Huyễn Phượng Khúc

Chương 2: Chương 2: Diệu Nhạc




CHƯƠNG 2: DIỆU NHẠC

Phảng phất một khoảng thời gian dài đã trôi qua, hắn mông lung tỉnh lại.

Trời ạ! Toàn thân hắn đau nhức như bị kim châm, bên hữu như bị hỏa thiêu thật khó chịu, nhất là đầu, hình như muốn nứt ra rồi.

Hắn không kềm được rên rỉ, toàn thân lại nổi lên một trận đau nhức, tứ chi dường như thoát ly kiểm soát của cơ thể hoàn toàn bất lực không nhúc nhích, chuyện gì xảy ra? Lẽ nào tứ chi tàn phế?

Hắn nhắm mắt lại cảm nhận một cảm giác đau đớn khác truyền tới, không giống như những lần đau trước. Cố gắng dồn chút khí lực còn lại nhẹ mở mắt ra lần thứ hai.

Hắn không giải thích được cơn đau này do đâu, khi nhẹ chuyển động đầu, một trận đau đớn mạnh mẽ chạy thẳng tới thần kinh, khu đại não hay nói chung là tới đầu của hắn.

Hắn thả lỏng cơ thể, cố gắng điều tức, quả thật thoải mái hơn được chút ít, tứ chi cũng dần có phản ứng. Vì vậy hắn phóng tâm thở nhẹ, vừa định cử động thì một tiếng hét chói tai vang lên làm hắn đình chỉ.

Tiếng thét chói tai này từ đâu?

Hắn chậm rãi chỉnh khuỷu tay đỡ lấy cơ thể mình, một tay đỡ cái đầu đang nhức như búa bổ, chậm rãi chuyển hướng phát ra tiếng thét khi nãy. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thật lâu không ai nói gì, giọng của hắn thì vẫn khó khăn nằm trong cổ họng không phát ra được. Đối phương là một đôi phu thê, sau khi nhìn thật lâu thì thét thất thanh pha lẫn sợ hãi.

“Vân nhi!”

“Lão Thiên của ta a”

Lão nhân vọt tới trước mặt hắn, cực hỉ mà khóc nói: “Vân nhi, ngươi không chết?”

Phụ nhân trung niên nói: “Không phải hắn đã chết rồi sao? Lão gia…”

Nhìn quần áo của họ và cách bày trí trong phòng, hắn biết mình thật sự đã đến cái thời đại thần bí ấy….

“Vân nhi, ngươi nói chuyện nổi không? Có chỗ nào khó chịu nữa hay không?”

Hắn ngây ngốc gật đầu, lão nhân vội vàng dìu hắn nằm xuống.

“Đúng là trời cao có mắt a, Vân nhi ngươi chết mà hồi sinh, cuối cùng bảo vệ Tô gia ta tránh cái nạn diệt môn a” Lão nhân vừa lau lệ vừa cảm thán.

Phụ nhân trung niên cắt đứt lời lão nhân, kéo hắn qua một bên, nhãn thần quái dị chăm chú nhìn người đang nằm trên giường, hạ giọng nói: “Lão gia, người đừng cao hứng sớm quá, nhìn bộ dạng của hắn cứ như là người mất hồn vậy, người chết sao có thể sống lại? Coi chừng là yêu ma tác quái a?”

“Nguyệt nương!” Lão nhân quát lên át tiếng của phụ nhân

“Ta nói đều là lời nói thật. Mọi việc đều phải cẩn thận mới hảo a. Hắn vừa nãy rõ ràng đã chết. Liên đại phu cũng  nhận định như vậy. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đại phu chẩn nhầm sao?”

“Mặc kệ thế nào, hắn đúng là Vân nhi”

“Nói như vậy đúng là không sai, bất quá tình huống của Vân nhi quả thực cổ quái, ngươi xem hắn nửa ngày cũng không mở miệng nói một câu” Nguyệt nương chần chờ trách.

