CHƯƠNG 4: MỸ NHÂN PHÀM LÂM
Đi theo Hàn Việt Phong ra đến cửa cung, Tô Thiếu Vân không kiềm lòng nổi cười rộ lên.
“Có cái gì buồn cười sao?” – Hàn Việt Phong quay đầu mạc danh kì diệu hỏi.
“Nghĩ đến có thể khôi phục tự do, ngực cảm thấy khoái trá mà thôi”
“Nga, ngươi thế nào biết ngươi được khôi phục tự do, ngươi không sợ ta sẽ bắt ngươi làm nô dịch sao?” – Hàn Việt Phong mỉm cười thâm ý.
“Vậy xin hỏi tam hoàng tử, ngài sẽ làm thế sao?” – Tô Thiếu Vân trả lời
“Ha ha, thú vị! Xem ra ta đã tuyển đúng người” – Hàn Việt Phong một bên cười to, một bên dẫn Tô Thiếu Vân tiến đến mã xa.
“Tam hoàng tử, Tô công tử” – Hai người đứng ở bên mã xa vừa thấy bóng dáng họ, từ xa kêu lên.
Tô Thiếu Vân ngẩng đầu nhìn: “Hàn Nhật, Hàn Nguyệt, đã lâu không gặp”
“Công tử còn nhớ chúng ta?” – Hàn Nguyệt kinh ngạc.
“Sao ta lại không nhớ. Song sinh đã không nhiều, mà cặp song sinh đẹp như các ngươi lại càng hiếm thấy” Tô Thiếu Vân cười cười nhìn họ
“Công tử chê cười rồi”
“Được rồi, hồi phủ thôi, đứng ngốc ra đây làm gì” – vừa nói Hàn Nhật vừa nắm ống tay áo Hàn Nguyệt lôi đi
Tô Thiếu Vân tự tự nhiên nhiên theo sát Hàn Việt Phong lên xe ngựa, tuyệt không nghĩ đến tù binh ngồi cùng xe ngựa với chủ tử có cái gì sai.
Hàn Việt Phong nhìn Tô Thiếu Vân đang thản nhiên thưởng thức cảnh sắc bên ngoài mã xa, nhịn không được hỏi: “Ngươi một điểm cũng không lo lắng sao?”
“Lo lắng? lo lắng cái gì?” – Tô Thiếu Vân cười hỏi
“Ngươi là tù binh” – Hàn Việt Phong nhắc nhở
“Ta biết”
“Thế nhưng ta xem ngươi căn bản đã quên” – Hàn Việt Phong lầm bầm
“Nếu như ta không là tù binh, ngươi sẽ hối hận”
“Hối hận? Ta vì sao lại hối hận?” – Hàn Việt Phong ánh mắt lóe lên
Tô Thiếu Vân cười không đáp, một lúc sau, hắn mới từ từ nói: “Chỉ là ta không rõ…ta có gì đáng để cho tam hoàng tử phải dụng tâm nhiều như vậy?”
“Ngươi không rõ? Ta nghĩ ngươi hẳn là đã minh bạch mọi chuyện” – Hàn Việt Phong chế nhạo nói
Tô Thiếu Vân nhún nhún vai: “Nếu chỉ vì cầm nghệ của ta cũng không đến mức như thế”
Hàn Việt Phong cười cười: “Khi nãy tại đại điện, ngươi cười cái gì?”
“Cười cái gì? Ngươi muốn biết?”
Hàn Việt Phong gật đầu
“Ta cười những người đó đều bị ngươi lừa” – Tô Thiếu Vân thành thật
“Vì sao nói như vậy?”
“Mọi người đều nghĩ ngươi cam chịu, không những không được mỹ nhân, cư nhiên còn phải nhận kẻ không ai cần là ta. Ai biết được tất cả đều là kế hoạch của ngươi, ai~” Tô Thiếu Vân cảm thán: “Bất quá ta phải bội phục dự liệu của ngươi, biết sẽ chẳng có ai chọn ta”
Nghe vậy, Hàn Việt Phong trong lòng cả kinh, hắn nghĩ không ra Tô Thiếu Vân lại có thể nhìn thấu hắn, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: “Kế hoạch của ta, làm sao ngươi nhận ra?”
