Huyễn Thiên Địa - Thần Lực Chi Tranh

Chương 16: Chương 16: Không ép buộc




Sơ Âm mơ màng tỉnh dậy, trước mắt nàng là căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nàng chớp mắt hai cái, chợt nhớ hôm qua mình đã gả đến phủ Linh chủ rồi.

Sơ Âm chống tay xuống đệm muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả người mình chẳng có chút sức lực nào, đã vậy còn đau nhức toàn thân. Bỗng dưng một cánh tay ôm ngang eo nàng, một giọng nói lười biếng vang lên.

“Vẫn còn sớm lắm, ngủ thêm một chút nữa.”

Sơ Âm như hóa đá toàn thân, nàng cứng nhắc quay đầu lại nhìn thấy Tịch Nhiên đang ôm nàng nhắm mắt ngủ, trên mặt vẫn đeo mặt nạ. Nhìn xuống sàn thấy y phục của họ nằm vươn vãi trên đất. Trong đầu Sơ Âm chầm chậm hiện lại kí ức ngày hôm trước. Sau khi nàng bị Tịch Nhiên hôn tại Linh đường thì chàng lập tức ôm ngang nàng đi về phòng. Một bước thành hai ba bước mà đi. Kế đó nữa là một màn nóng bỏng triền miên không dứt.

Lúc này Sơ Âm run rẩy muốn chạy trốn vì xấu hổ. Thế nhưng người bên cạnh đâu dễ để nàng bỏ chạy. Vòng tay của Tịch Nhiên càng siết chặt eo nàng, giọng khàn khàn.

“Nàng định đi đâu?”

“Ta…ta…” Sơ Âm không thốt nổi nên lời, cảnh tượng nóng bỏng đêm qua cứ lởn vởn trong đầu nàng. Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, trời đất xoay vòng một cái, nàng đã nằm bên dưới Tịch Nhiên.

“Âm nhi, sao cả người nàng lại đỏ hết cả lên thế kia? Phát sốt sao?” Vừa nói bàn tay chàng vừa vuốt ve gương mặt nàng.

Sơ Âm mặt càng đỏ, cuối cùng vì quẫn bách không nói được gì mà chôn mặt trong ngực chàng. Tịch Nhiên cười thành tiếng, nâng mặt nàng lên hôn xuống, thì thầm.

“Nàng đây là muốn quyến rũ ta đúng không?”

Sơ Âm muốn hé miệng giải thích thì bị chàng hôn đến trời đất quay cuồng. Sau đó từng ngụm từng ngụm bị Tịch Nhiên bá đạo ăn sạch thêm lần nữa.

Giày vò cả một ngày, hôm sau Tịch Nhiên tha cho Sơ Âm nằm vô lực trên giường, còn bản thân y phục chỉnh tề sắp ra khỏi cửa. Chàng ngồi xuống vuốt tóc Sơ Âm.

“Mệt thì ngủ thêm chút nữa đi. Một lát sai người mang cơm đến cho nàng.”

Sơ Âm trừng mắt nhìn chàng, tại ai mà ta mệt??? Lại nhìn đến mặt nạ của Tịch Nhiên, Sơ Âm mơ hồ hỏi.

“Chàng không bao giờ bỏ mặt nạ xuống sao? Kể cả lúc ngủ cũng thấy chàng mang. Không thể bỏ xuống cho ta xem phía sau mặt nạ là gương mặt thế nào sao.”

Tịch Nhiên khẽ cười, tay xoa xoa mặt nàng. “Chẳng phải nàng đã sờ qua rồi sao? Đến lúc thích hợp thì cho nàng xem.”

Tịch Nhiên hôn trán nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Tịch Nhiên ngồi phía trên nhìn xuống đại sảnh, nơi tám Linh giả Thân vệ đứng đó. Bên cạnh chàng là Mặc Hiên và Linh Lăng. Quét mắt nhìn một lượt, Tịch Nhiên mới chậm rãi lên tiếng.

“Ta nghĩ các ngươi cũng đang tự hỏi nguyên nhân những nhiệm vụ gần đây ta giao cho các ngươi. Ngoài việc thăm dò hành tung và thực lực của chúng, còn để các ngươi cọ xát với những nguy hiểm.

