Huyễn Phượng Khúc

Chương 26: Chương 26: Chia Lìa




CHƯƠNG 27: CHIA LÌA

Ngôn Thanh Y khóc một trận mới đột nhiên nhớ tới chính mình đang ôm Hàn Phàm Lâm khóc rống, hắn vội vã buông Hàn Phàm Lâm, gục đầu xuống, ngập ngừng: “Ta…ta…”

“Ta biết ngươi không phải cố ý ..xem ta như khăn tay mà dùng, yên tâm, ta không trách ngươi” – Hàn Phàm Lâm mỉm cười

Ngôn Thanh Y ngẩng đầu, có chút cảm động nhìn hắn, không biết mình nên nói cái gì

Hắn từ nhỏ đã khuyết thiếu quan ái, mẫu phi qua đời sớm, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có Ngôn Lan Dao đối hắn hảo, tuy rằng hắn đối với Tô Thiếu Vân có hảo cảm, cũng thích cùng hắn ở chung, thế nhưng lại không có cảm giác muốn ỷ lại, mà đối với Hàn  Phàm Lâm, nhu tình của hắn trong thời gian Ngôn Thanh Y cảm thấy bàng hoàng bất lực lại thật sâu thấm nhập đáy lòng hắn ngay lúc hắn không hề phòng bị, khiến Ngôn Thanh Y cảm thấy có thể tin cậy hắn, dựa vào hắn, khiến hắn lúc này đối Hàn Phàm Lâm…tâm-động!

Hàn Phàm Lâm kỳ quái nhìn Ngôn Thanh Y đang ngơ ngác nhìn mình, quay đầu hỏi  Đường Việt Phong: “Hiện tại làm sao bây giờ?”

Đường Việt Phong suy tư một hồi: “Ngôn Thanh Y đã nói hắn viết di chiếu truyền đế vị cho Ngôn Thanh Y, chúng ta trước tiên tìm phân di chiếu này đã”

Hàn Phàm Lâm trong mắt quang mang hiện lên: “Ngươi muốn trợ hắn leo lên ngôi vị quân chủ Ngôn quốc?”

“Đang có ý này”

“Thế nhưng?” – Tô Thiếu Vân thoáng nhìn qua Ngôn Thanh Y còn đang xuất thần, quay đầu lại nói: “Thanh Y không cần thiết phải tiếp thu ngôi vị hoàng đế này”

“Trong hoàng tộc Ngôn quốc hiện tại, tối có tư cách kế vị cũng chỉ có hắn, nếu không muốn Ngôn quốc rơi vào hỗn loạn, hắn chỉ có thể tiếp thu ngôi vị hoàng đế”

“Thế nhưng Thanh Y không hề được coi trọng, tuy nói Ngôn Tuấn lập di chiếu, chỉ sợ khi nói ra sẽ đưa tới phản đối của các đại thần” – Tô Thiếu Vân lo lắng

“Hơn nữa, Ngôn Tuấn đột nhiên băng hà, phải tuyên bố ra bên ngoài như thế nào để tránh những phiền phức không đáng cũng là một vấn đề” – Hàn Phàm Lâm tiếp lời

“Tuy rằng đây là một vấn đề, thế nhưng ta tin tưởng nếu Ngôn Tuấn đã lập di chiếu đem ngôi vị truyền cho Ngôn ThanhY, tất nhiên đã an bài để hắn có thể thuận lợi đăng vị” – Đường Việt Phong ngữ khí chắc chắn

“Nga? Ngươi làm sao biết?”

“Lúc chúng ta đến đây, Ngôn Tuấn tuyệt không kì quái, biểu hiện ra tựa hồ như cái chết của Ngôn Lan Dao đối hắn đả kích quá lớn, đến nỗi hắn đối với mọi thứ đều ngoảnh mặt làm ngơ. Thế nhưng theo góc nhìn khác, hắn sớm đã nghi ngờ chúng ta thế nào cũng sẽ đến, hắn chính là đang chờ chúng ta. Hắn mặc dù quyết tâm đi theo Ngôn Lan Dao vẫn không quên chính mình là vua của một nước, không quên trách nhiệm với Ngôn quốc, cho nên hắn nếu đã đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Ngôn Thanh Y, tất nhiên đã lo lắng chu đáo các loại tình huống, cũng đã an bài một số việc để giảm thiểu trở ngại đối với việc kế vị của Ngôn Thanh Y.”

