không được đẹp đâu.
Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu nói ra:
“Tốt, vậy lão phu tuyên bố, từ bây giờ ngươi là sát thủ hạch tâm của Dạ Ma, mặt nạ của ngươi sẽ được đổi sang Kim Diện, đồng thời ngươi cũng có ngoại hiệu của riêng mình, ngoại hiệu của ngươi về sau là Ám Bộ”.
Khương Hy có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ Quỷ Mâu trưởng lão lại không có nghi vấn thêm, trong chuyện này hẳn còn tồn tại một chút huyền cơ.
Bất quá bỏ qua vấn đề đó thì Ám Bộ là thế nào?
Hắn còn nghĩ là bản thân sẽ được tự do chọn ngoại hiệu nữa cơ, hóa ra ngoại hiệu đều do Dạ Ma tự thân đặt cả.
Hắn còn muốn ý kiến một chút nhưng thôi, Ám Bộ cũng không phải cái tên tồi, suy nghĩ một chút, Khương Hy ôm quyền hành lễ nói ra:
“Ám Bộ xin lĩnh mệnh”.
Nghe vậy, Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu mỉm cười hài lòng, Khương Hy thấy vậy liền cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Trong một buổi hắn chứng kiến lão ‘mỉm cười’ hai lần thế này tự nhiên có chút căng thẳng, coi như hắn cũng thuộc hàng ‘cáo’ thì lão lại càng ‘cáo già’ hơn hắn nhiều. Trong đầu lão suy tính chuyện gì hắn cũng không thể nào biết được.
Sau đó, lão nói tiếp:
“Kim Diện cùng đặc quyền của sát thủ hạch tâm ngươi sẽ rõ hơn khi đến ngân khố. Nếu không còn chuyện gì nữa thì nhanh chóng lui ra đi”.
Nghe vậy, Khương Hy cùng bảy tên sát thủ Kim Diện còn lại liền ôm quyền xin lui ra ngoài. Ngay khi vừa rời khỏi mật thất kia, cả bảy tên sát thủ Kim Diện liền hướng hắn mỉm cười đầy hảo hữu.
“Ám Bộ, chúc mừng ngươi!”.
“Ám Bộ, từ nay về sau chúng ta đều là đồng sự rồi!”.
“Chúc mừng, ta gọi...”.
“...”
Khương Hy trở thành hạch tâm cũng đồng nghĩa với từ nay hắn chính là sát thủ Kim Diện đồng cấp với tu sĩ Kim Đan cảnh cho nên xưng hô cũng tính là ngang hàng với nhau, hắn cũng không cần phải gọi bảy người này là đại nhân nữa.
Mặc dù tu vi của hắn có chút hơi yếu nhưng cũng chẳng sao cả, Dạ Ma coi trọng quy củ nên những tên này cũng không thể cậy tu vi lên mặt được.
Chưa kể tiềm lực của hắn cực cao, một khi bước vào Kim Đan cảnh thì thực lực cũng thuộc vào hàng mạnh mẽ đồng cấp.
Thay vì tạo ra mâu thuẫn không đáng có thì kết thân một chút cũng không có chuyện gì thiệt cả.
Khương Hy lý giải được hành động của bọn hắn, đồng thời cũng cảm thấy về sau chung đụng với Dạ Ma cũng không phải không được.
Thế lực này có chút hơi bí ẩn nhưng đại đa số sát thủ từ Kim Diện lại rất tôn trọng quy củ, hay nói đúng hơn là sợ quy củ như sợ cọp.
Khương Hy chưa rõ quy củ sâu hơn của tầng cấp này như thế nào nên muốn ngỏ ý hỏi một chút, bất quá bọn hắn đều lẩn tránh không đáp, chỉ nói lúc hắn đến ngân khố sẽ rõ mọi chuyện thôi.
Khương Hy cũng không còn cách nào nên đành phải cáo từ rồi đến ngân khố một chuyến vậy.
...
...
Khương Hy cùng bảy sát thủ Kim Diện rời đi không được bao lâu thì trong mật thất của Quỷ Mâu trưởng lão đột nhiên xuất hiện một người khác.
