Tịch Nhiên nắm tay Sơ Âm dẫn đầu cùng nhóm Thân vệ bước vào Vô Linh Đài, ngồi lên vị trí cao nhất. Tất cả chấp chưởng phía dưới đều phải quỳ xuống.
“Cung nghênh Linh chủ!”
Tịch Nhiên cũng không cho họ đứng dậy. Sơ Âm đứng bên cạnh lạnh mặt nhìn họ. Linh tổ mẫu lúc này mới lên tiếng.
“Linh chủ, hôm nay dù có thế nào thì con cũng phải nghe ta. Chuyện hôn phối con phải lựa chọn theo lời thiên tượng, không phải muốn chọn ai thì chọn.”
Tịch Nhiên à một tiếng, lại nhìn đến Tam trưởng lão đứng đó liền gọi lão.
“Tam trưởng lão.”
Tam trưởng lão hơi giật mình, vội đứng ra. “Có thuộc hạ.”
“Hôm nay ngươi đến đây là tự nguyện, hay là bị bắt ép?”
Đây là Tịch Nhiên vì Sơ Âm mà chừa đường lui cho lão. Nếu bây giờ lão không lui, thì món nợ này chàng cũng tính có phần của lão.
“Thuộc hạ…” Lão không biết trả lời thế nào. Một bên là cháu gái yêu quý, một bên là quy củ.
“Gia gia…” Sơ Âm gọi lão. “Nếu ngày hôm nay Linh chủ không đến đây kịp. Có phải người sẽ hùa theo bọn họ trừng phạt con?”
“Hỗn láo, ở chỗ này có chỗ cho ngươi chất vấn sao?” Linh tổ mẫu hét lớn. Bà không vừa mắt đứa nhỏ này, vừa ngạo mạn vừa bất phục.
Tam trưởng lão hoảng hốt ngẩn đầu, “Sơ Âm con nghe ta, đừng càn quấy nữa. Quy củ là quy củ.”
Tịch Nhiên lại mở miệng cưng chiều, “Để nàng ấy nói.”
“Gia gia, bây giờ người nói người bị ép buộc tới đây, người đứng dậy quay về con sẽ tin người.”
Mặc Hiên đứng bên dưới nhíu mày. Gia gia thực sự rất cố chấp. Nhưng sao trách được, ai mà ngờ đến sự thật như vậy đâu.
Lúc này, các vị chấp chưởng khác lại đồng thanh hô.
“Thỉnh Linh chủ xem thiên tượng, lựa chọn hôn phối.”
Sơ Âm im lặng không nói nữa. Tịch Nhiên lại nở nụ cười. Thản nhiên nói.
“Các ngươi muốn xem thiên tượng? Được, bổn tọa cho người mở thiên tượng để các ngươi vừa lòng.” Nói rồi gật đầu với Mặc Hiên, hắn nhanh chóng đi xuống phía dưới, sau đó dẫn hai người một nam một nữ lên.
Đó là phụ mẫu của Mặc Hiên và Sơ Âm. Bọn họ nhiều năm nay đi ra ngoài bôn ba khắp nơi, chỉ nói là có nhiệm vụ, cũng không rõ là nhiệm vụ gì. Tam trưởng lão nhìn thấy con trai và con dâu thì kích động muốn đứng lên, nhưng lão kiềm lại được vẫn quỳ tại chỗ. Hai người đến trước mặt Tịch Nhiên hành lễ.
“Tất cả đều đứng dậy đi.” Tịch Nhiên cho tất cả đứng dậy, sau đó mới nói với phụ mẫu của Sơ Âm. “Tinh Húc, Tử Văn, hai người mở thiên tượng đi, cho họ xem hôn phối của bổn tọa.”
Sơ Âm đứng bên cạnh siết chặt tay, Tịch Nhiên lại nắm lấy bàn tay ấy vỗ về nàng. “Tin ta.”
Tử Vân đưa ánh mắt dịu dàng nhìn con gái, bà cho nàng một cái gật đầu yên tâm rồi mới cùng phu quân bước lên đài trên cao. Đài nhỏ trên cao này mới chân chính là Vô Linh Đài. Giữa đài có một cái bàn đá khắc hoạ tiết cổ, Tịch Nhiên theo họ lên đài, lấy dao trích máu ở ngón tay nhỏ xuống bàn đá.
