CHƯƠNG 16: MƯU TÍNH SÂU XA
Hàn Nhật, Hàn Nguyệt hoàn toàn không hiểu, vì sao Hàn Việt Phong trăm phương nghìn kế đoạt đế vị? Dù sao hắn từ trước tới nay đều coi nhẹ ngôi vị hoàng đế này, cả hai lại không nhớ rằng việc Hàn Việt Phong làm tất nhiên trong lòng hắn đã có dự định.
Hàn Việt Phong dùng kế đạt được đế vị,đơn giản là vì muốn mượn binh lực Hàn quốc trợ giúp, gây áp lực lên Triệu quốc, bức Triệu Duy Chi giao ra Tô Thiếu Vân, Ngươi có thể hỏi, vì sao không trở về Đường quốc mượn binh đánh Triệu quốc? Bởi vì Hàn Việt Phong biết rõ: luận binh lực, Đường quốc không thể so sánh với Hàn quốc. Cho nên, hắn chỉ có thể trước tiên đạt được ngôi vị hoàng đế Hàn quốc, sau đó lợi dụng quyền lực của vua một nước, khởi binh đánh Triệu quốc, bức Triệu Duy Chi giao người.
Nửa tháng sau khi Hàn Việt Phong trở thành Hàn vương
Ngày hôm đó, Hàn Việt Phong chuẩn bị tuyên bố khởi binh đánh Triệu quốc, đột nhiên có thám tử hồi báo: Hạ quốc và Tô quốc âm thầm liên hợp, thừa dịp Hàn quốc vừa thay quốc quân, nhất tề xuất binh đánh Hàn quốc. Hiện tại đã tới gần biên cảnh Hàn quốc.
Nghe thám tử hồi báo xong, Hàn Việt Phong không khỏi chau mày.
“Tô quốc và Hạ quốc đúng là nhanh a, cư nhiên sau lưng âm thầm hợp tác muốn xâm chiếm Hàn quốc. Địch xem ra không thể xem thường” – Hàn Việt Phong một bên tự hỏi, một bên bước đi thong thả, khoan thai.
Qua thật lâu sau, Hàn Việt Phong cuối cùng dừng chân, phân phó Hàn Nhật, Hàn Nguyệt triệu tập các đại thần lập tức tiến cung, thương lượng kế sách đối phó Tô quốc cùng Hạ quốc.
Nhìn bóng lưng bọn Hàn Nhật đi khuất, Hàn Việt Phong thở dài: mong là lần này có thể thành công đẩy lui quân đội lưỡng quốc. Nhưng dù có thể giải quyết nguy cơ lần này, Hàn quốc cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng. Muốn cứu thoát Thiếu Vân đành phải nghĩ ra biện pháp khác mà thôi.
Ai…Thiếu Vân, ngươi có khỏe không?
Hôm đó, đám người Tô Thiếu Vân an toàn ly khai biên cảnh Triệu quốc. Bọn họ lộng chút hóa trang trên mặt, thay đổi y phục, chuẩn bị hướng Hàn quốc xuất phát, bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm ầm ĩ
Tô Thiếu Vân nhíu mày, vén liêm xe, hướng Tô Nhật bên ngoài: “Ngươi đi xem xảy ra chuyện gì?”
“Vâng, công tử”
Tô Nhật xuống xe ngựa, hỏi thăm người qua đường
Một lát sau, Tô Nhật vội chạy về mã xa
“Phát sinh chuyện gì?” – Tô Thiếu Vân chợt có một dự cảm bất hảo
Tô Nhật vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Thiếu Vân: “Công tử, có một tin xấu và một tin tốt”
“Cái gì mà tin tức tốt với xấu?” – Hàn Phàm Lâm cũng cảm thấy điều gì, chen miệng
“Tin tức tốt là chủ tử trở thành hoàng đế Hàn quốc, tin…”
“Cái gì!? Việt Phong làm quân chủ Hàn quốc?”
“Vậy Đại hoàng tử thì sao?”
