Còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh của Sơ Âm, cũng là lúc chiến sự đang căng thẳng, Tịch Nhiên vậy mà triệu hồi ba nhóm Thân vệ đang ở Thương Dạ Địa trở về.
Khi bọn họ vừa xuất hiện ở truyền tống trận, nhìn thấy người đón mình là Lam Vũ thì ngại ngùng quay mặt chỗ khác. Từ ngày Phong Nguyệt rơi xuống vách núi, mặc dù Tịch Nhiên cũng có bảo các nàng để ý nghe ngóng tìm kiếm, nhưng mà đều không có kết quả.
Lam Vũ nhìn thấy bọn người Linh Lăng né tránh ánh nhìn của mình thì ánh mắt mong có chút mong chờ cũng trở nên ảm đạm. Không nói không rằng dẫn phía trước đưa họ đến Nghị viện.
Nghị viện lúc này có mấy người đã ngồi sẵn chờ nhóm Thân vệ. Ngồi trên chủ vị là Tịch Nhiên đnag nhắm mắt giống như là ngủ say. Đứng một bên là Mặc Hiên, thần thái nghiêm nghị. Ngồi phía dưới là Minh Viễn bộ dạng ngả ngớn uống trà, bên cạnh hắn lại là một người thần bí mặc linh phục mũ trùm che khuất gương mặt, hắn tĩnh lặng ngồi như pho tượng. Đối diện Minh Viễn là một nữ tử có đôi mắt xinh đẹp đeo mạng che mặt, ngồi cạnh nàng là một nam tử không anh tuấn nhưng toát ra khí tức lăng lệ.
Nhóm Thân vệ bước vào lập tức quỳ xuống thi lễ với Tịch Nhiên.
“Linh chủ thiên an!”
Tịch Nhiên thản nhiên mở mắt nhận lễ, khoát tay nói.
“Được rồi, đứng dậy cả đi. Các ngươi bôn ba mệt nhọc. Ngồi xuống rồi mới nói.”
Khi các Thân vệ đã an vị chỗ ngồi, mọi người mới để ý thấy có ba con thú từ nãy vẫn đứng đó, không có thi lễ. Tịch Nhiên mỉm cười nhìn chúng đứng bên dưới, mà chúng cũng ngước đôi mắt nhìn Tịch Nhiên, không rõ thái độ. Hiểu Minh ngồi gần đó nhỏ giọng gọi.
“Miêu, Miêu tiền bối. Ngươi làm sao vậy? Đến đây đi.”
Vừa nói Hiểu Minh vừa khẽ vẫy tay. Miêu Vô Hối liếc nhìn hắn khinh thường hừ một tiếng, lúc này mới cất giọng.
“Tiểu tử, còn để bổn Miêu đứng đối mắt ở đây, có tin bổn Miêu hủy luôn cái điện này không hả?”
Hiểu Minh tưởng nó nói chuyện với mình, gấp đến đổ mồ hôi hột, há miệng muốn giải thích thì thấy Tịch Nhiên và Minh Viễn phá lên cười.
Miêu Vô Hối nheo mắt nhìn hai người ngồi đó cười, sóng mắt chuyển một chút, không gian xung quanh bỗng dưng giống như bị bóp vặn, tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình đè áp xuống bản thân. Nữ tử đeo mạng che chịu không được hô lên một tiếng, ôm ngực thở dốc. Tịch Nhiên và Minh Viễn thấy vậy cũng thôi cười.
Tịch Nhiên nhẹ phất tay, không gian đột ngột trở lại bình thường. Chàng lại mỉm cười nói.
“Đại nhân cần gì phải nóng nảy như vậy chứ. Chẳng phải chỉ là chỗ ngồi thôi sao, phủ Linh chủ cũng không thiếu chỗ ngồi.”
Chàng vừa dứt lời, hạ nhân đã mang ra ba cái đệm nhung lót lên mấy chiếc ghế trống. Miêu Vô Hối cùng Lang Vô Hàn và Hồ Vô Thương nhảy lên ba chiếc đệm, ấn ấn một chút, lại giẫm vòng quanh một chút rồi mới ngồi xuống. Lúc này Miêu Vô Hối rũ mắt hừ hừ.
“Không tệ. Xem như ngươi còn biết chút lễ nghi.”