Tinh Húc và Tử Vân vốn là người trông coi Vô Linh Đài này. Bọn họ là tư tế của Linh tộc, đảm trách xem thiên tượng cho những việc trọng đại. Lúc này những giọt máu của Tịch Nhiên giống như bị bàn đá hút hết, những hoa văn cổ lại nổi lên màu máu. Tinh Húc và Tử Vân cùng đặt tay lên, lẩm nhẩm đọc một câu chú ngữ cổ. Không gian xung quanh Vô Linh Đài bỗng chốc trở thành một màn đen, chốc lát sau ngàn vạn tinh tú xuất hiện và xoay vần rồi dần ổn định, hiện lên một vì tinh tú biểu trưng cho Tịch Nhiên. Ngôi sao sáng ngời nhưng lại đứng lẻ loi một mình.
“Hôn phối của Linh chủ đâu?” Linh tổ mẫu mất một lúc mới nhận ra vấn đề. Bà nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tịch Nhiên và phu thê Tinh Húc Tử Vân, trong lòng thầm hoảng hốt, “Không thể nào.”
“Đợi…đợi một lúc nữa xem sao.” Hữu hộ pháp thận trọng nói.
Nhưng mà Tử Vân ở phía trên đài nhỏ đã cho họ biết đáp án.
“Sẽ không có tinh tú nào xuất hiện bên cạnh đâu. Linh chủ đời này không có hôn phối chỉ định. Mệnh của người là một chữ ‘Cô’.”
Cô trong cô quạnh. Đời này nếu dựa vào thiên tượng, Tịch Nhiên không hề có hôn phối. Sơ Âm nghe hiểu lời này của mẫu thân, nàng nhìn sang Tịch Nhiên ánh mắt phức tạp. Phía dưới tất cả mọi người đều bàng hoàng. Vậy Linh chủ của họ phải làm sao? Linh tộc này phải làm thế nào? Nhưng trái với vẻ bàng hoàng của họ, Tịch Nhiên vẫn rất bình tĩnh như chính cái tên của chàng vậy.
“Năm mười tuổi sau khi biết thông lệ này, ta đã lén chạy tới đây nhờ họ mở thiên tượng.” Tịch Nhiên khẽ nói, như là giải thích cho Sơ Âm nghe. “Sau khi biết bản thân không có hôn phối ta cũng buồn bã một thời gian. Nhưng mà nàng biết không, sau khi nghĩ thông suốt ta cảm thấy như vậy thật may mắn. Bởi vì ta có thể tự do thành thân với người mà ta yêu thương.”
“Linh chủ, người đừng hồ đồ.” Linh tổ mẫu nghe được câu chuyện thì chen vào. “Thiên tượng chọn hôn phối là để tìm ra người có số mệnh và thể chất phù hợp. Nếu không có chỉ dẫn chúng ta đi đâu tìm người như thế? Người nên nhớ người mang Thần Lực gách vác cả Linh tộc, cả Huyễn Linh Địa này.”
Tịch Nhiên nhếch môi, “Thần Lực. Thần Lực. Bổn tọa và tất cả các Linh chủ trước đây vì Thần Lực này chịu cái gì các người đâu phải không biết. Đừng nhắc Thần Lực với bổn tọa.” Nói rồi chàng đứng lên cầm tay Sơ Âm. “Sơ Âm, giữa thể chất và số mệnh ta đã cải tổ thể chất của nàng. Để ngày hôm nay phụ mẫu nàng cải số mệnh cho nàng.”
Tam trưởng lão run lên. Cải thể chất? Lúc nào? Không phải, đây chẳng phải là cấm thuật sao? Mấy người còn lại cũng bàng hoàng. Riêng Thanh Long Đường chủ lại không bất ngờ, cháu gái lão cũng qua một lần tẩy cốt như vậy, có cái gì mà ngạc nhiên. Nhưng lão mơ hồ cảm thấy đây dường như không đơn giản như vậy. Giống như Linh chủ có dự định khác. Lão đưa mắt nhìn cháu gái đứng trong hàng ngũ Thân vệ, ánh mắt sắc bén hơn, toát lên một khí chất thành thục. Lão bỗng cảm thấy nếu Linh chủ đã tự có cách của mình thì lão chẳng muốn xen vào nữa. Cho nên lão lặng lẽ quay đi.