“Theo lời ngươi nói, nếu Ngôn Tuấn không quyết tâm đi theo Ngôn Lan Dao, mà là bày bẫy rập chờ chúng ta, chúng ta đây chẳng phải sớm bị bắt?” – Hàn Phàm Lâm kinh ngạc

Đường Việt Phong gật đầu

“Chúng ta đã đánh giá thấp tài năng của Ngôn Tuấn, dựa theo năng lực của hắn làm quân chủ một quốc gia, có thể sẽ đem Ngôn quốc dần dần cường đại. Hắn nếu không giết chúng ta, chúng ta nên bang trợ Thanh Y leo lên đế vị, hảo hảo mà thống trị Ngôn quốc, đây là mong muốn của hắn đối với chúng ta, cũng là lý do hắn không giết chúng ta, là điều kiện yêu cầu chúng ta báo đáp” – Tô Thiếu Vân cảm than

“Nói như vậy…Ngôn Tuấn không phải là một kẻ rất lợi hại sao?” – Hàn Nguyệt lòng còn sợ hãi, nói

“Nếu hắn không chết chính là một cường địch” – Đường Việt Phong nhìn Ngôn Tuấn đang an tĩnh nằm trên giường, nói

Tất cả mọi người không khỏi trầm mặc

Một látsau, Hàn Nhật hỏi: “Chủ tử, chúng ta hiện tại làm gì bây giờ?”

“Chờ”

“Chờ?” – Hàn Nhật không khỏi mở to hai mắt: “Chờ cái gì?”

“Chờ người tới tìm chúng ta” – Tô Thiếu Vân một bên ngồi xuống, một bên nói

“A?” – Hàn Nhật, Hàn Nguyệt không hiểu ra sao, căn bản không biết chủ tử lại làm cái gì bí hiểm

Hàn Phàm Lâm suy nghĩ một chút, sau đó khẽ cười, lôi kéo Ngôn Thanh Y vừa mới hồi phục tinh thần, không khách khí ngồi phịch xuống ghế

“Chúng ta ngồi đây làm gì?” – Ngôn Thanh Y hỏi

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết”

Nghe vậy, Ngôn Thanh Y lộ ra biểu tựa như bọn Hàn Nhật, hiển nhiên cũng không rõ ý tứ của bọn họ

Bọn người Hàn Nhật cứ như vậy nhìn chủ tử mình khí định thần nhàn ngồi tại chỗ chờ, trong long nghi hoặc cực kỳ

Hừngđông vừa lên, ngoài cửa rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân, Tô Thiếu Vân cùng Đường Việt Phong liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng lên

Hàn Phàm Lâm cũng đứng lên theo

Nghe được tiếng bước chân, Ngôn Thanh Y không khỏi có chút sốt ruột. Ngôn Tuấn theo tỷ tỷ tự tử, người trong cung chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ giết mà bắt bọn họ. Hắn đang muốn mở miệng kêu nọn người Tô Thiếu Vân đào tẩu, thấy hắn lo lắng như vậy, Hàn Phàm Lâm nói: “Đừng sợ, không có việc gì”

Ngôn Thanh Y nhìn hắn, không quá tin tưởng lời Hàn Phàm Lâm nói

Đúng lúc này, có người đi đến

Ngôn Thanh Y ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy người kia thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, hắn nhận được người này chính là Đại tướng quân Ngôn quốc – Ngôn Hạng

Ngôn Hạng sau khi tiến đến liền đối Ngôn Thanh Y hành lễ, cung kính nói: “Hoàng thượng!”