Tịch Nhiên ngồi phía trên cười khổ. Chuẩn bị được tới mức này đều là do Linh Lăng và Tường Vi tỉ mỉ để ý rồi báo cáo về. Bằng không ở đâu mà có sẵn đệm nằm của sủng vật chứ.
Nhìn thấy người đã đông đủ, Tịch Nhiên nhìn Mặc Hiên gật đầu một cái. Mặc Hiên nhận lệnh, đứng lên phía trước nói.
“Hôm nay để cho tất cả mọi người tập hợp ở đây là để bàn chuyện đại sự. Chiến sự ở biên giới hai lục địa đã muốn lan đến thành chính thành Nguyên Linh. Tuy rằng Linh thành đã đưa cứu viện đến nhưng tình hình cũng không được khả quan.”
Nói đến đây Mặc Hiên dừng một chút, sau đó tiếp tục.
“Bởi vì thành Nguyên Linh lựa chọn phương án cố thủ, không hợp tác với quân Linh thành. Mà Linh giả của chúng ta lại không thông thuộc địa hình nơi đó. Nói cũng rất lạ, quân Dạ tộc lại có vẻ thông thuộc địa hình nơi này.”
Mọi người rơi vào trầm mặc, Tịch Nhiên không nói gì vẫn nhắm mắt giống như đang ngủ. Còn Minh Viễn vẫn đang nâng chén trà nhìn lá trà bên trong trôi nổi, sắc diện không rõ biểu tình. Chỉ có người thần bí không dấu vết kéo khóe môi dưới mũ trùm, một nụ cười nhạt nhẽo và trào phúng.
“Cho nên, có khả năng là thành Nguyên Linh không giữ được.” Mặc Hiên chờ một chút, thu hết biểu hiện của từng người vào đáy mắt rồi mới nói tiếp. “Vì thế chúng ta cần chuẩn bị bước tiếp theo. Trước hết, nếu các vị còn thắc mắc chiến tranh là thế nào, để ta nói qua một lần. Đây không phải lần đầu hai bên đánh nhau, nhưng là lần đầu đổ máu nhiều đến như vậy.”
Nói rồi Mặc Hiên phẩy tay một cái, hiện ra một cái sa bàn trôi nổi giữa không trung. Là sa bàn địa thế Huyễn Linh Địa. Hắn đứng phía trên thuyết giảng tình hình chiến trường, những địa hình do thám được. Tuy Mặc Hiên chỉ nói qua sơ lượt, nhưng người ngồi nghe ở đây đều có thể cảm thấy mùi máu tanh quanh quẩn bên mình.
Sau khi nói qua, Mặc Hiên lại nêu những dự đoán biến chuyển sắp tới, đồng thời vạch ra chiến thuật cần thiết. Minh Viễn có đôi khi sẽ đưa ra một vài ý kiến, hoặc là cãi nhau với Miêu Vô Hối. Còn lại toàn bộ mọi người chỉ ngồi nghe.
Cả quá trình Tịch Nhiên chỉ hờ hững ngồi đó nhắm mắt ngủ. Giống như những thứ mọi người bàn luận đều không liên quan đến chàng.
Mặc Hiên nói xong mọi thứ thì im lặng. Hắn để cho mọi người ở đây nhất thời lâm vào trầm tư. Để họ thấy chiến tranh không phải trò đùa, thanh bình vạn năm qua trước mắt thế nhân được đổi bằng hy sinh của Linh giả.
“Linh giả Thân vệ, nghe lệnh.”
Mặc Hiên bỗng nghiêm giọng gọi một tiếng, tất cả Thân vệ phía dưới đứng dậy phục quỳ, đồng thanh hô.
“Thuộc hạ chờ lệnh.”
“Tất cả trở về bế quan tu luyện.” Mặc Hiên trầm giọng phân phó.
“Lĩnh mệnh.” Tất cả lại đồng thanh hô, sau đó lập tức đứng dậy đi ra khỏi điện. Không một người nào thắc mắc vì sao phải bế quan trong thời điểm này.
Lúc này Tịch Nhiên mới lười biếng mở mắt, Mặc Hiên gật đầu với chàng, sau đó cũng theo nhóm Thân vệ đi ra. Tịch Nhiên lại nở nụ cười hòa ái nhìn nữ tử che mạng và nam tử ngồi cạnh nói.