“Qua ánh mắt của ngươi và Chiêu Cơ. Khi thấy hai người các ngươi nhìn nhau thì ta đã biết” – Tô Thiếu Vân yên lặng nhìn Hàn Việt Phong: “Ta muốn biết chính là, Chiêu Cơ là người ngươi an bài bên hoàng thượng hay là song phương hợp tác”
Hàn Việt Phong ngây người trong chốc lát: “Rất giỏi, cư nhiên ngay cả điểm ấy ngươi cũng nhìn ra được, thông minh! Ngươi biết không, đây chính là chỗ giá trị của ngươi. Ta tìm ngươi, một phần nguyên nhân là vì cầm nghệ, nhưng quan trọng hơn vì ta cảm thấy ngươi là người thông tuệ, có thể giúp ta.”
“Giúp ngươi?” – Tô Thiếu Vân cười khẽ: “Thông tuệ? Ta không cho là vậy. Chỉ vì ta quan sát mọi việc tỉ mỉ hơn người khác mà thôi, huống hồ, ngươi đừng quên ta là người Tô quốc, ngươi không sợ ta thay vì giúp ngươi lại thành trở ngại cho ngươi sao?”
“Ta tin tưởng bản thân chưa bao giờ nhìn lầm” Hàn Việt Phong tự tin nói: “Ta biết ngươi là người thích tự do, tuy rằng tại Tô quốc cũng khá tiêu dao, nhưng dù sao cũng không được tự do. Ta đem ngươi từ trong hoàng cung Tô quốc cứu ra, trả lại ngươi tự do, ngươi sẽ báo đáp ta, ngươi vì ta đánh đàn, bài ưu giải sầu cho ta, ngươi thấy thế nào?”
Tô Thiếu Vân cuối đầu suy nghĩ một chút lại ngẩng đầu lên, nói: “Thấy thế nào cũng là lợi cho ta, vì sao lại không làm. Ta vẫn cho rằng người hoàng tộc cho rằng mình không giống người thường, thích ra lệnh người khác, không nghĩ đến vẫn còn người khác biệt”
“Nga?” – Hàn Việt Phong nhướng mày
“Xin hỏi tam hoàng tử, vậy sau này xưng hô như thế nào?”
“Cứ gọi ta Việt Phong, Thiếu Vân”
Chưa đợi Tô Thiếu Vân trả lời, Hàn Nguyệt đã thò đầu vào trong: “Tam hoàng tử, người sao lại bất công như vậy!? Ta và ca ca đã theo người năm năm vẫn gọi người là chủ tử. Tô công tử và người ngày hôm nay mới là lần thứ hai gặp mặt, lại có thể gọi tên”
“Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện? Thực là không có quy củ!” Hàn Việt Phong giả vờ trách cứ
“Ta không có a~ Ta chỉ muốn báo cho chủ tử người là đã đến phủ mà thôi” Nói xong chuyển hướng Tô Thiếu Vân: “Tô công tử, ngươi xem, chủ tử có đúng hay không bất công?”
Tô Thiếu Vân chỉ mỉm cười, một bên Hàn Việt Phong sinh khí: “Ngươi còn dám nói?”
Hàn Nguyệt le lưỡi, rút đầu trở ra ngoài, nhảy xuống xe ngựa tránh sang một bên.
Theo Hàn Việt Phong xuống xe ngựa, Tô Thiếu Vân ngước nhìn, trước mắt bày ra một tòa nhà mang phong cách cổ xưa, phủ đệ – Việt Vương phủ.
“Chủ tử vào triều đã trở về?” Một người mang dáng dấp một tổng quản tiến lên cung kính hỏi
“Ân, lão Đức, sai người quét dọn Lưu Vân Trai sát vách nơi ta ở cho vị này…” Hàn Việt Phong chỉ vào Tô Thiếu Vân nói: “…bằng hữu của ta – Thiếu Vân – trụ nơi đó”
“Vâng! Vị công tử này làm sao xưng hô?”