Người này cũng tương đối có tuổi, là nữ nhân nhưng cũng không đến mức già lọm khọm đi đứng không nổi.
Lão bà này không cao lắm, so với Khương Hy thì cũng chỉ ngang ngực hắn thôi, trên tay còn cầm theo một quải trượng bằng gỗ, thân mang một bộ trường bào màu xanh ngọc có chút đoan trang, khí tức trên người nàng cũng hoàn toàn đối lập với Quỷ Mâu trưởng lão.
Nếu Quỷ Mâu trưởng lão tạo ra cho người khác một cảm giác âm u lạnh lẽo thì lão bà này lại khiến người khác nhìn không dứt, trên người nàng tỏa ra một cỗ khí tức đầy uy nghiêm chính trực, người ngoài nhìn vào không kỹ còn nghĩ lão là người của chính phái cũng nên.
Quỷ Mâu trưởng lão nhìn về phía lão bà rồi nói:
“Minh Kính, tên tiểu tử đó thế nào?”.
Minh Kính là ngoại hiệu của lão bà, hơn nữa nàng lại không mang mặt nạ khi đối mặt với Quỷ Mâu trưởng lão, hiển nhiên địa vị cũng không kém.
Là một vị sát thủ Ngọc Diện.
Có đánh chết thì Khương Hy cũng không ngờ rằng trong mật thất này còn ẩn giấu một vị lão tổ Nguyên Anh cảnh khác đâu.
Minh Kính trưởng lão từ tốn đáp lại:
“Những lời vừa rồi hắn nói là thật, bao quát cả chuyện Nguyên Anh Huyết lẫn Cửu Tiêu Tông”.
Nghe vậy, Quỷ Mâu trưởng lão thở nhẹ một hơi rồi nói tiếp:
“Không nghĩ đến, cấm tự của Cửu Tiêu Tông lại bị phá ở ngay trong tay Phù Linh chân nhân. Thương Nguyên chân nhân có lẽ cũng không ngờ đến chuyện này đi, chỉ là không hiểu sao lão phu vẫn còn có chút hơi nghi hoặc”.
Minh Kính trưởng lão từ tốn ngồi xuống ở một cái ghế gần đó rồi đáp:
“Pháp bảo của lão thân như thế nào không lẽ lão thất phu ngươi còn không tin?”.
Quỷ Mâu trưởng lão lắc đầu, hai tay chắp sau lưng nói tiếp:
“Lão phu tin, Minh Nhạc Thiên Kính của ngươi soi rọi trắng đen, thật giả, dưới Nguyên Anh cảnh không ai tránh được một kiếp này.
Chỉ là Phù Linh chân nhân bốn trăm năm không xuất sơn, Ám Bộ lại xuất hiện lần đầu ở Nguyệt Hải Thành, song phương cách nhau quá xa, ngươi không cảm thấy chuyện này có vấn đề sao?”.
Minh Kính trưởng lão gõ nhẹ quải trượng trên mặt sàn pha lê một chút tựa như đang suy nghĩ, đồng thời cũng vô tình tạo cho người khác một loại cảm giác nàng đang bực bội.
Không bao lâu sau, Minh Kính trưởng lão nói:
“Phù Linh chân nhân trong bốn trăm năm không xuất sơn nhưng một trăm năm cuối cùng kia lại có chút vấn đề. Cửu Tiêu Tông tuyên cáo chân nhân bế tử quan, những người khác biết chân nhân sắp đến đại nạn nên sẽ không nghĩ đến chuyện sẽ rời đi.
Có lẽ chân nhân biết bản thân mình không thể vượt qua được đại nạn nên âm thầm xuất sơn đi tìm kiếm truyền nhân thì sao?
Dựa vào cốt linh ba mươi bốn tuổi của Ám Bộ, coi như hắn bắt đầu tu hành thì sớm nhất từ năm lên mười đã có thể tu hành rồi. Thời gian hắn ở cùng chân nhân có lẽ cũng trong tầm hai, ba năm.
Trong một năm cuối cùng kia Phù Linh chân nhân hẳn sẽ lựa chọn trở về Cửu Tiêu Tông tọa hóa”.