“Chắc các ngươi cũng nghe ra rồi. Tình hình bây giờ cực kì nguy cấp. Bổn tọa hy vọng các ngươi đã làm xong thỏa thuận giữa chúng ta.”
Nữ tử che mạng bấy giờ mới cất tiếng nói.
“Linh chủ, chúng ta xem như đã làm xong mọi việc. Bây giờ chỉ chờ gió đông nổi lên, chúng ta lập tức tiến hành. Có điều…”
Thấy nàng ta ngập ngừng, Tịch Nhiên cười nói.
“Nói đi.”
Nữ tử hít sâu rồi mới nói ra khúc mắc trong lòng.
“Ta vẫn không hiểu được. Tại sao ngài giống như đã nắm mọi việc trong bàn tay, không gì không làm được, nhưng chúng ta vẫn rơi vào thế hạ phong? Nói cách khác, ngài là người nắm giữ Thần lực, tại sao không một tay giải quyết bọn chúng đi mà còn chờ tôm tép chúng ta ra tay?”
Không phải nàng tự coi thường bản thân và đồng bọn, nhưng so với Tịch Nhiên thì các nàng thực sự là tôm tép. Một tay chàng thực sự có thể đồ ngàn vạn. Tuy nàng chưa từng được thấy uy lực sức mạnh Thần lực mà Tịch Nhiên nắm giữ trong tay, nhưng mà nàng có thể tưởng tượng được thứ sức mạnh giữ cho khối lục địa này sinh sôi nảy nở vạn năm nay không suy tàn khủng khiếp cỡ nào.
Tịch Nhiên bảo trì nụ cười trên môi, ánh mắt cong cong nhìn nữ tử che mạng. Chàng vô thức xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, nói.
“Thông minh lắm. Nhưng mà lý thuyết là vậy, thực tiễn lại là một khía cạnh khác. Thần lực không phải vạn năng. Có những chuyện cho dù Thần lực có lớn như thế nào cũng không làm nổi. Bốn tọa biết ngươi có suy nghĩ tốt, nhưng ngươi cứ làm việc của mình, mọi chuyện bổn tọa đã có tính toán.”
Nữ tử che mạng cũng không hỏi thêm gì, chỉ quay sang nhìn nam tử bên cạnh gật đầu một cái, hai người đứng dậy cúi chào rồi rời đi.
Trong sảnh điện lúc này ngoài Tịch Nhiên chỉ còn lại Minh Viễn và đám Miêu Vô Hối ngồi phía dưới. Nhất thời không ai nói với ai câu nào, giống như mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng vậy.
Phải mất một lúc lâu, Miêu Vô Hối mới hờ hững lên tiếng.
“Ngươi không còn nhiều thời gian nữa.”
“Ta biết.” Tịch Nhiên thở dài.
“Đây là lúc để lựa chọn. Ngươi sẽ làm thế nào?” Miêu Vô Hối liếc mắt nhìn Tịch Nhiên.
“Vẫn còn có thể lựa chọn sao?” Tịch Nhiên cười nói. “Đến mức này rồi làm sao lựa chọn được nữa.”
“Không, ngươi vẫn còn có thể lựa chọn, trước khi mọi thứ bắt đầu.” Miêu Vô Hối không nhanh không chậm nói. Đối với nó, hết thảy mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi được, chỉ cần nó muốn, hay nói đúng hơn chỉ cần Tịch Nhiên muốn.
Nhưng Tịch Nhiên chỉ cười nhẹ.
“Ta không thể thay đổi quyết định. Ta chỉ có thể bước tiếp.”
“Tùy ngươi.” Miêu Vô Hối đứng dậy nhảy xuống đất đi ra ngoài, khi đến bậc cửa nó dừng bước, không quay đầu lại mà nói.
“Dù sao ta vẫn thấy lựa chọn của ngươi không phải là tốt nhất.”
Nói rồi nó không đợi Tịch Nhiên nói thêm, trực tiếp cùng với Lang Vô Hàn và Hồ Vô Thương đi mất.
Minh Viễn nãy giờ không chen miệng vào cuộc đối thoại lúc này mới lên tiếng.