“Hắn bị thương a, dùng đầu gặp trở ngại nên đương nhiên cảm thấy khó chịu thôi”

Lão nhân tin Bồ Tát hiển linh nên giúp Vân nhi tử mà phục sinh, nhưng Nguyệt nương trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cẩn thận hỏi: “Vân nhi…”

Hai người tuy đã đè thấp thanh âm khi nói nhưng hắn vẫn nghe được nhất Thanh nhị Sở, song lúc này đầu đau nhói một trận, rất nhiều hình ảnh nháy mắt hiện lên trong đầu, hắn nhắm mắt cố gắng chịu đựng một hồi cho bớt một chút, rồi chậm rãi mở mắt ra.

“Nhị nương, phụ thân”

“Ngươi xem Vân nhi biết ta là đa hắn, như thế nào là yêu ma tác quái?” Lão nhân vui vẻ nói

“Đa, đầu ta rất đau, ta muốn nghỉ ngơi một chút”

Hắn đỡ cái đầu đã được băng bó cẩn thận, nhìn mọi thứ dần loạn thất bát tao, hắn phải hảo hảo ngẫm lại.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút, Vân nhi, không nên nghỉ xằng bậy nữa, nếu không Tô gia ta sẽ diệt môn mất” Lão nhân lau lệ ứa trong mắt.

“Đa, người yên tâm, ta sẽ không làm chuyện như vậy nữa”

“Ngươi phải biết rằng, vào cung làm phi tử là mơ ước của biết bao người, Tô gia chúng ta nhờ các đời trước tích đức, nếu như ngươi được Hoàng thượng sủng hạnh, phong làm Chính phi, chúng ta sẽ thăng chức rất nhanh. Đáng tiếc Hoàng thượng tuyển lại là ngươi, nếu tuyển Mị nhi thì tốt rồi” Giọng nói Nguyệt nương rộ lõ đố kỵ.

Ả thật không rõ vì sao Hoàng đế lại chọn Tô Thiếu Vân, chính nữ nhi ả  Thủy Mị so với hắn đẹp hơn hẳn, không lẽ Hoàng đế mù sao? Lại nhìn trúng con của tiện nhân Vũ nương kia, ả chỉ mong hắn chết để cho nữ nhi của ả thế thân. Chỉ tiếc hắn mạng lớn, dù làm thế nào cũng không chết được.

Lão nhân vẫn còn muốn tiếp tụ dặn dò nữa nhưng đã bị phụ nhân kéo đi ra ngoài.

Tô Thiếu Vân nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn đỉnh giường, cười khổ.

Thân thể này của hắn tên là Tô Thiếu Vân, lão đa là Tô Dương, cưới hai thê tử, mẫu thân hắn là Vũ Nương một năm trước đã qua đời. Nhị nương Nguyệt nương không thích sự tồn tại của hắn, thường ngày cùng con ả là Thủy Mị hay châm chọc khiêu khích hắn. Ngày hôm trước một đạo thánh chỉ được đưa xuống phong Tô Thiếu Vân làm “Tài tử”, mười ngày sau tiến cung. Nguyệt nương và Thủy Mị giận sôi gan, mà trời sinh Tô Thiếu Vân tính cực đoan, không muốn tiến cung nên tự sát.

Thời đại này phân ra mười hai quốc gia gồm: Đường, Tô, Tiếu, Hàn, Sở, Hạ, Tạ Ơn, Lôi, Dương, Triệu, Ngôn  và Phổ quốc. Hắn hiện tại đang ở Tô quốc. Đây quả thật còn loạn hơn cả thời Chiến quốc, hơn nữa nam nhân cũng có thể làm phi tử, càng kì quái hơn tuy là nam nhân nhưng vẫn có thể sinh hài tử. Tô Thiếu Vân không khỏi chửi bới, sớm biết thì hắn đã không chọn nơi này, cái gì thần bí, kì quái cũng không thể thái quá như thế. Đáng ra hắn không nên sống lại, mà hắn không phải là đồng tình luyến ái. Trời ạ! Chả trách tên Tô Thiếu Vân kia tìm cái chết, hắn cũng muốn theo tên kia chết luôn cho rồi.

