Huyền Lục

Chương 349: Chương 349: Văn Đồng Quỳ Liên (2)




Đơn thuần sử dụng mỗi thủ đoạn luyện hồn thôi đã chứng minh được Văn Đồng Quỳ Liên mạnh đến mức nào, danh xưng Thánh Nữ Ma Cung không phải chỉ là huyền hư.

Thậm chí Khương Hy còn có cảm giác chín người còn lại trong Thập Ma dù có kém hơn thì cũng không kém bao nhiêu, cường nhân vẫn cứ là cường nhân.

Quỳ Liên mỉm cười nói ra:

“Ảo thuật đã không dùng được rồi thì ngươi còn chiêu nào nữa không?”.

Khương Hy mỉm cười nhẹ, sau đó, thân ảnh hắn lại xuất hiện bất ngờ ở trước mặt nàng rồi đưa một ngón tay lên.

Thiên địa linh khí liền rung động đến đáng sợ, pháp lực trong chốc lát tụ hội hết lại ở đầu ngón tay.

“Thần thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.

Một đoàn lam quang lấy tốc độ kinh khủng liền bắn ra, Quỳ Liên liền mở hai mắt to ra một chút, toàn thân vội vàng lui ra, một tay phất lên, tử quang liền xuất hiện rồi nhanh chóng bao quanh lấy nàng.

“Thần thông - Tử Linh Minh Kính”.

Tử quang hiển hóa ra thành từng mặt kính khác nhau nhưng nhìn từ bên ngoài thì lại giống mấy mảnh vỡ cỡ lớn hơn.

Bất quá Tử Linh Minh Kính vừa ra, Hạo Hãn Toái Thần Chỉ liền bị phản chiếu lại liên tục giữa các mặt kính rồi bật ngược lại về phía Khương Hy.

Hắn có chút nhíu mày lại rồi khẽ động linh thức, Hạo Hãn Toái Thần Chỉ liền tiêu tán đi mất dạng. Đồng dạng, Quỳ Liên cũng thu Tử Linh Minh Kính về.

Khương Hy cũng giống Tuyết Lam, bọn hắn vừa ra tay đương nhiên là xuất thần thông đánh nhanh thắng nhanh bất quá chất lượng đối thủ song phương lại khác biệt quá xa.

Thẩm Hạo có thiên phú rất tốt, dù gì lão cũng từng là Lục Luân Địa Mạch Trúc Cơ, bản thân ngộ ra Kiếm Giới nhưng thần thông thì lại không có mấy, hoặc nếu có thì nhiều nhất cũng chỉ có một môn.

Trong khi đó Quỳ Liên vừa thấy hắn xuất thần thông thì cũng xuất ra thần thông đối ứng đáp trả, thần sắc tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không khiến nàng ngưng trọng lại.

Loại biểu hiện này cũng nói rõ bản thân nàng chắc chắn còn thần thông mạnh hơn.

Hạo Hãn Toái Thần Chỉ có thể nói là thủ đoạn cường công mạnh nhất hiện tại của Khương Hy bởi nó chính là thần thông thoát thai từ viên mãn chi cảnh Hãn Hải Điệp Gia.

Khương Hy đã ngộ ra thủy chi ý cảnh nên môn chưởng pháp này liền nhẹ nhõm bước vào viên mãn, không như môn nào đó hơn chục năm rồi vẫn không có tiến triển.

Hắn thở nhẹ ra một hơi, sau đó thân hình lại thoắt ẩn thoắt hiện vờn quanh nàng, từng trương Kim Quang Phù liền phóng ra liên tục đánh.

Thần thông cường công mạnh nhất bị vô hiệu hóa nhưng không có nghĩa là Khương Hy không còn cách khác, sát thủ đi cường công ngay từ đầu đã là sai lầm trầm trọng rồi.

Kim Quang Phù không nhanh bằng Hạo Hãn Toái Thần Chỉ nhưng nó có lợi thế của số lượng. Khương Hy đã sử dụng phù văn này nhiều đến độ lô hỏa thuần thanh rồi nên từng đoàn kim quang phối hợp với nhau rất ăn ý.

