Huyền Môn Phong Thần

Chương 52: Q.5 - Chương 52: Thi mị không nghe lời




"Ha hả, tiểu cô nương, ngươi còn non một chút, A Tư Nhĩ ta đi khắp thiên hạ nhiều năm như vậy, sao lại bị mánh khoé nho nhỏ này của ngươi lừa gạt, bất quá ngươi có thể có phản ứng như vậy, cũng tính là đáng quý, như vậy, ngươi thành thành thật thật đi theo ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta ăn ngươi." A Tư Nhĩ âm trầm nói ra.

Y từng bước một tới gần Thượng Thanh nhà gỗ, Phạm Tuyên Tử giương Băng Phách hàn quang kiếm chỉ ra, nói: "Năm đó bản cô nương đã nhìn ngươi không thuận mắt, bị ngươi chạy trốn, nếu hôm nay ngươi đã lại tới cửa, vậy bản cô nương để cho ngươi biết, Thượng Thanh phái ta là không dễ chọc."

Kiếm trong tay nàng chớp động hàn quang, trong mắt tuôn ra sinh chiến ý cường liệt, bất quá nàng không hề động, nàng đang đợi A Tư Nhĩ này xuất thủ, bởi vì nàng rất rõ ràng, mình cũng không phải là đối thủ, có khả năng làm chính là tự bảo vệ mình, mà có thừa khả năng tự bảo vệ mình, nàng lại muốn nhìn một chút mấy năm tu hành này, mình y sai kém như thế nào.

Cho nên nàng không vào nhà, cũng không rời mái hiên.

Chỉ cần không rời bậc cấp trước nhà, nàng là có thể tại lúc không địch lại lui vào trong phòng, chỉ cần lui vào trong phòng, nàng tin tưởng mình là ở thế bất bại, bởi vì phù trận do sư phụ mình bày ra, dù cho là kim đan tu sĩ tiến vào cũng vị tất có thể toàn thân thối lui.

Tại kiếm của nàng chỉ vào A Tư Nhĩ ở phía xa kia thì trong mắt y xuất hiện một tia tức giận, theo đó trên người y tung bay ra từng sợi hắc khí, hắc khí đung đưa trong hư không, giống như là vô số xúc tua hướng phía Phạm Tuyên Tử xoắn tới.

Tốc độ của hắc khí cũng không nhanh, nhưng mà lại bao phủ Thượng Thanh nhà gỗ, mắt Phạm Tuyên Tử chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám, tâm tình âm trầm kiềm chế theo hắc khí che lấp phủ xuống mà tuôn lên trong lòng.

Đột nhiên, một đạo hắc khí như xà lao xuống Phạm Tuyên Tử, xông thẳng tới mặt.

Băng Phách hàn quang kiếm trong tay nàng phóng ra hàn quang, những hắc khí kia liền bị kiếm quang quấy vỡ, chỉ là hắc khí giống như có sinh mệnh. Sau khi vỡ lại hóa thành một mảnh vòng xoáy, giống như là cuốn tới quấn lấy Phạm Tuyên Tử.

"Thái Âm Trảm Linh."

Kiếm trong tay Phạm Tuyên Tử xẹt qua hư không. Một đạo linh quang như trăn gnon chìm vào trong vô biên hắc vụ.

Hắc vụ đúng là cấp tốc lui đi không ít, ngay sau đó mũi kiếm ngưng kết linh quang, kiếm quang lướt qua, hư không có băng vân ngưng kết, hắc khí đúng là bị đóng băng lại rồi.

"Muốn chết." Ngoài phòng, sau hắc vụ, A Tư Nhĩ quát lạnh một tiếng. Sau đó Phạm Tuyên Tử lui vào trong phòng, hắc vụ kia theo sát đi vào, trong chớp mắt, từ thần tượng bên trong phòng dâng lên thanh quang, thanh quang như ngọn lửa. Hắc vụ xông vào đều bị thanh quang thiêu đốt tán đi.

