Huyền Môn Phong Thần

Chương 64: Q.5 - Chương 64: Hạ sơn




Phạm Tuyên Tử có thể cảm thụ được một tia sấm sét pháp ý ẩn chứa trong kim đan là bạo ngược cỡ nào, loại khí tức hủy diệt này không phải bất cứ một loại pháp ý gì có thể so được.

Nhưng mà sấm sét rơi xuống trên đan phù lại cũng không có đánh tan đan phù, trái lại là bị đan phù thôn phệ rồi.

Nàng minh bạch cái này chính là sư phụ đã nói, Vạn Pháp Âm Dương phù có thể ngự vạn pháp, âm dương tận tại trong lòng.

Đồ Nguyên nuốt kim đan vào trong bụng, sau đó khoanh chân ngồi tại nóc nhà, tiếp tục tu hành.

Một hạt kim đan vào bụng, trong đan điền hào quang như lửa.

Trên chiếu thiên linh dưới chiếu dũng tuyền, cái cảnh giới này là cảnh tượng lúc kim đan đại thành. Hiện tại hạt kim đan kia xoay quanh trong đan điền hắn, tinh khí trong thân thể theo kim đan xoay quanh mà tiến vào trong đó, lại từ trong kim đan tỏa ra, dung nhập vào huyết mạch nhục thân, hắn chỉ cảm giác máu huyết trong cơ thể mình đều chuyển động theo kim đan kia.

Cảm giác huyền diệu này, cảm giác huyết nhục liên thông, thể xác và tinh thần thông suốt này là vô pháp nói hết, huyền diệu khó giải thích, giống như trong thiên địa có một phiến diệu môn vô hình, chậm rãi mở ra, hiện lên tại trong lòng.

Một đêm trải qua mưa gió, mặt trời ửng lên ở phương đông, ánh sáng chiếu rọi, thiên địa thanh minh.

Đồ Nguyên đứng lên khỏi nóc nhà, Phạm Tuyên Tử vẫn cứ đứng ở phía dưới, nàng đang nói chuyện với người, tới là một ít thanh niên nhân, bọn họ là tời xem sư phụ của Phạm Tuyên Tử. Cho tới nay, bọn họ gặp gỡ Phạm Tuyên Tử, một là vì Phạm Tuyên Tử tuổi trẻ xinh đẹp, thứ hai là tính cách thẳng thắn, có người thích loại này.

Cho nên rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi thích tìm đến Phạm Tuyên Tử, bất quá, bọn họ đối với sư phụ của Phạm Tuyên Tử cũng không có ấn tượng gì, còn có người đã từng nói muốn đem Phạm Tuyên Tử dẫn tiến làm môn hạ của sư phụ hắn.

Nhưng mà đêm qua, chuyện kết đan tại trong dông tố lại khiến cho mọi người chú ý, nhân vật như thế, trước đây vậy mà lại bị coi thường.

Vì vậy từng người đều nhìn Đồ Nguyên trên nóc nhà, hỏi Phạm Tuyên Tử một ít chuyện về sư phụ cua nàng. Trong lòng Phạm Tuyên Tử cao hứng, tự nhiên là nói không ngừng, không ngừng nói sư phụ của mình là thế nào thế nào lợi hại. Đem những gì trong lòng nàng cảm thấy là lợi hại nói ra hết, hơn nữa là tán dương theo góc nhìn của nàng. Làm những người kia phải sửng sốt.

"Lợi hại như vậy, vì sao trước đây không có phát hiện."

Đây là suy nghĩ trong lòng rất nhiều người, mãi cho đến khi Đồ Nguyên đứng dậy, xuống khỏi nóc nhà, trở vào trong phòng, sau đó những thanh niên kia, từng người đến trong phòng chính thức làm một cái lễ vãn bối với Đồ Nguyên.

Bọn họ cũng rất thức thời, biết rõ thời điểm này, hai thầy trò người ta sẽ có lời muốn nói, hơn nữa lập tức sẽ có khách nhân tới, cho nên sau khi làm lễ liền ly khai.

Không bao lâu, có hai đạo nhân bưng hộp lễ đến, là hai vị đệ tử bên cạnh của Ngọc chân nhân ở Côn Ngọc quan, phân biệt là Trường Đình cùng Bác Minh.

Bọn họ dâng lễ lên, cũng chúc mừng Đồ Nguyên kết thành kim đan.