“Xưng hắn Tô công tử” – Hàn Việt Phong một bên nói một bên kéo Tô Thiếu Vân vào
Vào đại môn, một trận hương hoa ập đến Tô Thiếu Vân, vừa định thần nhìn, trước mắt xuất hiện khung cảnh đình viện thật tinh xảo, hồng mai lục trúc, thanh tùng thúy bách, bố trí lí thú, trong hồ cẩm ngư ngao du nhàn nhã. Đi qua khu giả sơn lộ ra hoa cỏ muôn màu, phong cảnh tươi đẹp, diễm lệ vô cùng.
“Thật đẹp!” Tô Thiếu Vân không khỏi tán thán
Hàn Việt Phong mỉm cười nói: “Nếu thích chúng ta có thể qua tiểu đình giữa hồ nghỉ ngơi một chút, dù sao chỗ của ngươi vẫn chưa quét dọn hảo.”
“Cầu còn không được” – Tô Thiếu Vân vui rạo rực lững thững đi vào đình viện, từ nhỏ hắn đã thích mĩ cảnh, bây giờ có cơ hội nhìn ngắm, tự nhiên sẽ quan sát tỉ mỉ.
Nhìn Tô Thiếu Vân khoái trá, Hàn Việt Phong chợt lâm vào trầm tư.
Con người đạm nhiên như vậy cũng có lúc sung sướng giống như hài tử, đến tột cùng như thế nào mới là hắn? Vì sao bản thân lại lặp ra cái kế hoạch tỉ mỉ đó chỉ để đem hắn về bên cạnh? Ai~…Hàn Việt Phong âm thầm thở dài.
Vào Việt Vương phủ đã hơn một tháng, Tô Thiếu Vân mỗi ngày đều nhàn nhã, hết ngắm nhìn thưởng thức phong cảnh cổ xưa lại ngồi đánh đàn, đây là tập quán của hắn được hình thành khi vào hoàng cung Tô quốc. Kì quái chính là, mỗi lần hắn đang khảy đàn, Hàn Việt Phong lại ngồi một bên lắng nghe.
Hôm nay theo thường lệ, Hàn Việt Phong ngồi ở Lưu Vân Trai nghe Tô Thiếu Vân khảy đàn, đột nhiên tổng quản Hàn Đức vội vã đi đến.
“Chủ tử, Đại hoàng tử tới chơi”
“Ân, đã biết, ngươi gọi hắn chờ một chút”
“Vâng” – Hàn Đức lĩnh mệnh đi ra ngoài
Hàn Việt Phong vừa đứng lên vừa nói nhỏ: “Đại hoàng huynh, hắn tới đây làm gì?”
Tô Thiếu Vân cũng không nói gì, tiếp tục chỉnh dây cầm
Qua nửa canh giờ, Tô Thiếu Vân chuẩn bị ngưng đàn thì thấy Hàn Việt Phong cau mày đi đến.
“Có chuyện gì?” – Tô Thiếu Vân cảm thấy hiếu kì
“Đại hoàng huynh nói ta lần trước chỉ tuyển một tù binh, nay đến đây tặng ta một mỹ nhân”
Hàn Việt Phong một bên nói một bên chỉ tay về phía sau.
Tô Thiếu Vân nhìn lại, cách đó không xa đứng kế Hàn Nhật là một mĩ nam tử, đôi mắt hoa đào mê hoặc của nam tử đang hướng về phía bên này.
Hắn không khỏi cười khẽ, quay đầu lại nhìn Hàn Việt Phong cười nói: “Không tốt sao? Ta thấy hắn quả thật là mỹ”
“Nếu ngươi thích, tống cho ngươi”
“Xin miễn” – Tô Thiếu Vân lập tức cự tuyệt
Chê cười! Hắn tuy đến thời đại này đã hơn một năm, hơn nữa chưa bao giờ phản đối đồng tính luyến ái, bởi vì hắn cho rằng yêu là quyền tự do cá nhân, nhưng cũng không có nghĩa là hắn tiếp nhận cùng một người nam nhân da thịt thân cận.
