CHƯƠNG 13: TÌNH YÊU
Tô Thiếu Vân trụ lại Duy vương phủ đã qua một tháng, một tháng qua Triệu Duy Chi luôn chờ đợi hắn, cũng không hạn chế hành động của hắn. Thỉnh thoảng, những lúc Tô Thiếu Vân đánh đàn, hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi một bên thưởng thức tiếng nhạc mê say lòng người kia.
Tuy rằng ngày qua ngày luôn nhàn nhã, nhưng vẫn cảm thấy khuyết thiếu điều gì, Tô Thiếu Vân không khỏi cười khổ. Bởi vì trong lòng có yêu, vì thế có tưởng niệm, có ưu sầu, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ tâm tư của chính mình. Hơn nữa, Tô Thiếu Vân đồng thời phát hiện Triệu Duy Chi đối với hắn mang dục vọng, điều này khiến hắn phiền lòng không ngớt.
Ngày hôm đó, Tô Thiếu Vân ngồi trong đình viện, lâu lâu lại khẽ gảy huyền cầm
“Công tử, người không vui?” – Qua tiếng đàn, Tô Nhật nhận ra Tô Thiếu Vân hoàn toàn không để tâm đến tiếng đàn, không khỏi cảm thấy lo lắng
“Công tử tất nhiên là vì nhớ chủ tử nên mới có thể không vui như vậy” – Tô Nguyệt đột ngột xen lời
Tô Nhật liếc xéo Tô Nguyệt một cái, ý bảo nàng đừng nói nữa
Tô Nguyệt có chút bất mãn, làu bàu: “Ta cũng đâu có nói sai”
Tô Nhật tức giận muốn mắng con nhỏ Tô Nguyệt vô ý tứ này, nhưng Tô Thiếu Vân đã ngăn lại, nhìn Tô Nguyệt: “Ta xác thực đang nghĩ đến Việt Phong”
Tô Nguyệt thở dài, một lát sau ai oán: “Đều là tại cái tên Triệu Duy Chi bất hảo! Lấy oán trả ơn! Hứ, tiểu nhân!”
“Ngươi nói ai là tiểu nhân?” – Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên
Cả ba không cần quay đầu cũng có thể nhận ra, người đến, không ai khác chính là Triệu Duy Chi
Tô Nguyệt luôn mang bất mãn với hắn, vì thế nhất quyết…không lên tiếng
“Nha đầu không biết sống chết!” – Triệu Duy Chi giọng nói đã mang vài tia tức giận
“Có chuyện gì?” – Tô Thiếu Vân ngẩng đầu, hỏi
“Không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi sao?” – Triệu Duy Chi giọng nói lập tức trở nên vô cùng cao hứng
“Có chuyện phiền lòng?” – Tô Thiếu Vân cũng không để ý đến thái độ của hắn, tiếp tục hỏi
“Không có, nếu thật sự có, đó cũng đều bởi vì ngươi” – Ánh mắt Triệu Duy Chi lấp lánh nhìn Tô Thiếu Vân
Tránh ánh mắt quá mức nóng cháy của hắn, Tô Thiếu Vân nhàn nhạt nói: “Vậy sao? Ta khảy một khúc cầm cho ngươi tĩnh tâm, thế nào?”
Hắn tuy hỏi Triệu Duy Chi, nhưng cũng không chờ hắn trả lời đã bắt đầu gảy huyền cầm
Lúc đầu, trên mặt Triệu Duy Chi vẫn còn mang vẻ hờn giận, nhưng dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng là một mảnh an tường.
Một khúc cầm trôi qua, xung quanh trở lại một mảnh yên lặng
Một lúc sau, Triệu Duy Chi hỏi: “Làm sao để diệt cỏ tận gốc ?”