Đồ Nguyên cũng không có chuẩn bị thứ gì đáp lễ, lấy ra hai đạo Trừ Tà phù làm từ linh ngọc tặng bọn họ, tính là đáp lễ.

Ở gần đây, người giao hảo cũng không nhiều, thứ hai tới chính là các đệ tử của Thôi Thành Hoa, bọn họ là cùng tới, đưa lên mười khối linh ngọc.

Đồ Nguyên biết, dù cho là trong Hoa Dương động thiên kia có một cái linh tuyền có thể uẩn dưỡng linh ngọc, nhưng mười khối linh ngọc này đối với bọn họ hiện tại mà nói, cũng không dễ dàng.

Đồ Nguyên nhận, trái lại cũng không có đáp lễ, mà là nói với bọn họ rất lâu, rất nhiều, sau đó nói nếu như tại tu hành có vấn đề gì không hiểu, cứ việc tới hỏi hắn, tuy rằng hắn tu hành ó khác biệt với Thôi Thành Hoa, nhưng có lẽ có thể giải đáp một ít nan đề trên đường bọn họ tu hành.

Bọn họ tất nhiên là mừng rỡ, một người tu hành, mục đích căn bản nhất còn là tăng lên tu vi. Hơn nữa, có thể được đến Đồ Nguyên chỉ điểm, như vậy quan hệ giữa bọn họ cùng Đồ Nguyên sẽ càng tiến thêm một bước. Điều này đối với việc bọn họ đặt chân tại trên Vạn Thánh Sơn này thì càng nhiều thêm một phần bảo đảm.

Đồ Nguyên đã kết kim đan, đã có năng lực thu đồ đệ rồi.

Sau đó là Triệu Đồng mang theo con của nàng – Lý Truyền Tinh tới. Đưa lên hai bộ pháp bào, một bộ cho Đồ Nguyên, một bộ cho Phạm Tuyên Tử.

Ngoại trừ bọn họ ra, cũng không có người nào đến đây chúc mừng rồi, một là người Đồ Nguyên giao hảo đều đang bế quan kết đan, mà những người trước đây không có lui tới gì, tại thời điểm này cũng sẽ không phái người tới tặng hạ lễ.

Bất quá, tại mấy ngày sau, một ít gia tộc dưới núi trái lại là có người đến đây tặng hạ lễ rồi. Đồ Nguyên nhất nhất nhận lấy, cũng không có đáp lễ cái gì.

Cuộc sống tu hành có lúc bình tĩnh, có lúc hung hiểm ngay cả cơ hội thở một hơi cũng không có. Đồ Nguyên đã kết kim đan, có người thỉnh hắn đi giảng pháp, đương nhiên không phải tại trên Vạn Thánh Sơn, trên Vạn Thánh Sơn, người có thể đi giảng pháp đều là Thần anh tu sĩ, thỉnh Đồ Nguyên đi giảng pháp chính là một ít tiểu gia tộc dưới núi.

Nhất là loại người kết kim đam tại trong trời dông tố như Đồ Nguyên, càng là được những gia tộc dưới núi kia ưu ái.

Một ít gia tộc kết hợp với nhau, thỉnh Đồ Nguyên hạ sơn giảng pháp.

Đồ Nguyên đồng ý rồi, gần nhất hắn muốn đaem cái Hạt Vĩ châm kia luyện chế thành một kiện pháp bảo chân chính, nhưng còn thiếu một dạng tài liệu, mà hắn lại vô pháp mua được, cho nên phải kiếm nhiều chút linh thạch.

Lúc này đây hạ sơn giảng pháp, hắn là mang theo Phạm Tuyên Tử và Ngân giáp thi mị Xa Bỉ cùng xuống, mặc trên người cũng là pháp bào do Triệu Đồng tặng.

Một thân pháp bào lam nhạt, cộng thêm đồng quan hoàng sắc trên đỉnh đầu, làm cho hắn trở nên có vẻ tiên phong đạo cốt, trong tay cầm Thất Bảo Như Ý, gió thổi tới, pháp bào phiêu phiêu, nhất phái cao nhân chi tướng. Ở bên cạnh, Phạm Tuyên Tử thì là pháp bào màu đen trắng, mặc trên người giống như là đệ tử đại phái, cầm trong tay một thanh trường kiếm tua trắng, trong hình ảnh nữ tu sĩ thêm ra mấy phần anh khí.

