Trước khi bị Đoạn Cửu kiểm soát hoàn toàn, Mộ Tư Lâm bùng nổ khí huyết khiến pháp trận chấn động một hồi, hắn nương theo chấn động mà che giấu truyền đi một tin tức.
“Ngươi chớ có giãy dụa vô ích. Ngoan ngoãn chịu trận, ta sẽ để ngươi chết dễ dàng.” Đoạn Cửu vẫn cười ha hả như vậy.
Mộ Tư Lâm lúc này cũng cười đến sáng lạng, thần thái trở về đúng với một thiếu niên mười sáu mười bảy nên có. Hắn nói với Đoạn Cửu.
“Đoạn đại nhân, Cửu thúc thúc. Ta lần cuối gọi ngươi danh xưng như vậy. Dù cho ngươi toan tính ta từ ban đầu, vẫn cảm ơn ngươi một tiếng. Nhờ ngươi mà khi đó ta thoát chết, đó là sự thật. Cũng nhờ ngươi cho ta biết cái danh hiệu Trí giả này nực cười đến thế nào.
Đoạn Cửu, lần thua này xem như ta không phục cũng phải phục. Vậy nhưng ta muốn nói, chiếm lợi ích của ta bao nhiêu năm như vậy. Lần này ngươi nuốt không trôi đâu.”
Mộ Tư Lâm càng nói càng cười tươi, mười mấy năm sống trên đời, hôm nay lần đầu tiên hắn nở nụ cười chân thật đến thế, sảng khoái đến thế.
Đoạn Cửu bỗng thất sắc, hắn cảm nhận được Mộ Tư Lâm đang thu lấy tất cả nguyên lực, bao gồm cả nguyên lực Đoạn Cửu rót vào để khởi động trận.
“Ngươi! Ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha ha, Đoạn Cửu, ta chưa đủ sức làm gì được ngươi. Nhưng mà không để ngươi đạt được mục đích thì ta có khả năng làm.”
Mộ Tư Lâm như một cái hố sâu không đáy hấp thu lấy tất cả nguyên lực. Thuộc hạ của hắn sớm đã cạn kiệt nằm bất động ở một bên, vô thanh vô tức chết đi, không một tiếng kêu than.
Đoạn Cửu mạnh mẽ cường ngạnh kéo nguyên lực về, nếu để nguyên lực của hắn có để lại dấu vết tính Thiên Cơ thì rất có thể hắn cũng phải chịu thiên phạt. Nhưng mà hắn lại bất ngờ kéo được cả nguyên lực của Mộ Tư Lâm ra ngoài. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nguyên lực của Mộ Tư Lâm quấn quýt lấy nguyên lực của Đoạn Cửu không cho nó thoát. Đoạn Cửu muốn dứt khoát chặt đứt cũng không được. Làm không khéo sẽ khiến hắn có ám tật, căn cơ bị tổn thương vĩnh viễn. Cuối cùng Đoạn Cửu đoán được Mộ Tư Lâm muốn làm gì.
“Ngươi đây là muốn đồng vu quy tẫn sao?”
“Không, ta không giết được ngươi.”Mộ Tư Lâm cười. “Nhưng ta giết được chính mình.”
Nói đến đây, cả hai dòng nguyên lực chợt bừng sáng. Đoạn Cửu quát lên.
“Ngươi muốn tự bạo. Ngươi điên rồi!”
“Ngươi nói xem giờ phút này ta nên điên hay không điên mới tốt đây?” Mộ Tư Lâm càng cười lớn. “Dù sao cũng phải chết, ta lại không muốn chết dưới tay ngươi. Càng không muốn để ngươi đạt được mục đích. Đoạn Cửu, cái chết này xem như ta trả mạng cho ngươi. Hồn phách của ngươi lưu lại chút dấu vết của ta xem như là hậu lễ.”
Đoạn Cửu giận tím mặt. Hắn cướp được một ít Thần lực, nhưng chưa thể hoàn toàn thuần thục. Bây giờ nguyên lực lại bị tên điên Mộ Tư Lâm quấn quýt muốn bạo. Nếu hắn không thoát được thì sẽ ảnh hưởng đến hồn phách. Cắt cũng không được mà không cắt cũng không xong. Đường nào cũng không vẹn toàn.