Ta biết, các ngươi sẽ sinh lòng bất mãn vì ta hạ chú ngữ lên người các ngươi. Vậy nên ngày hôm nay ta sẽ thu hồi chú ngữ, và cho các ngươi lựa chọn lần cuối.”

Tịch Nhiên chàng muốn cái gì thì nhất định phải làm bằng được, nhưng mà chàng cũng có nguyên tắc của bản thân. Chàng không cưỡng chế người khác phải theo mình gian khổ hay đánh đổi hy sinh. Mà chàng cần họ tự nguyện. Bởi vì tự nguyện mới có thể mang lại hiệu quả tốt nhất. Chưa đến đường cùng, chàng tuyệt đối sẽ không ép buộc bất kì ai.

Một cơn gió mát thổi qua, những đứa trẻ phía dưới rùng mình một lát, lập tức cảm nhận cơ thể đã được giải thoát. Đợi bên dưới ổn định, Tịch Nhiên mới chậm rãi nói ra mục đích cuối cùng của mình. Mặc Hiên và Linh Lăng đứng đó nhìn tám Linh giả Thân vệ dưới kia mắt chữ A mồm chữ O không khác mình lúc trước khi mới biết mục đích thật thì rất muốn cười. Mà trong lòng cũng rất cảm thán khi một lần nữa nghe chuyện này, họ cảm thấy Linh chủ của họ phải chịu đựng quá nhiều.

Kể xong câu chuyện, Tịch Nhiên im lặng nhìn biểu cảm của mấy đứa trẻ. Đứa nào mắt cũng ươn ướt. Chúng cảm thấy một người chỉ hơn chúng không nhiều tuổi lại phải gánh vác đại nghiệp như vậy thật là một chuyện không dễ dàng. Trước đây chúng chỉ nghĩ Linh chủ là Linh chủ vậy thôi. Có sức mạnh tối thượng che chở cho cả vùng đất này là tối cường đại. Thế nhưng hôm nay mới biết nội tình lại nhiều đau đớn nhiều bất đắc dĩ đến vậy. Lại nghe Tịch Nhiên tiếp tục mở miệng nói.

“Như ta đã nói, kế tiếp còn cần ba người có linh căn phù hợp để tẩy cốt. Hậu quả là các ngươi sẽ trở về thuần nguyên tố, không thể đột phá lên nguyên tố khác, nhưng thuần nguyên tố mạnh thế nào chắc các ngươi hiểu rõ. Lựa chọn đi, các ngươi có thể rút lui trở về cuộc sống thường ngày, tất nhiên đoạn trí nhớ này sẽ được xóa đi. Các ngươi sẽ vô ưu vô lo mà sống. Hoặc là tiếp tục đi theo ta, trải qua nguy hiểm đau đớn. Nhưng ta hứa với các ngươi, chỉ cần ta còn sống, cũng sẽ không bỏ mặc cái ngươi một mình nguy hiểm.” Tức là chàng sẽ cùng vào sinh ra tử với chúng, mặc dù chàng không thể hứa đảm bảo tất cả đều bình an vượt kiếp nạn.

Mặc Hiên nhếch môi thầm nghĩ, sao lúc ngươi nói chuyện với ta không có đại nghĩa diệt thân như vậy? Một mực đem muội muội ta làm lý do.

Mấy đứa trẻ lặng im một hồi, ánh mắt nhìn nhau suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng tất cả quỳ xuống.

“Chúng thuộc hạ đi theo Linh chủ. Tuyệt không hối hận.”

Tịch Nhiên che miệng kéo khóe môi kín đáo nở nụ cười, rất nhanh làm ra vẻ cảm động nói.

“Thật sự không hối hận?”

“Không hối hận.”

Mặc Hiên và Linh Lăng đứng cạnh bên tất nhiên thấy nụ cười giảo hoạt của Tịch Nhiên, lặng lẽ ném cho chàng một ánh mắt xem thường. Chàng không ép buộc ai, nhưng không có nói là không dùng chút thủ đoạn để họ tự nguyện nhảy vào chảo dầu cùng chàng. Cuối cùng người hưởng lợi chỉ có Tịch Nhiên chàng. Quá gian xảo.

Lam Vũ phía dưới ngẩn đầu lên hỏi.

“Linh chủ, vậy thì như thế nào gọi là linh căn phù hợp?”