Quỷ Mâu trưởng lão nói tiếp:
“Vậy còn hậu thủ của Nguyên Anh cảnh trên người hắn thì sao, theo cảm ứng của lão phu, đẳng cấp không quá Hóa Anh cảnh, trong khi chân nhân lại là Định Thần cảnh đỉnh phong”.
Minh Kính trưởng lão lắc đầu đáp lời lão:
“Quỷ Mâu, ngươi chưa từng chứng kiến cường giả Nguyên Anh cảnh tọa hóa nên không biết được. Trong một năm cuối cùng trước đại nạn, huyết khí của tu sĩ đó sẽ khô cạn không còn chút nào, đồng thời tu vi cũng sẽ thụt lùi lại không ít.
Khác với những cảnh giới khác, tu sĩ Nguyên Anh cảnh chúng ta đều đã tìm ra Đạo lộ của bản thân nên khi tọa hóa, cảnh giới vẫn sẽ là Nguyên Anh cảnh, bất quá chỉ còn leo lắt ở giai đoạn Hóa Anh thôi”.
Tại tu chân giới, đại nạn chung quy là một câu treo cửa miệng cho vui bởi đại đa số tu sĩ đều vẫn lạc ngay trên con đường tu hành.
Chết già chung quy lại là một ước ao xa xỉ, Quỷ Mâu trưởng lão chưa từng thấy cũng là chuyện thường.
Nghe vậy, Quỷ Mâu trưởng lão rơi vào trầm tư rất lâu, xác thực thì những lời của Minh Kính trưởng lão cũng không phải không có lý, nếu suy nghĩ kỹ lại thì một trăm năm cuối đời kia của Phù Linh chân nhân đúng là có vấn đề thật.
Lão cũng không nghĩ đến chuyện Phù Linh chân nhân còn sống bởi thiên phú của chân nhân ai cũng biết.
Tam tạp linh căn.
Loại thiên phú này đặt tại hiện tại cũng không đáng lưu ý chứ đừng nói là đặt tại thế hệ hoàng kim, nếu nói đáng sợ chỗ nào thì chỉ có thể nói chân nhân dùng loại thiên phú này để đạp chân vào Nguyên Anh cảnh thôi.
Bất quá, chân nhân cũng không thể thoát khỏi đại nạn.
Mặt khác, Quỷ Mâu trưởng lão cũng không phải đui mù, lão có tầm mắt tốt nhất trong hàng ngũ sát thủ của Dạ Ma, lão đương nhiên nhìn ra Khương Hy cũng sở hữu tam tạp linh căn.
Phù Linh chân nhân nhận hắn làm đệ tử có lẽ cũng dựa vào một điểm này đi.
Ngoài ra, bản thân hắn còn sở hữu thêm một loại thể chất rất kỳ quái lão không biết được, đồng dạng, linh thức cũng cường hoành không ngờ, hẳn là thiên sinh linh thức.
Phối hợp cả ba thứ này lại cùng một người thì thiên phú xác thực rất kinh dị. Phù Linh chân nhân xúc động thu đồ cũng không phải chuyện lạ.
Không bao lâu sau, lão nói tiếp:
“Coi như Cửu Tiêu Tông không biết sự tồn tại của Ám Bộ đi nhưng nếu có một ngày hắn đổi ý muốn trở về thì thế nào?
Lấy thiên phú của hắn cùng quan hệ với Phù Linh chân nhân, Thương Nguyên chân nhân cũng không phải không tiếp nhận được?”.
Minh Kính trưởng lão mỉm cười đáp:
“Nếu ngươi đã lo như vậy sao ban nãy không đánh thẳng một đạo cấm chế khác vào người hắn, có cấm chế chẳng phải sẽ dễ quản lý hơn sao?”.
Quỷ Mâu trưởng lão đột nhiên hừ một tiếng rồi nói:
“Tiểu tử đó đã có thể tìm cách hủy bỏ được cấm chế không thông qua bên thứ ba tự nhiên là một ngoan nhân. Hắn không nguyện ý bị người khác ước thúc.