Tô Nhật chưa kịp nói xong, Tô Nguyệt cùng Hàn Phàm Lâm không hẹn cùng kêu lên
“Chủ tử làm hoàng đế Hàn quốc là thật, về phần Đại hoàng tử…” – Tô Nhật nhún nhún vai: “…cái đó ta không biết”
Nghe vậy, Hàn Phàm Lâm trầm mặc, không lên tiếng
Tô Thiếu Vân sau khi kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: “Còn tin tức xấu?”
Nói đến điều này, Tô Nhật không giấu nổi vẻ khẩn trương: “Ta vừa nghe nói Tô quốc cùng Hạ quốc đồng thời khởi binh xâm chiếm Hàn quốc, hiện tại đại quân đã tới sát biên cảnh, cư dân nơi đó đều chuẩn bị ly khai, tránh khỏi chiến tranh, cho nên mới hỗn loạn như vậy”
Tô, Hạ lưỡng quốc song song tiến công Hàn quốc đối Tô Thiếu Vân chấn động hơn so với tin Hàn Việt Phong lên làm hoàng đế, hai đầu lông mày cũng vì thế mà nhíu chặt
“Công tử, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” – Tô Nhật lo lắng
Tô Thiếu Vân không trả lời, Tô Nhật đang định hỏi lại, bắt gặp cái nháy mắt của Hàn Phàm Lâm, ý bảo không nên cắt ngang suy nghĩ của Tô Thiếu Vân, nên cũng nhịn xuống không hỏi.
Một lúc sau, Tô Thiếu Vân ngẩng đầu, ra lệnh cho Tô Nhật: “Lập tức đi suốt đêm đến Đường quốc”
“Chúng ta không phải chuẩn bị về Hàn quốc sao? Sao lại đến Đường quốc?” – Tô Nhật cùng Hàn Phàm Lâm cùng kinh ngạc kêu lên
“Không nên hỏi nhiều, lập tức chạy đến Đường quốc!” – Tô Thiếu Vân sốt ruột, vội vàng ra lệnh
Thấy thế, Tô Nhật không thể làm gì khác hơn là đè nghi hoặc trong lòng xuống, ngồi lên bên ngoài mã xa, điều khiển xe chuyển hướng Đường quốc. Ngồi bên cạnh Tô Nhật đang điều khiển xe, Tô Nguyệt cũng cảm thấy thập phần kì quái, vén liêm xe muốn hỏi vì sao, nhưng phát hiện Tô Thiếu Vân dường như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng, liếc nhìn Hàn Phàm Lâm, Hàn Phàm Lâm lắc đầu không biết, Tô Nguyệt bất đắc dĩ trở lại chỗ ngồi bên ngoài mã xa
Liên tiếp bảy ngày, bọn Tô Thiếu Vân chạy suốt ngày đêm hướng Đường quốc
Buổi trưa ngày thứ bảy, rốt cuộc cũng tới được thủ đô Đường quốc, Phong An thành. Sau khi vào Phong An thành, Tô Thiếu Vân vén liêm xe, hướng người đi đường bên ngoài hỏi: “Xin hỏi Đường Phi Phàm ở nơi nào?”
Người đi đường quan sát hắn từ trên xuống dưới, có chút bất mãn nói: “Ngươi có thể nào trực tiếp gọi tên Đại tướng quân chúng ta?”
Tô Thiếu Vân vội vã nhận lỗi: “Thực xin lỗi, ta nhất thời sốt ruột mà quên mất. Xin hỏi Chiếu tướng Đường Phi Phàm đang ở nơi nào?”
Người đi đường thỏa mãn gật đầu, nói: “Phi Chiếu tướng đang ở thành đông. Từ nơi này đi thẳng, rồi quẹo phải là có thể thấy phủ Phi tướng quân”
“Đa tạ!”
Sau khi cảm tạ xong, Tô Thiếu Vân phân phó xa phu hướng thành đông, đến phủ Phi tướng quân
Người đi đường kia nhìn theo bóng dáng mã xa tiêu thất, khẽ lẩm bẩm: “Nhìn người nọ không giống người địa phương, không biết hỏi Phi tướng quân là có chuyện gì?”