Tuy rằng tối hôm qua Ngôn ThanhY cũng nghe Ngôn Tuấn nói truyền ngôi vị hoàng đế cho mình, thế tại trong ý thức của hắn, một điểm cũng không có tự giác của hoàng đế, lúc này hắn không khỏi có chút khiếp đảm, lắp bắp: “Chiếu tướng, ta…ta không muốn làm hoàng đế, không bằng…”

Hắn còn chưa nói hoàn, Ngôn Hạng nghiêm mặt cắt đứt hắn: “Hoàng thượng, người sao có thể nói như vậy? Nếu tiên hoàng đem ngôi vị truyền cho người, người nên có trách nhiệm của vua một nước, đưa Ngôn quốc chúng ta thống trị hảo”

“Cái kia Ngôn…” – Ngôn Thanh Y vốn muốn nói Ngôn Tuấn, nhưng vừa nghĩ đến tại trước mặt Ngôn Hạng thẳng hô tên Ngôn Tuấn không tốt cho lắm, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng, có chút không được tự nhiên nói: “Ta nghĩ đại ca hắn cũng chưa lo lắng rõ rang, cho nên…”

Ngôn Hạng lần thứ hai cắt đứt hắn, có chút trầm thống nói: “Hoàng thượng, tiên hoàng tự làm ra quyết định này ta không có cách nào khác ngăn cản, thế nhưng nếu hoàng đế đem ngôi vị truyền cho người, tin rằng hắn mong muốn hoàng thượng người có thể thống trị hảo Ngôn quốc. Huống hồ trong hoàng tộc chỉ còn lại người, lẽ nào hoàng thượng muốn Ngôn quốc chúng ta vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà tứ phân ngũ liệt? Ta không thể không nói thật, tuy rằng theo ta thấy năng lực hoàng thượng so ra kém tiên hoàng, thế nhưng vi thần sẽ tẫn sức cố gắng bang trợ hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng vì Ngôn quốc mà không nên chối từ”

Ngôn Thanh Y do dự, dù sao hắn cũng là ngừi Ngôn quốc, hắn cũng không muốn nhìn thấy Ngôn quốc rơi vào phân liệt. Hắn vô ý thức nhìn về phía Tô Thiếu Vân, mong hắn có thể cho chính mình một ý kiến

Thấy hắn như vậy hoảng loạn, Tô Thiếu Vân ôn nhu nói: “Thanh Y, ngươi có muốn giúp tỷ tỷ ngươi thoát khỏi ác tiếng ‘yêu nghiệt’?”

Nghe vậy, Ngôn Thanh Y không khỏi nhãn tình sáng lên, có chút vui sướng hỏi: “Ý của ngươi là…?”

“Nếu ngươi muốn vì tỷ tỷ thóa khỏi ác danh ‘yêu nghiệt’, ngươi phải trở thành hoàng đế Ngôn quốc”

“Vì sao?” – Ngôn Thanh Y mê hoặc

“Biện pháp tốt nhất để đối phó lời đồn chính là lời đồn. Chỉ cần ngươi làm hoàng đế, ngươi có thể lợi dụng quyền lợi trên tay ngươi chậm rãi cải biến cái nhìn của mọi người, vì tỷ tỷ ngươi đòi lại công đạo, cũng có thể phòng ngừa loại sự tình này phát sinh lần thứ hai. Huống hồ nhân sinh trên đời, việc nên làm thì cần phải làm, như vậy nhân sinh mới trở nên có ý nghĩa. Nếu vậy, ta tin tưởng Lan Dao dưới Cửu tuyền cũng sẽ thoải mái hơn” – Tô Thiếu Vân chậm rãi giải thích

Một phen nói lệnh Ngôn Thanh Y nhất thời nhiệt huyết sôi trào, hắn có chút kích động nói: “Đúng, ta không thể để tỷ tỷ mãi đeo ác danh ‘yêu nghiệt’”

Ngôn Hạng nhìn Ngôn Thanh Y thoáng cái đã trở nên thập phần có ý chí chiến đấu, không khỏi bội phục nhìn về phía Tô Thiếu Vân, vừa nhìn, hắn không khỏi ngây dại

Ngôn Lan Dao cũng là mỹ nhân có danh tiếng, tuy nhiên Ngôn Hạng nhìn thấy nàng cũng sẽ không có cảm giác kinh diễm, nhưng Tô Thiếu Vân cho hắn cảm giác không chỉ kinh diễm, mà là một loại cảm giác không cách nào có thể hình dung