Tịch Nhiên nhướng mày tán thưởng. “Câu hỏi rất hay. Thật ra tất cả các ngươi đều phù hợp. Từ trong tâm cảnh ta đã dò xét xong rồi.”

“Vậy thì tất cả chúng thuộc hạ đều phải…” Phong Nguyệt hơi ngập ngừng lên tiếng. Nàng chấp nhận điều này, nhưng không có nghĩa là không sợ đau. Từ nhỏ đến lớn nàng sợ nhất là bị đau.

“Không,” Tịch Nhiên cười nhẹ. “Hiện tại Mặc Hiên và Linh Lăng đã trải qua rồi, chỉ cần ba người nữa thôi. Ta cũng chưa biết nên chọn ai…” Nói rồi chàng híp mắt nhìn. Quả thực là chưa biết nên chọn ‘nhân tài’ nào.

Lúc này Mặc Hiên mới lên tiếng, “Hay là chờ thêm một thời gian nữa? Thêm một chút thời gian thì…”

“Không kịp. Ta sợ rằng không kịp.” Tịch Nhiên bác bỏ. Nếu còn thời gian thì đúng là có thể chờ chút. Nhưng Minh Viễn đã nói qua, lão già đó cấu kết với phiến quân, vậy thì thời gian chẳng còn nhiều nữa.

Chàng nhíu mày. Thực sự thì dù cho cả tám người bên dưới đều phù hợp, nhưng mà cần phải xét đến mức độ ổn định nguyên lực của mỗi người. Mà những đứa trẻ này chỉ mới thực sự luyện tập hơn một năm nay, chàng vẫn chưa an tâm.

“Thôi được rồi, ngày mai lại nói tiếp. Hôm nay không có việc gì, các ngươi muốn làm gì thì tùy.” Tịch Nhiên phất tay, cứ đứng đây cũng không giải quyết được gì.

Tám người rời khỏi phủ Linh chủ với một bụng rối rắm Đang đứng tần ngần trước cửa mà không biết làm sao thì thấy Mặc Hiên và Linh Lăng đi ra, Lam Vũ mới kéo cả hai lại.

“Hiên đại ca, ngươi và Linh Lăng đi cùng bọn ta một chút được không?”

Mặc Hiên cũng cười nói. “Ta biết thế nào cũng không thoát khỏi các ngươi. Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói ở nơi công cộng được. Các ngươi theo ta.”

Mặc Hiên đưa tất cả quay về phủ Tam trưởng lão, dắt vào tư phòng của mình.

“Ngồi đi, tùy tiện tìm một chỗ mà ngồi.”

Tất cả nhìn quanh căn phòng lớn không lớn nhỏ không nhỏ. Giữa phòng là bàn trà có năm cái ghế, thư án bên kia chỉ có một chỗ. Ngoài giường ra thì thực sự không có thêm một chỗ nào để ngồi. Dù là nữ hay nam mà ngồi lên giường thấy cũng không thoải mái. Cuối cùng cũng không có ai mặt dày ngồi lên giường, chỉ đành để các cô nương ngồi ghế, nam tử thì chịu khó đứng vậy.

Mặc Hiên nhìn thấy nhưng không nói gì chỉ cười cười ngồi ở thư án. Ổn định rồi, Lưu Niên mới lên tiếng.

“Hiên đại ca, chuyện của huynh và Linh Lăng là thế nào vậy?”

Linh Lăng vừa đưa chén trà lên môi, nghe vậy thì suýt nữa phu trà ra đầy bàn. Nàng nhăn nhó quát khẽ.

“Cái gì mà chuyện của ta và Hiên ca? Huynh ăn nói cẩn thận cho ta.”

Lưu Niên nhận ra mình hỏi sai, cười ngây ngô sửa lời.

“Ý ta là chuyện hai người đã được tẩy cốt là thế nào?”

Linh Lăng hừ lạnh không để ý đến hắn. Mặc Hiên làm ra vẻ thâm sâu một hồi, sau đó mới chầm chậm lên tiếng.

“Nói về việc này ta không thể nói chi tiết được. Chỉ có thể nói ta gặp một vài biến cố. Từ mấy năm trước đã thực hiện rồi.” Mặc Hiên đánh mắt nhìn về phía Linh Lăng, giả vờ thở dài nói, “Còn về Linh Lăng, ta cũng chỉ biết là đã thực hiện trước ta rất lâu. Có thể chính muội ấy còn không nhớ.”