Không lâu sau, bọn người Tô Thiếu Vân đã tới phủ Phi tướng quân, mã xa dừng lại, Tô Thiếu Vân vội xốc màn xuống xe, hắn cũng không có tâm tư thưởng thức phủ đệ to lớn trước mắt, trực tiếp đi lên hỏi thủ vệ gác cổng: “Xin hỏi Phi tướng quân tại trong phủ?”
Thủ vệ nhìn thoáng qua Tô Thiếu Vân nét mặt mệt mỏi, nói: “Tướng quân tại phủ”
Tô Thiếu Vân mừng rỡ: “Vậy có thể đi vào thông báo một tiếng, nói Tô Thiếu Vân có chuyện gấp cần gặp tướng quân, có thể chứ?”
Thủ vệ hơ chần chừ: “Lúc này chỉ sợ không tiện, tướng quân đang ngủ trưa, tướng quân cũng không gặp ngoại nhân, hơn nữa…” – Tên thủ vệ liếc nhìn đánh giá bọn Tô Thiếu Vân: “…hơn nữa, các ngươi hình như không phải là người trong nước?”
Tô Thiếu Vân cũng biết muốn gặp trực tiếp Đường Phi Phàm cơ hội rất nhỏ, thủ vệ không quát mắng đã là may mắn, cũng chứng minh Đường Phi Phàm rất biết quản giáo cấp dưới. Tô Thiếu Vân suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy cho hỏi quý phủ có người nào tên Đường Bác hay không?”
Tên thủ vệ suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nói đại tổng quản?”
Tô Thiếu Vân vội vã gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi hắn có trong phủ không?”
“Có”
“Vậy có thể thỉnh hắn ra một chút được không? Nói Tô Thiếu Vân có việc gấp cần gặp hắn”
“Cái này…” – Tên thủ vệ có chút do dự
“Ta không có ác ý, thật sự là có việc gấp”
“Vậy được rồi”
Thủ vệ vừa định xoay người đi vào, lúc này lại có người đang từ trong đi ra
“Tổng quản!” – Tên thủ vệ ngạc nhiên kêu lên
Tô Thiếu Vân vội quay nhìn người vừa tiến ra, phát hiện người đó quả thật là Đường Bác, hắn lập tức kêu: “Đường Bác”
Đường Bác ngẩng đầu nhìn, vừa thấy là Tô Thiếu Vân vội vã đi tới: “Tô công tử, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta có việc gấp muốn gặp chủ tử ngươi”
“Vậy thỉnh đi theo ta” – Đường Bác vừa nói vừa đưa Tô Thiếu Vân vào
Tô Thiếu Vân quay lại chỉ vào bọn Tô Nhật đang dùng vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm mình: “Có thể an bài cho bọn họ chỗ nghỉ ngơi hay không?”
Đường Bác không hỏi nhiều, lập tức sai người chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi.
Tô Nguyệt vẻ mặt tổn thương nhìn Tô Thiếu Vân: “Công tử, ngươi vì sao không trực tiếp trở Hàn quốc, cùng chủ tử nghĩ biện pháp chống địch, mà lại đến Đường quốc? Chẳng lẽ chủ tử người là người Đường quốc?”
“Ngươi yên tâm, ta tới đây chính là vì muốn cứu Hàn Việt Phong, ngươi phải tin tưởng ta. Về phần nguyên do trong đó, ta sau sẽ nói cho ngươi, có được không?” – Tô Thiếu Vân ngữ khí thành khẩn
Tô Nguyệt rốt cuộc yên tâm, nói: “Hảo, ta tin tưởng công tử”
“Vậy các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi”
Tô Nhật, Tô Nguyệt gật đầu, theo người hầu đi vào. Hàn Phàm Lâm từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, khi đi ngang Tô Thiếu Vân thì dừng lại, liếc mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi, sau đó thở dài một hơi tiếp tục theo ly khai
Đường Bác mang Tô Thiếu Vân vào nội đường, sau đó nói: “Tô công tử ở đây chờ một chút, ta vào trong gọi chủ tử”
Tô Thiếu Vân gật đầu nhìn Đường Bác xoay người đi vào trong
Một lát sau, tiếng bước chân truyền đến, Đường Phi Phàm vội vã đi ra, vừa tiến đến liền hỏi: “Việt Phong gọi ngươi tới?”