Bởi vì tronh ánh mắt Ngôn Hạng chỉ thuần khiết sùng kính, cho nên Đường Việt Phong cũng không ngại hắn như vậy nhìn chằm chằm Tô Thiếu Vân. Hắn chuyển hướng Tô Thiếu Vân nói: “Nếu Ngôn Tuấn đã an bài tất cả, như vậy chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào chuyện Ngôn quốc”

Tô Thiếu Vân biết ngụ ý hắn là bọn họ hẳn là nên quay về Thụy Phong, thế nhưng hắn lo lắng cứ như vậy bỏ lại Ngôn Thanh Y một mình ở Ngôn quốc. Tuy rằng Ngôn Hạng sẽ bang trợ hắn, thế nhưng quan niệm thâm căn cố đế của mọi người trong thoáng chốc rất khó cải biến, hơn nữa cá tính Ngôn Thanh Y thiếu trầm ổn, nếu đến lúc đó có cái gì phiền phức, hoặc là hắn có cái gì ngoài ý muốn, bản thân hắn sẽ thật có lỗi với Ngôn Lan Dao.

Tô Thiếu Vân suy nghĩ một chút,  nhìn phía Hàn Phàm Lâm

Hàn Phàm Lâm bị hắn nhìn như vậy, lập tức hiểu được ý hắn, vì vậy hắn hỏi: “Ngươi muốn ta ở lại Ngôn quốc?”

Tô Thiếu Vân gật đầu

“Lý do?”

“Sự thông minh của ngươi có thể bù đắp thiếu sót của Thanh Y, ta tin tưởng có ngươi bang trợ, hắn càng dễ dàng tiếp quản Ngôn quốc”

Hàn Phàm Lâm trầm ngâm

Thấy hắn trầm mặc, Tô Thiếu Vân nói: “Ngươi biết ta xem ngươi là bằng hữu, ta mong ngươi sẽ sống hảo, có đôi khi thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt có thể đem một số chuyện không thoải mái cấp quên”

“Chuyện đó ta đã không nhớ rõ”

“Phải không? Ngươi tự nói mình đã quên nó, thế nhưng trên thực tế ngươi còn nhớ rõ. Nếu chuyện đó có thể dễ dàng quên như vậy, đó đều không phải là ngươi”

Hàn Phàm Lâm nhìn nhãn thần trong suốt của Tô Thiếu Vân, đột nhiên cười: “Nghĩ không ra ngươi  còn lý giải ta hơn cả bản thân ta”

Tô Thiếu Vân cũng cười,hắn hỏi: “Vậy ý của ngươi?”

“Ta đáp ứng, để có thể chân chính quên chuyện không thoải mái này. Hiện tại khó có được cơ hội tốt như vậy, ta thế nào lại không nắm chặt?”

“Cảm tạ!” – Tô Thiếu Vân chân thành tạ ơn

“Chúng ta không phải đều là bằng hữu sao? Ngươi cảm tạ ta làm gì? Lẽ nào ngươi chỉ biểu hiện xem ta là bằng hữu, nhưng tâm thì không?” – Hàn Phàm Lâm làm bộ thương tâm nói

Nghe vậy, Tô Thiếu Vân cười khẽ, không nói gì

Ngôn Thanh Y một bên vẫn lưu ý đối thoại của bọn họ, nghe đến Hàn Phàm Lâm nguyện ý ở lại Ngôn quốc, ngực không hiểu sao lại tràn ra cảm giác mừng như điên, trên mặt không khỏi hiện ra vui mừng

Biến hóa của hắn đều rơi vào trong mắt Tô Thiếu Vân, tự nhiên cũng biết hắn đốiHàn Phàm Lâm có ý, vốn định lặng lẽ nói việc này cho Hàn Phàm Lâm, nhưng ngẫm nghĩ lại, lại thấy có đôi khi, duyên phận nếu trúng mục tiêu đã định trước, nếu hữu duyên tự nhiên có thể cùng một chỗ, nếu là vô duyên…cho dù người bên ngoài vì bọn họ tác hợp cũng là vô dụng, cho nên cuối cùng, Tô Thiếu Vân vẫn là lựa chọn im lặng

Tô Thiếu Vân chuyển hướng Ngôn Hạng: “Chiếu tướng không ngại ta để một vị bằng hữu lưu lại chứ?”