Sơ Âm nhìn vào mắt Tịch Nhiên, đôi mắt ấy chỉ có hình bóng nàng. Vậy nên nàng lựa chọn tin tưởng chàng, cũng là tin vào phụ mẫu và đại ca không hại nàng.
“Được, ta tin chàng. Tin phụ mẫu, tin đại ca. Nhưng mà, chàng đây là tính kế ta. Cái gì mà cho ta lựa chọn. Đều đã xong hết rồi. Xong việc nhất định tính sổ chàng.”
Tịch Nhiên sờ sờ mũi cười gượng. Tinh Húc đi đến xoa đầu Sơ Âm.
“Con yên tâm. Nếu có bất trắc, bọn ta dùng mệnh của mình đền cho con.”
Sơ Âm lắc đầu, nàng cũng không cần bất kì ai vì mình đền mạng, con đường này là do nàng chọn. Tinh Húc và Tử Vân mỉm cười. Bọn họ bôn ba nhiều năm như vậy là để tìm phương pháp cải mệnh cho con gái. Ngày hôm nay chỉ có thể thành công, không được thất bại. Dặn dò Sơ Âm mấy câu, hai người bước về phía trước, luân phiên đọc chú ngữ.
“Phúc vô song chí, kim nhật chí. Họa bất đơn hành, tạc dạ hành.[1]”
“Thiên địa tuyệt tình, tam sinh hữu hạnh.[2]”
“Vi nhật tinh, vi hà nhạc, vi địa linh.[3]”
“Luân - chuyển – tinh - mệnh.[4]”
Lời vừa dứt, cả người Sơ Âm được bao bọc bởi các vì tinh tú nâng nàng bay lên giữa không trung. Tịch Nhiên đứng ở dưới đưa một tia Thần Lực hướng về phía Sơ Âm, hòa vào dòng tinh tú ôm lấy nàng.
“Nguyện đồng tương thủ dữ nàng thiên nhai lộ.[5]”
Dòng tinh tú ôm lấy Sơ Âm càng lúc di chuyển càng nhanh cho đến khi trở thành một lốc xoáy vây nàng ở giữa. Lúc này Sơ Âm mới cố gắng nén cảm giác chóng mặt, cắt tay lấy máu, để dòng máu hòa vào nguyên lực theo đó cùng xoáy với tinh tú.
“Quán ngã chi danh, dĩ nhĩ chi tính.[6]”
Lập tức một ngọn lửa trắng bùng cháy giữa không trung. Nhưng được một lúc ngọn lửa có vẻ yếu ớt dần nhưng nghi thức vẫn chưa hoàn thành. Tịch Nhiên hét lớn.
“Nguyên lực của nàng không đủ. Hiên, tiếp hỏa.”
Mặc Hiên lập tức châm thêm ngọn lửa trên cao kia. Ngọn lửa lại bùng lên. Mất một canh giờ, khi cả bốn người phía dưới sắp không chịu được thì ngọn lửa phát nổ, Sơ Âm như diều đứt dây rơi xuống. Tịch Nhiên gắng gượng bay lên tiếp được nàng. Mà phía trên kia bên cạnh ngôi sao cô độc của chàng lóe sáng, xuất hiện một ngôi sao nữa. Là ngôi sao của Sơ Âm.
Linh tổ mẫu và chấp chưởng phía dưới kinh ngạc không nói nên lời trước tràng cảnh này. Phải biết khi thi triển cấm thuật cấp độ này thì chỉ cần bị gián đoạn cũng có thể gây thương tổn cho tất cả những người tham gia, bao gồm cả Linh chủ. Cho nên họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không dám vọng động.
Tịch Nhiên nhìn thấy ngôi sao nhỏ bên cạnh ngôi sao của mình thì mỉm cười, sau đó ngất đi bên cạnh Sơ Âm sớm cũng đã ngất ngay từ lúc bắt đầu rơi xuống. Mặc Hiên và phụ mẫu đứng không vững ngã ngồi xuống đất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tam trưởng lão đến chỗ con trai con dâu trước tiên. Lão đã nhiều năm không gặp họ, vừa gặp lại thì tình huống oái oăm như vậy.
Tường Vi đến xem xét Mặc Hiên, qua một năm chiến đấu bên cạnh hắn, Tường Vi vẫn theo thói quen muốn trị liệu cho Mặc Hiên. Nhưng Mặc Hiên từ chối, loại hao tổn nguyên lực này không phải trị liệu là được.