“Diệt cỏ tận gốc ? Ngươi muốn tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Đại hoàng tử?” – Tô Thiếu Vân suy đoán
Triệu Duy Chi lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Đại ca tuy không còn binh quyền, nhưng vẫn có một số đại thần ủng hộ hắn. Chắc chắn hắn luôn chờ cơ hội để kéo ta xuống khỏi Thái tử vị”
Suy nghĩ một hồi, Tô Thiếu Vân chậm rãi nói: “Mỗi người đều có một nhược điểm, những đại thần này cũng chỉ là con người, tự nhiên sẽ có nhược điểm, chỉ cần ngươi nắm được nhược điểm của bọn họ, thì dù không muốn bọn họ cũng không thể không nghe theo ngươi”
Sau khi nghe xong, Triệu Duy Chi không có bất kì ý kiến gì, một lát sau mới lên tiếng: “Ta đi”
“Ân” – Tô Thiếu Vân ứng thanh
Triệu Duy Chi đứng lên, nhìn Tô Thiếu Vân một lần, sau đó xoay người đi
Tô Nguyệt hướng về phía bóng lưng đang dần xa của Triệu Duy Chi, làm một cái mặt ủy, sau đó uay đầu lại hỏi Tô Thiếu Vân: “Công tử, ngươi vì sao phải giúp hắn?”
“Triệu Duy Chi không phải là kẻ ngu ngốc, nếu ta không giúp hắn, chúng ta sẽ gặp phiền phức” – Tô Thiếu Vân thở dài bất đắc dĩ
Tô Nguyệt im lặng
Tô Nhật nói: “Lần đầu tiên thấy hắn, ta còn tưởng hắn là một người khiêm tốn, thế nhưng từ sau khi trở thành Thái tử, tâm tính hắn lại…”
Tô Nhật lắc lắc đầu, rồi cũng im lặng không nói nữa
“Thiết!” – Tô Nguyệt không nhịn được mắng một câu: “Cái gì quân tử, là tiểu nhân thì có!”
“Mỗi người đều có dục vọng, then chốt chính là bản thân có năng lực kiểm soát dục vọng của bản thân hay không. Triệu Duy Chi là một người có chí lớn, thành Thái tử, tự nhiên sẽ muốn làm một phen đại nghiệp. Hơn nữa, con người theo thời gian hoặc hoàn cảnh cũng sẽ biến đổi, hoặc nhiều hoặc ít, chúng ta cũng không thể chỉ trích hắn” – Tô Thiếu Vân nói
“Công tử, ngươi quá thiện lương!”
Tô Thiếu Vân cười cười: “Ta đột nhiên nhớ đến một bài hát nói về tham vọng của con người -’Thập bất túc’- ta xướng cho các ngươi nghe, có được hay không?”
“Hảo!” – Hai tỷ muội vui vẻ nói: “Chúng ta nghe công tử đánh đàn thì nhiều lắm, nhưng chưa từng nghe qua công tử hát a”
Tô Thiếu Vân mỉm cười, thanh thanh cổ họng, xướng lên:
“Vì sao suốt ngày phải hối hả? Là vì lo lắng cơm áo gạo tiền.
Cơm no áo ấm rồi, ngẩng đầu lên lại thấy phòng ốc thấp
Nhà cao cửa rộng rồi, lại thấy trước giường thiếu vợ đẹp thiếp xinh
Cưới vợ đẹp thiếp xinh hầu hạ rồi, lại lo đi đường không ngựa cưỡi
Đem tiền mua ngựa tốt về rồi, lại thiếu kẻ cưỡi ngựa, người hầu ngựa
Kẻ hầu người hạ kiếm được rồi, lại lo có tiền, thiếu quyền vẫn bị khinh dễ
Cố leo được lên chức tri huyện, lại vẫn thấy chức quan của mình thấp bé
Ngày lại ngày qua, lại mong muốn được làm hoàng đế….”
……….
Nghe Tô Thiếu Vân xướng hoàn, Tô Nguyệt kêu lên: “Trời ạ! Người này thực sự là lòng tham không đáy a!”
Tô Nhật cũng gật đầu tán thành
Tô Thiếu Vân thở dài, mọi người đều hiểu, đều thấy những những việc nên và không nên làm, nhưng có ai có thể chân chính làm được đây?