“Argggggg…” Mộ Tư Lâm hú dài, cơ thể từ từ bay khỏi mặt đất, cơ thể xuất hiện từng vết nứt nẻ như muốn vỡ vụn.
Ngay lúc Đoạn Cửu quyết định cắt đứt nguyên lực, chấp nhận căn cơ bị tổn thương thì một luồng sáng chói mắt phát ra, bao trùm lấy tất cả không gian nơi này giống như là mặt trời xuất hiện vậy.
Luồng sáng mãnh liệt ôm lấy Mộ Tư Lâm, ‘Ông’ một tiếng rền vang, Đoạn Cửu bị thổi bay đập vào vách hang động, xương cốt vỡ nát. Mộ Tư Lâm tiêu thất trong luồng ánh sáng, không còn dấu vết.
Phong Nguyệt và Lam Vũ theo lệnh Tịch Nhiên chạy đến Thương Dạ Địa cướp lại cơ thể của Minh Viễn. Vừa truyền tống đến đã nhìn thấy một phụ nhân tay ôm một con thỏ trắng mềm mại đứng chờ mình. Nhìn thấy hai người, bà ta đã mở miệng nói.
“Các ngươi là người con trai ta đưa tới?”
Lam Vũ gật đầu. “Minh Viễn đưa chúng ta tới đây.”
“Các ngươi là Linh tộc.” Phụ nhân lạnh lùng nói.
“Đúng vậy.” Lam Vũ không không mặn không nhạt trả lời.
“Tại sao các ngươi lại giúp con trai ta?”
Mặc dù trước đây bà đã hỏi qua Minh Viễn, thế nhưng bà vẫn không hài lòng với câu trả lời hời hợt của hắn. Thân là Dạ nương của Dạ tộc, bà cảnh giác cao độ với Linh tộc. Dù trước đây bà nghe lời con trai mở truyền tống trận cho họ vào Thương Dạ Địa, nhưng là để đối phó Đoạn Cửu, còn chuyện đem cơ thể con trai bà đi lại là chuyện khác.
“Vậy tại sao bà giúp bọn ta đến được đây?” Lam Vũ không trả lời mà trực tiếp hỏi lại.
“Đó…là vì con trai ta…” Dạ nương không tìm được lý do nào khác cho hành động của mình. Nếu không vì con trai mở lời, bà có thể giúp đỡ người Linh tộc sao.
“Chúng ta cũng vậy, chúng ta là vì Linh chủ của chính mình mà giúp hắn. Chỉ cần Linh chủ muốn giúp, chúng ta tuyệt đối không trái lời.” Lam Vũ nhàn nhạt trả lời.
“Vậy tại sao Linh chủ của các ngươi muốn giúp con ta?”
“Minh Viễn không nói gì với bà sao? Bà biết hắn bây giờ ở đâu sao?” Lam Vũ ngạc nhiên hỏi lại.
Dạ nương mờ mịt lắc đầu. Con trai chỉ xin bà hãy tin tưởng hắn, cũng không nói là tin tưởng cái gì. Nói bà mù quáng cũng được, đời này ngoài phu quân đã tạ thế, bà chỉ còn đứa con trai này. Cho nên bà toàn lực ủng hộ hắn vô điều kiện.
“Hắn hiện tại đang ở phủ Linh chủ bọn ta. Còn chuyện vì sao thì có lẽ nên để hắn nói cho bà nghe. Đây cũng không phải là chuyện mà bọn ta muốn nói thì nói.” Lam Vũ thở dài. Chuyện này quá hệ trọng. Tính mạng của hai người liên đới với nhau như vậy, muốn bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu hiểm nguy.
Dạ nương không hỏi nữa, lấy ra hai bộ Dạ phục đưa cho Lam Vũ và Phong Nguyệt.
“Các ngươi im lặng đi theo ta, ai hỏi gì cũng không cần trả lời. Sau khi đoạt được thân thể Viễn nhi thì đánh ngất ta.”
“Hả?” Lam Vũ và Phong Nguyệt không khỏi tròn mắt nhìn.
“Đừng thắc mắc, cứ làm theo lời ta. Ta ngất đi rồi tiểu Thố sẽ dẫn đường cho các ngươi.” Dạ nương vuốt ve thỏ trắng trên tay bà nói ra.
Thỏ trắng nghe nói tới mình thì ngước đôi bắt như hai viên ngọc lên nhìn. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua như không hề bận tâm.