Ngược lại phía bên kia không ai tiếp cận được Tịch Nhiên và Sơ Âm. Khi Linh tổ mẫu cùng mấy vị chấp chưởng định tiến đến thì bị nhóm Thân vệ cản lại. Bà lạnh mặt quát.
“Tránh ra, ai cho phép các ngươi cản đường ta.”
Lam Vũ nhăn mặt nói, “Linh tổ mẫu, đây là ý lệnh của Linh chủ. Sau khi kết thúc nghi thức không ai được phép tiếp cận.”
“Ta ra lệnh các ngươi tránh ra.” Linh tổ mẫu vẫn muốn đi vào xem. Dù là thằng cháu bất trị thì bà cũng muốn nhìn xem một chút tình hình. Thế nhưng mà…
“Chúng thuộc hạ chỉ tuân lệnh Linh chủ và Linh mẫu.”
Vào lúc Linh tổ mẫu định ra tay với nhóm Thân vệ thì bà và các chấp chưởng đều cảm thấy không đúng. Khí tức khó nói mà họ cảm thấy lúc đầu xung quanh nhóm Thân vệ đang nồng đậm hơn. Đó là sát khí. Bởi vì một năm ở trên Hải Long Vĩ ngày ngày chém giết yêu thú, cho nên quanh họ bây giờ sẽ lượn lờ sát khí. Các chấp chưởng cả kinh, cháu trai cháu gái đáng yêu của họ sao lại thế này. Linh chủ nói chúng bế quan sau núi, vậy mà một năm sau xuất quan lại có sát khí. Phong Nguyệt không khách khí nói.
“Linh tổ mẫu mời trở về.” Lại mềm mỏng hơn với các chấp chưởng, “Các vị gia gia bà bà, mọi người trở về thôi.”
Tuyết càng ngày càng nặng hạt, dải tinh tú cũng đã biến mất. Linh tổ mẫu tức giận quay về, các vị chấp chưởng cũng thở dài mà đi.
Mặc Hiên tựa vào Tường Vi đến chỗ nhóm Thân vệ sắp xếp để họ đưa Tịch Nhiên và Sơ Âm trở về. Hắn nhìn thấy bên kia gia gia đang ngồi nghe phụ mẫu nói chuyện mới đi đến.
“Trở về rồi hẵn nói. Tuyết rơi dày rồi.”
Tam trưởng lão ngồi ở giữa, một bên là phu thê Tinh Húc Tử Vân, một bên là Mặc Hiên. Cả sảnh đường không ai lên tiếng, không khí trầm lặng. Cuối cùng Tam trưởng lão mới trầm giọng lên tiếng.
“Vì sao lại giấu ta tất thảy? Còn cái gì ta chưa biết nữa?”
Tinh Húc Tử Vân không biết phải nói sao, những gì họ biết đều đã nói cho lão biết. Họ từ năm Linh chủ mười tuổi đã biết chàng mệnh ‘Cô’, vì để cứu vãn thế cuộc họ vẫn luôn tìm cách xoay chuyển tình thế. Thế nhưng họ chẳng làm được cách nào. Vậy mà vận mệnh trêu đùa, một ngày nọ Linh chủ cả người đầy máu vội vàng bí mật chạy đến chỗ của họ. Chẳng hiểu vì lý do gì Linh chủ lại tin tưởng bọn họ như vậy. Chàng không khống chế nổi Thần Lực và nguyên lực mà nhập tâm ma. Tinh Húc và Tử Vân cố gắng áp chế tâm ma của chàng, để chàng nằm nghỉ ở phía trong để tìm cách thì Sơ Âm chẳng biết ở đâu chạy đến chơi. Phu thê họ cũng không có trông thấy nàng, không ngờ Sơ Âm một đường đi vào bên trong thấy Linh chủ đang nằm đó đau đớn không nhịn được. Chuyện sau đó phu thê họ không rõ. Chỉ thấy Linh chủ bước ra trên lưng cõng theo Sơ Âm đã hôn mê. Thời gian sau chàng cử họ đi tìm phương pháp hoán chuyển tinh vận.