Linh Lăng im lặng đón nhìn ánh mắt của mọi người, sau đó cụp mắt nói. “Ta thực sự không nhớ. Ký ức của ta chỉ có đau đớn và đau đớn. Sau đó thì ta cũng không có gì khác với mọi người.”

Mặc Hiên rất muốn cười, đứa nhỏ này nói dối mượt như vậy cũng không phải dễ dàng đâu. Hắn ho mấy tiếng nhịn cười, ngước mắt nhìn mấy người còn lại.

“Ngoài chuyện đó, các ngươi còn muốn biết gì nữa?”

“Thật…thật sự rất đau sao?” Phong Nguyệt rụt rè lên tiếng.

Phong Nguyệt vốn là một cô nương xinh đẹp, lại có phần quyến rũ mị hoặc. Trước giờ nàng đều là một con người tự tin phóng khoáng, thế nhưng mà nhắc tới việc phải chịu đau đớn thì nàng chính là con rùa rụt cổ. Mặc Hiên nhìn nàng, sau đó rất nghiêm túc mà trả lời.

“Cực kì thống khổ. Kẻ duy nhất không chịu phần đau đớn này chỉ có một người.”

“Là ai?” Phong Nguyệt như thấy một tia hy vọng nhỏ.

“Là Sơ Âm. Lần đó nàng được Linh chủ bảo hộ, nằm ngủ mê man trong pháp trận. Chắc hẳn là không có chút đau đớn nào.”

Phong Nguyệt thở dài thất vọng. Nói vậy thì nàng làm gì có cơ hội giảm đau. Mặc Hiên mỉm cười an ủi.

“Nhưng mà chắc gì đã chọn trúng muội mà muội sầu khổ như vậy? Thủy tố có hai người, biết đâu Lam Vũ mới là người được chọn thì sao?”

“Dù sao cũng phải chuẩn bị tinh thần một chút.” Phong Nguyệt dẩu môi.

“Ta biết các ngươi rất hoang mang. Lòng muốn vì đại nghĩa, nhưng mà mơ hồ không biết phía trước chờ đợi là gì thì rất lo lắng. Phía trước đích thực rất gian nan, các ngươi đi làm nhiệm vụ cũng thấy rồi đó. Không biết khi nào thì cục diện bình yên bây giờ sẽ bị phá vỡ. Tâm tư Linh chủ người cũng không bình thản như ngoài mặt. Cho nên ta hy vọng các ngươi tin tưởng người, tin tưởng đến lúc cuối cùng.” Mặc Hiên bình đạm trả lời, trong giọng nói còn có chút đau lòng.

Mấy đứa cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó đứng dậy ra về. Mặc Hiên không sợ chúng đổi ý không theo, mà chỉ sợ chúng tâm không ổn định dễ bị lung lay. Hắn thở dài, đường còn dài và còn thật nhiều gian nan.

Ngày hôm sau Tịch Nhiên lại gọi các Linh giả Thân vệ vào phủ. Chàng nhìn mấy đứa trẻ phía dưới ánh mắt khẩn trương cũng cảm thấy buồn cười, sau đó cho người mang lên một cái hộp lớn.

Trong hộp là sáu viên đá trong suốt. Tịch Nhiên chỉ vào mấy viên đá mà nói.

“Đây là Nghiệm Linh Thạch, ngoại trừ Lạc Hạ và Hiểu Minh, mỗi người cầm lấy một viên rót nguyên lực vào. Đến khi nào ta bảo ngưng thì ngưng.”

Tất cả tiến lên cầm lấy Nghiệm Linh Thạch, nghe thấy Tịch Nhiên hô bắt đầu thì lập tức rót nguyên lực vào.

Hai khắc trôi qua, Tịch Nhiên mới hô dừng lại. Nhìn vẻ mặt vẫn chưa hiểu gì của chúng, Tịch Nhiên mới cười nói.

“Ta cần ngũ hành thuần nguyên. Trước đây đã có Mặc Hiên thuần Hỏa, Linh Lăng thuần Mộc. Vậy cho nên lần này chỉ cần ba nguyên tố còn lại là Thủy Thổ Kim khảo nghiệm thôi.” Chàng lại chỉ vào những Nghiệm Linh Thạch trong hộp nói tiếp, “Khi nãy các ngươi rót nguyên lực vào Nghiệm Linh Thạch, là để khảo nghiệm xem nguyên lực của người nào ổn định nhất, phù hợp nhất để tẩy cốt.”