Quỳ Liên nhanh nhẹn nhưng cũng không thể nào thoát ra được vòng vây của nó. Nàng liền mỉm cười rồi lại gọi ra Tử Linh Minh Kính, sử dụng các mảnh vỡ kia phản chiếu từng đoàn kim quang để chúng tự diệt nhau.

Bất quá Khương Hy không dễ gì để ăn thiệt thòi từ cùng một chiêu, phù văn chữ ‘Thủy’ trên tay hắn đột nhiên sáng lên.

Ngũ Hành tương sinh, Kim sinh Thủy.

Kim quang đột ngột tản ra rồi bùng nổ thành từng đoàn vân vụ che lập thân thể của Quỳ Liên, kế tiếp đó, vân vụ đột ngột hóa thành hơi nước rồi bám vào bên trên thân thể nàng.

Nhiệt độ xung quanh qua mỗi một giây liền giảm đi một độ, tốc độ băng hóa mỗi lúc một tăng, trên người nàng liền xuất hiện từng lớp băng trắng bám trên thân khá khó chịu.

Hành động của nàng vì thế mà bị đình chỉ đi không ít, ánh mắt của nàng liền lay động xinh đẹp không nao núng, pháp lực của nàng liền bùng nổ ra như thủy triều.

Nếu nói pháp lực của Khương Hy có màu đỏ hồng xen lẫn với xanh lục thì của Quỳ Liên lại thuần một sắc tím.

Một màu tím đầy huyền bí cùng mị hoặc.

Lớp băng trên người nàng liền vỡ ra thành từng mảnh rồi văng ra xung quanh. Khóe miệng Khương Hy liền có chút cong lên, một đạo phù bất ngờ sáng lên kịch liệt.

Lớp băng bị văng ra kia đột nhiên như có linh tính mà bắn ra từng tia bạch quang kết nối với nhau lại, vừa vặn vây nhốt Quỳ Liên lại bên trong.

“Băng Kết Phù Trận”.

Từng đoàn phù văn đua nhau ẩn hiện xung quanh Quỳ Liên, tốc độ băng hóa bạo tăng gấp mười lần trước đó, chỉ trong một, hai hơi thở, Quỳ Liên đã hóa thành một khối đá nước rồi.

Phù văn chữ ‘Băng’ một lần nữa lại sáng lên.

Oanh!

Khối đá nước kia liền bùng nổ ra cực kỳ mạnh, băng vụ tứ tán ra khắp nơi phủ trắng một bộ phận nhỏ của thảo nguyên.

Chỗ vị trí của Quỳ Liên đứng trên đó giờ đã trở thành một vùng trũng tương đối sâu. Đứng ở trung tâm nơi đó tự nhiên là nàng.

Toàn thân được bao phủ bởi một lớp pháp lực màu tím tương đối mỏng. Linh thức của nàng cao như vậy tự nhiên sẽ sở hữu được một khả năng kiểm soát tốt, bất quá so với Khương Hy thì vẫn còn kém chút.

Nhưng lấy thiên phú cùng độ tuổi của nàng thì như vậy là đủ kinh hãi thế tục rồi.

Toàn thân nàng không hề có chút tổn thương nào, đến quần áo trên thân cũng không có chút hư hại chứ đừng nói là lông tóc, làn da.

Thấy vậy, Khương Hy liền thầm nhủ:

“Quả nhiên lượng băng không đủ”.

Băng Bạo Phù không phải Trúc Cơ phù văn nhưng uy lực của nó lại có thể vượt biên bởi sức mạnh của nó phụ thuộc vào khối lượng băng.

Băng càng nhiều, bạo tạc càng khủng khiếp, đương nhiên pháp lực cũng hao theo lũy kế rất đáng sợ.

Nhìn vào việc nó có thể nổ thương tu sĩ Kết Đan cảnh của Bạch Kính gia trước đó thôi cũng thấy được sức mạnh của Băng Bạo Phù rồi.

Bất quá Quỳ Liên quả thực rất mạnh, pháp lực của nàng mạnh đến khó tin. Chỉ riêng việc này thôi Khương Hy cũng đã chắc chắn được suy nghĩ của mình rồi, nàng chắc chắn tu luyện Nguyên Anh công pháp.

