Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 157: Chương 157: Chó điên sủa bậy (1)




Người bạn này của Huyền nhi đúng là thú vị, lại còn nói đường ca của mình là chó điên, bất quá xem tình hình ban nãy thì nói chẳng sai chút nào.

Đối với lời nói của một tên nhóc con, mấy người Diệp Triển Hùng đương nhiên sẽ không để trong lòng, nhưng từ biểu hiện của tên Trần Trí nọ thì bọn họ cũng đã nhìn ra, tuy rằng gần đây thanh danh của Diệp gia bọn họ ở Lam Nguyệt thành rất nổi, nhưng ở trong mắt của một vài đại gia tộc thì vẫn không đủ nhìn.

Diệp Huyền bọn họ tới xem như cũng khá trễ, lúc này trong đại sảnh yến hội đã có không ít người, những người này phần lớn đều tụ lại với nhau, trò chuyện vui vẻ cùng nhau, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.

Mấy người Diệp Triển Hùng vừa đi vào thì lập tức dẫn tới sự chú ý của không ít người.

- A, mấy người kia là ai? Yến hội trước kia hình như chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là gia tộc vừa mới phất lên nào đó sao?

- Ha ha, mấy người kia ngươi cũng không biết sao? Thiếu niên kia chính là Diệp Huyền của Diệp gia trước đây không lâu đã khiến cả Lam Nguyệt thành xôn xao, vậy xem ra, những người bên cạnh hắn là người của Diệp gia rồi.

- Cái gì, Diệp gia? Chính là những người đã diệt sát Huyết Đao trại sao? Chẳng trách có thể được nhận thiệp mời của phủ thành chủ, bất quá ta nghe nói bọn họ đã đắc tội Vương gia và Chu gia, cư nhiên còn dám tới.

- Cái ngươi xem một tên tiểu tử Trần gia đang đi cùng với bọn họ kìa, chẳng lẽ là Diệp gia này có Trần gia chống lưng sao?

Nguyên một đám khách mời tụ tập cùng nhau bàn tán xì xào, liên tục đưa mắt nhìn qua.

Vốn có một ít khách khứa nhìn thấy có người lạ tới thì muốn đi lên chủ động chào hỏi, bất quá sau khi nghe nói đây chính là Diệp gia đã từng đắc tội Chu gia và Vương gia thì cả đám liền dừng bước.

Đồng thời cũng có không ít gia tộc lộ ra vẻ xem thường.

Trong lòng đám bọn họ đều tự xưng trên người mình chảy dòng máu cao quý nhất, một vài tên quê mùa ở nông thôn muốn dung nhập vào thế giới của bọn họ, không phải cứ làm một hai việc là được.

Mấy người Diệp Triển Hùng thấy tình hình như vậy thì cũng không quan tâm, trực tiếp đi vào trong đại sảnh, cầm lấy một ly rượu trên bàn, tìm chỗ ngồi xuống.

Bọn họ tới đây quả thực là để kết giao với những gia tộc khác, nhưng cũng không làm mấy chuyện lấy mặt nóng dán mông lạnh làm gì.

Ngay tại lúc mấy người Diệp Huyền vừa ngồi xuống thì trong phòng yến hội chính ở phía trước liền có một đạo mục quang lạnh lẽo bắn tới.

- A?

Mấy người Diệp Huyền đều cảm giác được, cho nên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong phòng yến hội có một nam tử đang lạnh lùng nhìn qua, Vương Việt thì cung kính ngồi phía sau gã, đây chính là mấy người Vương Hải, Vương Tuyên của Vương gia.

Đặc biệt là Vương Tuyên, ánh mắt hung tợn tàn nhẫn, ánh mắt kia như muốn xé xác mấy người Diệp Huyền thành nhiều mảnh.

Ngồi ở phía đối diện với Vương gia chính là một trung niên nam tử cũng liếc mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, Chu Ngạn thì cung kính đứng sau lưng gã, người này chính là Chu Thông gia chủ Chu gia.

Ngoài ra, mấy người Trần Lâm gia chủ Trần gia cũng nhìn qua đây, giống như muốn nhìn thật rõ gia tộc vừa mới quật khởi này.