Tô Thiếu Vân phát hiện bản thân hắn muốn điên lên rồi, có ai tới cứu hắn a…..?

Nhìn phần mộ của mẫu thân cỏ dại mọc đầy, hắn không khỏi thở dài. Tô Dương tuy rằng yêu Vũ nương nhưng lại sợ Nguyệt nương. Dù Vũ nương đã qua đời một năm nhưng chỉ sợ là chưa ai từng đến lạy. Nếu không vì ngày mai tiến cung, sợ rằng Tô Dương cũng sẽ không cho người chăm sóc mộ, Nguyệt nương thì cứ dong dài khi hắn xuất môn.

Mẫu thân chết sớm có lẽ là chuyện tốt, ít nhất là không phải lo phát hiện con mình không giống như trước. Tô Thiếu Vân một bên thì phát cỏ một ên lại suy nghĩ. Tuy hắn không phải là tên Tô Thiếu Vân kia nhưng hắn có ký ức của người đó, làm sao có thể quên tình yêu của mẫu thân hắn chứ?

Phát cỏ xong, Tô Thiếu Vân bó một bó hoa dại đặt trước mộ phần, xuất cầm mà mẫu thân lúc sinh tiền vẫn thường dùng  chuẩn bị trước mộ phần. Vũ nương lúc sinh tiền thiện đánh đàn, dưới sự dạy dỗ của nàng mà Tô Thiếu Vân cũng  khéo tay hảo cầm. Tô Thiếu Vân với tri thức cổ đại đã khéo tay, nay còn có thêm tri thức thời hiện đại nên càng tuyệt.

Nhìn cầm, Tô Thiếu Vân vô thức khẽ gảy dây đàn.

Nắng sớm xuyên qua lá cây, theo khe lá mà trượt mình đổ xuống gian thờ đường vô danh, chiếu sáng khu rừng xung quanh, buông rơi trên những đóa hoa khẽ lay mình thức giấc. Những phiến lá non xanh mơn mởn phản chiếu ánh sáng  một màu xanh dịu nhẹ làm tôn thêm bầu không khí yên lặng nơi đây.

Hàn Việt Phong nhàn nhã dạo bước đi tới, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

Đi theo phía sau hắn là tùy tùng Hàn Nhật, Hàn Nguyệt  yên lặng, tay điều khiển ngựa, có điểm bất đắc dĩ nhìn chủ tử phí trước đang bừng bừng hăng hái.

Hàn Nguyệt giật nhẹ ống tay áo Hàn Nhật, khẽ biểu môi hướng  Hàn Việt Phong

Hàn Nhật không thể làm gì khác hơn là kiên trì cho ngựa bước nhanh đến bên cạnh Hàn Việt Phong nhỏ giọng nói: “Tam hoàng tử, người đi ra ngoài đã hơn một tháng, hơn nữa ở đây cũng không phải Hàn quốc chúng ta, ngốc ở đây càng lâu sẽ càng nguy hiểm, ta xem cũng đến lúc chúng ta phải trở về rồi.”

Hàn Việt Phong liếc hắn: “Ta nói ngươi hay, chỉ cần ngươi không luôn mồm gọi ta là hoàng tử, ai biết ta là ai? Vậy sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa, có cần về sớm như thế không? Phụ hoàng  không coi trọng ta, ta có ở nhà hay không hắn cũng chẳng để ý đâu. Thế nên chúng ta không cần về sớm”.

“Thế nhưng…”

Hàn Nhật mới nói được hai chữ Hàn Việt Phong đột nhiên khoát tay ý bảo hắn đừng nói nữa, sau đó nghiêng đầu như cố lắng nghe cái gì

Hàn Nhật và Hàn Nguyệt nhìn nhau, sau đó cũng ngưng thần lắng nghe

Gió nhẹ nhàng thổi qua rừng cây làm lá cây xao động, trong tiếng gió lẩn khuất thanh âm tiếng đàn vang lên, vừa tinh tế vừa uyển chuyển nhu hòa, giống như tiếng ai đang nhẹ nhàng thở dài, như thần gió khẽ hát.