“Ngươi quả thực không chọn lại sao? Ta thấy Miêu đại nhân nói không sai.”
“Ta không thể làm thế. Ngươi cũng biết, chúng ta đã đem tất cả vốn liếng và người thân đặt lên bàn cờ rồi. Nếu không đánh tới cùng thì sẽ thua sạch. Ta phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
Minh Viễn cũng thở dài không nói nữa. Hết thảy đã không còn đường lui.
Nhiều ngày nay tin báo tiền tuyến đưa về hoàn toàn là bất lợi. Quân Dạ tộc đã công thành Nguyên Linh, bọn chúng tiến vào thành lạm sát bừa bãi. Hễ nhà nào có liên hệ với Linh tộc đều bị diệt môn, vậy cho nên bách tính trong thành vội vàng chạy loạn, nhân lúc đêm xuống bỏ chạy khỏi thành.
Ở Linh thành Minh Viễn nhận được tin báo thì tức muốn lật bàn.
“M* kiếp. Chiến tranh thì thôi đi, công được thành rồi cớ gì lại đi giết thường dân?”
Tịch Nhiên ngồi một bên nhấp ngụm trà tùy tiện nói.
“Chuyện thường tình trong loạn lạc mà thôi. Có lần nào chiến tranh mà dân đen vô tội không oan uổng ngàn vạn đâu.”
“Nói thì hay lắm, nhưng cái nồi này bổn quân là người đội. Gần đây lúc nào cũng ngứa tai, nhất định là bổn quân bị rủa không ngớt lời.” Minh Viễn hậm hực nói. Hắn cũng biết đây là chiến tranh, tất xảy ra thương vong. Nhưng mà chuyện không phải hắn làm nhưng người bị phỉ nhổ là hắn. Oan uổng không rửa nổi.
“Nồi ta không đội, nhưng tử sĩ và nạn dân là người của ta. Ngươi nghĩ ta không đau xót cho họ sao.” Tịch Nhiên đặt chén trà xuống lãnh đạm nói.
Hiển nhiên nghe tin người mình bị lạm sát ai mà không nóng mắt. Nhưng mà chiến tranh nào mà không có thương vong mất mát, đau xót là một chuyện, chính sự lại là một chuyện.
“Ngươi dự định thế nào?” Nam tử thần bí cả người trùm kín một mực ngồi bên cạnh không lên tiếng, lúc này mới mở lời, âm thanh trầm khàn nghe không rõ già trẻ.
Tịch Nhiên híp mắt cười, chưa kịp nói gì thì Tinh Húc vội vã chạy đến, thần sắc ngưng trọng.
“Linh chủ, thiên tượng có dị động!”
“Dị động?” Tịch Nhiên cũng ngoài ý muốn hỏi lại, “Dị động thế nào?”
“Hôm nay thuộc hạ theo thường lệ vấn thiên tượng phát hiện có lôi vân đang kéo đến.” Tinh Húc cẩn trọng nói ra.
“Lôi vân??? Không phải trời đang sáng trong sao?” Minh Viễn ngẩn đầu nhìn bầu trời ngoài cửa nói.
Thế nhưng Tịch Nhiên sắc mặt đại biến lập tức bước ra ngoài nhìn lên bầu trời xanh trong.
“Đến rồi!”
Chàng vừa thì thầm một câu như vậy thì từ xa trông thấy Mặc Hiên luống cuống chạy đến, mặt mũi tái xanh.
Tịch Nhiên nhìn thấy Mặc Hiên thì nhíu mày, không phải giờ này hắn nên bế quan sao? Nhưng mà giờ phút này bế quan hay không chẳng quan trọng nữa rồi.
“Nhiên, không xong rồi!!!” Mặc Hiên la lớn.
Không đợi Tịch Nhiên nói gì, Mặc Hiên đã trực tiếp hô to.
“Sơ Âm…Sơ Âm nó chuyển dạ rồi.”
“Cái gì?” Tinh Húc quát lớn. Con gái hắn sắp sinh rồi. Thảo nào thiên tượng lại dị động, nhưng mà dị động này có chút khoa trương. Trước kia Linh chủ ra đời cũng không có loại dị động này.
Tịch Nhiên chỉ cười nói, “Quả nhiên là vậy.” Sau đó chàng nói với nam tử thần bí.