Ngôn Hạng nhìn thoáng qua Hàn Phàm Lâm: “Ta không ngại có người bang trợ hoàng thượng, chỉ cần không có dị tâm là được”

Nghe vậy, Hàn Phàm Lâm thử hỏi: “Chiếu tướng, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, được chứ?”

“Vấn đề gì?”

“Kỳ thực ta thấy chiếu tướng ngươi có thể trở thành hoàng đế, vì sao…?”

Hàn Phàm Lâm còn chưa nói hoàn, Ngôn Hạng vẻ mặt tức giận cắt lời hắn: “Nhà chúng ta đời đời thuần phục hoàng tộc, cho tới bây giờ chưa từng có bất luận cái gì long phản nghịch, ngươi nói vậy là có ý tứ gì?”

“Chiếu tướng thỉnh bớt giận, ta không có ý tứ khác, chỉ là có điểm hiếu kỳ mà thôi. Trung tâm của chiếu tướng thực sự là làm cho người ta kính nể!” – Hàn Phàm Lâm vội vã giải thích

Nghe vậy, Ngôn Hạng sắc mặt mới hòa hoãn một chút

“Vậy làm phiền chiếu tướng chiếu cố vị bằng hữu này của ta” – Tô Thiếu Vân ôm quyền nói

Ngôn Hạng hoàn lễ, có chút do dự hỏi: “Thỉnh cho biết các ngươi là ai?”

Đường Việt Phong cùng Tô Thiếu Vân nhìn nhau, sau đó Đường Việt Phong lên tiếng: “Tại hạ Đường Việt Phong”

“Ngươi là quốc chủ Thụy Phong quốc?” – Ngôn Hạng khiếp sợ

Đường Việt Phong gật đầu: “Không sai”

Ngôn Hạng ngạc nhiên ngẩn ra, hắn thế nào cũng không hiểu được đường đường quốc chủ Thụy Phong vì sao lại ở trong hoàng cung Ngôn quốc?

Tô Thiếu Vân giao hoàn việc cho Ngôn Thanh Y, bọn người ĐườngViệt Phong liền teo đường cũ ra khỏi hoàng cung, lên đường trở lại Thụy Phong

Chờ bọn họ đi được một hồi lâu sau, Ngôn Hạng mới hồi phục lại tinh thần, hắn thì thào tự nói: “Kỳ quái! Thực sự là kỳ quái!”

Hàn Phàm Lâm thở dài, như vậy từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể tái kiến

Giữa lúc hắn còn đang thầm tưởng niệm, bỗng thoáng thấy Ngôn Thanh Y yên lặng nhìn mình, hắn không khỏi kỳ quái hỏi: “Có việc sao?”

Ngôn Thanh Y mặt đỏ lên, vội vã cúi đầu, vô thố nói: “Không có việc gì”

“Thật không có việc gì?”

“Không có việc gì”

Nhìn Ngôn Thanh Y đỏ mặt, Hàn Phàm Lâm trong lòng khẽ động, hắn sẽ không là đối mình có ý tứ chứ?

Qua vài ngày đường, ngày hôm đó, đoàn người Đường Việt Phong đi đến giáp giới giữa Triệu quốc và Tô quốc

“Còn bao lâu mới có thể trở về Thụy Phong?” – Đường Việt Phong hỏi Hàn Nhật

Hàn Nhật suy nghĩ một chút, đáp: “Khoảng chừng mười ngày nữa là có thể trở về Thụy Phong”

Đường Việt Phong trầm ngâm, nhìn thoáng qua Tô Thiếu Vân đã có chút mệt mỏi, nói: “Phân phó xuống dưới, nghĩ ngơi một hồi lại đi”

“Vâng!”