Hôm ấy, trong lúc Tô Thiếu Vân đang ngủ trưa
“Công tử! Công tử!” – Tô Nguyệt mộ bên kêu to, một bên chạy ào lại
“Suỵt!” – Tô Nhật đưa một ngón tay chặn ngang miệng ý bảo không nên kêu to, lại chỉ chỉ vào người đang ngủ ở trên tháp (chắc là cái ghế gì đó) – Tô Thiếu Vân.
Tô Nguyệt le lưỡi sau đó bụm miệng lại
Bị tiếng kêu của Tô Nguyệt đánh thức, Tô Thiếu Vân tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Nguyệt tiến lên, nói: “Công tử, ta nghe nói cái tên Triệu Duy Chi kia mang về một người Hàn quốc, nghe đâu là Đại hoàng tử tặng mỹ nhân cho Triệu Duy Chi”
“Đại hoàng tử? Ngươi nói Hàn Hi?” – Tô Nhật ngạc nhiên
Tô Nguyệt gật mạnh đầu
Tô Thiếu Vân cảm thấy có chút kì quái: “Ngươi có biết tên vị mỹ nhân kia không?”
Cũng không biết vì sao Tô Thiếu Vân lại nghĩ đến Hàn Phàm Lâm
Tô Nguyệt trả lời: “Hình như gọi là Hàn Phàm Lâm”
“Quả nhiên là hắn!”
“Công tử nhận thức hắn?” – Tô Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tô Thiếu Vân
Tô Thiếu Vân gật đầu, lại hỏi: “Vậy, ngươi có biết hắn hiện tại ở nơi nào không?”
“Ta nghe nói Triệu Duy Chi đưa hắn đến gian phòng”
“Gian phòng?” – Tô Thiếu Vân nhíu mày, trong phòng thì có gì hảo chứ, ngoài việc làm tình…
Suy nghĩ một chút, Tô Thiếu Vân xoay người ra khỏi phòng
“Công tử, người muốn đi đâu?”
“Đi tìm Hàn Phàm Lâm”
“Thế nhưng vừa rồi Tô Nguyệt cũng nói hắn bị Triệu Duy Chi đưa vào phòng, công tử hiện tại lại qua đó, chẳng phải…” – Tô Nhật không nói tiếp được nữa
“Chính là vì vậy, ta mới phải đi đến đó” – Tô Thiếu Vân vừa nói vừa đi ra ngoài
Hai tỷ muội Tô Nhật không thể làm gì khác hơn là đi theo sau Tô Thiếu Vân
Vừa đến gần gian phòng của Triệu Duy Chi, Tô Thiếu Vân liền nghe được tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong, tựa hồ gian phòng đang tràn ngập tình ý nóng bỏng
Tô Thiếu Vân thoáng đỏ mặt, điều chỉnh lại một chút hô hấp, chậm rãi đẩy cửa phòng
Trong phòng, y phục ném thành một đống, Hàn Phàm Lâm toàn thân xích lõa bị Triệu Duy Chi nửa thân trần đè áp dưới thân, Triệu Duy Chi đang thô bạo hôn khắp vùng ngực Hàn Phàm Lâm
Đối với việc Tô Thiếu Vân đột nhiên xông vào khiến hai người trên giường đều giật mình
Hàn Phàm Lâm thật không ngờ lại thấy Tô Thiếu Vân ở chỗ này, mà Triệu Duy Chi bởi vì một tháng qua bên cạnh Tô Thiếu Vân, mặc dù có ý định nhưng hắn không muốn cưỡng bức Tô Thiếu Vân. Ngày hôm nay, Hàn Hi bỗng nhiên gọi người đem Hàn Phàm Lâm đến, chẳng biết vì sao, thấy Hàn Phàm Lâm khiến hắn lại nghĩ đến Hàn Việt Phong, trong lòng hận vô cùng người Tô Thiếu Vân để ý lại là hắn. Vì vậy không nói một lời, đem dục vọng kiềm chế suốt một tháng qua phát tiết trên người Hàn Phàm Lâm, nhưng hắn thế nào cũng nghĩ không ra, trong lúc dục vọng lên đến đỉnh điểm, Tô Thiếu Vân đột ngột xông vào, nhất thời khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ
Sắc mặt Triệu Duy Chi biến đổi liên tục, buông Hàn Phàm Lâm ra, có điểm không biết làm sao, hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Tô Thiếu Vân không nhìn hai người họ, chỉ nói: “Ta nghe nói ngươi mang về một người Hàn quốc, nhất thời hiếu kì muốn đến xem mà thôi, xin lỗi, đã quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi”
Nói xong Tô Thiếu Vân xoay người, chuẩn bị ly khai
“Chờ một chút” – Triệu Duy Chi vội gọi hắn
Tô Thiếu Vân dừng lại nhưng mặt vẫn hướng ra bên ngoài
Triệu Duy Chi xuống giường, mặc lại y phục, đến bên cạnh Tô Thiếu Vân
“Ngươi…” – Chỉ nói được một chữ ‘ngươi’, Triệu Duy Chi cũng không biết nói gì nữa
Một lát sau, Triệu Duy Chi chợt nghĩ đến điều gì, cả tiếng hỏi: “Ngươi nghĩ ta đem Hàn Việt Phong bắt trở về, có đúng hay không?”