“Bề ngoài thì chỉ tống ta một mỹ nhân, nhưng thực chất là giám thị ta, hảo tâm này ta không dám nhận. Nếu từ chối thì đắc tội Đại hoàng huynh, nếu để làm nô bộc thì bất hảo. Lẽ nào thực sự phải để hắn ở trong phủ? Ai~!”
“Tuy là nam nhân, nhưng có mĩ nhân như thế hầu hạ cũng không sai”
“Vậy chẳng phải là trúng kế Đại hoàng huynh sao? Cả ngày bị người nhìn chằm chằm cảm giác chẳng dễ chịu gì, huống hồ, ta nghĩa ngươi so với hắn vẫn tốt hơn” – Hàn Việt Phong trêu đùaTô Thiếu Vân má hơi ửng đỏ, cúi đầu một bên gảy huyền cầm, một bên nói: “Nếu ngươi phải thu hắn thì không bằng lợi dụng hắn cũng không phải không tốt”
Hàn Việt Phong vội vã xua tay: “Tuy là ý kiến hay, nhưng thà là ta cùng ngươi nói chuyện phiếm vẫn hơn”
“Vậy ngươi chẳng phải là chính sự không làm, đi làm chuyện nhàm chán sao?” Tô Thiếu Vân giễu
Hàn Việt Phong bĩu môi, không trả lời.
Tô Thiếu Vân suy nghĩ một hồi: “Kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp”
“Biện pháp gì?” – Hàn Việt Phong ngồi thẳng người hỏi
“Tặng người có rất nhiều biện pháp đưa đi. Then chốt là phải đưa cho người nào?”
“Nguyện nghe cao kiến”
“Nghe nói Nhị hoàng huynh ngươi thích mĩ sắc, nếu đưa mĩ nhân cho hắn, khẳng định hắn sẽ nhận, song song cũng không làm Đại hoàng huynh ngươi mất hứng”
“Vì sao nói như vậy?”
“Bởi vì Nhị hoàng tử cũng là một sự uy hiếp đối với ngôi vị Hoàng đế, hơn nữa…” – Tô Thiếu Vân liếc nhìn Hàn Việt Phong một chút rồi mới nói: “…Ta nghe nói ngươi cũng không được coi trọng. Nếu đưa vị mĩ nhân kia cho Nhị hoàng huynh, không nghi ngờ gì đã đem đến cho Đại hoàng huynh ngươi đại ân, như vậy sẽ không đắc tội với Đại hoàng tử”
“Quả thật phương pháp giải quyết này rất tốt, thế nhưng…” – Hàn Việt Phong tiến đến trước mặt Tô Thiếu Vân: “…thế nhưng, Thiếu Vân thân ái, ta như thế nào lại không biết ngươi thích nghe chuyện thị phi của người khác đâu.”
Tô Thiếu Vân cười cười, không quen với việc Hàn Việt Phong đột nhiên thân cận, vì vậy thân thể tự động dịch về sau, tạo khoảng cách với Hàn Việt Phong: “Trên đời này, có người thị phi tự nhiên sẽ có người thích nghe chuyện thị phi, hơn nữa có đôi khi dù ngươi không muốn nghe nhưng nó vẫn vào tai ngươi, nhưng đây không là vấn đề của ta, mà là…vấn đề ở chỗ ngươi quản giáo không nghiêm”
Hàn Việt Phong nói tiếp: “Ta hiện tại mới biết trong phủ có một đám thị phi tinh”
“Ta cũng không nói như vậy”
“Thế nhưng ý tứ của ngươi là như thế”
Mỹ nhân đang đứng ở phía xa xa – Hàn Phàm Lâm, nhìn hai người nói chuyện cười đùa vui vè, liền hỏi Hàn Nhật bên cạnh: “Xin hỏi người đứng cùng Tam hoàng tử là ai?”