Những hắc vụ kia đúng là vô pháp lại tiến vào nhà gỗ nửa phần, Phạm Tuyên Tử thở ra một hơi. Bên cạnh Lý Truyền Tinh bị hù dọa phát run, thấy một màn như vậy, vẻ sợ hãi tan đi không ít.

"Hắn vào được không?"

"Đại trận do sư phụ ta bày ra nơi đây, há là loại tà ma này có khả năng đi vào được." Phạm Tuyên Tử tự tin nói ra, trước đó nàng cũng có một chút lo lắng, bất quá nhìn thấy hắc vụ kia trong nháy mắt bị đuổi tán đi, trong lòng đại định.

"Xem thi mị của ta." Đúng lúc này, Phạm Tuyên Tử nắm lên Khu Thi chuông treo trên thần tượng, bắt đầu lay động. Tiếng chuông vừa vang, Lý Truyền Tinh liền nhìn thấy trong mặt đất chui ra một người toàn thân xán lạn ngân quang. Nó đầu tiên là nhìn thoáng qua Phạm Tuyên Tử, gầm nhẹ một tiếng.

"Bên ngoài." Phạm Tuyên Tử đưa tay chỉ.

Ngân Giáp thi mị nhào đi ra ngoài, hắc vụ khắp trời kia bị nó há mồm hút một cái, thu hết vào trong miệng nó.

A Tư Nhĩ kinh hãi: "Hắn vậy mà lại lưu cái Ngân Giáp thi mị này lại không có mang theo trên người, sao có thể như vậy." A Tư Nhĩ kinh hãi nói ra.

Thi mị không có chút nào chần chừ, nhào tới y, chỉ thấy thân thể thi mị nhoáng lên, tiêu thất tại nguyên chỗ, đột nhiên A Tư Nhĩ thấy chân mình căng thẳng, phát hiện chân đã bị một cái tay phủ đầy ngân giáp nắm lấy, một mảnh đất dưới chân không biết khi nào đã mềm hóa như ao đầm.

"Không."

Giọng y ngắn ngủi, một tiếng còn chưa có gọi xong thì đã bị kéo vào trong mặt đất.

Thi mị luôn luôn bị chôn ở dưới nền đất, tựa hồ nó sử dụng thổ độn thuật càng thêm thuận buồm xuôi gió rồi.

Phạm Tuyên Tử phi thường cao hứng. Nàng quyết định đem chuyện này kể lại thật hay cho sư phụ của mình nghe. Chỉ là qua một lúc lâu sau, cũng không thấy thi mị đi ra. Nàng bắt đầu có chút hoảng rồi, sau đó bắt đầu lay động Khu Thi chuông.

Nàng sợ vạn nhất thi mị này chạy rồi, nàng thế nhưng là rất rõ ràng, sư phụ phí rất lớn tâm huyết để tế luyện thi mị này.

Lý Truyền Tinh chạy đến, hỏi: "Tuyên Tử tỷ tỷ, cái ác ma kia đâu chứ?"

"Bị thi mị nhà ta ăn rồi."

"Ăn rồi?" Lý Truyền Tinh đầu tiên là rất không tin tưởng, ác ma kia những năm gần đây còn là thường xuất hiện tại trong mộng của hắn, cứ vậy liền bị ăn rồi!

Hắn nhìn nhìn bốn phía, cái gì cũng không có nhìn thấy.

"Tuyên Tử tỉ, ngươi quá lợi hại rồi."

Phạm Tuyên Tử nhưng không có lý hắn, nàng nhưng phải muốn khóc rồi, thi mị chạy rồi, làm thế nào mới tốt.

Đó thế nhưng là sư phụ phí đại tâm huyết mới tế luyện được, hơn nữa, còn là mình và sư phụ hai người cùng tế luyện.

Trong mắt nàng đã ngân ngấn nước mắt, không ngừng lay động Khu Thi chuông.