Một đường đi xuống núi, Phạm Tuyên Tử phi thường cao hứng, có thể cùng sư phụ đồng thời hạ sơn giảng pháp, là một chuyện khí phái cỡ nào. Tại phía sau bọn họ thì là thi mị cao to lừng lững đi theo, thi mị một thân hắc bào, tử khí ý trên người nó đã như có như không, nhưng mà theo từng bước từng bước đi, loại cảm giác trầm trọng càng ngày càng thịnh, nó như là cùng phiến đại địa này có một loại liên hệ đặc biệt.

Trên đường đụng phải Tôn Đồng Tu, từ rất xa gã đã trông thấy Phạm Tuyên Tử, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới chạy tới đây, khi chạy tới thì đầu tiên là thi lễ với Đồ Nguyên, sau đó hỏi Phạm Tuyên Tử:

"Tuyên tử, ngươi đang đi đâu?"

"Có mấy cái gia tộc dưới núi thỉnh sư phụ ta đi giảng pháp, ta đi hộ pháp giúp sư phụ."

"Nga." Tôn Đồng Tu nhìn Đồ Nguyên, sau đó thấp giọng nói với Phạm Tuyên Tử: "Chuyện pháp bảo kia, ta đã nói với sư phụ là bị sét đánh hỏng, cũng không có nói là bị ngươi phá."

"Nga." Phạm Tuyên Tử nhớ tới bộ dáng của gã lúc mình một kiếm đâm phá cái Độc hỏa tráo kia thì không khỏi muốn cười. tên cái pháp bảo kia quá dài, Phạm Tuyên Tử nhất thời không có nhớ kỹ, dù sao chính là nghe qua có vẻ đặc biệt lợi hại, nhưng mà công dụng cũng không phải là như vậy.

"Sư phụ ngươi nói như thế nào." Phạm Tuyên Tử nói ra.

"Sư phụ ta còn có thể nói cái gì, chính là mắng ta một trận, nói là nhân lực há có thể chống đỡ thiên uy, mấy ngày nay đều bị sư phụ cấm túc, học đạo kinh, không cho đi ra, những ngày qua ta đều suy nghĩ, Tuyên Tử, ngươi nói thật cho ta, ngươi là dùng bảo bối gì phá được pháp bảo do sư phụ ta truyền cho vậy." Tôn Đồng Tu nói ra.

Phạm Tuyên Tử đánh giá Tôn Đồng Tu ở trước mặt, nhìn vẻ mong đợi trong mắt gã, tựa hồ thật sự suy nghĩ rất lâu, cả cười nói: "Trước đó ngươi đã trông thấy rồi, là kiếm của ta a."

"Vậy ngươi là dùng kiếm quyết gì."

"Thái Âm trảm nhạc." Phạm Tuyên Tử nói.

"Chỉ một kiếm sao?"

"Chỉ một kiếm."

Tôn Đồng Tu sững sờ tại nguyên chỗ, sau đó xoa xoa mặt, đuổi theo bóng lưng Phạm Tuyên Tử chạy tới, nói: "Tuyên Tử, lúc này đây sư phụ ta lại ban thưởng một kiện pháp bảo."

"Pháp bảo gì?"

"Càn Khôn quyển."

"Nga, dùng như thế nào?"

"Ném ra, có thể kích vạn vật, không người có thể trốn, không người có thể trốn."

"Lợi hại như vậy?"

"Ừ, thật sự rất lợi hại."

"Phải không, ngươi dùng với ta một cái đi, nhìn xem có thể hay không đánh tới ta!" Phạm Tuyên Tử nóng lòng muốn thử nói ra.

Tôn Đồng Tu có chút khó xử rồi, vừa rồi gã cũng định tìm lại thể diện từ Phạm Tuyên Tử, một lần trước bị một kiếm trảm phá pháp bảo, thực sự quá mức mất mặt rồi. Nhưng mà lúc này đây, nhưng là phải chủ động công kích, gã lại sợ tổn thương đến Phạm Tuyên Tử, không khỏi nói ra: "Pháp bảo Càn Khôn quyển này của ta thế nhưng là có thể kích vạn vật, dù cho là sư phụ ngươi chỉ sợ cũng đỡ không được, ta sợ làm ngươi bị thương."

Phạm Tuyên Tử hơi nhếch mày, nga một tiếng, cầm kiếm giương lên, nói ra: "Ta đây càng muốn thử xem rồi."

Tôn Đồng Tu khó xử nói ra: "Ta xem còn là không nên, cái Càn Khôn quyển này thật sự không như cái Độc hỏa tráo lúc trước, dù cho là sư phụ của ngươi cũng không nhất định tránh được."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.