Phân phó xong, Đường Việt Phong đi tới bên Tô Thiếu Vân, đau lòng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Tô Thiếu Vân cười cười, nắm lấy bàn tay hắn đang vuốt ve trên mặt: “Hoàn hảo, chỉ là có điểm mệt mà thôi”

“Nhẫn nại thêm vài ngày nữa là chúng ta có thể trở về” – Đường Việt Phong kéo hắn vào lòng nói

“Ân” – Tô Thiếu Vân tựa trên người hắn, nhắm mắt lại khẽ đáp

Nghỉ ngơi một hồi, bọn người Đường Việt Phong đang muốn khởi hành, đột nhiên từ trong rừng toát ra một đám người, đưa bọn ho vây vào giữa

Đường Việt Phong biến sắc, không cần hắn phân phó, tùy tùng được huấn luyện lập tức tản ra, ngưng thần đề phòng

Một lát sau, những người vây bắt bọn họ tách ra một con đường, một con ngựa trắng từ phía sau đoàn người chậm rãi đi ra

Đường Việt Phong nhìn người nọ, không khỏi chau mày, vô thức nắm chặt tay Tô Thiếu Vân

Người ngồi trên ngựa phục sức hoa lệ, hình dáng tuấn lãng, nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Tô Thiếu Vân

Tô Thiếu Vân âm thầm thở dài, xem ra đường về có biến

Hắn nhìn người trên ngựa, hỏi: “Sao lại rảnh rỗi chạy đến đây?”

Người nọ không trả lời, như trước nhìn Tô Thiếu Vân, một lát sau, hắn liếc nhìn Đường Việt Phong, đối Tô Thiếu Vân nói: “Quả nhiên là ngươi! Quả nhiên là ngươi! Ta lúc trước luôn nghĩ trời xanh thực sự trêu ngươi, cho ngươi một đôi mắt đẹp nhưng lại cho ngươi hình dạng thực bình thường, ai biết nguyên lai là ngươi một mực lừa gạt thế nhân, ta đang suy nghĩ…có đúng hay không chỉ có hắn ngươi mới không lừa gạt”

“Ngươi nói sai rồi, ta cũng có lừa dối hắn”

“Hừ!” – Người nọ hừ một tiếng, hiển nhiên không tin hắn nói

“Triệu Duy Chi, ngươi ở chỗ này tập kết binh mã chờ chúng ta, đến tột cùng là muốn như thế nào?” – Đường Việt Phong trầm giọng hỏi

Triệu Duy Chi nhìn về phía Đường Việt Phong: “Muốn thế nào? Lẽ nào ngươi còn không biết mục đích của ta?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ đơn giản cho ngươi đạt được mục đích?”

“Ngươi sẽ không, nhưng người ngựa của ta nhiều hơn ngươi, cho dù các ngươi có thể ừa tiến vừa sát một đường cũng sẽ tử thương thảm trọng, huống hồ…” – Triệu Duy Chi chuyển hướng Tô Thiếu Vân, có chút ghen tỵ nói: “Hắn sẽ không để ngươi có bất cứ điều gì nguy hiểm, nói như vậy, mục đích của ta muốn đạt được không khó”

“Đê tiện!” – Đường Việt Phong rủa một tiếng, nhưng hắn biết Triệu Duy Chi nói không sai. Hắn biết rõ thái độ làm người của Tô Thiếu Vân, nhưng nói hắn làm sao có thể nhẫn tâm cứ như vậy lưu lại Tô Thiếu Vân một người, chính mình quay về Thụy Phong?

Hắn định quay đầu lại đối Tô Thiếu Vân nói điều gì, thế nhưng hắn vừa mới nghĩ quay đầu lại bỗng nhiên cảm thấy ót đau xót, cảm giác mê muội ùn ùn kéo đến, trước khi lâm vào hôn mê, hắn mở to hai mắt nhìn về phía sau, Tô Thiếu Vân hai mắt soanh lệ, nắm chặt tay hắn, trong lòng thống khổ vạn phần

Thiếu Vân, Thiếu Vân của ta, ngươi vì sao luôn một mình gánh chịu kiếp nạn? Vì sao? Lẽ nào ngươi không biết ta sẽ đau lòng hay sao? Ngươi có nghĩ đến cảm thụ của ta hay không? Đường Việt Phong ở trong lòng kêu to, cố gắn mở to hai mắt, nhưng rốt cuộc đánh không lại cái loại cảm giác mê muội này, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay hắn vẫn như cũ nắm chặt tay Tô Thiếu Vân không chịu buông ra

“Chủ tử!” – Hàn Nhật, Hàn Nguyệt một bên kêu to, một bên kinh nghi nhìn Tô Thiếu Vân