Vừa lắng nghe tiếng đàn vừa từng bước tiếng đến gần. Tiếng đàn thanh lệ, lúc trầm lúc bổng, đôi khi trầm nhã tinh tế vây lấy họ, lại chìm xuống, mặc dù cực thấp cực tế nhưng vẫn rõ ràng dễ nghe.

Dần dần giọng thấp trung như châu ngọc toát ra, thanh thúy ngắn ngủi, thử phục bỉ khởi, phồn âm tiệm tăng, như tiên trong suối, một bức tranh tươi đẹp, màu sắc rực rỡ, theo tiếng chim líu lo, bỉ minh ta hòa, rồi chim cũng bay đi, xuân tàn hoa lạc, như tiếng mưa rơi rền vang, một mảnh thê lương xơ xác chợt hiện, mưa phùn kéo dài, như có như không. rốt cục mọi âm thanh chợt tắt.

Tiếng đàn dừng lại một lúc lâu, ba người lúc này như ở trong mộng chợt tỉnh.

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt tuy không hiểu âm luật nhưng cũng không khỏi tâm trì thần túy (là mê mê mang mang ấy), mà Hàn Việt Phong thì càng như người mất hồn.

Hàn Nguyệt thở dài một hơi, chân thành thán phục nói: “Bội phục, bội phục! Tam hoàng tử, khúc nhạc này là gì?”

Hàn Việt Phong lắc đầu nói: “Khúc nhạc tuyệt vời như vậy cả cuộc đời ta lần đầu được nghe, không biết người đánh nên khúc nhạc tuyệt vời này như thế nào? Không nghĩ Tô quốc lại có người có cầm nghệ thần diệu như vậy”

“Lẽ nào chúng ta gặp phải ẩn sĩ?” Hàn Nhật nói

“Có khả năng, người như vậy ta nhất định phải xem thử” Hàn Việt Phong vừa nói vừa bước nhanh theo hướng mà tiếng đàn khi nãy truyền tới.

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt vội vã theo phía sau.

Tô Thiếu Vân đàn xong, thở dài một hơi, đến khi hồi thần rồi buông cầm đặt trước mộ, lấy tiểu xẻng xúc đất lắp lại.

Lắp đất được phân nửa, phía sau chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tô Thiếu Vân dừng tay nhìn lại.

Phía sau không xa lắm có ba người đang đứng, người đứng phía trước là một nam tử tuấn mỹ, nét mặt tươi cười bình thản tuy thân thiết nhưng người khác nhìn lại thấy cao cao tại thượng, tuy khiêm cung thân thiết nhưng người nhìn lại có cảm giác khác lạ. Người này trời sinh có khí chất quý phái phảng phất ngạo khí.Nếu thấy người khác kiêu ngạo là sai thì với hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là lẽ thường tình trong mắt người.

Sau lưng hắn là một cặp song sinh, thanh tú như như búp bê, dáng dấp tuấn tú, nếu chỉ nhìn bên ngoài căn bản không phân biệt được.

Hàn Việt Phong nhìn nam tử trước mặt. Người này mặc áo tang đơn giản nhưng lại có khí chất hơn cả những tên công tử mặc cẩm y ngọc đái, đặc biệt đôi mắt sáng có thần, quả thật làm người khác như đui mù.

Tô Thiếu Vân liếc mắt nhìn ba người rồi lại quay lại tiếp tục lắp đất.

Hàn Việt Phong tiến lên mang theo một chút kinh ngạc ôm quyền nói: “Chẳng hay khúc nhạc vừa nãy là các hạ tấu a?”