“Không phải” – Tô Thiếu Vân cúi đầu: “Ta tin tưởng ngươi không phải là kẻ không giữ lời”
“Ngươi tin tưởng ta?”
“Đúng vậy”
Triệu Duy Chi ôm chầm lấy Tô Thiếu Vân, tuy Tô Thiếu Vân có chống cự nhưng cũng không đẩy hắn ra
“Ta muốn…đưa hắn qua trụ bên chỗ ta, được không?” – Tô Thiếu Vân nhẹ giọng hỏi
Triệu Duy Chi thần sắc phức tạp nhìn Tô Thiếu Vân thật lâu mới mở miệng: “Tùy ngươi” – sau đó buông Tô Thiếu Vân ra, xoay người ly khai
Chờ hắn hoàn toàn ly khai, Tô Thiếu Vân xoay người nhìn kẻ từ nãy đến giờ vẫn còn xích lõa – Hàn Phàm Lâm – đang ở trên giường, nói: “Mặc quần áo đi”
Hàn Phàm Lâm nảy giờ vẫn còn mơ hồ chuyện Tô Thiếu Vân ở trong Duy vương phủ, lúc này mới hoàn hồn lại, tức khí mắng: “Xen vào việc người khác làm chi, phá hủy chuyện của ta!”
“Uy!” – Tô Nguyệt đang muốn mắng hắn, Tô Thiếu Vân dùng ánh mắt ngăn chặn ý bảo không được lên tiếng, Tô Nguyệt thấy thế, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại
“Ngươi rốt cục là người của Triệu Duy Chi hay là Hàn Nhạc Bình?” – Tô Thiếu Vân nhàn nhạt hỏi
“Chuyện của ta không cần ngươi quản!”
“Thái độ của ngươi sao lại như thế? Nếu công tử nhà ta không đến kịp thì ngươi đã bị cái tên Triệu Duy Chi kia “ăn rồi” – Tô Nguyệt nhịn không được, nói
“Hừ! Đó là chuyện ta thích” – Hàn Phàm Lâm không chút cảm kích, nghĩ một đằng lại nói một nẻo
“Thích?” – Tô Thiếu Vân khẽ nói: “Nếu như ngươi thích, vì sao trong lòng vẫn bi thương, vẫn không hài lòng?”