- Hừ, vị trí ở trong này không phải là các ngươi có thể ngồi, một đám nông dân quê mùa, chỗ của các ngươi phải là ở chỗ kia.

Đột nhiên một tiếng quát lạnh vang lên, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới từ chỗ của Vương gia, nghênh ngang đi tới trước mặt mấy người Diệp gia, nói vẻ khinh miệt.

Chỉ thấy gã đưa tay chỉ về góc khuất nhất ở trong đại sảnh.

Cả đại sảnh yến hội này phân ra làm hai sảnh, chủ yến sảnh có tám cái bàn dài, những người có thể đi vào trong đó đều là tộc trưởng của các đại gia tộc, những người có thân phận hiển hách ở Lam Nguyệt thành.

Còn sảnh phụ thì chính là dành cho một vài gia tộc nhỏ và rất nhiều tuỳ tùng ngồi.

Chỗ mà thanh niên kia chỉ chính là vị trí kém nhất ở trong đại sảnh này, nói cách khác, đó chính là nơi dành cho tuỳ tùng của các đại gia tộc cũng tốt hơn bọn họ.

Nhất thời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía này, tựa tiếu phi tiếu xem trò hay.

Thanh niên này là đệ tử ưu tú nhất trong đời thứ ba của Vương gia, tên là Vương Quân, nếu như nói hành động này của gã không được sự cho phép của gia chủ Vương Hải thì mọi người chắc chắn không tin.

Cho nên có thể thấy, oán niệm của Vương gia đối với Diệp gia sâu tới mức nào, cư nhiên không chừa chút mặt mũi, trực tiếp cho đệ tử tới làm nhục Diệp gia ở yến hội của phủ thành chủ.

- Vương Quân, đây là yến hội của phủ thành chủ, không tới phiên ngươi khoa tay múa chân.

Không đợi người của Diệp gia nói năng gì thì Trần Tinh đã lên tiếng:

- Thật là bắt chó đi cày thích xen vào việc của người khác, ăn no rỗi việc.

Sắc mặt của Vương Quân trầm xuống, đang định mở miệng.

- Trần Tinh ngươi lại đây cho ta, ghế của Trần gia ở trong này.

Trần Trí ngồi trên ghế của Trần gia đột nhiên mở miệng khiển trách.

- Trần Trí, ta gọi ngươi một tiếng đường ca không có nghĩa là phải nghe lời ngươi, ngươi là cái thá gì? Ta muốn ngồi ở đâu thì ngồi đó, ngươi quản được sao?

Trần Tinh khinh thường nói.

- Ngươi….

Trần Trí giận tím mặt, tức giận tới mức siết chặt hai tay.

Gã là người xuất sắc nhất trong đời thứ ba của Trần gia, luôn lấy vị trí gia chủ làm mục tiêu, không ngờ gần đây Trần Tinh đột nhiên quật khởi khiến cho trong lòng gã sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Cho nên Trần Trí thường xuyên dùng thân phận đường ca để dạy dỗ Trần Tinh, Trần Tinh trước kia luôn khún núm nghe lời, không ngờ hôm nay lại thay đổi thái độ hẳn.

Hơn nữa lại còn cãi lời của gã ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, lập tức khiến cho gã giận tới mức mặt mày đỏ bừng, toàn thân run run.

- Gia chủ, ngươi xem đi, tiểu tử Trần Tinh này còn ra thể thống gì nữa, đi cùng với Diệp gia như vậy không phải là muốn để cho Trần gia ta đắc tội với Vương gia và Chu gia sao?

Trần Trí thẹn quá hoá giận, quay sang cáo trạng với gia chủ.

Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, Diệp gia còn chưa xích mích với Vương gia mà đệ tử Trần gia đã tự xích mích với nhau rồi sao?

Trần Lâm khó chịu liếc mắt nhìn Trần Trí:

- Đệ tử Trần gia ta không e ngại bất kỳ gia tộc hay kẻ nào hết, ngươi gọi Trần Tinh về chẳng phải sẽ khiến người khác cho rằng Trần gia ta sợ hãi Vương gia sao?

- Đây….

Trần Trí bị gia chủ Trần Lâm nhìn như vậy thì tâm thần lập tức run lên, toàn thân thoáng cái ướt đẫm mồ hôi lạnh, im lặng cúi đầu không dám nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.