Phía dưới ồ lên có vẻ đã hiểu. Tịch Nhiên mỉm cười xòe bàn tay, sáu viên đá từ trong hộp bay đến tay chàng. Tịch Nhiên cứ để chúng xoay xoay trước mặt một lúc, sau đó bốn viên đá bay trở về hộp. Mặc Hiên cong khóe mắt nói.

“Đã tìm ra ba người phù hợp, là Lưu Niên, Đại Phi và…” Hắn cố tình kéo dài giọng, nhìn Phong Nguyệt đang dần xám mặt, rồi mới nở nụ cười xấu xa nói, “…Phong Nguyệt.”

Phong Nguyệt kích động, quên mất Linh chủ đang ở đây mà ngửa mặt gào lên.

“Trời ơi ta biết ta biết ngay mà. Cái vận đen thối tha này cứ đeo bám ta từ hôm khảo nghiệm tâm cảnh rồi.”

Lam Vũ ngả ngớn trêu ghẹo nàng, “Ối chà Nguyệt nhi à, vất vả cho muội quá. Có muốn Vũ ca ca ôm ôm vỗ về không?”

“Ngươi đi chết đi, huhu.” Chợt nhớ lại Linh chủ vẫn còn ở đây, Phong Nguyệt tròn mắt nhìn chàng. “Linh chủ, thuộc hạ sợ đau…”

Tịch Nhiên thả ba viên đá còn lại về hộp, sau đó bước xuống xoa đầu Phong Nguyệt.

“Cố gắng giảm đau đớn cho ngươi hết mức có thể, thế nào?”

Phong Nguyệt suýt nữa thì rớt nước mắt vì cảm động, liên tục cám ơn chàng. Sau đó vui vẻ cười đùa với mấy người khác.

Mặc Hiên vội vàng đi đến hỏi, “Nhiên, làm sao giảm đau? Chẳng lẽ lại cho muội ấy ngủ như Sơ Âm? Ngươi nên nhớ là lần trước làm như vậy cơ thể ngươi đã chịu tổn thương thế nào. Bây giờ là lúc nào rồi, nếu ngươi lại tổn thương không dậy kịp thì kế hoạch của chúng ta phải làm sao đây? Muội muội của ta phải làm sao?”

Tức thì Phong Nguyệt và những người còn lại im lặng. Nếu vì bản thân mà làm hại Linh chủ thì thực sự không được. Phong Nguyệt mở miệng định nói chuyện thì đã nghe Tịch Nhiên thờ ơ nói.

“Không sao. Lần này ngươi và Linh Lăng hộ trận, mời Sơ Âm cùng làm.”

“Như vậy…” Mặc Hiên còn muốn nói gì đó đã bị Tịch Nhiên chặn lại.

“Ngươi yên tâm ta đã tính kĩ rồi. Hơn nữa, ngươi có thấy ta đã nói mà không làm được bao giờ chưa?”

Mặc Hiên im lặng không nói nữa. Hắn rất muốn tức giận, đến bước này rồi mà Tịch Nhiên còn muốn mạo hiểm. Nhưng hắn biết Tịch Nhiên một khi đã quyết thực sự khó mà thay đổi. Chàng sẵn sàng tự tổn thương bản thân vì mục đích của mình. Không biết nên khen ngợi chàng can đảm hay mắng chàng ngốc nghếch nữa.

Tịch Nhiên cho tất cả lui về, sau đó dặn dò hạ nhân chuẩn bị một số thứ rồi mới trở về gặp Sơ Âm.

Lúc này Sơ Âm đang ngồi luyện đàn thì nghe thấy có tiếng động. Nàng dừng phím đàn đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh, kì lạ là chẳng có gì ở đó cả. Chợt cảm thấy lưng mình lạnh toát, nàng vội vàng quay lại hét lên.

“Ai…” Chưa nói hết lời đã bị một luồng khói đen xông đến bất ngờ tấn công. Hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy là một cái bóng đen lắc lư không rõ dạng gì với đôi mắt màu tím nhạt.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.