Quỳ Liên bật nhẹ chân rồi nhảy ra khỏi vùng trũng trở lại thảo nguyên, thần sắc của nàng giờ đây đã nồng đậm hứng thú rồi, nàng cong miệng lên rồi nói ra:

“Ngươi thực sự rất mạnh, là kẻ mạnh nhất từng đến đây giết ta, nhưng ngươi sẽ không chỉ có như vậy đi?”.

Khương Hy nhàn nhạt đáp:

“Văn Đồng cô nương, ta không đủ tự tin để giết ngươi, cho nên muốn thăm dò một chút”.

Quỳ Liên đưa tay che miệng khẽ cười khanh khách, nàng cười rất tự nhiên và nghe cũng rất êm tai. Nàng nhẹ nhàng nói ra:

“Những người khác đến giết ta đều là một tiếng ma nữ, hai tiếng ma nữ, ngươi gọi ta Văn Đồng cô nương thế này quả thực rất ngại nha”.

Khương Hy đáp:

“Huyền Đô vốn là nơi trọng cường giả, ngươi mạnh, tự nhiên sẽ được kính trọng. Những người đã chết kia chung quy lại là cái giá phải trả cho sự bất kính với cường giả thôi”.

Quỳ Liên có chút ngạc nhiên nói ra:

“Không tính đến đám đệ tử chính phái kia, ngươi không quan tâm đến đám sát thủ khác sao?”.

Khương Hy từ tốn đáp:

“Bèo nước gặp nhau mà thôi, đến người còn lại trong mười sát thủ Bắc Nguyên cũng đã bị ta giết rồi, ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến những người khác sao?”.

Quỳ Liên cười cười nói ra:

“Dạ Ma đúng là máu lạnh nha, bất quá người như ngươi mới thật sự hợp làm sát thủ. Thế này đi, ngươi đủ mạnh để làm ta vừa lòng, đến Ma Cung làm hầu cận cho ta đi”.

Khương Hy cười đáp lại:

“Không phải ngươi đã nói ta hợp làm sát thủ sao, đã vậy còn mời chào làm gì?”.

Quỳ Liên nói:

“Ngươi biết Thập Ma chứ?”.

Khương Hy gật đầu, Quỳ Liên thấy vậy liền mỉm cười nói tiếp:

“Thập Ma bây giờ còn thiếu không ít người, Ma Cung cũng chưa có Thánh Tử, ngươi đến làm Thánh Tử là vừa vặn”.

Nghe vậy, Khương Hy liền có chút hơi cau mày lại, lấy thiên phú của hắn đến Ma Cung đích thật có cơ hội tranh một chút vị trí Thánh Tử nhưng Quỳ Liên cũng đã nói rồi.

Đi để làm hầu cận.

Đường đường là Thánh Tử mà lại đi làm hầu cận cho Thánh Nữ, mặt mũi để đâu cho hết, uy nghiêm của một cường giả thế hệ trẻ nên đặt ở đâu đây.

Bất quá nghe qua được câu này thì Khương Hy có thể xác nhận rằng hiện tại Thập Ma đúng là chưa tề tụ đầy đủ, đồng dạng Thập Đại Thiên Kiêu cũng thế.

Suy nghĩ một hồi, Khương Hy nói ra:

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

“Đề nghị của ngươi rất thú vị nhưng ngươi phải xem thử bản thân mình có bước ra được khỏi Bắc Nguyên hay không đã rồi hãy nói đến những chuyện khác”.

Nghe vậy, Quỳ Liên liền cười lên một tiếng đáp lại:

“Yên tâm, ta sẽ ra được, chỉ là ngươi có còn sống thoát khỏi chỗ này không thì ta không chắc đâu”.

Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền biến mất, đồng dạng, Khương Hy cũng biến mất. Song phương không cùng mà hẹn liền bắt đầu trận chiến ảo thuật.

Thân ảnh của Khương Hy cùng Quỳ Liên xuất hiện ở khắp nơi, khói trắng cùng mảnh vỡ đan xen nhau xuất hiện liên hồi.

Tiếng ma sát kim loại cùng tiếng gãy nát của cây cối thay phiên nhau phá vỡ không gian yên tĩnh.