Hàn Nhật nhìn hắn một cái, nói: “Bằng hữu của chủ tử – Tô công tử”
“Hắn là người Tô quốc?” Hàn Phàm Lâm kinh ngạc
“Đúng vậy”
Hàn Phàm Lâm không nhắc nữa, chỉ đứng ở nơi đó mà nhìn.
Thừa dịp Hàn Việt Phong ra ngoài, Hàn Phàm Lâm đi tới Lưu Vân Trai
Vừa tiến đến Lưu Vân Trai, liền thấy Tô Thiếu Vân đang đứng thất thần bên cạnh một cây mai
Hắn nhẹ nhàng đi qua, chợt nghe Tô Thiếu Vân thấp giọng nói cái gì.
Hắn ngưng thần nghe, chỉ nghe tiếng Tô Thiếu Vân ngâm nga:
Nam chi dạ lai tiên phá nhị, tiết lậu xuân tiêu tức, ám hương nhập mộng lai
(Nhánh cây phương Nam đêm chưa đến đã phá nhụy, báo tin xuân về, hoa mai cũng theo vào trong giấc mộng vừa đến.)
“Hảo câu” – Hàn Phàm Lâm tán thán
Tô Thiếu Vân nhìn lại, nhận ra đó chính là vị mĩ nhân ngày hôm qua Hàn Việt Phong nhắc đến, nhân tiện nói: “Chê cười”
“Tại hạ Hàn Phàm Lâm, xin hỏi cao tính đại danh”
“Tô Thiếu Vân” – Tô Thiếu Vân đáp lễ nói
“Tô huynh quả là tài sắc”
“Có tài sắc có thể lo cơm ăn sao, có gì dùng?” – Tô Thiếu Vân đạm nhiên nói. Chẳng sao, hắn cũng không nghĩ muốn nói chuyện cùng Hàn Phàm Lâm, bởi vì có thể cuộc nói chuyện này Hàn phàm lâm có thể có mục đích, hoặc có lẽ hắn muốn từ đây biết được điều gì.
“Tô huynh vì sao theo lệnh Tô quốc đi đến Hàn quốc? Không sợ kì thị sao?”
“Thân bất do kỷ. Bất quá nếu bởi vì khác họ mà kì thị, vậy là Hàn quốc chú trọng việc kỳ thị chủng tộc, điều này cũng cho thấy quốc gia các vị cũng không cường đại lên được”
“Kì thị chủng tộc? Giải thích thế nào?” – Hàn Phàm Lâm không rõ
“Ách…cái này…” – Tô Thiếu Vân đang tự hỏi làm thế nào để trả lời cho rõ, đột nhiên thoáng nhìn thấy Hàn Nguyệt qua, liền gọi hắn lại.
“Công tử, có việc gì?” – Hàn Nguyệt đi tới liền hỏi
“Ngươi quên sao? Ngươi đã nói ngày hôm nay cùng ta ra ngoài một chút” – Tô Thiếu Vân thần sắc bất biến nói
“A?” – Hàn Nguyệt ngây người một chút, sau đó vội phản ứng: “Đúng vậy, ta đã quên mất. Công tử bây giờ có thể đi?”
Tô Thiếu Vân gật đầu, sau đó hướng Hàn Phàm Lâm cáo từ: “Xin lỗi, Hàn huynh, ngày khác ta lại nói tiếp”
Thấy thế, Hàn Phàm Lâm cũng không thể làm gì khác hơn là nói: “Hai vị cứ tự tiện”
“Xin lỗi không thể tiếp” – Nói xong mang theo Hàn Nguyệt rời đi
Nhìn bọn họ đi xa, Hàn Phàm Lâm không khỏi nói nhỏ: “Người này đến tột cùng là ai? Nhìn qua trong phủ, nô bộc đối với hắn rất cung kính, theo đạo lí mà nói, đối với người khác họ người ta sẽ không cung kính như thế mới đúng chứ. Thật kì quái!”