Đột nhiên, nàng nghe được phía sau có động tĩnh, vội vàng xoay người, chỉ thấy phía sau không biết khi nào đã xuất hiện một cái hắc bào nhân, tỉ mỉ nhìn mặt nó, tràn đầy ngân giáp, không phải Ngân Giáp thi mị thì là gì chứ, chỉ là hiện tại trên mặt nó không còn ngân sắc lóng lánh giống như lúc mới hiện ra, đã nội liễm không ít.

Hắc bào trên người cũng không phải của nó, mà là của A Tư Nhĩ.

Thi mị đứng ở nơi đó nhìn Phạm Tuyên Tử, một tiếng không ra.

Phạm Tuyên Tử thở cũng không dám thở, tâm tình căng thẳng hơi hơi thả lỏng một ít, không chạy mất là tốt rồi.

"Tuyên Tử tỉ, thi mị nhà ngươi thật oai hùng." Lý Truyền Tinh nhìn thấy thi mị thì kinh hỉ nói ra, chạy tới, đưa tay sờ cái tay tràn đầy ngân giáp của thi mị.

"Đừng nhúc nhích." Phạm Tuyên Tử vội vàng hô.

Tay Lý Truyền Tinh vừa vươn ra liền rụt trở về, ngẩng đầu nhìn thi mị, chỉ thấy hai mắt thi mị trôi nổi huyết quang đang nhìn chằm chằm mình.

Hắn kinh sợ quát to một tiếng chạy tới phía sau Phạm Tuyên Tử.

"Ngươi không nên xằng bậy. Ngươi đã ước định với sư phụ ta rồi, đợi sư phụ ta được chứng đại đạo thì cũng chính là lúc ngươi tự do." Phạm Tuyên Tử khẩn trương nói ra.

Thi mị gầm nhẹ một tiếng, Phạm Tuyên Tử cũng không biết nó có ý tứ gì, chỉ đành lay động Khu Thi chuông, nói: "Bây giờ đã không còn chuyện của ngươi rồi, ngươi còn là về trong nhà gỗ ngủ trong lòng đất đi thôi."

Nhưng mà thi mị căn bản không để ý tới nàng, đi vào trong phòng, nhìn thấy thần tượng, đưa tay muốn cầm lấy Thất Bảo Như Ý trên thần tượng, trên như ý tỏa ra thanh quang, đối với loại tử linh được âm lệ chi khí ngưng tụ như nó mà nói, thanh quang kia giống như là liệt diễm.

Thi mị vội vàng rút tay về, không dám đụng vào.

Phạm Tuyên Tử đi theo phía sau thi mị. Thi mị ngây người trong nhà gỗ một hồi, lại đi ra nhà gỗ, Phạm Tuyên Tử nhanh chóng đi theo, nói: "Ngươi không nên đi loạn, địa phương chúng ta ở lại chính là trên sườn núi này, nếu ngươi đi xa, sẽ bị người khác đánh giết."

Phạm Tuyên Tử cũng không biết có phải do nó nghe hiểu lời này hay là do cái gì khác, thi mị đúng là không ly khai sườn núi này, chỉ tại trên sườn núi loanh quanh nhà gỗ đi đi dừng dừng, khi thì ngẩng đầu nhìn ra phương xa, khi thì đứng đối diện thân cây đờ ra mấy canh giờ. Ngay từ đầu Phạm Tuyên Tử còn sẽ sợ nó bỏ đi, một mực đi theo không xa, sau lại phát hiện nó giống như sẽ không đi, liền bỏ xuống phân nửa lo lắng rồi.

Mà Lý Truyền Tinh thì là chủ động nói sẽ giúp Tuyên Tử trông coi thi mị này, thi mị ngây ra tại nơi đó, hắn thì an vị tại cách đó không xa chống cằm mà thủ, có lúc còn sẽ tới gần nhìn, len lén nhìn lân giáp của thi mị kia.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.