“Đi, ngươi đem tin tức nàng ấy sắp sinh truyền ra, trong vòng ba ngày này dẫn rắn ra khỏi hang. Trước khi thiếu Linh chủ ra đời ta cần phải giải quyết dứt điểm mới được.”
“Rõ!” Nam tử thần bí không nhiều lời, không hỏi han, lập tức xoay người rời đi làm nhiệm vụ.
Nam tử thần bí đi rồi, mấy người nam tử còn lại đứng đó nhìn nhau. Minh Viễn ậm ừ lên tiếng.
“Tịch Nhiên, ngày này đến rồi. Ngươi còn muốn suy nghĩ lại?”
“Không.” Tịch Nhiên nhìn trời nói. “Cứ như cũ mà làm đi.”
“Bây giờ làm sao đây? Sơ Âm đang chuyển dạ kêu gào ầm cả lên.” Mặc Hiên gấp hỏi.
Tịch Nhiên bất động nhìn trời, một lát sau mới nói với cha con Tinh Húc đang lo lắng một bên.
“Còn chưa chín muồi. Trận này nàng ấy phải chịu khổ một phen rồi.”
Lời nói nhẹ bẫng, nhưng mà Minh Viễn nhìn thấy đôi tay chắp sau lưng của Tịch Nhiên đã nắm chặt vào nhau nổi cả gân xanh lên rồi. Minh Viễn trong lòng nghĩ thầm, còn tỏ vẻ bình thản, gấp nhất chính là Tịch Nhiên ngươi chứ ai.
“Tại sao lại có lôi vân kéo đến đây?” Tinh Húc nhịn không được nói.
“Là Thiên phạt!” Minh Viễn buộc miệng nói.
“Thiên phạt?” Tinh Húc và Mặc Hiên giật mình la to.
Tịch Nhiên chỉ cười mà không nói. Hết thảy chuẩn bị là chờ đến giờ phút này. Chuyện tiếp theo chàng đành phó thác cho cái gọi là ‘ý chí của Thần’ vậy.
Khi nam tử thần bí đứng trên đỉnh núi nhìn thấy địch đang bí mật hạ trại sát biên giới Linh thành, trên bầu trời mây đen chậm trãi kéo đến. Trước đó hai ngày hắn theo lệnh Linh chủ truyền đi tin tức Linh mẫu đang chuyển dạ, thiếu Linh chủ sắp ra đời. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngõ ngách Huyễn Linh Địa.
Toàn bộ Linh tộc dường như hân hoan hẳn lên. Lần đầu tiên bọn họ được biết tin tức ‘Cấm’ về gia đình Linh chủ, lần đầu tiên bọn họ được bàn tán, được biết khi nào thì thiếu Linh chủ ra đời. Tất nhiên là bọn họ phải hưng phấn hân hoan rồi.
Mà vui vẻ hân hoan còn có một vài người khác không phải Linh tộc. Ví như Thống soái quân Dạ tộc đồn trú tại thành chính Nguyên Linh, lúc này lại đang hạ trại tại biên giới tiếp giáp Linh thành và thành Nguyên Linh. Bọn chúng nhận định rằng lúc Linh mẫu sinh thiếu Linh chủ là lúc Linh thành nhiều sơ hở nhất. Cho nên hiện tại điều mấy nghìn quân đến đây chờ thời cơ.
Nam tử thần bí nhếch môi cười, hắn phất tay, hai nghìn Linh giả được nhóm Thân vệ đào tạo bàn bản tản ra, đi đến vị trí mai phục đã phân công. Lúc nam tử thần bí định quay trở về thì vô tình nhìn thấy một nam tử mặc Linh phục từ trong lều vải đi ra nói gì đó với Thống soái. Mặc dù không ít người Linh tộc phản bội đi theo Dạ tộc, nhưng mà nam tử thần bí vẫn cảm thấy dường như cần phải chú ý người này. Tuy không nghe được là nói gì, nhưng mà vì trực giác mách bảo như vậy cho nên nam tử thần bí xòe tay, một con bướm bay ra từ lòng bàn tay hắn, chập chờn bay về phía doanh trại địch. Hắn liếc mắt nhìn một chút rồi mới xoay người rời đi.
***