Ngày hôm đó, Hàn Việt Phong thỉnh Hàn Nhạc Bình qua phủ đối tửu
Bởi vì Hàn Nhật có việc ra ngoài, Tô Thiếu Vân nhàn rỗi vô sự nên cùng Hàn Nguyệt làm tùy tùng theo sau Hàn Việt Phong
Hàn Nhạc Bình ngũ quan đoan chính, bề ngoài có điểm tương tự Hàn Đằng, nhưng so ra vẫn kém tuấn mĩ hơn Hàn Việt Phong.
Uống rượu được hơn phân nửa, Hàn Việt Phong quay lại ra lệnh Hàn Nguyệt: “Mau thỉnh Hàn Phàm Lâm ra đây”
“Vâng” – Hàn Nguyệt lên tiếng liền đi ra ngoài
“Hàn Phàm Lâm? Là ai?” – Hàn Nhạc Bình thắc mắc
“Mỹ nhân” – Hàn Việt Phong cười nói
Hàn Phàm Lâm mới vừa tiến đến phòng khách, ánh mắt Hàn Nhạc đã phóng tới trên người hắn
“Tham kiến Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử”
“Nghe nói ngươi am hiểu về tiêu, có thể thổi một khúc trợ hứng hay không?”
Hàn Phàm Lâm đầu tiên nhìn ánh mắt không yên của Hàn Nhạc rồi mới trả lời: “Tuân mệnh”
Khi Hàn Phàm Lâm thổi tiêu, Hàn Nhạc chưa hề di chuyển ánh mắt khỏi hắn, loại ánh mắt này làm cho Hàn Phàm Lâm trong lòng nổi lên một dự cảm bất an
Khúc nhạc dứt, Hàn Nhạc Bình vỗ tay tán thưởng: “Việt Phong, ngươi từ nơi nào có thể tìm được một tiểu mỹ nhân tinh thông âm luật đến như vậy”
“Nếu hoàng huynh thích, ta đem hắn tặng cho ngươi, thế nào?” Hàn Việt Phong nâng tay cầm chén rượu, vừa nói vừa nhấp một ngụm
Hàn Nhạc Bình ngây người một chút, liếc mắt nhìn Hàn Việt Phong: “Quân tử bất đoạt nhân sở hảo” (quân tử sẽ không đi đoạt thứ thuộc sở hữu của người khác)
“Chúng ta đều là người trong nhà, cần quan tâm gì bất đoạt nhân sở hảo”
“Nếu như vậy, ta đây không khách khí nhận vậy” – Hàn Nhạc BÌnh cười to
Hàn Việt Phong cũng mỉm cười theo
Hàn Phàm Lâm đứng ở một bên, cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
Đối tửu xong, Hàn Nhạc Bình lần thứ hai đa tạ Hàn Việt Phong liền cáo từ li khai.
Đi theo phía sau hắn, Hàn Phàm Lâm nhìn Hàn Việt Phong: “Nghĩ không ra Tam hoàng tử như thế cao tay, Đại hoàng tử đã tính sai rồi”
Hàn Việt Phong cười cười
Hàn Phàm Lâm liếc mắt nhìn Tô Thiếu Vân đang đứng phía sau Hàn Việt Phong, sau đó xoay người li khai
Nhìn bọn họ đi ra đại môn, Tô Thiếu Vân thở dài một hơi
“Ngươi vì sao lại thở dài?” – Ánh mắt kì quái của Hàn Việt Phong nhìn Tô Thiếu Vân
“Không có gì. Chỉ nghĩ Hàn Phàm Lâm dù sao cũng là người, lại bị người ta đưa qua đẩy lại như vật phẩm, nghĩ lại cảm thấy con người đôi khi đúng là thân bất do kỷ mà thôi”
Nghe vậy, Hàn Việt Phong trầm mặc
Một trận gió nổi lên, thổi bay mái tóc dài của Tô Thiếu Vân như muốn che đi ánh nhìn đầy thương cảm của hắn.