Cả hai cũng không có nhiều thời gian để thắc mắc, vậy nên nhanh chóng thay trang phục rồi theo sau Dạ nương mà đi.
Dạ nương đưa hai người tiến vào một cái sơn môn. Sơn môn mặc dù không có vạn dặm đất đai, cũng không có núi sông hùng vĩ gì, cũng càng không có linh khí dồi dào như Linh thành. Thế nhưng trên những tòa sơn phong lấp ló trong mây trên kia lại là những điện ngọc cổ kính, bàng bạc linh khí. Có thể nói, bởi vì linh khí có hạn, cho nên Dạ tộc kéo lượng lớn linh khí tập trong về những chỗ trọng yếu cần thiết.
“Đây là Dạ Thương Sơn. Chính là Tổ địa của Dạ tộc chúng ta.”
Lam Vũ và Phong Nguyệt cũng không có nói gì. Cảnh thì đẹp nhưng khí tức khô cạn ở chỗ này làm họ không thoải mái.
Dạ nương đi phía trước, bọn họ theo sau, đi từ phía dưới sơn môn lên trăm bậc thang, rồi dừng ở bậc cao nhất. Trên bậc cao nhất là không thông đi đâu cả, phía trước chỉ có vực sâu vạn trượng, tất cả những ngọn núi kia đều lơ lửng giữa trời. Trên bậc cao này chỉ có một cái thạch đài, cùng một thủ vệ.
Vừa thấy Dạ nương, thủ vệ vội hành lễ.
“Nương nương.”
Dạ nương cũng không có biểu cảm gì, chỉ khoát tay nói.
“Đứng dậy đi.”
Thủ vệ đứng dậy, nhìn qua lại sau đó nhỏ giọng nói với Dạ nương.
“Nương nương, thứ cho thuộc hạ nhiều lời. Đoạn trưởng lão hai ngày trước mới vừa nói, bọn Linh tộc đã đột nhập Thương Dạ Địa. Cho nên vì an nguy của người, vẫn là nên hạn chế ra khỏi Tổ địa.”
“Hắn còn muốn quản ta đi đâu sao?” Dạ nương cười lạnh.
“Không không không. Đó chỉ là để đảm bảo an toàn cho nương nương, người vẫn nên đem theo vài thuộc hạ đi theo.”
“Ta chỉ đi Tông Miếu cầu phúc cho Dạ quân mà thôi.”
“Nhưng…”
“Thôi được rồi, lần sau đi, lần sau. Bây giờ ta muốn trở về.” Dạ nương ngắt lời thủ vệ, dắt hai người phía sau đến chỗ thạch đài.
Bà lấy ra một khối ngọc tròn đặt lên thạch đài. Lập tức một cột sáng xuất hiện ôm lấy ba người họ. Chớp mắt đã đưa cả ba người đến một ngọn núi.
Trước mặt họ bây giờ là một tòa cung điện to lớn, tỏa ra thần quang dạt dào, phía trên đề bốn chữ ‘Quân Lâm Thiên Điện’. Lam Vũ và Phong Nguyệt theo Dạ nương bước lên bậc thềm, tiến vào bên trong cung điện.
Dạ nương dẫn họ xuyên qua cung điện, thẳng đến hậu viện phía sau, lại vòng qua một cái hành lang gấp khúc mới đến được một tòa tiểu điện. Phía trước tòa tiểu điện rất nhiều người trông giữ. Dạ nương đứng phía xa nhỏ giọng nói.
“Đoạn Cửu giam thân thể của Viễn nhi ở bên trong. Ban đầu còn không cho ta vào thăm. Nhưng mấy ngày nay đã bắt đầu nới lỏng. Có điều vẫn rất nhiều người trông chừng.”
Nói rồi bà cùng với hai người họ đi đến trước cửa điện. Từ lúc ba người xuất hiện trong tầm mắt, lính gác vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm họ. Nhưng mà thấy Dạ nương muốn bước vào cũng không có ngăn cản.
Bọn họ đi vào bên trong điện, chỉ thấy trướng rủ màn che, không khí xung quanh vương vít mùi đàn hương. Giữa điện là một chiếc ghế ngọc khảm đá quý. Tất cả để lại trong Lam Vũ một ấn tượng nhất định, đó là vô cùng xa hoa, hoàn toàn khác so với sự mộc mạc đơn giản của phủ Linh chủ. Không, cả Linh thành cộng lại cũng không xa hoa được như Tổ địa của Dạ tộc.