“Chút tài mọn khiến các hạ chê cười” Tô Thiếu Vân không mấy lưu ý đáp

“Chút tài mọn?!” Hàn Nguyệt ngạc nhiên: “Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe âm nhạc nào tuyệt vời đến như vậy! Nếu công tử xem cầm nghệ như vậy là “chút tài mọn” vậy chẳng lẽ những nhạc công hiện nay trở thành những kẻ không hiểu âm luật?”

Hàn Nhật cũng gật mạnh tán thành

Tô Thiếu Vân nhẹ nhàng cười: “Ba vị quá khen”

Nhìn nụ cười của hắn, ba người chợt ngẩn ngơ. Người này tuy dung mạo bình thường thế nhưng khi hắn cười lại làm cho người ta hiểu rõ thế nào là quên mất tất cả chuyện phiền não thế gian.

“Chúng ta nói thật . Âm nhạc tuyệt vời như thế chỉ cần cho ta nghe một lần, dù kêu ta đi tử lộ ta cũng nguyện ý” Hàn Nhật quả quyết nói

Tô Thiếu Vân liếc nhìn Hàn Nhật, thái độ  làm người thẳng thắn, lại hoạt bát, trong lòng sinh ra hảo cảm. Vì vậy nhân tiện nói: “Thiên hạ to lớn, người tài ba dị sĩ không ít, người tinh thông âm thuật hơn ta rất nhiều. Ngươi nói như vậy vị miễn…”

Hắn còn chưa nói hết, Hàn Việt Phong đã lên tiếng cắt đứt: “Ta đã từng nghe rất nhiều người đánh đàn, trong đó đủ các nhạc công đứng đầu các quốc gia, nhưng người tài hoa sánh với các hạ thì chưa gặp một ai”

“Đúng vậy, chủ tử nói không sai. Vị nhất lưu nhạc công so với công tử vẫn thua kém hơn. Công tử không cần phải khiêm tốn” Hàn Nguyệt chen mồm

Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là cười lần thứ hai, không nói gì nữa, buông tiểu xẻng trong tay, cầm một bên cầm để hẳn vào trong hòm sau đó bả kỳ mai hảo.

“Công tử ngươi vì sao bả cầm mai liễu? Lẽ nào ngươi không định đánh đàn nữa?” Hàn Nhật thập phần thất vọng hỏi, hắn rất muốn được tái thính khúc cầm ấy một lần nữa.

Tô Thiếu Vân nhìn hắn mỉm cười, nghĩ thầm: người này thật thú vị, nghe ngữ khí của hắn hình như rất thất vọng, người thẳng tính như vậy lần đầu tiên hắn gặp. Vì vậy liền giải thích: “Đây là tiên mẫu di vật, chỉ là đem án táng chung thôi, không có ý tứ đặc biệt gì”

“Nga, nguyên lai là như vậy a”

Tô Thiếu Vân mai hảo cầm đứng lên, phủi bụi trên người, chuyển hướng Hàn Việt Phong nói: “Thỉnh giáo cao tính đại danh của ba vị?”

“Tại hạ Hàn Việt Phong”

“Ta là Hàn Nhật, hắn là đệ đệ ta Hàn Nguyệt” Hàn Nhật vừa nói vừa chỉ vào Hàn Nguyệt

“Tại hạ Tô Thiếu Vân, ba vị hẳn là người Hàn quốc?”

“Đúng vậy, chúng ta đi du lịch, đến Tô quốc đã được một tháng” Hàn Việt Phong hồi đáp

“Du lịch a? Ta cũng muốn đáo biệt quốc khứ du lịch một phen” Tô Thiếu Vân thở dài nói

“Nếu Thiếu Vân huynh cũng muốn đi, chi bằng kết bạn với chúng tôi cùng đi, huynh thấy sao?” Hàn Việt Phong nói

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt đứng phía sau nghe vậy, không hẹn mà cùng lúc giật mình trợn mắt nhìn chủ tử của mình.  Không phải bọn hắn không thích Tô Thiếu Vân, chỉ là bọn hắn nhìn ra tam hoàng tử của bọn họ đối Tô Thiếu Vân nảy sinh hứng thú. Nếu hắn lôi kéo Tô Thiếu Vân cùng đi du lịch với hắn, chẳng biết đến bao giờ bọn họ mới có thể trở về Hàn quốc.