Mặt khác, tiểu tử này làm việc tùy tâm sở dục, đầu óc cũng thông minh, biết lúc nào cần biểu hiện, lúc nào cần ẩn tàng nên lão phu mới cố tình thả hắn một chút.
Bây giờ nếu lại đánh một đạo cấm chế khác vào người hắn, trong lòng hắn chắc chắn sẽ sinh ra bất mãn, về sau dù có hiệu trung với Dạ Ma thì cũng chưa chắc đã thật lòng”.
Từ thời điểm lần đầu gặp được Khương Hy, Quỷ Mâu trưởng lão đã sớm nhìn ra thể nội của hắn đã không còn cấm chế rồi.
Khi đó lão cũng có chút nghi hoặc không biết hắn làm bằng cách nào, bởi cấm chế đó chỉ cần bước vào Hóa Nguyên cảnh là có thể nhẹ nhõm hóa giải nhưng hắn không sở hữu tu vi đó.
Chưa kể nếu để cho bên thứ ba phát hiện ra thì cấm chế sẽ phát động tru sát ngay. Chỉ là khi đó hắn còn chưa vào hạch tâm, lại thêm chuyện hắn là sát thủ duy nhất có thể đối đầu với Văn Đồng Quỳ Liên nên lão mới mắt nhắm mắt mở chưa truy cứu chuyện này.
Về sau quyết định hắn vào hạch tâm xong lão cũng vì lôi kéo nên tạm thời không đánh cấm chế khác vào lại thể nội của hắn. Lão lựa chọn từ từ quan sát một thời gian rồi sẽ quyết định sau.
Nếu hắn hiệu trung với Dạ Ma, vậy thì không cần làm gì cả, còn nếu có dị mưu, vậy thì triệt để lợi dụng rồi âm thầm thiết lập bẫy rập chơi chết là được rồi.
Bất quá, nếu là vế sau thì thật đáng tiếc.
Minh Kính trưởng lão nghe xong liền có chút ngạc nhiên đáp lại:
“Không nghĩ đến lão thất phu ngươi lại coi trọng hắn đến thế”.
Quỷ Mâu trưởng lão nói ra:
“Thiên phú hắn rất tốt, nếu không có vấn đề gì thì tương lai hẳn có cơ hội bước vào Nguyên Anh cảnh, cho nên lão phu mới cân nhắc đến tình huống hắn ngả hướng về Cửu Tiêu Tông”.
Minh Kính trưởng lão đột nhiên đứng dậy hướng lão mỉm cười đáp lại:
“Ngươi yên tâm, tiểu tử đó sẽ không về Cửu Tiêu Tông, hắn cùng nơi đó không hợp”.
Quỷ Mâu trưởng lão có chút nhíu mày lại, lão nói ra:
“Minh Kính, ngươi biết chuyện gì sao?”.
Minh Kính trưởng lão bật cười thành tiếng rồi lườm lão đáp lại:
“Lão thân đúng là biết một số chuyện, bất quá lão thân không có nghĩa vụ nói với lão thất phu ngươi”.
Quỷ Mâu trưởng lão lắc đầu không nói tiếp, bộ dáng có chút ngán ngẩm, dường như quan hệ giữa hai người cũng không tệ, chỉ nhìn qua thôi xem chừng cũng hiểu được ngụ ý của nhau.
Sau đó, hai người không nói gì thêm nữa, Minh Kính trưởng lão cũng đã làm xong việc nên trực tiếp quay lưng rời khỏi phân đà.
Tu vi của nàng cực kỳ cao thâm, nàng âm thầm di chuyển trong Hoàng Thành cũng không dẫn động bất kỳ cao thủ nào của hoàng cung xuất hiện cả.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã xuất hiện ở mấy chục vạn dặm ngoài Hoàng Thành rồi.
Minh Kính trưởng lão chắp một tay sau lưng, một tay nắm quải trưởng chống trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thành đầy thâm thúy.
Khóe miệng nàng bất giác cong lên đầy ý vị.
“Tưởng đâu xa tận chân trời, nào ngờ gần ngay trước mắt. Tiểu tử, đừng làm lão thân thất vọng”.
...