Dạ nương vòng qua ghế ngọc, theo lối đi bên phải tiến vào gian bên trong. Nơi này hóa ra lại đơn giản hơn, chỉ có một cái mộc ỷ ở trong góc, giữa phòng là giường lớn rèm quây. Trên giường thấp thoáng bóng một người đang nằm như ngủ say. Dạ nương đến bên giường vén rèm, khẽ khàn vuốt ve gương mặt đang nhắm nghiền mắt của người trên giường.
Lam Vũ đi đến nhìn một chút, lập tức hút khí lạnh. Yêu nghiệt, người nằm trên giường tuyệt đối là yêu nghiệt. Làm sao mà nam tử lại xinh đẹp thanh tú hơn cả nữ tử thế này. Phong Nguyệt đứng một bên nhìn cũng cảm giác hơi xấu hổ, gương mặt của người đang nằm đó hình như còn xinh đẹp hơn nàng.
“Người này…là Minh Viễn sao?” Phong Nguyệt khẽ khàng hỏi.
Dạ nương gật đầu xác nhận.
“Đúng vậy, đây là Viễn nhi.” Bà không nhìn hai người phía sau, nghẹn giọng nói. “Ta đánh cược một trận này, được ăn cả, ngã về không. Con trai giao cho các ngươi, Đoạn Cửu cũng giao cho các ngươi. Chỉ hy vọng ta làm đúng.”
Lam Vũ cũng không tỏ thái độ gì, vẫn nhàn nhạt trả lời.
“Bà yên tâm. Đây cũng không phải là bà đánh cược. Mà Minh Viễn hắn đã hạ ván cược này từ lâu. Dù sao đi nữa, ta tin tưởng ván cược này chúng ta thắng.”
Dạ nương không nói thêm điều gì. Bà lẳng lặng ngồi đó ngắm con trai. Được một lúc, bà quay lại nói với hai người phía sau.
“Được rồi, đánh ngất ta, mang Viễn nhi đi đi.”
Lam Vũ cũng không chần chừ thêm, muộn chút nữa e rằng không kịp, hắn vung tay vỗ sau gáy Dạ nương khiến bà ngất đi. Tất nhiên không phải vỗ bình thường, chưởng lực còn mang theo một vài tiểu thuật mới đánh ngất được. Sau đó hắn vác thân thể Minh Viễn lên vai, bảo Phong Nguyệt ôm thỏ trắng.
Thỏ trắng lúc này mới dựng tai, mở miệng lại phát ra tiếng nói.
“Đằng kia có một bức họa mỹ nhân, xuyên qua đó là có thể ra khỏi Tổ địa.”
Phong Nguyệt giật mình, suýt chút là ném thỏ trắng xuống đất. Thỏ trắng cũng không tỏ nhiều thái độ, nó nhảy xuống đất, chân sau giẫm mấy cái lên sàn theo tiết tấu nào đó. Một lát sau có hai thân ảnh giống hệt Lam Vũ và Phong Nguyệt đứng nơi đó, cũng cõng theo một cái thân thể.
Lam Vũ hiểu thỏ trắng muốn đánh lạc hướng, nhịn không được tròn mắt nói.
“Ngươi tạo được thế thân chân thật như vậy sao không tạo cái thân thể khác của Minh Viễn đi. Đỡ mất công đánh động bọn chúng.”
Thỏ trắng liếc nhìn Lam Vũ cười khẩy.
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu như dễ như vậy nương nương cần gì chịu đau bị đánh ngất. Cái pháp thuật này duy trì không lâu, hơn nữa cấp bậc như Đoạn Cửu thì không giấu được. Cứ như vậy mà làm sẽ ảnh hưởng đến nương nương. Ngươi nghĩ nương nương chịu ở lại đây vì cái gì?”
Lam Vũ không biết, hắn đoán không ra vì sao Dạ nương không rời khỏi chỗ nguy hiểm này. Thỏ trắng xoa xoa hai má nói ra.