Tam trưởng lão trầm mặc. Vậy là lúc Sơ Âm gặp Linh chủ trong điện hẳn là có chuyện xảy ra. Lão nhìn sang Mặc Hiên, thần thái ung dung, không chút ngạc nhiên. Thằng nhóc này chắc chắn biết được nhiều hơn. Cái cách hắn và Tịch Nhiên nói chuyện làm Tam trưởng lão nghi hoặc. Cả hai dường như rất ăn ý, mà loại ăn ý này không thể bồi dưỡng chỉ trong vòng một năm.
Mặc Hiên thấy gia gia nhìn mình thì sờ mũi cười cười. Cuối cùng húng hắng nói.
“Cái này không phải con không muốn nói. Nhưng mà Nhiên…Linh chủ không cho nói. Người hạ chú rồi, không thể nói thành lời được.”
“Vậy cái gì ngươi có thể nói được đây?” Tam trưởng lão không kiên nhẫn nổi. Đến tên của Linh chủ cũng gọi thuận miệng như vậy rồi.
“Để xem…người có nhớ lần con và Sơ Âm lẻn đi chơi rồi bị lạc mất gần một năm mới trở về không? Lúc đó bọn con lạc rất xa. Tình cờ gặp Linh chủ, người tiện tay mang cả hai đi. Sau đó trải qua…hự…” Tim Mặc Hiên nhói một cái, cười khổ nhìn Tam trưởng lão rồi sửa lời sắp nói ra. “…trải qua một vài biến cố. Cho nên lời Linh chủ nói trên Vô Linh Đài hôm nay là thật, là từ ngày đó đã làm rồi.” Mặc Hiên là nhắc đến việc tẩy cốt cho Sơ Âm, nhưng cũng không nói hết tất cả, vì chú ngữ đã nhận từ Tịch Nhiên.
Tam trưởng lão không biết phải biểu cảm thế nào. Con cháu trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng người lớn là lão lại chẳng hay. Lúc mấy đứa trẻ đi chơi thì lão đang làm gì? Phải rồi, lão lúc đó đang cùng Bạch Hổ đường chủ chia nhau đi truy bắt những Linh giả đại thừa phạm luật sợ tội bỏ trốn. Nào có biết hai đứa cháu nhà mình đi lạc tới đâu. Lúc lão biết chuyện thì chúng cũng bình an trở về rồi. Ngay cả sự thay đổi của hai đứa lão cũng không nhận ra. Lão cảm thấy người gia gia như lão thật là thất bại. Tinh Húc hiểu cha mình đang nghĩ gì, chính hắn cũng cảm thấy phức tạp. Rõ ràng là hắn cũng tham gia vào nhiệm vụ, nhưng mà sự tình còn biết ít hơn con trai mình, hắn lên tiếng an ủi cha già.
“Phụ thân, người cũng chớ có buồn bực. Linh chủ ngài hẳn là có dự tính nên mới an bài như vậy.”
Giờ phút này Tam trưởng lão mới hồi tưởng, lão phụng sự ba đời Linh chủ, người nào người nấy cũng bụng dạ thâm sâu. Tuổi đời còn trẻ nhưng tâm kế chỉ có hơn chứ không kém đám người già bọn họ. Linh chủ đời này lại đặc biệt khó dò. Đây là vì cái gì? Lão thở dài.
“Ta chỉ lo Sơ Âm sẽ sớm trở thành quả phụ. Hơn nữa lúc mang thai và sinh thiếu linh chủ…đâu phải các ngươi không biết điều đó nguy hiểm ra sao.”
Mặc Hiên nghe đến đấy thì buột miệng, “Muội ấy sẽ không sao.” Không đợi mọi người hỏi, hắn lại lắc đầu, “Con chỉ nói được vậy.”
Ba người còn lại chỉ biết thở dài. Ngoài tin tưởng thì họ còn làm được gì. Đến bước này thì không thể quay đầu.
***
[1] Phúc không hai lần đến, hôm nay đến. Họa không một mình đi, đêm qua đã rời. (theo Vương Hy Chi)
[2] Trời đất (dù) không có tình, ba đời (vẫn) gặp may mắn
[3] Là trời sao, là sông núi, là hồn đất.
[4] Thay đổi sao chiếu mệnh.
[5] Nguyện cùng sát cánh cùng nàng trên đường ta đi.
[6] Lấy tên của ta, dùng họ của chàng.