Tô Thiếu Vân lắc đầu: “Tướng quân hẳn là có nghe đến việc lưỡng quốc Tô, Hạ tiến công Hàn quốc?”
“Mười ngày trước đã biết, cũng biết việc Việt Phong lên làm Hàn vương. Năm ngày trước Việt Phong sai người đưa mật hàm, muốn Đường quốc xuất binh tương trợ. Mấy ngày nay ta và Hoàng thượng vẫn đang thương lượng làm sao để giúp Việt Phong đánh đuổi quân dịch, thế nhưng vẫn không có kế sách” – Đường Phi Phàm chán nản, nói
“Ta vừa ly khai Triệu quốc, nghe tin lập tức đi đến đây, cũng là vì muốn Tướng quân xuất binh tương trợ”
“Triệu quốc? Ngươi vì sao lại đi Triệu quốc?” – Đường Phi Phàm kì quái hỏi
Tô Thiếu Vân kể lại sự tình một cách giản lược, sau đó nói: “Ta trên đường đến đây cũng đã nghĩ ra kế sách đối địch, thế nhưng phải có sự trợ giúp của Tướng quân đây”
“Nga? Ngươi đã có phương pháp?” – Đường Phi Phàm kinh hỉ, vội nói: “Vậy ngươi lập tức theo ta tiến cung gặp hoàng thượng”
“Cũng tốt, như vậy muốn thiết lập sự việc cũng dễ dàng hơn”
Đường Phi Phàm cũng không hiểu hết câu nói của Tô Thiếu Vân, vội vã sai người chuẩn bị mã xa tiến cung
Vào hoàng cung, Tô Thiếu Vân gặp thân sinh phụ thân của Hàn Việt Phong – Đường vương Đường Húc. Đường Húc khoảng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, mũi cao thẳng, khóe mắt và miệng đều đã xuất hiện những nếp nhăn tinh tế, nhìn kĩ có thể nhận ra hắn cùng Hàn Việt Phong có vài điểm tương tự. Lúc này Đường Húc đang cẩn thận nghe Đường Phi Phàm bẩm báo
Chờ đường Phi Phàm nói xong, Đường Húc quay sang Tô Thiếu Vân, hòa ái hỏi: “Ngươi là Tô Thiếu Vân?”
“Vâng”
“Phi Phàm nói ngươi có biện pháp giải quyết khốn cảnh của Việt Phong?”
“Vâng”
“Vậy ngươi có thể cho ta xem biện pháp của ngươi?” – Đường Húc không giấu nổi vẻ khẩn trương
Tô Thiếu Vân từ trong lòng móc ra một cuộn giấy đưa cho Đường Phi Phàm, Đường Phi Phàm tiếp nhận đưa lên Đường Húc
Tô Thiếu Vân nói: “Ta mong hoàng thượng lập tức triệu tập toàn bộ công tượng của Đường quốc, y theo bức tranh của ta đẩy nhanh tốc độ chế tạo đại pháo và thuyền sa mạc”
“Đại pháo và thuyền sa mạc? Đó là cái gì? Ta nghe cũng chưa từng nghe qua” – Đường Húc một bên tiếp được cuộn giấy, một bên kinh ngạc hỏi
“Đây là thứ ta thiết kế”
Đường Phi Phàm cùng Đường Húc mở cuộn giấy, nhìn một lúc sau, tán thán: “Kì diệu, ta lần đầu tiên thấy được vật như vậy!”