Tốc độ của Quỳ Liên không cao bằng Khương Hy nhưng ảo thuật của nàng lại cực kỳ quái gở, phẩm chất chiến kỹ Thủy Đàm Ảo Cảnh của hắn trên thực tế là cấp bậc Kim Đan, ấy vậy mà ảo thuật của nàng lại tinh diệu hơn hắn.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc chiến kỹ này của nàng là xuất ra từ chính công pháp chủ tu. Nàng không những có thể làm giả thân ảnh của mình mà còn có thể làm giả được uy thế cùng chiêu thức.

Khương Hy nhiều lắm là làm giả được thân hình cùng chiêu thức thôi, uy thế về cơ bản chính là không tạo ra được.

Cho nên nửa trận đầu song phương đánh ngang ngửa, nửa trận sau Quỳ Liên đã nhìn ra được điểm này nên thành ra người chịu trận bây giờ lại chính là bản thân hắn.

Mặc dù Khương Hy cũng đã ý thức được điểm này nên đã thu khí thế của mình về, chỉ đánh đơn thuần. Bất quá nàng lại ra chiêu mạnh hơn, hắn không xuất sự thực lực thực sự ra thì không đỡ được.

Mà đã xuất ra thì nàng thể nào cũng tìm ra được thân ảnh hắn thôi.

Rầm!

Thân hình ảo ảnh của Khương Hy liền vỡ ra thành từng mảnh quang vụ, chân thân của hắn liền bay ra phía sau, hay tay nắm chặt lấy Song Hùng Nhai để phòng thủ.

Ở phần cánh tay đã có xuất hiện một chút máu chảy xuống dưới mặt thảo nguyên rồi.

Quỳ Liên xuất hiện ra ở phía đối diện, tay cầm pháp khí trường tiên lộng vũ một hồi rồi thu lại. Trường tiên của nàng cực kỳ dài, hơn nữa không biết là được làm từ con yêu thú nào mà sức tấn công của nó lại kinh khủng đến như vậy.

Quỳ Liên sử dụng nó tùy tâm sở dục, thu phát tự nhiên, cộng thêm cả công pháp cùng tu vi của nàng gia trì lên nữa thì mỗi đòn nàng đánh ra, Khương Hy liền bị đánh đến thê thảm.

Nếu không phải Song Hùng Nhai đã sớm bước vào đỉnh giai trung phẩm pháp khí thì có lẽ Khương Hy đã ăn thiệt thòi còn lớn hơn như thế này nữa rồi.

Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, một bước chân bước ra phía trước, thân hình đột ngột xuất hiện ở ngay trên bầu trời, cách cầm chủy thủ ở hai tay cũng đã sớm thay đổi.

Một chiêu liền chém ngang, thiên địa linh khí ngay lập tức tụ hội về rồi hóa thành một đạo quang mang bạch quang cực kỳ mạnh, phong mang mười phần, sát cơ nội liễm.

“Nhất Tự Phù”.

Quỳ Liên có chút cau mày lại, trường tiên đang được quấn gọn gàng kia liền thả ra lại, pháp lực màu tím của nàng liền buông ra rồi nhanh chóng tụ hội về phía trường tiên.

Hư ảnh của một con mãng xà khổng lồ đột nhiên xuất hiện, khóe miệng nàng có chút cong lên, nàng liền đánh một chiêu nhắm thẳng về phía hắn ở trên bầu trời. Đồng thời thân pháp cũng hiển lộ lùi về sau thật xa.

Một chiêu kia của Khương Hy diễn ra chỉ mới được một giây nhưng tốc độ phản ứng của nàng lại thật kinh dị không ngờ.

Nhất Tự Phù của Khương Hy đánh xuống thảo nguyên liền tạo thành một cái rãnh cực kỳ sâu nhưng vì hắn kiểm soát pháp lực quá tốt nên những thứ xung quanh đường rãnh kia về cơ bản thì vẫn còn nguyên vẹn.

Con trường xà khủng khiếp của Quỳ Liên rất nhanh liền đánh đến hắn, hắn liền khẽ cắn răng quát nhẹ:

“Thần Thông - Thủy Hà Giá Y”.

Lấy Khương Hy làm trung tâm, một cột nước khổng lồ bất ngờ xuất hiện vây lấy hắn, hư ảnh trường bào bao bọc bên ngoài liền hiển lộ ra.

Oanh!

Trường xà đập thẳng vào người hắn.

Sát cơ lộ liễu, phong mang mười phần.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.