“Bởi vì đại cuộc cần ổn định. Nếu ngay cả nương nương cũng mất tung tích thì Thương Dạ Địa không yên ổn. Dù nói muốn diệt Đoạn Cửu, nhưng mà cũng không thể một lần khuấy thành nước đục. Nương nương là giữ gìn căn cơ Dạ tộc. Ta biết có nói các ngươi cũng không quan tâm. Nhưng nếu xảy ra chuyện là Linh tộc các ngươi, các ngươi sẽ làm thế nào?”
Thỏ trắng nói lời này làm Lam Vũ im lặng. Nếu Linh tộc xảy ra chuyện, đúng là rất cần một người trong cao tầng tọa trấn ổn định cục diện. Phía dưới có loạn thành thế nào đi nữa, thì phía trên vẫn phải có người ngồi. Nếu ngay cả phía trên cũng trống rỗng thì một tộc có cường đại thế nào ắt cũng sụp đổ xuống dốc.
“Được rồi đừng nói mấy chuyện này nữa, đi thôi. Chuyện còn lại giao cho mấy thế thân này đi.”
Nói rồi thỏ trắng nhảy đi phía trước, mà Lam Vũ cõng Minh Viễn cùng Phong Nguyệt chạy phía sau. Ba người một thỏ nhảy qua bức họa, vậy mà xuyên đến bên ngoài Tổ địa.
Bọn họ cũng không dừng lại, một đường chạy đi. Phong Nguyệt nhận thấy phương hướng không đúng thì hét to với thỏ trắng.
“Này, đây không phải đường chúng ta đến.”
Thỏ trắng cũng không dừng lại, chỉ giải thích ngắn gọn.
“Kia là đường một chiều. Lần này truyền tống về bên kia ở một nơi khác.”
Phong Nguyệt cũng không hỏi nhiều nữa, yên lặng đuổi theo sau.
Chạy một mạch đến sập tối, bọn họ đến một bìa rừng. Thỏ trắng ra hiệu dừng lại.
“Tạm thời nghỉ ngơi ra đêm nay đi. Bên trong buổi tối không tiện đi lại.”
Phong Nguyệt và Lam Vũ cũng thở không ra hơi, vậy nên bọn họ hạ trại ngay bìa rừng.
Nửa đêm Lam Vũ thức cảnh giới, nghe phía sau sột soạt một tiếng thì lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy Phong Nguyệt từ trong lều vải đi ra. Song phương bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát không khí toát lên vẻ ngượng ngùng.
“Muội…” Lam Vũ ấp úng. “Sao không nghỉ ngơi bên trong đi. Bên ngoài sương lạnh.”
“Ta không sao. Huynh còn phải vác Minh Viễn, vào trong nghỉ ngơi đi, để ta gác nửa đêm còn lại.” Phong Nguyệt lại chẳng hề ngượng ngập nói ra.
Lam Vũ cứ đứng ngay đó ngập ngừng, Phong Nguyệt đã đến bên cạnh lửa trại, dùng que cời khều khều than. Lát sau Lam Vũ mới đi đến ngồi đối diện Phong Nguyệt, khó khăn nói.
“Muội, chắc hẳn là rất chướng mắt ta.”
“Tại sao lại chướng mắt huynh?” Phong Nguyệt không nhìn Lam Vũ, mắt vẫn nhìn chăm chăm ngọn nửa đang nhảy múa trước mặt.
“Ta…ta thực sự có chuyện khó nói. Chúng ta thực sự không thể có kết quả.” Lam Vũ nói một hơi rồi lại thở dài.
Lúc này Phong Nguyệt ngẩn đầu nhìn Lam Vũ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Ta không biết thế nào là không có kết quả. Chẳng thà huynh nói rằng không yêu thích ta, ta có thể chấp nhận buông tay. Nhưng huynh lại cho ta một đáp án mập mờ như vậy ta thực không hiểu nổi.”
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Lam Vũ, Phong Nguyệt vứt que cời sang một bên đứng dậy nói.
“Huynh không yêu thích ta, đó không phải lỗi của huynh. Chuyện này tới đây chấm dứt đi. Đừng đào bới chuyện cũ lên nữa.”
Nói rồi Phong Nguyệt quay lưng đi vào rừng.
Mất một lúc sau Lam Vũ mới giật mình tỉnh dậy từ hoang mang. Nhận ra Phong Nguyệt đi vào rừng, hắn hoảng hốt bật dậy.
“Khoan đã, chẳng phải con thỏ nhỏ đã nói bên trong buổi tối không an toàn sao…”
***