“Mà…chế tạo đại pháo cùng thuyền sa mạc có ích lợi gì?” – Đường Húc nói ra nghi hoặc trong lòng
Tô Thiếu Vân giải thích: “Theo ta được biết, từ Đường quốc đi Hàn quốc đều phải thông qua sa mạc phía đông Đường quốc, trong vòng ba ngày có thể đến được Hàn quốc. Thuyền sa mạc là một loại thuyền làm bằng trúc, vì thế nên thân thuyền nhẹ, đáy thuyền trơn nhẵn, có thể di chuyển trên sa mạc dễ dàng” – Ngừng một chút, Tô Thiếu Vân tiếp: “Đại pháo là một loại đạn pháo sử dụng lưu huỳnh làm tăng uy lực hỏa khí, lực sát thương gấp mười. Chúng ta có thể lợi dụng thuyền sa mạc vận chuyển đại pháo đi qua sa mạc đến Hàn quốc trong thời gian ngắn nhất. Tuy rằng uy lực đại pháo khó kiểm soát, nhưng chúng ta có thể dùng nó gây kinh sợ cho Tô, Hạ quân đội lưỡng quốc, khiến bọn chúng biết khó mà lui. Như vậy, thương vong cũng sẽ giảm đến mức thấp nhất”
“Thế nhưng làm sao để di động thuyền sa mạc?” – Đường Phi Phàm thắc mắc
“Lợi dụng ngốc ưng”
“Ngốc ưng?” – Đường Húc, Đường Phi Phàm đồng thời lên tiếng
“Đúng vậy, dùng ngốc ưng” – Tô Thiếu Vân ánh mắt lóe lên, nói: “Ngốc ưng có thị lực vô cùng tốt, mà Đường quốc lại có nhiều ngốc ưng. Ta có thể dùng chúng làm động lực kéo thuyền sa mạc di chuyển. Bởi vì đáy thuyền trơn nhẵn vô cùng, nên cũng không tiêu hao nhiều khí lực ngốc ưng.
“A?” – Đường Húc, Đường Phi Phàm nghe xong đều há mồm đứng ngốc, vì lời Tô Thiếu Vân khiến bọn họ đăm chiêu suy nghĩ
Một lúc sau, Đường Húc không xác định, hỏi: “Ngươi xác định làm như vậy suôn sẻ chứ?”
Tô Thiếu Vân ngữ khí kiên định: “Suôn sẻ, chỉ có như vậy mới có thể giảm thiểu tối đa thương vong cho cả Hàn quốc cùng Đường quốc”
“Vậy được rồi, ta lập tức hạ lệnh công tượng toàn quốc đẩy nhanh tiến độ chế tạo đại pháo cùng thuyền sa mạc”
“Đa tạ hoàng thượng!” – Tô Thiếu Vân thập phần vui vẻ: “Để bảo đảm vạn nhất, thỉnh hoàng thượng cử hai đạo binh mã, mỗi đạo một vạn, giả ý muốn tập kích đô thành lưỡng quốc Tô, Hạ: Lê Điều cùng Mưu Điều, nhưng thực tế là mai phục ở nửa đường, khi quân đội lưỡng quốc trở lại giải vây thì tập kích bọn họ, tất nhiên sẽ khiến bọn chúng tổn thất nghiêm trọng. Như vậy trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể hành động.”
“Diệu! Thực sự là diệu a!” – Đường Phi Phàm kêu lên: “Như vậy cho dù đại pháo có không khiến bọn chúng thối lui thì diệu kế này cũng khiến chúng phải lui lại”
“Đúng vậy, như vậy cũng không cần phải chế tạo cái gì đại pháo cùng thuyền sa mạc chứ?”
Tô Thiếu Vân lắc đầu: “Chế tạo đại pháo và thuyền sa mạc không chỉ vì thế mà còn là vì…lúc này đây, nếu đại pháo chế tạo thành công, các quốc gia khác sẽ cố kị không dám tùy tiện xâm chiếm. Như vậy chúng ta mới có sung túc thời gian để Hàn, Đường quốc hợp hai thành một”
“Đúng, quả thật rất đúng!” – Đường Húc, Đường Phi Phàm song song vỗ tay khen ngợi
Vì vậy, Đường Húc lập tức hạ lệnh triệu tập công tượng toàn quốc, dựa theo bản thiết kế của Tô Thiếu Vân chế tạo đại pháo và thuyền sa mạc. Đồng thời, Đường Húc cũng phái Đường Phi Phàm cùng một vị tướng quân nhận nhiệm vụ đem quân đánh lén Lê Điều, Mưu Điều
Tô Thiếu Vân cũng không nhàn rỗi, ngày đêm giám sát công tượng chế tạo đại pháo và thuyền sa mạc, chuẩn bị cho cuộc đánh bất ngờ.
Mặt hồ lặng lẽ đã bắt đầu gợn sóng.