Tô Thiếu Vân nghe vậy trầm mặc không nói.

Thấy thế, Hàn Việt Phong nói: “Chẳng lẽ Thiếu Vân huynh thích du lịch một mình …”

Tô Thiếu Vân lắc đầu, ngắc lời nói: “Ta không có ý đó, chỉ là có những việc không phải mình thích là có thể làm”

Tuy rằng hắn không nghĩ cũng không muốn tiến cung, thế nhưng dù sao hắn cũng coi như là nhất viên của Tô gia, không thể không gánh trách nhiệm, chỉ có thể tuân mệnh rồi tới đâu hay tới đó.

Hàn Việt Phong nhận thấy Tô Thiếu Vân như có điều khó nói, rất muốn hỏi nguyên nhân nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, không thể không biết xấu hổ mà vấn chuyện đời tư người khác. Về phần Hàn Nhật, Hàn Nguyệt tuy hiếu kì nhưng cũng không dám hỏi gì thêm.

Bốn người đều trầm mặc không nói

Một lát sau, Tô Thiếu Vân hướng ba người nói: “Tại hạ xuất môn đã lâu, cũng đã đến giờ phải trở về”

Hàn Việt Phong nhìn hắn, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác lưu luyến không muốn hắn rời đi khiến hắn càng hoảng sợ, tại sao mình lại có cái thứ cảm giác quái lạ này. Trong một lúc quên mất phải hồi đáp.

Tô Thiếu Vân kì quái nhìn hắn không có một chút phản ứng, xoay qua đối Hàn Nhật nói: “Cáo từ”

Nói xong cũng không chờ Hàn Nhật trả lời liền thoát ly.

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt nhìn bóng lưng thon dài dần dần đi khuất, không nén được thở dài một hơi.

“Ta nghĩ hình như chúng ta gặp được một người đặc biệt rồi” Hàn Nhật nói

“Đúng vậy, người này là loại người không màn danh lợi, nhưng nghe hắn nói câu kia, hình như là có phiền não” Hàn Nguyệt nói

Lúc này Hàn Việt Phong hoàn hồn, mới phát hiện Tô Thiếu Vân đã đi, không khỏi chất vấn: “Người đi lúc nào?”

“Tại tam hoàng tử nãy giờ cứ đờ người ra a” Hàn Nguyệt nói

“Cũng không biết nãy giờ hoàng tử nghĩ cái gì mà người đi cũng không biết” Hàn Nhật len lén đối Hàn Nguyệt nói

“Hàn Nhật, ngươi nói ta cái gì?” Hàn Việt Phong hoài nghi

“Oan quá, tiểu nhân nào dám nói hoàng tử cái gì a” Hàn Nhật trưng cái bộ mặt ngây thơ ‘vô số tội’ của hắn nhìn Hàn Việt Phong

“Hừm” Hàn Việt Phong hừ một tiếng: “Ngươi không dám?”

Hàn Nhật nghe thế chỉ cười khúc khích rồi nhanh chóng chuyển đề tài

“Hoàng tử, hiện tại chúng ta đi đâu?”

“Cái này….” Hàn Việt Phong suy nghĩ một hồi đột nhiên kêu: “Hàn Nhật”

Hàn Nhật hoảng sợ, vội đáp: “Vâng, chủ tử”

“Ngươi đi gọi Tô Nhật, Tô Nguyệt tới đây”

“Chủ tử gọi tỷ muội họ tới có chuyện gì?” Hàn Nguyệt có điểm kì quái hỏi

“Ta có việc tìm các nàng bàn bạc” Hàn Việt Phong trầm ngâm

“Có việc?” Hàn Nhật kì quái hỏi: “Nếu như muốn làm gì, sao phải gọi tỷ muội họ? Ta và Tiểu Nguyệt làm là được”

“Kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, nói nhiều như vậy làm gì” Hàn Nguyệt cản lại

Hàn Việt Phong mở miệng khen: “Xem ra đệ đệ vẫn là hiểu chuyện hơn đại ca a”

Hàn Nhật bất khả trí phủ khẽ nhún nhún vai, hướng Hàn Việt Phong thi lễ rồi xoay mình chạy vội đi

Hàn Việt Phong quay đầu liếc nhìn phần mộ của Vũ nương, trong đầu lại hiện lên hình ảnh phong hoa tuyệt đại Tô Thiếu Vân

Một lát sau, Hàn Việt Phong cùng Hàn Nguyệt ly khai

Tô Thiếu Vân vừa bước đến đại môn, một giọng lanh lảnh liền truyền tới: “Rốt cuộc đã trở về, còn tưởng ca ca đã chạy trốn rồi chứ”

Tô Thiếu Vân nhìn nơi phát ra giọng nói, tại phòng khách, một thiếu nữa vận lục y xinh đẹp thanh nhã. Người không biết sẽ thán thiếu nữ lớn lên thật xinh đẹp, người biết thì chỉ thấy khí thế toát ra làm cho người ta chán ghét không ai bì nổi. Người này không ai khác chính là nữ nhi của Nguyệt nương, Thủy Mị, hiện giờ đang nhướng mi nhìn Tô Thiếu Vân

“Trốn? Sao phải trốn?”

“Vì sao không trốn? Chẳng phải ngươi chán ghét đến mức tự sát sao?” Thủy Mị khinh miệt nói: “Thế nhưng ngươi vận khí tốt, không chết được”

Tô Thiếu Vân nhíu mày, đúng là chẳng có gia giáo, người này quả thật khiến hắn chán ghét, nhàn nhạt cười: “đúng vậy, ta vận khí tốt, nhưng xem ra đối với ngươi lại không may a”

“Ngươi đây là ý gì?” Thủy Mị chất vấn, đôi mày liễu lúc này dựng thẳng

‘Ý là ngươi đáng ghét a’, nhưng hắn chỉ thầm nghĩ, không nói ra: “Không có ý gì”

“Ngươi…” Thủy Mị đang muốn phát tác đúng lúc Nguyệt nương đi tới, liền chuyển hướng Nguyệt nương khóc lóc kể lể: “Nương, hắn khi dễ ta!”

Không đợi Nguyệt nương nói gì, Tô Thiếu Vân mỉm cười, nghĩ so đo với cái hạng này chỉ phí thời gian, song song nếu tiến cung sẽ  khỏi phải gặp lại hai mẹ con ả cũng xem như là một chuyện tốt. Vì vậy không cần chào hỏi Nguyệt nương, xoay người bước đi.

Nguyệt nương cùng Thủy Mị ngẩn ngơ, các nàng cho tới bây giờ không thể ngờ Tô Thiếu Vân khi cười lại khiến người choáng váng như vậy.

Một lát sau, Nguyệt nương là người đầu tiên phục hồi tinh thần, hung hăng nói: “Đồ con hoang, cư nhiên không coi ai ra gì, không biết đến chào hỏi ta một tiếng”

“Sau một lần tử, hình như hắn cũng thay đổi, không để chúng ta vào mắt. Không được, nhất định phải cho hắn thấy sự lợi hại của chúng ta” Thủy Mị vừa nói vừa lôi kéo cánh tay Nguyệt nương.

“Ngươi lợi hại cũng làm gì được hắn? Hắn ngày mai đã tiến cung, cái đầu của ngươi cũng ngẫm lại đi” Nguyệt nương tức giận mắng

Thủy Mị giật mình, ác độc nói: “Bằng dáng vẻ của hắn, không cần ta làm gì, hắn tiến cung chẳng phải cũng sẽ vào thẳng lãnh cung hay sao. Nương, người nói có đúng không?!”

Nguyệt nương gật đầu, hai mẹ con nhìn nhau cười, một nụ cười đáng ghê tởm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.