Tô Thiếu Vân không để ý tới bọn họ, cúi đầu hôn lên môi Đường Việt Phong, cố sức bài khai tay hắn, sau đó đem hắn giao cho hai huynh đệ Hàn Nhật, dùng một loại mệnh lệnh ngữ khí nói: “Ta muốn các ngươi lấy cả tính mệnh đảm bảo đưa Việt Phong an toàn trở về Thụy Phong”

Hai huynh đệ Hàn Nhật đỡ Đường Việt Phong, cung kính nói: “Đã biết, Vân chủ tử”

Bọn họ lúc đầu nghi hoặc tại sao Tô Thiếu Vân lại đánh ngất Đường Việt Phong, hiện tại đều đã đoán được nguyên nhân. Dựa theo tính cách Đường Việt Phong, hắn sẽ không đơn giản để Tô Thiếu Vân độc lưu lại, hắn có thể liều mạng để mang Tô Thiếu Vân đi. Thế nhưng bọn Hàn Nhật biết rõ, cơ hội chạy trốn của bọn họ rất nhỏ, Tô Thiếu Vân làm như vậy, không thể nghi ngờ là muốn mang thương tổn giảm đến thấp nhất. Lúc này trong lòng bọn họ chỉ có cảm giác hết sức vô lực, khiến bọn họ ép tới hầu như không thở nổi

Tô Thiếu Vân lần thứ hai liếc nhìn Đường Việt Phong đang hôn mê, sau đó cũng không quay đầu lại, hướng Triệu Duy Chi đi đến

Triệu Duy Chi xuống ngựa, nhìn Tô Thiếu Vân từng bước một hướng hắn đi tới

Đến khi Tô Thiếu Vân đã đến bên người, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng thình lình bị Tô Thiếu Vân dùng một thanh chủy thủ sắc bén đặt ngay cổ, hắn nhất thời biến sắc: “Ngươi…”

Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, đối Hàn Nhật quát: “Nhanh đem Việt Phong đi mau!”

Bọn người Hàn Nhật ngẩn ngơ, một lát sau phục hồi tinh thần lại, Hàn Nguyệt vui vẻ nói: “Vân chủ tử, ngươi bắt cóc Triệu Duy Chi ý là chúng ta có thể cùng nhau đi!?”

Tô Thiếu Vân cười khổ, nếu như bắt cóc Triệu Duy Chi có thể an toàn ly khai, hắn đã không cần phải đánh ngất Đường Việt Phong, bởi vì hắn biết rõ, nếu quá ép buộc Triệu Duy Chi, chỉ sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương, hắn lắc đầu: “Ta không đi, các ngươi nhanh lên một chút!”

“Vì sao?” – Hàn Nguyệt không giài thích được hỏi

“Không nên hỏi vì sao, đi mau!” – Tô Thiếu Vân cả tiếng quát

Hàn Nguyệt còn muốn nói cái gì, Hàn Nhật kéo lấy hắn, sau đó đỡ Đường Việt Phong vào mã xa

“Phiền ngươi ra lệnh cho người của ngươi nhường đường, thả họ đi!” – Tô Thiếu Vân đối Triệu Duy Chi nói

Triệu Duy Chi thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái, vung tay lên, người hắn mang đến lập tức nhượng ra một con đường đi ra

“Vân chủ tử bảo trọng!”

Hàn Nhật nói xong liền xoay người lên ngựa, phân phó tùy tùng giục ngựa hướng Thụy Phong quốc phóng đi

Nhìn bong lưng dần dần xa, Triệu Duy Chi nhìn thẳng vào mắt Tô Thiếu Vân hỏi: “Ngươi vì sao bắt ta? Ngươi sợ ta không để Đường Việt Phong đi sao? Ngươi không tìn nhiệm ta như thế sao?”

Nói xong lời cuối, Triệu Duy Chi không khỏi có chút thương tâm

Nhìn bong người đã hoàn toàn biến mất, Tô Thiếu Vân chậm rãi nói: “Ta không phải không tin ngươi, thế nhưng theo như lời ngươi vừa nói, ta không để Việt Phong có bất luận nguy hiểm gì”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.