Hàn Phàm Lâm ngây dại
Tô Thiếu Vân không để ý nữa, gọi Tô Nhật giúp hắn mặc xong quần áo, cũng không quản Hàn Phàm Lâm có đi theo hay không, chỉ quay sang hai tỷ muội Tô Nhật: “Đi thôi”
Đi ra khỏi nơi ở của Triệu Duy Chi – Vệ Anh lâu. Tô Nguyệt len lén nhìn lại, sau đó quay đầu, kinh ngạc nhìn Tô Thiếu Vân, nói: “Công tử, hắn đi theo chúng ta”
Nghe Tô Nguyệt nói, khóe miệng Tô Thiếu Vân lộ ra vẻ tươi cười
Hàn Phàm Lâm ở cùng Tô Thiếu Vân đã được năm ngày, trong suốt năm ngày này, Hàn Phàm Lâm một câu cũng chưa nói, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ mỗi khi nghe tiếngđàn của Tô Thiếu Vân, trên mặt mới có sắc thái mê võng
Thấy hắn như vậy, Tô Nhật, Tô Nguyệt nhìn ra trong lòng hắn có chuyện nên cũng không quấy rối hắn
Hôm nay, khi Tô Thiếu Vân vừa đánh đàn xong, Hàn Phàm Lâm bỗng nhiên chần chờ một lúc, hỏi: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Hàn Việt Phong thì sao? Hắn không cần ngươi nữa sao?”
Tô Thiếu Vân vẻ mặt vẫn bình thản, tựa như hoàn toàn không ngạc nhiên khi Hàn Phàm Lâm bỗng nhiên mở miệng nói, Tô Nguyệt đứng một bên, hừ lạnh: “Chủ tử của chúng ta tuyệt không bao giờ không cần công tử, ta xem ngươi mới là bị Đại hoàng tử vứt bỏ, mở miệng phải nói lời hữu ích một chút”
“Tô Nguyệt!” – Tô Thiếu Vân vội ngăn Tô Nguyệt, ánh mắt cảnh cáo
Hàn Phàm Lâm trầm xuống, nước mắt bắt đầu trào lên đong đầy khóe mắt, buồn bã nói: “Đúng vậy, ta là bị vứt bỏ, hắn cho tới bây giờ hoàn toàn không để ta ở trong lòng, ta bất quá chỉ là một công cụ của hắn mà thôi. Ta cứ nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ nhìn thấy ta, thế nhưng đã sáu năm, hắn vẫn như cũ, không chút do dự đưa ta cho bất luận kẻ nào”
Thấy Hàn Phàm Lâm rơi lệ, Tô Nguyệt bất giác cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu: “Ta…ta không có ý định…”
Hàn Phàm Lâm chỉ khẽ lắc đầu, nhận khăn tay Tô Thiếu Vân đưa lau đi nước mắt, hỏi: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vì sao ngươi lại ở nơi này?”
Tô Thiếu Vân giản lược những gì đã trải qua kể lại cho Hàn Phàm Lâm
Sau khi nghe xong, Hàn Phàm Lâm nhận xét: “Ta có thể nhìn ra Triệu Duy Chi có tình ý với ngươi, ngươi có nghĩ đến ở lại nơi này không? Ta xem hắn cũng không kém”
Tô Thiếu Vân hỏi ngược lại: “Vậy ngươi vì sao ngay lần đầu tiên Hàn Hi đem ngươi đi tặng, không dứt khoát ly khai hắn?”
Hàn Phàm Lâm trầm mặc, không nói gì
Tô Thiếu Vân nhìn cành liễu chập chờn trước làn gió, khẽ nói: “Ngươi biết không? Không ai đáng để cho ngươi rơi lệ, người đáng giá để ngươi rơi lệ sẽ không cho ngươi phải khóc, không nên phí thời gian chỉ vì một người không có ngươi trong lòng. Hãy tìm một người tốt, người biết quý trọng, hiểu được giá trị của bản thân ngươi, cho dù không tìm được, cũng phải biết yêu chính mình, học cách buông tay ra”
“Yêu chính mình?” – Hàn Phàm Lâm thấp giọng
“Cho dù không ai yêu ngươi, ngươi cũng phải biết yêu chính mình”
Nói xong, Tô Thiếu Vân mang theo Tô Nhật, Tô Nguyệt ly khai, lưu lại Hàn Phàm Lâm vẫn còn ngôi nơi đó, xuất thần.
“Công tử, hắn không có việc gì chứ?” – Tô Nhật có chút lo lắng, hỏi
“Sẽ không!” – Tô Thiếu Vân mỉm cười, giọng chắc chắn
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, Tô Thiếu Vân bỗng nhiên nhớ tới Hàn Việt Phong, không khỏi thở dài: Không biết hắn hiện tại ra sao?…